Manh Sư Tại Thương

Chương 12: Thi đấu nhập môn

Phong Dữ Thiên Mạc

01/07/2019

Dịch giả: Tiểu Mjnh

Chỉ nghe một tiếng vỡ rất nhỏ, không ngờ thức hải của hắn đã bị phá vỡ! Nhưng bởi vì có linh lực vô cùng vô tận tẩm bổ, hắn một chút cảm giác khó chịu đều không có, ngược lại giống như được bao phủ vào bên trong một cỗ mềm mại, hắn có thể thong dong cải tạo lại thần thức, thời điểm hắn mở to hai mắt ra, liền kinh hỉ phát hiện, thần thức của hắn đã mạnh bằng Trúc Cơ rồi!

Hơn mười ngày qua, từ lúc đan điền của hắn bị phá hủy, đến bây giờ có được thần thức của Trúc Cơ, chỉ trong vòng có hơn mười ngày! Nhưng hắn cũng không xuất hiện cảnh tượng căn cơ bất ổn, bởi vì mấy ngày nay hắn được ăn toàn là chí bảo mà người khác suốt đời đều không thấy được, mà hết thảy đều nhờ vào vị nữ hài trước mắt này, chính là sư phụ hắn.

Nguyên Sơ lẳng lặng cười nhìn hắn, lúc này Dạ Trầm Uyên mới phát hiện, vừa rồi nàng vận dụng nhiều linh lực như vậy, vậy mà vẫn như cũ, bộ dạng như cười như không, nào đâu giống bộ dạng nữ hài đồng sáu tuổi chứ.

"Tốt."

Nguyên Sơ vỗ tay một cái, làm cho Dạ Trầm Uyên từ trong mộng tỉnh lại.

"Thi đấu đã bắt đầu! Trước tiên ngươi hãy đi tắm rửa một cái đi đã, rồi sau đó, đi đánh bọn hắn nước chảy hoa rơi đi, ta đi trước một bước đó ~"

Dứt lời, nàng nhảy nhót chạy về phòng, rất xa liền kêu to "Tiểu Thu, ngươi đã trở về rồi sao? Ta ngửi được mùi thơm của Mai Linh Quả rồi!"

Dạ Trầm Uyên nhìn nàng đi xa, lúc này mới khiếp sợ phát hiện trên người mình toàn là tạp chất, hắn nhíu mày, tưởng tượng dáng vẻ này của hắn, vậy mà bị sư phụ nhìn thấy, liền càng thêm bực mình, lúc này, trong đầu của hắn vang lên âm thanh Lệ lão đã ngủ say đã lâu.

"Tiểu oa nhi, nữ oa oa vừa rồi kia, chính là sư phụ ngươi sao?

Tuy là lão ngủ say, nhưng đối với chuyện bên ngoài, vẫn còn có thể cảm giác được chút xíu.

Dạ Trầm Uyên kinh hỉ nói "Lệ tiền bối, người đã tỉnh?"

Lệ lão đầu hừ một tiếng " Vạn năm linh tủy cũng không phải đồ thường! Có nó, liền có thể lần nữa chữa trị tổn thương thần thức, chỉ tiếc là, bây giờ ngươi còn quá yếu, thừa nhận được nửa giọt linh tủy đã là cực hạn, vừa rồi nữ oa oa thật có bản lĩnh tốt, liêc mắt liền nhìn ra cực hạn mà ngươi có thể nhận được, cho nên chỉ giúp ngươi tiêu hóa nửa giọt.



Hơn nữa, ta nhìn linh cốt của nàng không ngờ chỉ mới có sáu tuổi! Đã từng trãi qua cấm thuật thể hồ quán đỉnh, không chỉ không có phá hủy căn cơ cả đời, mà còn có căn cơ vững chắc.... Tư chất như thế, thật là kỳ tài! Thật là ngươi đã tìm được một sư phụ tốt!

Trên thực tế, lão thầm nghĩ, nếu mà lão gặp Nguyên Sơ trước, nói không chừng khiến cho Thiên Châu nhận nàng làm chủ, sáu tuổi đã là Nguyên Anh, tuyệt đối là thế gian hiếm thấy!

Thấy Lệ lão khen Nguyên Sơ, Dạ Trầm Uyên cũng cảm thấy có vinh dự theo, trong mắt hắn lộ vẻ dịu dàng, sau đó hắn dùng Thanh Kiết Thuật tẩy rữa, rồi tiến vào trong linh tuyền để đả tọa tu dưỡng, loại bỏ cảm giác mỏi mệt khi cải tạo thức hải vừa rồi, dùng tốc độ nhanh nhất khôi phục lại bình thường.

Thi đấu nhập môn đúng không? Nhất định hắn sẽ làm cho sư phụ nở mày nở mặt!

____

Nguyên Sơ kêu Tiểu Thu đưa Dạ Trầm Uyên đến ngoại môn để chuẩn bị, còn bản thân nàng thì đến nơi diễn ra thi đấu, bởi vì tuổi nàng còn nhỏ, cho nên phá lệ ngồi kế bên Chưởng môn.

Rất nhanh, sau bốn mươi chín tiếng chuông vang lên, theo Hữu trưởng lão phát biểu vài câu, hơn vạn đệ tử ở dưới đều tinh thần chấn động!

"Mở sơn môn"

Lão vừa dứt lời, liền có vô số tiên hạc phóng lên cao! Một nửa khe rãnh núi trong hội trường nổi lên lơ lững từng tầng tỷ thí đài, từng bậc từng bậc thềm cấp một mực kéo dài xuống dưới, giống như kim tự thấp bay bổng, mà tỷ thí đài đẳng cấp cao nhất thì chỉ có một, ngay trước mặt chư vị trưởng lão và Chưởng môn, người nào có thể đánh đến lôi đài cao nhất, chính là đạt được ba hạng đầu.

Đám đệ tử ít ỏi mặc áo màu xanh, cầm trong tay danh kiếm được Vạn Kiếm Tông đúc thành một loại là---- Tàng Phong Kiếm, vẻ mặt nghiêm túc, nhìn chăm chú tòa núi lớn hai bên đang được dời đi, còn bên ngoài núi lớn, thì mười vạn đệ tử muốn nhập môn đều đã vận sức chờ phát động.

Thấy hộ sơn đại trận từ từ thu lại, Dạ Trầm Uyên nhìn tòa núi lớn giống như lưỡi đao được trận pháp dời đi, trong lòng càng xuất hiện một loại kính nể, hơn nữa còn nhiều thêm vẻ kiên định.

Mười vạn ngoại sơn đệ tử, nhất định hắn sẽ là đứng đầu!

Đối với chuyện này, Lệ lão có cái nhìn không đồng tình, lão ở trong thức hải nói với Dạ Trầm Uyên "Tu Tiên Giới ngọa hổ tàng long, lưu lại át chủ bài rất là quan trọng, trong trăm hạng đầu cũng đủ để trổ hết tài năng, ngươi cần gì phải đứng đầu để làm gi?"

Lệ lão dừng một chút, lại nói "Hơn nữa đám người bên trong, tư chất siêu quần, sớm đã bị phong chủ ám định rồi, nếu ngươi gặp bọn họ, giả bộ đưa tốt xấu nào đó cho bọn họ, cuối cùng bọn họ cũng bắt ngươi bái tiểu sư phó phiền tói kia, ngươi cần gì phải làm chuyện này?



Dạ Trầm Uyên cúi đầu lau chùi thanh chủy thủ màu đen, thấp giọng nói "Vạn Kiếm Tông có môn quy, đứng đầu mới có thể tự chủ chọn sư."

Lệ lão nháy nháy không nói, cho nên tiểu tử này sợ có người đoạt cơ hội bái Nguyên Sơ thành sư phụ trước hắn hay sao? Không thể nào? Ai lại muốn làm bái tiểu hài tử sáu tuổi làm sư phụ?

Thế nhưng, thấy Dạ Trầm Uyên kiên định, lão cũng không có phản đối nữa, quyết chí tiến lên không khác nào là lấy bảo vật của mình lộ ra ánh sáng, tuy rằng nguy hiểm nhưng cũng phải là không tu luyện được?

Rốt cuộc, ngoại môn chấp sự gọi tên Dạ Trầm Uyên vào, bởi vì nhân số đông đảo, ngay từ đầu phải thông qua ngàn người mới có thể tiến vào trận tiếp theo, cộng thêm bố cục cứ ngàn người một trăm trận, mỗi bố cục lấy ra năm mươi người, so đấu chấm dứt sẽ phải loại bỏ chín vạn năm ngàn người, bảo sao không kịch liệt chứ.

Lúc này, Nguyên Sơ buồn chán không việc gì làm trên đài cao, trình độ tỷ thí này đối với Dạ Trầm Uyên mà nói là chuyện nhỏ, chỉ cần không có gì xảy ra bất ngờ, thì tuyệt đối Dạ Trầm Uyên sẽ lọt vào trăm hạng đầu, đối với việc này, nàng hoàn toàn không có áp lực.

"Tiểu Mộc, ngươi nhìn xem, tiểu độ đệ mà ngươi coi trong, hiện giờ hắn ở đâu vậy?"

Ngồi trên cao, Vạn Sĩ Thính Phong một thân trường bào màu trắng, lưng thắt ngọc quan, lúc này rũ mắt nhìn xem, bên trong vẻ nghiêm túc còn mang theo một chút vui vẻ.

Lúc này đầu tóc Nguyên Sơ búi gọn, cũng ăn mặc trang phục chính thức màu xanh lá, nhìn qua quần ao đẹp đẽ vô cùng, thế nhưng mặc lên người nàng cũng không có nửa điểm nghiêm túc, mà ngược lại càng ra vẻ đáng yêu, coi như mặt nàng có nghiêm lại cũng sẽ làm cho người ta bật cười.

"Hởi chưởng môn, hắn ở..." Tròng mắt Nguyên sơ đảo qua, chỉ bẳng thần thức cường đại của nàng, liền tìm được Dạ Trầm Uyên ở trong trăm lôi đài phía dưới.

"Hắn ở lôi đài năm mươi bảy, mặc quần áo màu trắng cầm thanh chủy thủ màu đen."

Vạn Sĩ Thính Phong nghe vậy quét qua, liền khiếp sợ phát hiện, mới hôm qua hắn vừa mới luyện ra Phục Nguyên Đan, vậy mà tiểu tư kia, hôm nay liền đã khôi phục lại tu vi? Đây là có chuyện gì? Hắn tưởng là tiểu tư nếu có vận khí tốt, thì nhiều nhất cũng khôi phục lại Luyện Khí tầng một mà thôi, không nghĩ ra hắn đã Luyện Khí tầng tám đại viên mãn rồi, xem ra căn cơ của người này rất là ổn, cũng có tạo hóa.

Nguyên Sơ gật đầu chán muốn chết, tầm mắt đảo qua, lại đột nhiên dừng lại!

Vi Sinh Cực? Trong sách có viết là nhớ thương nữ nhân của nam chủ mà kết quá biến thành hắc đại boss, hắn cũng ở đây sao....

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Manh Sư Tại Thương

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook