Mang Theo Không Gian: Cả Nhà Xuyên Cổ Chạy Nạn
Chương 14
Nhất Chu Nhất Phạn
05/07/2023
Cùng lúc đó, Quý Tinh Nhiên kéo mấy cây thủy sinh ở trên vũng nước qua một bên.
Con cá trốn trong vũng nước lập tức lao xuống sông, nhưng bị lưới đánh cá tóm gọn.
“Thật sự có cá này!” Quý Tinh Nhiên hưng phấn nói.
Quý Xương Minh nhớ tới khi còn nhỏ cũng thường xuyên bắt cá, lập tức có tinh thần.
Ông buông gậy gỗ ra rồi cúi xuống bắt, một con cá to bằng lòng bàn tay bị ném xuống bãi cỏ bên cạnh.
Quý Xương Minh đang định bắt cá tiếp, đột nhiên lại nghe thấy con gái hét lên: “Buông ra! Đây là cá của chúng ta!”
Ông ngẩng đầu lên liền thấy một người đàn ông mặc vải cát sam muốn cướp cá, nhưng Quý Tinh Nhiên đã giữ tay hắn ta lại.
“Mẹ kiếp! Dám đụng vào nữ nhi của ta!”
Quý Xương Minh trực tiếp rút gậy ra, đập một phát vào lưng tên đàn ông kia.
Hắn ta bị đau nên loạng choạng ngã xuống đất.
Quý Tinh Nhiên lấy hết can đảm đá vào eo hắn ta rồi mắng: “Ngươi là cái thá gì! Sao dám cướp đồ trắng trơn như vậy! Ngươi nghĩ ở đây không có vương pháp sao! Để ngươi tùy tiện đi cướp đồ của người khác?”
Nàng biết có không ít người muốn nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, nhưng vẫn có thể gây hoang mang cho quần chúng.
Quý Tinh Nhiên nói như vậy là cố ý nhắc nhở những người khác rằng nếu bây giờ tên này dám cướp đồ của nàng thì hắn ta cũng sẽ cướp của người khác trong tương lai.
Không bị hôm nay thì cũng bị hôm khác, dù sao cũng không thể trốn thoát.
Quả nhiên, Quý Tinh Nhiên vừa nói ra lời này, trên mặt những người khác cũng lộ vẻ chán ghét nhìn sang.
“Đồ phế vật! Tưởng không có ai quản được ngươi hả?”
Tên cướp cá không thể địch lại số đông, bị người xung quanh công kích bằng nước bọt rồi ném đá, cuối cùng phải chạy vào rừng.
.............
Quý Tinh Nhiên đau lòng nhìn vũng nước kia.
Vừa rồi bọn họ mải tranh chấp, lũ cá đã bỏ chạy hết rồi.
Quý Xương Minh bế con gái lên, lo lắng hỏi: “Vừa rồi hắn ta không làm gì con chứ?”
Quý Tinh Nhiên lắc đầu: “Cha, con không sao, con còn luyện Vịnh Xuân Quyền với ông ngoại cơ mà.”
Bởi vậy dù nàng chỉ là một thiếu nữ mười lăm tuổi vẫn có thể bảo vệ cá của mình khỏi tay gã đàn ông kia.
“Vậy thì tốt. Lần sau nếu xảy ra chuyện như vậy, cứ nhường cá cho người khác, không được cứng đối cứng, biết không?”
Quý Xương Minh thấy con gái không có việc gì cũng yên tâm, nhưng ông vẫn muốn cảnh cáo nàng một chút.
Mặc dù ông sẽ dạy cho những kẻ làm tổn thương con gái mình một bài học, nhưng nếu Quý Tinh Nhiên cùng Thẩm Tuệ Tâm chỉ có một mình thì lại khác, cho dù có phải từ bỏ lợi ích cũng phải đảm bảo an toàn cho bản thân.
Quý Tinh Nhiên gật đầu đáp: “Cha, con hiểu rồi. Tại thấy cha ở đây nên con mới dám tranh với hắn ta.”
Nếu không nàng đã phải ngậm bồ hòn làm ngọt mà không dám nói gì.
Dù sao an toàn vẫn là trên hết.
Nhưng khi có cha ở bên cạnh, nàng chính là thiên hạ vô địch.
Vũng nước này có chút vô dụng, Quý Xương Minh sờ soạng vài lần nhưng cũng chỉ vớt được mấy con ốc nước ngọt.
Không ăn được nhưng ông cũng không vứt đi: “Cầm về moi thịt ra, có thể dùng làm mồi để câu cá.”
Từ nhỏ Quý Xương Minh đã lớn lên ở nông thôn, đây chỉ là kỹ năng cơ bản.
Quý Tinh Nhiên lại tìm kiếm những vũng nước khác dọc theo bờ sông.
Hai cha con hăng hái chiến đấu gần một giờ, lúc này ngày càng có nhiều người cũng xuống sông để mò mẫm.
Có vài người thậm chí còn đi theo sát phía sau hai cha con họ.
Quý Xương Minh cũng không thèm để ý.
Con cá trốn trong vũng nước lập tức lao xuống sông, nhưng bị lưới đánh cá tóm gọn.
“Thật sự có cá này!” Quý Tinh Nhiên hưng phấn nói.
Quý Xương Minh nhớ tới khi còn nhỏ cũng thường xuyên bắt cá, lập tức có tinh thần.
Ông buông gậy gỗ ra rồi cúi xuống bắt, một con cá to bằng lòng bàn tay bị ném xuống bãi cỏ bên cạnh.
Quý Xương Minh đang định bắt cá tiếp, đột nhiên lại nghe thấy con gái hét lên: “Buông ra! Đây là cá của chúng ta!”
Ông ngẩng đầu lên liền thấy một người đàn ông mặc vải cát sam muốn cướp cá, nhưng Quý Tinh Nhiên đã giữ tay hắn ta lại.
“Mẹ kiếp! Dám đụng vào nữ nhi của ta!”
Quý Xương Minh trực tiếp rút gậy ra, đập một phát vào lưng tên đàn ông kia.
Hắn ta bị đau nên loạng choạng ngã xuống đất.
Quý Tinh Nhiên lấy hết can đảm đá vào eo hắn ta rồi mắng: “Ngươi là cái thá gì! Sao dám cướp đồ trắng trơn như vậy! Ngươi nghĩ ở đây không có vương pháp sao! Để ngươi tùy tiện đi cướp đồ của người khác?”
Nàng biết có không ít người muốn nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, nhưng vẫn có thể gây hoang mang cho quần chúng.
Quý Tinh Nhiên nói như vậy là cố ý nhắc nhở những người khác rằng nếu bây giờ tên này dám cướp đồ của nàng thì hắn ta cũng sẽ cướp của người khác trong tương lai.
Không bị hôm nay thì cũng bị hôm khác, dù sao cũng không thể trốn thoát.
Quả nhiên, Quý Tinh Nhiên vừa nói ra lời này, trên mặt những người khác cũng lộ vẻ chán ghét nhìn sang.
“Đồ phế vật! Tưởng không có ai quản được ngươi hả?”
Tên cướp cá không thể địch lại số đông, bị người xung quanh công kích bằng nước bọt rồi ném đá, cuối cùng phải chạy vào rừng.
.............
Quý Tinh Nhiên đau lòng nhìn vũng nước kia.
Vừa rồi bọn họ mải tranh chấp, lũ cá đã bỏ chạy hết rồi.
Quý Xương Minh bế con gái lên, lo lắng hỏi: “Vừa rồi hắn ta không làm gì con chứ?”
Quý Tinh Nhiên lắc đầu: “Cha, con không sao, con còn luyện Vịnh Xuân Quyền với ông ngoại cơ mà.”
Bởi vậy dù nàng chỉ là một thiếu nữ mười lăm tuổi vẫn có thể bảo vệ cá của mình khỏi tay gã đàn ông kia.
“Vậy thì tốt. Lần sau nếu xảy ra chuyện như vậy, cứ nhường cá cho người khác, không được cứng đối cứng, biết không?”
Quý Xương Minh thấy con gái không có việc gì cũng yên tâm, nhưng ông vẫn muốn cảnh cáo nàng một chút.
Mặc dù ông sẽ dạy cho những kẻ làm tổn thương con gái mình một bài học, nhưng nếu Quý Tinh Nhiên cùng Thẩm Tuệ Tâm chỉ có một mình thì lại khác, cho dù có phải từ bỏ lợi ích cũng phải đảm bảo an toàn cho bản thân.
Quý Tinh Nhiên gật đầu đáp: “Cha, con hiểu rồi. Tại thấy cha ở đây nên con mới dám tranh với hắn ta.”
Nếu không nàng đã phải ngậm bồ hòn làm ngọt mà không dám nói gì.
Dù sao an toàn vẫn là trên hết.
Nhưng khi có cha ở bên cạnh, nàng chính là thiên hạ vô địch.
Vũng nước này có chút vô dụng, Quý Xương Minh sờ soạng vài lần nhưng cũng chỉ vớt được mấy con ốc nước ngọt.
Không ăn được nhưng ông cũng không vứt đi: “Cầm về moi thịt ra, có thể dùng làm mồi để câu cá.”
Từ nhỏ Quý Xương Minh đã lớn lên ở nông thôn, đây chỉ là kỹ năng cơ bản.
Quý Tinh Nhiên lại tìm kiếm những vũng nước khác dọc theo bờ sông.
Hai cha con hăng hái chiến đấu gần một giờ, lúc này ngày càng có nhiều người cũng xuống sông để mò mẫm.
Có vài người thậm chí còn đi theo sát phía sau hai cha con họ.
Quý Xương Minh cũng không thèm để ý.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.