Chương 13
Bình Tử Lí Đích Yêu Tinh
27/11/2022
Hôm nay sáng sớm tinh mơ, tỷ tỷ Tiểu Văn đi làm, vừa ở dưới lầu lại thấy một nữ tử xinh đẹp ngang qua, nữ tử ấy hình như muốn về nhà, tỷ tỷ Tiểu Văn trong lòng lại trỗi lên một sự khinh thường, trang điểm xinh đẹp như thế, bình thường lúc nào cũng tới sáng mới về nhà, khẳng định là làm cái gì đó không tốt. ( Có tin chị đá một cước không em =.,=, dám chê bai Giai Giai nhà chị à =.,=) Nàng trong giây lát quay lại, nhìn hình bóng nàng kia, được rồi, cuối cùng cũng biết nữ tử hôm qua bên cạnh Tiểu Văn là ai, chính là nàng! Bởi vì thông thường thời gian tỷ tỷ Tiểu Văn đi làm cùng với thời gian Lý Giai quay về nhà hoàn toàn trùng khớp, bình thường nàng thấy Lý giai, trang điểm xinh đẹp, nét đẹp dường như cuốn hút lấy sự chú ý của mọi người. Có vài lần Lý Giai ngủ quên, nàng chưa kịp hóa trang đã vội vàng rời khỏi nhà, tỷ tỷ Tiểu Văn cũng từng gặp qua nàng 2 3 lần, đều không có ấn tượng đặc biệt gì, lúc đó nàng cũng chỉ suy nghĩ xem thường một chút "Trang điểm mới xinh đẹp như thế, không trang điểm thì cũng bình thường" nàng vì thế cũng không chú ý nhiều lắm. Hôm qua tại khu trò chơi, Lý Giai không hề trang điểm, do đó tỷ tỷ Tiểu Văn mới cảm thấy nàng quen mắt, như đã gặp qua ở đâu đó vài lần, nếu như Lý Giai trang điểm, nàng lập tức sẽ nhận ra ngay.
Nhìn xem hình dáng nữ tử này, lại tới sáng tinh mơ mới về nhà, 80% là làm tại khách điếm, hoặc là làm thú vui tiểu thiếp, nhất định không phải là người đứng đắn, nàng thế nào lại cùng Tiểu Văn ở chung một chỗ? Tỷ tỷ Tiểu Văn cũng không quản sẽ đi làm muộn, lặng lẽ đi theo sau Lý Giai, đến cửa nhà, nàng cân nhắc nhìn bảng số nhà ghi nhớ lại, lúc này mới vội vã chạy đi làm.
************************
Buổi tối tại vửa cơm gia đình của Tiểu Văn, "Mẹ, ta biết nữ tử kia ở bên cạnh Tiểu Văn là ai rồi, là cái nhà cách bên trái chúng ta vài căn, không giống là người tốt." Tỷ tỷ Tiểu Văn một bên vừa ăn cơm vừa nói.
"Ngươi như thế nào lại biết người kia không tốt?"
"Buổi tối đi ra ngoài, buổi sáng quay về, trang điểm như một hồ ly tinh, có nữ tử nào trong sạch mà như vậy." ( Sôi máu cái con này =.,=)
"Ngươi là đố kỵ người ta lớn lên xinh đẹp hơn người chứ gì!" ( Cái thằng chỉ được cái nói đúng =))) Đệ đệ Tiểu Văn cười nói, tỷ tỷ Tiểu Văn lập tức một cước đá hắn, con mắt trợn trừng lên, "Tiểu hài tử xấu xa biết cái gì, còn không mau ăn cơm của ngươi đi!"
Mẹ Tiểu Văn nghe xong cau mày, nhỏ giọng nói thầm "Nàng kia sao lại muốn mang Tiểu Văn đi chứ?" suy nghĩ một chút lại nói "Không được, không thể để Tiểu Văn và một người như thế cùng một chỗ" Nếu không biết thì thôi, giờ đã biết lại không an tâm.
"Mẹ! Ngươi định đem cái người mù kia quay về sao!" Đệ đệ Tiểu Văn không vui nói.
"Người mù kia là tỷ ngươi!" Mẹ Tiểu Văn nghe tới giọng điệu tiểu tử kia khi nghe bà muốn đem Tiểu Văn quay về liền trừng mắt giận giữ liếc mắt một cái, không thể trách hài tử này vô tình bạc nghĩa được, loại sự tình này trong nhà, nếu đem Tiểu Văn quay về, ngoại trừ thêm phiền phức, cái gì cũng không giúp được. Chính là..... "Ngươi biết nhà của nàng kia ở đâu không?" Bà hỏi tỷ tỷ Tiểu Văn.
"Khu D phòng 301" Tỷ tỷ Tiểu Văn mất hứng hừ một tiếng, sớm biết mẹ muốn đem nàng quay về, sẽ không nói cho bà biết, thực sự là tự rước phiền toái.
*******************
Ban ngày ở nhà, mẹ tiểu Văn lo lắng suy nghĩ, cuối cùng không kềm chế được đi xuống lầu, đi tới phòng 301 như nữ nhi mình từng nói. Tại trước cửa, bà đứng một hồi lâu, chần chừ miễn cưỡng giơ tay lên. "Cộc cộc"
Lý Giai đang ôm Tiểu Văn muốn ngủ, bỗng nhiên nghe được tiếng đập cửa, có chút kinh ngạc, trước đây chưa từng có ai đến tìm nàng, khách nhân cũng không có khả năng biết được chỗ ở của nàng, tiền thuê nhà mấy hôm trước đã nộp đầy đủ, rốt cuộc là ai chứ? Lý Giai còn không đứng dậy, lẳng lặng đợi một chút, tiếng đập cửa lại một lần vang lên, nàng lúc này mới đi xuống giường đến bên cạnh cửa, nàng nhìn xuyên qua kẽ hở, ánh mắt bên ngoài nhìn xuyên lại nàng, hình như là một người phụ nữ trung niên, chỉ có một người. Lý Giai cân nhắc mở cửa ra, "Xin hỏi ngươi tìm ai?"
Mẹ Tiểu Văn có chút mất tự nhiên nói "Tiểu Văn nhà chúng ta có phải cùng ngươi ở đây?" nhân tiện tỉ mỉ đánh giá nữ tử ở trước mặt bà, nữ tử này khá gầy nhưng cũng rất xinh đẹp, thế nhưng trên người nàng cũng không mang một chút phong trần như lời nữ nhi bà nói, cảm giác nàng ta đúng là một hài tử không xấu.
Ngồi ở trên giường, Tiểu Văn nghe được giọng nói của mẹ mình, kinh ngạc hô lên, "Mẹ?"
Mẹ? Lý Giai lúc này có một dự cảm bất an, phải mất đi Tiểu Văn sao? Tay nàng cuối cùng bắt đầu có chút run lên, cứng nhắc nói, "Có chuyện gì mời vào trong hãy nói."
Mẹ Tiểu Văn vào phòng, thấy Tiểu Văn đang ngồi trên giường lắng nghe bọn họ nói chuyện, thanh âm bà nhẹ kêu lên một tiếng "Tiểu Văn..."
"Mẹ! Thật là mẹ!" Tiểu Văn ngây ngốc nở nụ cười, đã lâu lắm rồi nàng chưa nghe lại giọng nói của mẹ nàng. Mẹ Tiểu Văn đưa tay xoa khuôn mặt của nàng, so với ở nhà kỳ thực có mập mạp hơn, sắc mặt cũng hồng hào, áo ngủ lại sạch sẽ.
Bầu không khí rất ngượng ngùng, mẹ Tiểu Văn cùng Lý Giai không biết nói gì, Tiểu Văn liền mò dần xuống giường, đến cạnh bàn cầm lấy cây kẹo mà nàng thích nhất, "Mẹ ăn kẹo đi, là Giai Giai mua cho ta, hảo ngon."
Mẹ Tiểu Văn không nhận lấy kẹo, chỉ qua là đưa mắt liếc nhìn Lý Giai, gặp Tiểu Văn vẫn còn ngây ngốc đưa cây kẹo, nàng liền đem Tiểu Văn kéo lại bên cạnh, "Mẹ không thích ăn kẹo, ngươi giữ lại cho mình ăn là tốt rồi."
"Ân." Tiểu Văn gật đầu, ngoan ngoãn đem cây kẹo đặt lại trên bàn, mẹ có đúng hay không là đang giận ta, ta vẫn chưa từng về nhà, có thể hay không lại mắng ta, Tiểu Văn trong lòng có chút sợ hãi càng lui về bên cạnh Lý Giai.
Lại một trận im lặng, Lý Giai cuối cùng cũng lấy dũng khí mở miệng "Dì, ngươi đến là đón Tiểu Văn về nhà?"
"Không... không phải." Mẹ Tiểu Văn phản xạ lắc đầu, lại lập tức gật đầu nói: "Ân." Biểu tình vô cùng mâu thuẫn.
Cái gì vừa lắc đầu lại vừa gật đầu? Lý Giai trong lòng cũng trở nên hỗn loạn, "Dì, ngươi cũng đã tới, có chuyện gì cũng nhanh nói đi."
"Ta... Ta chính là hỏi ngươi, ngươi làm cái gì?"
Một câu trực tiếp uy hiếp Lý Giai, nghề của nàng như thế nào lại có thể nói ra, lại càng không muốn cho Tiểu Văn biết, "Chuyện này có can hệ gì đến ngươi?" Lý Giai lạnh lùng đáp.
"Ngươi xem, ngươi đem nữ nhi chúng ta đi mất, ta cuối cùng cũng không được biết ngươi muốn dẫn nàng đi đâu sao?!"
"Lẽ nào ta không mang nàng đi, để nàng cả ngày ngồi dưới mưa gió? Ngay cả cơm nóng cũng không có ăn?" Tuy rằng mục đích ban đầu Lý Giai muốn đem nàng về hoàn toàn không phải như vậy, nhưng lại nhớ tới lúc đó Tiểu Văn ngâm mình trong mưa, Lý Giai tức thì nổi cơn thịnh nộ, ngữ khí càng thêm lạnh lùng giận dữ.
"Nói như vậy, ngươi mang theo Tiểu Văn trở về là muốn nàng không phải chịu cực sao?" Mẹ Tiểu Văn mở to mắt, kinh ngạc hỏi.
"Mẹ, Giai Giai không làm cho ta cực khổ, Giai Giai đố với ta rất tốt." Tiểu Văn trốn ở sau lưng Lý Giai nhỏ giọng nói. Lý Giai nghe được Tiểu Văn nói thế, chính tự bản thân mình cảm thấy đỏ mặt ngại ngùng, hài tử ngốc này, chỉ nhớ tới những điểm tốt của nàng, căn bản là không nhớ ngày đầu tiên, mình đã đối đãi với nàng ra sao.
Mẹ Tiểu Văn nghe nàng vừa nói thế, lập tức thở dài, cúi đầu, thần tình cay đắng. "Nếu như có tiền, ai cũng không muốn đem nữ nhi của mình chịu khổ, nhà của chúng ta không thể nói là so với ngươi lớn hơn, nhưng 6 người, thực sự là không có biện pháp. Ai... lúc kia khi phát hiện ra không thấy nàng nữa, lòng ta âm thầm ao ước nàng có thể gặp được người tốt thu dưỡng nàng, nhà của chúng ta thật sự là nuôi không nổi a!"
Những lời này vừa nói ra, cơ hồ làm cho Lý Giai mừng rỡ như điên, trái tim kích động gia tốc, "Ý ngươi là, sẵn lòng để Tiểu Văn tiếp tục ở lại đây?" nếu là như thế, nàng có thể danh chính ngôn thuận cùng Tiểu Văn ở cùng một chỗ, lúc nào muốn mang nàng ra ngoài cũng được, không cần tái lo lắng Tiểu Văn bị người trong nhà phát hiện.
Mẹ Tiểu Văn bất đắc dĩ gật đầu, "Ta hôm nay là nghe đại nữ nhi nói ngươi là cái người không đứng đắn, ta sợ ngươi làm chuyện bất hảo với Tiểu Văn chúng ta nên mới ghé qua xem. Kỳ thực cũng không muốn đem nàng đi, nếu như mang nàng về, sợ rằng mấy người trong nhà lại không vui."
Vì đang vui mừng phấn khích, Lý Giai đột nhiên phát hiện tay Tiểu Văn đang ôm lấy mình run nhè nhẹ, nhất thời sung sướng trong lòng dường như bị tạt nước lạnh, nàng quên không chú ý lời nói đối với Tiểu Văn có bao nhiêu thương tổn, Tiểu Văn rất đơn thuần, nhưng nàng không hề ngốc, nghe được chính mẹ mình nói ra lời này, gần như là muốn đem nàng vứt bỏ, làm sao nàng lại có thể không đau lòng. "Ngươi yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không để Tiểu Văn chịu khổ, càng không đối với nàng làm ra chuyện bất hảo, khẳng định sẽ làm nàng so với tại nhà các ngươi tốt hơn, nếu không còn chuyện gì khác, xin mời ngươi rời khỏi đi." Mẹ Tiểu Văn sau cùng liếc mắt nhìn nàng một cái, cũng không nói gì nữa, yên lặng ly khai, mãi đến khi tiếng cửa vang lên, Tiểu Văn vẫn còn ngơ ngác đứng yên một chỗ, không hề nói với mẹ nàng một câu nào. Lý Giai ôm lấy nàng đem về giường, nhẹ nhàng xoa khuôn mặt Tiểu Văn, giả vờ hỏi "Thế nào, sau này có thể cùng ta ở cùng một chỗ, không vui sao?" Chính là Tiểu Văn vẫn không nói chuyện, đem khuôn mặt chôn vùi vào ngực Lý Giai, Lý Giai cũng không miễn cưỡng nàng nữa, lẳng lặng ôm Tiểu Văn, ôn nhu vỗ nhẹ lên lưng nàng.
"Giai Giai có thể hay không cũng không muốn ta" Qua thật lâu, thanh âm tựa như tiếng muỗi từ trong miệng Tiểu Văn truyền ra, nàng đúng là rất vui mừng vì được cùng Giai Giai ở cùng một chỗ, chính là Giai Giai có thể hay không một ngày cũng như bố mẹ, tỷ tỷ và đệ đệ nàng, chán ghét sự tồn tại của nàng, bởi vì nàng quá vô dụng. Lý Giai đau lòng xoa đầu nàng, cúi xuống đặt một nụ hôn lên môi nàng, mãi đến khi cảm giác hơi thở của Tiểu Văn như gấp gáp không thở được, nàng mới bằng lòng rời khỏi đôi môi Tiểu Văn, "Tiểu tử ngốc này, hai người hôn nhau, lúc nào mà không muốn ở cùng một chỗ với nhau, do đó, ta thế nào lại không muốn ngươi chứ."
Tiểu Văn đỏ mặt vuốt ve môi mình, nguyên lai như thế này hôn nhau chính là muốn mãi mãi cùng một chỗ, vậy Giai Giai bình thường như vậy chính là yêu thích mình, đã rõ ràng rồi, Giai Giai vĩnh viễn cũng không phải không muốn mình. Tiểu Văn ngây ngốc sững sờ, nhớ tới chuyện này, biểu tình của nàng vô cùng đáng yêu. Lý Giai trở mình nằm lên người Tiểu Văn, "Tiểu Văn thích cùng ta cùng một chỗ không?"
"Thích." Tiểu Văn không chút do dự, cảm giác được hơi thở của Giai Giai đang nóng ấm phả vào cổ mình.
"Thích ta sao?"
"Thích nhất."
Lý Giai không nhịn được cười, nâng cằm Tiểu Văn nhẹ hôn, xấu xa nói "Chúng ta sẽ làm chuyện của những người yêu nhau được không?"
"Hảo!" làm chuyện những người yêu nhau, chính là bản thân mình cũng yêu Giai Giai, nhưng Tiểu Văn chỉ là vui đùa nói, hoàn toàn chưa phát hiện y phục trên người mình đã bị người nào đó lặng lẽ cởi xuống.
Cái này rốt cuộc có được xem là lừa gạt hay dụ dỗ không chứ? Có thể một chút gì đó xấu xa, Lý Giai bất đắc dĩ nhớ tới. Quên đi, xấu thì cũng đã xấu xa rồi, dù sao nàng nhất định sẽ không dễ dàng buông tha cái tiểu tử ngốc đơn thuần đáng yêu này.
******************
"Cái gì mà nàng đúng là người tốt! Nàng đâu có giống người tốt? Buổi tối tỷ tỷ Tiểu Văn về đến nhà thì nghe mẹ đánh giá về Lý Giai, nàng tức giận đến nổi trận lôi đình.
"Người ta nhìn Tiểu Văn thương cảm, mang nàng về dưỡng, nếu không phải người tốt thì là cái gì!" Mẹ Tiểu Văn nhẫn nại trả lời tiếp tục công việc của mình, "Ngươi đừng có đứng đó ngắm cảnh, còn nhiều việc phải làm."
"Nàng mới sẽ không muốn đem Tiểu Văn về dưỡng! Nàng là muốn...." Tỷ tỷ Tiểu Văn nói đến đây liền ngừng lại, không có tiếp tục nói thêm gì nữa.
"Muốn cái gì là muốn cái gì?" Mẹ Tiểu Văn có chút hơi tức giận, "Đem nàng về thì ngươi không muốn, hiện tại lại có người tốt thu dưỡng nàng, ngươi rốt cuộc là muốn thế nào?"
"Ta là nói, ngươi nuôi nàng nhiều năm như thế, không thể thu được lợi gì, bây giờ lại để cho nàng giúp người khác kiếm tiền sao?"
"Kiếm tiền? Nàng là một đứa mù thì có thể nào kiếm tiền! Ngươi ít phiền đi, gọi ngươi thật uổng phí, nửa ngày vẫn còn bất động, Tiểu Văn so với ngươi cũng còn mạnh mẽ."
Tỷ tỷ Tiểu Văn hầm hừ tức giận đứng tại chỗ, "Tiểu Văn so với ta mạnh mẽ! Ngươi thế nào lại không cho là Tiểu Văn có thể kiếm tiền!" nói xong, nàng liền xoay người trong chớp mắt mở cửa mạnh bạo mà bước đi. Thật là khờ, thật là ngốc! tỷ tỷ Tiểu Văn ở dưới lầu đi tới đi lui, đột nhiên nàng cười lạnh một tiếng, xú nữ nhân, tưởng có thể độc kiếm tiền a, không thể như thế mà chiếm lợi một mình đâu! Mẹ ta ngốc, nhưng ta thì không!
Nhìn xem hình dáng nữ tử này, lại tới sáng tinh mơ mới về nhà, 80% là làm tại khách điếm, hoặc là làm thú vui tiểu thiếp, nhất định không phải là người đứng đắn, nàng thế nào lại cùng Tiểu Văn ở chung một chỗ? Tỷ tỷ Tiểu Văn cũng không quản sẽ đi làm muộn, lặng lẽ đi theo sau Lý Giai, đến cửa nhà, nàng cân nhắc nhìn bảng số nhà ghi nhớ lại, lúc này mới vội vã chạy đi làm.
************************
Buổi tối tại vửa cơm gia đình của Tiểu Văn, "Mẹ, ta biết nữ tử kia ở bên cạnh Tiểu Văn là ai rồi, là cái nhà cách bên trái chúng ta vài căn, không giống là người tốt." Tỷ tỷ Tiểu Văn một bên vừa ăn cơm vừa nói.
"Ngươi như thế nào lại biết người kia không tốt?"
"Buổi tối đi ra ngoài, buổi sáng quay về, trang điểm như một hồ ly tinh, có nữ tử nào trong sạch mà như vậy." ( Sôi máu cái con này =.,=)
"Ngươi là đố kỵ người ta lớn lên xinh đẹp hơn người chứ gì!" ( Cái thằng chỉ được cái nói đúng =))) Đệ đệ Tiểu Văn cười nói, tỷ tỷ Tiểu Văn lập tức một cước đá hắn, con mắt trợn trừng lên, "Tiểu hài tử xấu xa biết cái gì, còn không mau ăn cơm của ngươi đi!"
Mẹ Tiểu Văn nghe xong cau mày, nhỏ giọng nói thầm "Nàng kia sao lại muốn mang Tiểu Văn đi chứ?" suy nghĩ một chút lại nói "Không được, không thể để Tiểu Văn và một người như thế cùng một chỗ" Nếu không biết thì thôi, giờ đã biết lại không an tâm.
"Mẹ! Ngươi định đem cái người mù kia quay về sao!" Đệ đệ Tiểu Văn không vui nói.
"Người mù kia là tỷ ngươi!" Mẹ Tiểu Văn nghe tới giọng điệu tiểu tử kia khi nghe bà muốn đem Tiểu Văn quay về liền trừng mắt giận giữ liếc mắt một cái, không thể trách hài tử này vô tình bạc nghĩa được, loại sự tình này trong nhà, nếu đem Tiểu Văn quay về, ngoại trừ thêm phiền phức, cái gì cũng không giúp được. Chính là..... "Ngươi biết nhà của nàng kia ở đâu không?" Bà hỏi tỷ tỷ Tiểu Văn.
"Khu D phòng 301" Tỷ tỷ Tiểu Văn mất hứng hừ một tiếng, sớm biết mẹ muốn đem nàng quay về, sẽ không nói cho bà biết, thực sự là tự rước phiền toái.
*******************
Ban ngày ở nhà, mẹ tiểu Văn lo lắng suy nghĩ, cuối cùng không kềm chế được đi xuống lầu, đi tới phòng 301 như nữ nhi mình từng nói. Tại trước cửa, bà đứng một hồi lâu, chần chừ miễn cưỡng giơ tay lên. "Cộc cộc"
Lý Giai đang ôm Tiểu Văn muốn ngủ, bỗng nhiên nghe được tiếng đập cửa, có chút kinh ngạc, trước đây chưa từng có ai đến tìm nàng, khách nhân cũng không có khả năng biết được chỗ ở của nàng, tiền thuê nhà mấy hôm trước đã nộp đầy đủ, rốt cuộc là ai chứ? Lý Giai còn không đứng dậy, lẳng lặng đợi một chút, tiếng đập cửa lại một lần vang lên, nàng lúc này mới đi xuống giường đến bên cạnh cửa, nàng nhìn xuyên qua kẽ hở, ánh mắt bên ngoài nhìn xuyên lại nàng, hình như là một người phụ nữ trung niên, chỉ có một người. Lý Giai cân nhắc mở cửa ra, "Xin hỏi ngươi tìm ai?"
Mẹ Tiểu Văn có chút mất tự nhiên nói "Tiểu Văn nhà chúng ta có phải cùng ngươi ở đây?" nhân tiện tỉ mỉ đánh giá nữ tử ở trước mặt bà, nữ tử này khá gầy nhưng cũng rất xinh đẹp, thế nhưng trên người nàng cũng không mang một chút phong trần như lời nữ nhi bà nói, cảm giác nàng ta đúng là một hài tử không xấu.
Ngồi ở trên giường, Tiểu Văn nghe được giọng nói của mẹ mình, kinh ngạc hô lên, "Mẹ?"
Mẹ? Lý Giai lúc này có một dự cảm bất an, phải mất đi Tiểu Văn sao? Tay nàng cuối cùng bắt đầu có chút run lên, cứng nhắc nói, "Có chuyện gì mời vào trong hãy nói."
Mẹ Tiểu Văn vào phòng, thấy Tiểu Văn đang ngồi trên giường lắng nghe bọn họ nói chuyện, thanh âm bà nhẹ kêu lên một tiếng "Tiểu Văn..."
"Mẹ! Thật là mẹ!" Tiểu Văn ngây ngốc nở nụ cười, đã lâu lắm rồi nàng chưa nghe lại giọng nói của mẹ nàng. Mẹ Tiểu Văn đưa tay xoa khuôn mặt của nàng, so với ở nhà kỳ thực có mập mạp hơn, sắc mặt cũng hồng hào, áo ngủ lại sạch sẽ.
Bầu không khí rất ngượng ngùng, mẹ Tiểu Văn cùng Lý Giai không biết nói gì, Tiểu Văn liền mò dần xuống giường, đến cạnh bàn cầm lấy cây kẹo mà nàng thích nhất, "Mẹ ăn kẹo đi, là Giai Giai mua cho ta, hảo ngon."
Mẹ Tiểu Văn không nhận lấy kẹo, chỉ qua là đưa mắt liếc nhìn Lý Giai, gặp Tiểu Văn vẫn còn ngây ngốc đưa cây kẹo, nàng liền đem Tiểu Văn kéo lại bên cạnh, "Mẹ không thích ăn kẹo, ngươi giữ lại cho mình ăn là tốt rồi."
"Ân." Tiểu Văn gật đầu, ngoan ngoãn đem cây kẹo đặt lại trên bàn, mẹ có đúng hay không là đang giận ta, ta vẫn chưa từng về nhà, có thể hay không lại mắng ta, Tiểu Văn trong lòng có chút sợ hãi càng lui về bên cạnh Lý Giai.
Lại một trận im lặng, Lý Giai cuối cùng cũng lấy dũng khí mở miệng "Dì, ngươi đến là đón Tiểu Văn về nhà?"
"Không... không phải." Mẹ Tiểu Văn phản xạ lắc đầu, lại lập tức gật đầu nói: "Ân." Biểu tình vô cùng mâu thuẫn.
Cái gì vừa lắc đầu lại vừa gật đầu? Lý Giai trong lòng cũng trở nên hỗn loạn, "Dì, ngươi cũng đã tới, có chuyện gì cũng nhanh nói đi."
"Ta... Ta chính là hỏi ngươi, ngươi làm cái gì?"
Một câu trực tiếp uy hiếp Lý Giai, nghề của nàng như thế nào lại có thể nói ra, lại càng không muốn cho Tiểu Văn biết, "Chuyện này có can hệ gì đến ngươi?" Lý Giai lạnh lùng đáp.
"Ngươi xem, ngươi đem nữ nhi chúng ta đi mất, ta cuối cùng cũng không được biết ngươi muốn dẫn nàng đi đâu sao?!"
"Lẽ nào ta không mang nàng đi, để nàng cả ngày ngồi dưới mưa gió? Ngay cả cơm nóng cũng không có ăn?" Tuy rằng mục đích ban đầu Lý Giai muốn đem nàng về hoàn toàn không phải như vậy, nhưng lại nhớ tới lúc đó Tiểu Văn ngâm mình trong mưa, Lý Giai tức thì nổi cơn thịnh nộ, ngữ khí càng thêm lạnh lùng giận dữ.
"Nói như vậy, ngươi mang theo Tiểu Văn trở về là muốn nàng không phải chịu cực sao?" Mẹ Tiểu Văn mở to mắt, kinh ngạc hỏi.
"Mẹ, Giai Giai không làm cho ta cực khổ, Giai Giai đố với ta rất tốt." Tiểu Văn trốn ở sau lưng Lý Giai nhỏ giọng nói. Lý Giai nghe được Tiểu Văn nói thế, chính tự bản thân mình cảm thấy đỏ mặt ngại ngùng, hài tử ngốc này, chỉ nhớ tới những điểm tốt của nàng, căn bản là không nhớ ngày đầu tiên, mình đã đối đãi với nàng ra sao.
Mẹ Tiểu Văn nghe nàng vừa nói thế, lập tức thở dài, cúi đầu, thần tình cay đắng. "Nếu như có tiền, ai cũng không muốn đem nữ nhi của mình chịu khổ, nhà của chúng ta không thể nói là so với ngươi lớn hơn, nhưng 6 người, thực sự là không có biện pháp. Ai... lúc kia khi phát hiện ra không thấy nàng nữa, lòng ta âm thầm ao ước nàng có thể gặp được người tốt thu dưỡng nàng, nhà của chúng ta thật sự là nuôi không nổi a!"
Những lời này vừa nói ra, cơ hồ làm cho Lý Giai mừng rỡ như điên, trái tim kích động gia tốc, "Ý ngươi là, sẵn lòng để Tiểu Văn tiếp tục ở lại đây?" nếu là như thế, nàng có thể danh chính ngôn thuận cùng Tiểu Văn ở cùng một chỗ, lúc nào muốn mang nàng ra ngoài cũng được, không cần tái lo lắng Tiểu Văn bị người trong nhà phát hiện.
Mẹ Tiểu Văn bất đắc dĩ gật đầu, "Ta hôm nay là nghe đại nữ nhi nói ngươi là cái người không đứng đắn, ta sợ ngươi làm chuyện bất hảo với Tiểu Văn chúng ta nên mới ghé qua xem. Kỳ thực cũng không muốn đem nàng đi, nếu như mang nàng về, sợ rằng mấy người trong nhà lại không vui."
Vì đang vui mừng phấn khích, Lý Giai đột nhiên phát hiện tay Tiểu Văn đang ôm lấy mình run nhè nhẹ, nhất thời sung sướng trong lòng dường như bị tạt nước lạnh, nàng quên không chú ý lời nói đối với Tiểu Văn có bao nhiêu thương tổn, Tiểu Văn rất đơn thuần, nhưng nàng không hề ngốc, nghe được chính mẹ mình nói ra lời này, gần như là muốn đem nàng vứt bỏ, làm sao nàng lại có thể không đau lòng. "Ngươi yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không để Tiểu Văn chịu khổ, càng không đối với nàng làm ra chuyện bất hảo, khẳng định sẽ làm nàng so với tại nhà các ngươi tốt hơn, nếu không còn chuyện gì khác, xin mời ngươi rời khỏi đi." Mẹ Tiểu Văn sau cùng liếc mắt nhìn nàng một cái, cũng không nói gì nữa, yên lặng ly khai, mãi đến khi tiếng cửa vang lên, Tiểu Văn vẫn còn ngơ ngác đứng yên một chỗ, không hề nói với mẹ nàng một câu nào. Lý Giai ôm lấy nàng đem về giường, nhẹ nhàng xoa khuôn mặt Tiểu Văn, giả vờ hỏi "Thế nào, sau này có thể cùng ta ở cùng một chỗ, không vui sao?" Chính là Tiểu Văn vẫn không nói chuyện, đem khuôn mặt chôn vùi vào ngực Lý Giai, Lý Giai cũng không miễn cưỡng nàng nữa, lẳng lặng ôm Tiểu Văn, ôn nhu vỗ nhẹ lên lưng nàng.
"Giai Giai có thể hay không cũng không muốn ta" Qua thật lâu, thanh âm tựa như tiếng muỗi từ trong miệng Tiểu Văn truyền ra, nàng đúng là rất vui mừng vì được cùng Giai Giai ở cùng một chỗ, chính là Giai Giai có thể hay không một ngày cũng như bố mẹ, tỷ tỷ và đệ đệ nàng, chán ghét sự tồn tại của nàng, bởi vì nàng quá vô dụng. Lý Giai đau lòng xoa đầu nàng, cúi xuống đặt một nụ hôn lên môi nàng, mãi đến khi cảm giác hơi thở của Tiểu Văn như gấp gáp không thở được, nàng mới bằng lòng rời khỏi đôi môi Tiểu Văn, "Tiểu tử ngốc này, hai người hôn nhau, lúc nào mà không muốn ở cùng một chỗ với nhau, do đó, ta thế nào lại không muốn ngươi chứ."
Tiểu Văn đỏ mặt vuốt ve môi mình, nguyên lai như thế này hôn nhau chính là muốn mãi mãi cùng một chỗ, vậy Giai Giai bình thường như vậy chính là yêu thích mình, đã rõ ràng rồi, Giai Giai vĩnh viễn cũng không phải không muốn mình. Tiểu Văn ngây ngốc sững sờ, nhớ tới chuyện này, biểu tình của nàng vô cùng đáng yêu. Lý Giai trở mình nằm lên người Tiểu Văn, "Tiểu Văn thích cùng ta cùng một chỗ không?"
"Thích." Tiểu Văn không chút do dự, cảm giác được hơi thở của Giai Giai đang nóng ấm phả vào cổ mình.
"Thích ta sao?"
"Thích nhất."
Lý Giai không nhịn được cười, nâng cằm Tiểu Văn nhẹ hôn, xấu xa nói "Chúng ta sẽ làm chuyện của những người yêu nhau được không?"
"Hảo!" làm chuyện những người yêu nhau, chính là bản thân mình cũng yêu Giai Giai, nhưng Tiểu Văn chỉ là vui đùa nói, hoàn toàn chưa phát hiện y phục trên người mình đã bị người nào đó lặng lẽ cởi xuống.
Cái này rốt cuộc có được xem là lừa gạt hay dụ dỗ không chứ? Có thể một chút gì đó xấu xa, Lý Giai bất đắc dĩ nhớ tới. Quên đi, xấu thì cũng đã xấu xa rồi, dù sao nàng nhất định sẽ không dễ dàng buông tha cái tiểu tử ngốc đơn thuần đáng yêu này.
******************
"Cái gì mà nàng đúng là người tốt! Nàng đâu có giống người tốt? Buổi tối tỷ tỷ Tiểu Văn về đến nhà thì nghe mẹ đánh giá về Lý Giai, nàng tức giận đến nổi trận lôi đình.
"Người ta nhìn Tiểu Văn thương cảm, mang nàng về dưỡng, nếu không phải người tốt thì là cái gì!" Mẹ Tiểu Văn nhẫn nại trả lời tiếp tục công việc của mình, "Ngươi đừng có đứng đó ngắm cảnh, còn nhiều việc phải làm."
"Nàng mới sẽ không muốn đem Tiểu Văn về dưỡng! Nàng là muốn...." Tỷ tỷ Tiểu Văn nói đến đây liền ngừng lại, không có tiếp tục nói thêm gì nữa.
"Muốn cái gì là muốn cái gì?" Mẹ Tiểu Văn có chút hơi tức giận, "Đem nàng về thì ngươi không muốn, hiện tại lại có người tốt thu dưỡng nàng, ngươi rốt cuộc là muốn thế nào?"
"Ta là nói, ngươi nuôi nàng nhiều năm như thế, không thể thu được lợi gì, bây giờ lại để cho nàng giúp người khác kiếm tiền sao?"
"Kiếm tiền? Nàng là một đứa mù thì có thể nào kiếm tiền! Ngươi ít phiền đi, gọi ngươi thật uổng phí, nửa ngày vẫn còn bất động, Tiểu Văn so với ngươi cũng còn mạnh mẽ."
Tỷ tỷ Tiểu Văn hầm hừ tức giận đứng tại chỗ, "Tiểu Văn so với ta mạnh mẽ! Ngươi thế nào lại không cho là Tiểu Văn có thể kiếm tiền!" nói xong, nàng liền xoay người trong chớp mắt mở cửa mạnh bạo mà bước đi. Thật là khờ, thật là ngốc! tỷ tỷ Tiểu Văn ở dưới lầu đi tới đi lui, đột nhiên nàng cười lạnh một tiếng, xú nữ nhân, tưởng có thể độc kiếm tiền a, không thể như thế mà chiếm lợi một mình đâu! Mẹ ta ngốc, nhưng ta thì không!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.