Mang Theo Di Động Chạy Nạn, Ta Bị Tháo Hán Trọng Sinh Kiều Dưỡng
Chương 136: Sa Thành - Địa Ngục Trần Gian
Thủy Nguyệt Linh Phong
09/07/2023
“Tráng Tráng, đừng lên tiếng, không được dọa Tật Phong, nó là tiểu đệ của mi, mi phải bảo vệ nó, làm đại ca phải nhường tiểu đệ.” Kim Dục trấn an Trâu rừng vương.
Trâu rừng vương: “! ! ” Ngựa ngốc quá yếu, yêm lão ngưu không cần loại tiểu đệ nhu nhược yếu đuối như nó.
Kim Dục lại nói: “Tật Phong tuy không mạnh bằng mi, nhưng nó là một con ngựa tốt, chỉ cần nó khổ luyện, theo thời gian nhất định sẽ trở nên mạnh hơn."
Trâu rừng vương: “! ! ” Ý của điềm nhân là muốn cho yêm lão ngưu huấn luyện tiểu đệ sao?
Được rồi! Nhiệm vụ này, yêm lão ngưu tiếp!
Ngựa ngốc tiểu đệ, cứ đợi đó, yêm lão ngưu nhất định sẽ huấn luyện ngươi trở thành một con ngựa ngốc mạnh nhất.
Tới ngã ba, Lương Nguyên không chút suy nghĩ liền trực tiếp chọn con đường bên phải.
Con đường này vừa đủ để cho xe ngựa cùng xe trâu đi trước, đi không bao lâu, Lương Nguyên liền thấy được rất nhiều thi thể nằm ở hai bên đường, nam nữ già trẻ đều có, bọn họ chết rất thảm, khắp nơi toàn là máu tươi.
Những người này đều là bị người Mạn giết hại.
Lương Viễn đau lòng nhắm mắt lại, sau đó lại mở ra, nghiến răng nghiến lợi tiếp tục đi qua.
Kim Dục ở phía sau cũng rất nhanh thấy được thi thể bên đường, còn có máu tươi khắp nơi, hai mắt nàng lập tức mở to, khóe miệng run rẩy.
Đây là chiến tranh sao? Mùi máu tươi cùng với mùi thi thể thối rữa theo gió bay tới, Kim Dục khó khăn nuốt nước miếng, cố gắng bình tĩnh lại cảm xúc, kìm lại cảm giác buồn nôn.
Quá tàn ác! Còn đáng sợ hơn cả thiên tai! Đám người Kim phụ cũng ngửi được mùi máu tươi, xốc lên màn xe nhìn ra bên ngoài, vừa thấy những thi thể đó, khuôn mặt họ lập tức trắng bệch.
“Hổ Tử, Kiều Kiều, đừng nhìn.” Kim phụ cố nén sợ hãi, che mắt hai đứa nhỏ lại thả màn xe xuống, nước mắt ông rơi lã chã: “Không thể nhìn, không được nhìn.” Kim Lan cũng che kín hai mắt Lương Nguyệt, ôm cô bé vào lòng.
Chạy nạn lâu như vậy, bọn họ đã gặp qua rất nhiều người chết, còn đã từng giết người, nhưng khi nhìn thấy cái chết thảm khốc của những bá tánh Xích Vân quốc này, đám người Kim phụ vẫn cảm thấy sởn gai óc.
Kim mẫu kéo ống tay áo Kim Dục: "Tiểu Dục, đừng ngồi bên ngoài nữa, vào trong đi."
Kim Lan cũng nói: “Đúng vậy! Tiểu Dục, con vào trong đi, để đại cô đánh xe.”
Kim Dục hít sâu một hơi, giả vờ bình tĩnh nói: “Nương, đại cô, con không sợ, mọi người không cần lo lắng cho con, con đã không còn là Kim Dục ngày xưa nữa, trải qua nhiều chuyện như vậy, con đã sớm không còn sợ hãi cái gì nữa rồi.” Miệng nói vậy nhưng tay nàng thì đang run rẩy, trái tim cũng đập rất nhanh.
Thật ra nàng rất sợ hãi, nhưng cho dù có sợ hãi đến đâu thì cũng phải cố gắng chịu đựng, bởi vì nơi này cũng chỉ có nàng mới có thể khống chế được Trâu rừng vương.
“Nương, người trở vào trong ngồi đi, không cần phải lo cho con.” Kim Dục vừa dứt lời, bạch hồ liền từ trong xe chạy ra, nép vào trong lòng nàng, tựa như muốn tiếp thêm dũng khí cho nàng.
“Pi pi!” Điềm nhân không sợ, nhân gia sẽ luôn ở bên cạnh ngươi.
Thấy Kim Dục kiên trì, mấy người Kim mẫu cũng không khuyên nữa, nhưng trong lòng lại hạ quyết tâm, sau này bọn họ nhất định phải nỗ lực nhiều hơn nữa, để sớm đạt được sự tán thành của Trâu rừng vương.
Trên đường thi thể rất nhiều, nơi bọn họ đi qua, không còn một ai sống sót.
Xe trâu cùng xe ngựa không ngừng chạy về phía trước.
Không lâu sau, con đường phía trước liền trở nên rộng mở, đám người Kim Dục thấy được một tòa thành trì, cổng thành cao ngất đóng chặt, ngoài cổng thành có mười mấy tên Mạn nhân canh gác, trên thành đứng mấy chục tên, tường thành còn treo ba cổ thi thể của tướng sĩ Xích Vân quốc.
Trâu rừng vương: “! ! ” Ngựa ngốc quá yếu, yêm lão ngưu không cần loại tiểu đệ nhu nhược yếu đuối như nó.
Kim Dục lại nói: “Tật Phong tuy không mạnh bằng mi, nhưng nó là một con ngựa tốt, chỉ cần nó khổ luyện, theo thời gian nhất định sẽ trở nên mạnh hơn."
Trâu rừng vương: “! ! ” Ý của điềm nhân là muốn cho yêm lão ngưu huấn luyện tiểu đệ sao?
Được rồi! Nhiệm vụ này, yêm lão ngưu tiếp!
Ngựa ngốc tiểu đệ, cứ đợi đó, yêm lão ngưu nhất định sẽ huấn luyện ngươi trở thành một con ngựa ngốc mạnh nhất.
Tới ngã ba, Lương Nguyên không chút suy nghĩ liền trực tiếp chọn con đường bên phải.
Con đường này vừa đủ để cho xe ngựa cùng xe trâu đi trước, đi không bao lâu, Lương Nguyên liền thấy được rất nhiều thi thể nằm ở hai bên đường, nam nữ già trẻ đều có, bọn họ chết rất thảm, khắp nơi toàn là máu tươi.
Những người này đều là bị người Mạn giết hại.
Lương Viễn đau lòng nhắm mắt lại, sau đó lại mở ra, nghiến răng nghiến lợi tiếp tục đi qua.
Kim Dục ở phía sau cũng rất nhanh thấy được thi thể bên đường, còn có máu tươi khắp nơi, hai mắt nàng lập tức mở to, khóe miệng run rẩy.
Đây là chiến tranh sao? Mùi máu tươi cùng với mùi thi thể thối rữa theo gió bay tới, Kim Dục khó khăn nuốt nước miếng, cố gắng bình tĩnh lại cảm xúc, kìm lại cảm giác buồn nôn.
Quá tàn ác! Còn đáng sợ hơn cả thiên tai! Đám người Kim phụ cũng ngửi được mùi máu tươi, xốc lên màn xe nhìn ra bên ngoài, vừa thấy những thi thể đó, khuôn mặt họ lập tức trắng bệch.
“Hổ Tử, Kiều Kiều, đừng nhìn.” Kim phụ cố nén sợ hãi, che mắt hai đứa nhỏ lại thả màn xe xuống, nước mắt ông rơi lã chã: “Không thể nhìn, không được nhìn.” Kim Lan cũng che kín hai mắt Lương Nguyệt, ôm cô bé vào lòng.
Chạy nạn lâu như vậy, bọn họ đã gặp qua rất nhiều người chết, còn đã từng giết người, nhưng khi nhìn thấy cái chết thảm khốc của những bá tánh Xích Vân quốc này, đám người Kim phụ vẫn cảm thấy sởn gai óc.
Kim mẫu kéo ống tay áo Kim Dục: "Tiểu Dục, đừng ngồi bên ngoài nữa, vào trong đi."
Kim Lan cũng nói: “Đúng vậy! Tiểu Dục, con vào trong đi, để đại cô đánh xe.”
Kim Dục hít sâu một hơi, giả vờ bình tĩnh nói: “Nương, đại cô, con không sợ, mọi người không cần lo lắng cho con, con đã không còn là Kim Dục ngày xưa nữa, trải qua nhiều chuyện như vậy, con đã sớm không còn sợ hãi cái gì nữa rồi.” Miệng nói vậy nhưng tay nàng thì đang run rẩy, trái tim cũng đập rất nhanh.
Thật ra nàng rất sợ hãi, nhưng cho dù có sợ hãi đến đâu thì cũng phải cố gắng chịu đựng, bởi vì nơi này cũng chỉ có nàng mới có thể khống chế được Trâu rừng vương.
“Nương, người trở vào trong ngồi đi, không cần phải lo cho con.” Kim Dục vừa dứt lời, bạch hồ liền từ trong xe chạy ra, nép vào trong lòng nàng, tựa như muốn tiếp thêm dũng khí cho nàng.
“Pi pi!” Điềm nhân không sợ, nhân gia sẽ luôn ở bên cạnh ngươi.
Thấy Kim Dục kiên trì, mấy người Kim mẫu cũng không khuyên nữa, nhưng trong lòng lại hạ quyết tâm, sau này bọn họ nhất định phải nỗ lực nhiều hơn nữa, để sớm đạt được sự tán thành của Trâu rừng vương.
Trên đường thi thể rất nhiều, nơi bọn họ đi qua, không còn một ai sống sót.
Xe trâu cùng xe ngựa không ngừng chạy về phía trước.
Không lâu sau, con đường phía trước liền trở nên rộng mở, đám người Kim Dục thấy được một tòa thành trì, cổng thành cao ngất đóng chặt, ngoài cổng thành có mười mấy tên Mạn nhân canh gác, trên thành đứng mấy chục tên, tường thành còn treo ba cổ thi thể của tướng sĩ Xích Vân quốc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.