Quyển 9 - Chương 8: Hiện tại (1)
Thất Thập Nhị Biên
30/07/2017
Mặc dù trong bộ chỉ huy, tràn ngập tiếng bước chân. Tiếng lải nhải, tiếng hệ thống điện tử cùng tiếng máy tính điều hòa
nhiệt độ cùng đủ loại âm thanh. Không khí, lại vẫn có vẻ yên lặng như
cũ.
Các tham mưu chịu sự quản lý của cánh quân Reske, ở trước đài điều khiển Thiên Võng khẩn trương làm việc.
Hiện tại Thiên Võng, cũng chỉ là một con bạch tuộc mất đi phần lớn xúc tua. Mặc dù trong thành Phượng Hoàng thì hệ thống internet coi như là hoàn hảo, nhưng vừa đưa đến tiền tuyến, liền có vẻ chẳng ra gì. Thông tin chỉ huy coi như còn kịp, nhưng tình báo tập trung lại chậm chạp đến kinh người. Dù sao, nếu so sánh giữa tình báo do chút ít sức người chủ động truyền lại cùng hệ thống tự động thu thập tình báo Thiên Võng, thì hiệu suất đã khác nhau một trời một vực.
Thiên Võng đang luôn không ngừng được chữa trị, rồi bị phá hủy, rồi lại chữa trị, rồi lại bị phá hủy, cứ miễn cưỡng công tác trong quá trình tuần hoàn như vậy. Đây là bệnh chung của thời chiến tranh trong gian dài. Chỉ cần trong một đoạn thời gian nào đó, lực lượng hai bên ở trạng thái ngang nhau, liền sẽ xuất hiện tình huống như vậy. Mất đi Thiên Võng, dường như chiến tranh lập tức liền trở về thời cổ đại.
Điện thoại không ngừng vang lên, ở bên trong tần số truyền tin, cũng là một mảnh ồn ào. Các tham mưu một bên nghe máy, một bên sẽ cực kỳ nhanh chóng đưa vào tình báo. Giống như là người quay phim mất đi cameras, chỉ có thể đem hình ảnh trước mắt, vẽ thành một bức tranh to lớn, rồi dùng một số bút ở chỗ trống trên bức vẽ để nối liền. Đem các bức vẻ biến thành một clip.
Mà bây giờ tình huống của chiến cuộc là, quân đoàn 33 đã rồi khỏi núi Charlotte Fox, hành quân gấp về phía nam. Đội hình chiến cơ cũng đã tới trên không trung trấn Lorenzo. Nghe nói, sư đoàn bọc thép thứ nhất Phỉ Quân cũng đã tới Bán Vân Lĩnh, đang cùng kẻ địch giao chiến, mà sư đoàn bọc thép thứ hai của bọn họ, giống như còn đang ở trên đường, tình huống cụ thể như thế nào còn không rõ ràng lắm.
Dựa vào loại tình báo nhờ sức người này để suy tính, thật sự là một loại tra tấn.
Quân đoàn 33 tới nơi nào, có thể đuổi tới ở trong thời gian quy định hay không? Chiến cơ đội hình chiến đấu như thế nào, tổn thất ra sao? Bộ đội nối tiếp của địch ở vị trí nào, binh lực nhiều ít? Sư đoàn bọc thép Phỉ Quân thứ hai tham gia chiến đấu ở Bán Vân Lĩnh ra sao, có thể ngăn cản kẻ địch tiến công hay không... Bức tranh cuối cùng vẫn là bức tranh, khi nhìn từ xa thì thấy cây rừng rậm rạp, nhân vật sinh động, hình như thế giới đang ở ngay trước mắt. Nhưng khi để sát mắt vào nhìn, thì chỉ là từng mảng từng mảng màu mà thôi. Cái gì đều thấy không rõ lắm.
Pierre chắp tay sau đít đi tới đi lui ở trước đài điều khiển. Trần Phượng Tây thì đứng trầm tư ở trước màn hình Thiên Võng, ngón tay hắn vô ý thức nhẹ nhàng gõ mặt bàn hợp kim của đài điều khiển. Hiện tại, điều duy nhất bọn họ có thể làm, hình như cũng chỉ có chờ đợi.
Ánh mắt hai người, thỉnh thoảng tụ tập đến trước điện tử sa bàn, trên thân thể tao nhã kia.
Margaret, cháu ngoại Hastings, người nối nghiệp mà mọi người thuộc quân đội Payon đều biết, giờ phút này, lại mặc một bộ sắc phục Phỉ Quân màu lam, chức vị chỉ là một trong vài tên phó tổng tham mưu trưởng Phỉ Quân.
Sự thật này, làm cho người ta cảm thấy ngạc nhiên, đồng thời cũng làm cho nhiều người có một chút chờ mong đối với Phỉ Quân. Nhất là Pierre, nếu không phải Margaret đứng ở phía sau tên mập mạp kia, nếu không phải từ đầu đến cuối nàng đều không có nghi ngờ gì mập mạp, chỉ sợ đánh chết hắn, thì hắn cũng sẽ không đồng ý với kế hoạch này.
Kế hoạch đã được đồng ý, cũng đã bắt đầu thực hiện rồi, nhưng kết quả sẽ là như thế nào đây?
"Quan trên!".
Đột nhiên, quan thông tin liên lạc cao giọng kêu lên.
"Chuyện gì?" Trần Phượng Tây cách quan thông tin liên lạc gần nhất, vài bước liền đi tới.
"Đoàn trưởng sư đoàn bọc thép 1352 báo cáo, quân tiên phong của địch từ trấn Lorenzo dọc theo thành tế quốc lộ xâm chiếm, trong vòng mười lăm phút sau khi Phỉ Quân tham gia chiến đấu, tháo chạy về phía đông! Bước đầu đánh giá, trong nửa giờ, quân ta tiêu diệt tổng cộng năm doanh bọc thép cùng một doanh pháo tự hành của địch, trước mắt, Phỉ Quân đã xem phòng tuyến di chuyển lên 6 km.".
Cái gì? Tất cả mọi người không thể tin được lỗ tai của mình.
***
Một chiếc rồi một chiếc cơ giáp màu xanh, giẫm lên lá rụng thật dày, xuyên qua ánh sáng ảm đạm mà chạy xuống khỏi triền núi đầy cây cối thấp bé, xếp thành hàng chạy vội ở bên trên đường đất lầy lội. Nước bùn văng khắp nơi, chân cơ giới bằng sắt thép nặng nề. Ở trong bùn nhão giẫm ra một mảnh dấu chân hỗn độn.
"Mau mau!" Khuôn mặt Stewart lạnh lùng, đứng ở trên bình đài rộng lớn của cơ giáp chỉ huy.
Trong tiếng bùm bùm của nước bùn, từng chiếc cơ giáp chạy vội qua, bộ phận phía trước của đội ngũ thật dài, đã tới đỉnh núi phía trước.
"Như thế nào? Không được đánh Tài Quyết Giả nên mất hứng sao?" Robert đứng ở bên cạnh Stewart, cười híp mắt nhìn vị đoàn trưởng đoàn đặc chủng Mãnh Hổ có thân hình cao lớn trước mắt.
Stewart có vẻ ảo não: "Ta vừa mới cùng tên lùn Rashid đánh cược, xem ai gặp phải Tài Quyết Giả trước, không quá ba phút đồng hồ, mệnh lệnh đã tới rồi. Con mẹ nó, ta liền không quen nhìn vẻ mặt đắc ý của tên lùn kia.".
"Ha hả." Robert cười lắc lắc đầu, hắn phát hiện ra, đi theo mập mạp thời gian lâu dài, bất kể là Stewart vẫn là Rashid, thậm chí binh lính của bọn họ, mỗi người đều hồn nhiên không coi chiến tranh là chuyện gì quan trọng. Tính cách chẳng hề để ý của người Leray, thể hiện vô cùng rõ ở trên người bọn họ.
Quay đầu nhìn đội ngũ cơ giáp di chuyển, thật lâu sau, Robert nói cảm thán: "Một năm trước kia, ta nằm mơ giữa ban ngày cũng không nghĩ đến sẽ chỉ huy một chi đội ngũ như vậy. Cơ giáp tiên tiến nhất, chiến sĩ cơ giáp ưu tú nhất, lục quân Leray đã sa vào bước đường cùng, giống như bỗng nhiên đã phất lên.".
"Tướng quân, ngài quên chúng ta còn chưa có thay đổi cơ giáp mới." Stewart cười nói: "Đánh xong trận này, cho ta thay cơ giáp đời 12, ta có thể từ nơi này đánh tới Seaton đi!".
"Thủ đô đế quốc Binalter thì tạm thời không tính tới," Robert vỗ nhè nhẹ bả vai Stewart: "Chúng ta nên lo lắng một chút làm như thế nào chấp hành kế hoạch tác chiến của Điền Tướng quân trước đi. Phải biết rằng, chúng ta chính là tiên phong.".
"Tướng quân, ngươi nói. Nếu bộ chỉ huy cánh quân biết nhiệm vụ thực sự của chúng ta, không phải ở phía tây trấn Lorenzo chống đỡ người Tây Ước tiến công, mà là xuyên thẳng về phía trước, vòng quanh phạm vi lớn, bọn họ có thể rất giật mình hay không?" Stewart nhướng lông mi.
"Nói thật," Robert nói: "Ta cũng vì kế hoạch của Điền Tướng quân mà cảm thấy giật mình.".
Hắn nhìn Viễn Sơn, trên tay theo bản năng vỗ nhè nhẹ lan can trên cơ giáp chỉ huy, nhớ tới nửa giờ trước, mập mạp nói những gì trên màn ảnh thông tin, khóe miệng hắn lộ ra một chút mỉm cười.
Thật ra, từ lúc ở nhìn thấy trạng thái đồ tác chiến ở đại sảnh chỉ huy, mập mạp cũng đã nhìn rõ vấn đề liên quân Phỉ Minh hiện đang gặp phải.
Tây tuyến của thành Phượng Hoàng kéo dài đến hơn hai ngàn km. Nơi này không có khả năng có một công sự chỉnh tề không thể phá vở, không có khả năng có chiến hào liên tục không ngừng. Chống đỡ Tây Ước tấn công, cũng chỉ có thể dựa vào từng nhánh bộ đội phân bố ở tiền tuyến, đi tranh đoạt một đám thành trấn, từng chỗ vị trí chiến lược. Lấy đánh giằng co, lấy xen kẽ vây quanh, lấy rất nhanh đột kích, lấy ngay tại chỗ phòng ngự, để xây dựng phòng tuyến phức tạp mà rộng lớn này.
Phòng tuyến như vậy, trụ cột tạo thành chỉ có một, thì phải là binh lực!
Hiện tại, liên quân Phỉ Minh ở tiền tuyến tập trung binh lực năm mươi bảy sư đoàn. Ngoài ra, binh lực còn thừa cùng các sư đoàn pha trộn do binh lính các sư đoàn còn sót lại thành lập nên, tổng cộng cũng chỉ có hai mươi sư đoàn.
Mà đối thủ, chỉ là đội hình phương bắc của Bối Lợi Phu, đã có binh lực gần năm mươi sư đoàn. Tổng binh lực hai đại chiến khu nam bắc là gấp 1,5 lần liên quân Phỉ Minh. Quan trọng hơn là, ở phía sau đội hình phương bắc Bối Lợi Phu cùng phương nam Antonescu, còn có một người nắm lấy ít nhất sáu mươi sư đoàn lục quân là Bear Rosenborg!
Bởi vậy, khi Tây Ước lấy ba cái sư đoàn bọc thép cùng một liên Tài Quyết Giả quý giá làm mũi tên, bỗng nhiên đối với trấn Lorenzo phát động tiến công rồi mở ra thông đạo, thì trừ bỏ phải cẩn thận Tây Ước đột phá điểm này ra, càng phải lo lắng đến việc bọn họ tại phòng tuyến khác dùng lực lượng hùng hậu đột kích. Nếu Trần Phượng Tây điều động quá nhiều binh lực đến trấn Lorenzo, như vậy, một khi Tây Ước bỗng nhiên dùng lực lượng hùng hậu tấn công mạnh phòng tuyến khác, thì hắn sẽ không còn binh lực để điều động.
Cho tới nay, cánh quân Lôi Phong tinh, đều vẫn áp dụng sách lược phòng ngự chính diện. Theo đối lập binh lực cùng trạng thái chiến cuộc của hai bên mà nói, cách này cũng không sai. Thế nhưng, như vậy cũng không có nghĩa là thắng lợi. Trên thực tế, liên quân đã đâm lao phải theo lao, binh lực tại trong lốc xoáy này không ngừng bị tiêu hao, nếu tiếp tục như vậy nữa, chuyện tây tuyến của thành Phượng Hoàng toàn diện hỏng mất chỉ là vấn đề thời gian.
Bởi vậy, thật sự cần phải phát động một chiến dịch tiêu diệt đại lượng sinh lực của kẻ địch, cho Tây Ước một đòn thật nặng.
Trần Phượng Tây nghĩ đến, mập mạp đưa vào hai sư đoàn bọc thép chỉ muốn ăn luôn ba sư đoàn địch ở trấn Lorenzo, xoá sạch một liên Tài Quyết Giả của đối phương, làm cho Tây Ước đau một chút, cũng lùi về phía sau. Đáng tiếc, hắn cũng không biết sức chiến đấu của sư đoàn bọc thép thứ nhất cùng sư đoàn bọc thép thứ hai Phỉ Quân, cũng đánh giá thấp mục tiêu của mập mạp.
Nếu quả thật chỉ muốn ăn luôn ba sư đoàn bọc thép của đối phương mà nói, sư đoàn thứ nhất của Phỉ Quân, có thể chấm dứt chiến đấu trước khi viện quân của kẻ địch đuổi tới. Phải biết rằng, quân đoàn ba mươi mốt Fassett, bàn về sức chiến đấu thì mạnh hơn bọn họ. Bất kể là tố chất nhân viên vẫn là trang bị, đều không phải là ba sư đoàn bọc thép này của Tây Ước có thể sánh bằng. Khi đó, Phỉ Quân còn phải cố kị một chút, không thể mạnh mẽ tiêu diệt. Nhưng đến nơi này, cũng không có gì phải cố kỵ nữa.
Hai sư đoàn như vậy, hầu hạ ba sư đoàn bọc thép bình thường của Tây Ước, nói lịch sự chút là dùng ngọc ném chim, vạc lớn nấu gà, nói thô tục điểm, chính là Godzilla so với người thường.
Các tham mưu chịu sự quản lý của cánh quân Reske, ở trước đài điều khiển Thiên Võng khẩn trương làm việc.
Hiện tại Thiên Võng, cũng chỉ là một con bạch tuộc mất đi phần lớn xúc tua. Mặc dù trong thành Phượng Hoàng thì hệ thống internet coi như là hoàn hảo, nhưng vừa đưa đến tiền tuyến, liền có vẻ chẳng ra gì. Thông tin chỉ huy coi như còn kịp, nhưng tình báo tập trung lại chậm chạp đến kinh người. Dù sao, nếu so sánh giữa tình báo do chút ít sức người chủ động truyền lại cùng hệ thống tự động thu thập tình báo Thiên Võng, thì hiệu suất đã khác nhau một trời một vực.
Thiên Võng đang luôn không ngừng được chữa trị, rồi bị phá hủy, rồi lại chữa trị, rồi lại bị phá hủy, cứ miễn cưỡng công tác trong quá trình tuần hoàn như vậy. Đây là bệnh chung của thời chiến tranh trong gian dài. Chỉ cần trong một đoạn thời gian nào đó, lực lượng hai bên ở trạng thái ngang nhau, liền sẽ xuất hiện tình huống như vậy. Mất đi Thiên Võng, dường như chiến tranh lập tức liền trở về thời cổ đại.
Điện thoại không ngừng vang lên, ở bên trong tần số truyền tin, cũng là một mảnh ồn ào. Các tham mưu một bên nghe máy, một bên sẽ cực kỳ nhanh chóng đưa vào tình báo. Giống như là người quay phim mất đi cameras, chỉ có thể đem hình ảnh trước mắt, vẽ thành một bức tranh to lớn, rồi dùng một số bút ở chỗ trống trên bức vẽ để nối liền. Đem các bức vẻ biến thành một clip.
Mà bây giờ tình huống của chiến cuộc là, quân đoàn 33 đã rồi khỏi núi Charlotte Fox, hành quân gấp về phía nam. Đội hình chiến cơ cũng đã tới trên không trung trấn Lorenzo. Nghe nói, sư đoàn bọc thép thứ nhất Phỉ Quân cũng đã tới Bán Vân Lĩnh, đang cùng kẻ địch giao chiến, mà sư đoàn bọc thép thứ hai của bọn họ, giống như còn đang ở trên đường, tình huống cụ thể như thế nào còn không rõ ràng lắm.
Dựa vào loại tình báo nhờ sức người này để suy tính, thật sự là một loại tra tấn.
Quân đoàn 33 tới nơi nào, có thể đuổi tới ở trong thời gian quy định hay không? Chiến cơ đội hình chiến đấu như thế nào, tổn thất ra sao? Bộ đội nối tiếp của địch ở vị trí nào, binh lực nhiều ít? Sư đoàn bọc thép Phỉ Quân thứ hai tham gia chiến đấu ở Bán Vân Lĩnh ra sao, có thể ngăn cản kẻ địch tiến công hay không... Bức tranh cuối cùng vẫn là bức tranh, khi nhìn từ xa thì thấy cây rừng rậm rạp, nhân vật sinh động, hình như thế giới đang ở ngay trước mắt. Nhưng khi để sát mắt vào nhìn, thì chỉ là từng mảng từng mảng màu mà thôi. Cái gì đều thấy không rõ lắm.
Pierre chắp tay sau đít đi tới đi lui ở trước đài điều khiển. Trần Phượng Tây thì đứng trầm tư ở trước màn hình Thiên Võng, ngón tay hắn vô ý thức nhẹ nhàng gõ mặt bàn hợp kim của đài điều khiển. Hiện tại, điều duy nhất bọn họ có thể làm, hình như cũng chỉ có chờ đợi.
Ánh mắt hai người, thỉnh thoảng tụ tập đến trước điện tử sa bàn, trên thân thể tao nhã kia.
Margaret, cháu ngoại Hastings, người nối nghiệp mà mọi người thuộc quân đội Payon đều biết, giờ phút này, lại mặc một bộ sắc phục Phỉ Quân màu lam, chức vị chỉ là một trong vài tên phó tổng tham mưu trưởng Phỉ Quân.
Sự thật này, làm cho người ta cảm thấy ngạc nhiên, đồng thời cũng làm cho nhiều người có một chút chờ mong đối với Phỉ Quân. Nhất là Pierre, nếu không phải Margaret đứng ở phía sau tên mập mạp kia, nếu không phải từ đầu đến cuối nàng đều không có nghi ngờ gì mập mạp, chỉ sợ đánh chết hắn, thì hắn cũng sẽ không đồng ý với kế hoạch này.
Kế hoạch đã được đồng ý, cũng đã bắt đầu thực hiện rồi, nhưng kết quả sẽ là như thế nào đây?
"Quan trên!".
Đột nhiên, quan thông tin liên lạc cao giọng kêu lên.
"Chuyện gì?" Trần Phượng Tây cách quan thông tin liên lạc gần nhất, vài bước liền đi tới.
"Đoàn trưởng sư đoàn bọc thép 1352 báo cáo, quân tiên phong của địch từ trấn Lorenzo dọc theo thành tế quốc lộ xâm chiếm, trong vòng mười lăm phút sau khi Phỉ Quân tham gia chiến đấu, tháo chạy về phía đông! Bước đầu đánh giá, trong nửa giờ, quân ta tiêu diệt tổng cộng năm doanh bọc thép cùng một doanh pháo tự hành của địch, trước mắt, Phỉ Quân đã xem phòng tuyến di chuyển lên 6 km.".
Cái gì? Tất cả mọi người không thể tin được lỗ tai của mình.
***
Một chiếc rồi một chiếc cơ giáp màu xanh, giẫm lên lá rụng thật dày, xuyên qua ánh sáng ảm đạm mà chạy xuống khỏi triền núi đầy cây cối thấp bé, xếp thành hàng chạy vội ở bên trên đường đất lầy lội. Nước bùn văng khắp nơi, chân cơ giới bằng sắt thép nặng nề. Ở trong bùn nhão giẫm ra một mảnh dấu chân hỗn độn.
"Mau mau!" Khuôn mặt Stewart lạnh lùng, đứng ở trên bình đài rộng lớn của cơ giáp chỉ huy.
Trong tiếng bùm bùm của nước bùn, từng chiếc cơ giáp chạy vội qua, bộ phận phía trước của đội ngũ thật dài, đã tới đỉnh núi phía trước.
"Như thế nào? Không được đánh Tài Quyết Giả nên mất hứng sao?" Robert đứng ở bên cạnh Stewart, cười híp mắt nhìn vị đoàn trưởng đoàn đặc chủng Mãnh Hổ có thân hình cao lớn trước mắt.
Stewart có vẻ ảo não: "Ta vừa mới cùng tên lùn Rashid đánh cược, xem ai gặp phải Tài Quyết Giả trước, không quá ba phút đồng hồ, mệnh lệnh đã tới rồi. Con mẹ nó, ta liền không quen nhìn vẻ mặt đắc ý của tên lùn kia.".
"Ha hả." Robert cười lắc lắc đầu, hắn phát hiện ra, đi theo mập mạp thời gian lâu dài, bất kể là Stewart vẫn là Rashid, thậm chí binh lính của bọn họ, mỗi người đều hồn nhiên không coi chiến tranh là chuyện gì quan trọng. Tính cách chẳng hề để ý của người Leray, thể hiện vô cùng rõ ở trên người bọn họ.
Quay đầu nhìn đội ngũ cơ giáp di chuyển, thật lâu sau, Robert nói cảm thán: "Một năm trước kia, ta nằm mơ giữa ban ngày cũng không nghĩ đến sẽ chỉ huy một chi đội ngũ như vậy. Cơ giáp tiên tiến nhất, chiến sĩ cơ giáp ưu tú nhất, lục quân Leray đã sa vào bước đường cùng, giống như bỗng nhiên đã phất lên.".
"Tướng quân, ngài quên chúng ta còn chưa có thay đổi cơ giáp mới." Stewart cười nói: "Đánh xong trận này, cho ta thay cơ giáp đời 12, ta có thể từ nơi này đánh tới Seaton đi!".
"Thủ đô đế quốc Binalter thì tạm thời không tính tới," Robert vỗ nhè nhẹ bả vai Stewart: "Chúng ta nên lo lắng một chút làm như thế nào chấp hành kế hoạch tác chiến của Điền Tướng quân trước đi. Phải biết rằng, chúng ta chính là tiên phong.".
"Tướng quân, ngươi nói. Nếu bộ chỉ huy cánh quân biết nhiệm vụ thực sự của chúng ta, không phải ở phía tây trấn Lorenzo chống đỡ người Tây Ước tiến công, mà là xuyên thẳng về phía trước, vòng quanh phạm vi lớn, bọn họ có thể rất giật mình hay không?" Stewart nhướng lông mi.
"Nói thật," Robert nói: "Ta cũng vì kế hoạch của Điền Tướng quân mà cảm thấy giật mình.".
Hắn nhìn Viễn Sơn, trên tay theo bản năng vỗ nhè nhẹ lan can trên cơ giáp chỉ huy, nhớ tới nửa giờ trước, mập mạp nói những gì trên màn ảnh thông tin, khóe miệng hắn lộ ra một chút mỉm cười.
Thật ra, từ lúc ở nhìn thấy trạng thái đồ tác chiến ở đại sảnh chỉ huy, mập mạp cũng đã nhìn rõ vấn đề liên quân Phỉ Minh hiện đang gặp phải.
Tây tuyến của thành Phượng Hoàng kéo dài đến hơn hai ngàn km. Nơi này không có khả năng có một công sự chỉnh tề không thể phá vở, không có khả năng có chiến hào liên tục không ngừng. Chống đỡ Tây Ước tấn công, cũng chỉ có thể dựa vào từng nhánh bộ đội phân bố ở tiền tuyến, đi tranh đoạt một đám thành trấn, từng chỗ vị trí chiến lược. Lấy đánh giằng co, lấy xen kẽ vây quanh, lấy rất nhanh đột kích, lấy ngay tại chỗ phòng ngự, để xây dựng phòng tuyến phức tạp mà rộng lớn này.
Phòng tuyến như vậy, trụ cột tạo thành chỉ có một, thì phải là binh lực!
Hiện tại, liên quân Phỉ Minh ở tiền tuyến tập trung binh lực năm mươi bảy sư đoàn. Ngoài ra, binh lực còn thừa cùng các sư đoàn pha trộn do binh lính các sư đoàn còn sót lại thành lập nên, tổng cộng cũng chỉ có hai mươi sư đoàn.
Mà đối thủ, chỉ là đội hình phương bắc của Bối Lợi Phu, đã có binh lực gần năm mươi sư đoàn. Tổng binh lực hai đại chiến khu nam bắc là gấp 1,5 lần liên quân Phỉ Minh. Quan trọng hơn là, ở phía sau đội hình phương bắc Bối Lợi Phu cùng phương nam Antonescu, còn có một người nắm lấy ít nhất sáu mươi sư đoàn lục quân là Bear Rosenborg!
Bởi vậy, khi Tây Ước lấy ba cái sư đoàn bọc thép cùng một liên Tài Quyết Giả quý giá làm mũi tên, bỗng nhiên đối với trấn Lorenzo phát động tiến công rồi mở ra thông đạo, thì trừ bỏ phải cẩn thận Tây Ước đột phá điểm này ra, càng phải lo lắng đến việc bọn họ tại phòng tuyến khác dùng lực lượng hùng hậu đột kích. Nếu Trần Phượng Tây điều động quá nhiều binh lực đến trấn Lorenzo, như vậy, một khi Tây Ước bỗng nhiên dùng lực lượng hùng hậu tấn công mạnh phòng tuyến khác, thì hắn sẽ không còn binh lực để điều động.
Cho tới nay, cánh quân Lôi Phong tinh, đều vẫn áp dụng sách lược phòng ngự chính diện. Theo đối lập binh lực cùng trạng thái chiến cuộc của hai bên mà nói, cách này cũng không sai. Thế nhưng, như vậy cũng không có nghĩa là thắng lợi. Trên thực tế, liên quân đã đâm lao phải theo lao, binh lực tại trong lốc xoáy này không ngừng bị tiêu hao, nếu tiếp tục như vậy nữa, chuyện tây tuyến của thành Phượng Hoàng toàn diện hỏng mất chỉ là vấn đề thời gian.
Bởi vậy, thật sự cần phải phát động một chiến dịch tiêu diệt đại lượng sinh lực của kẻ địch, cho Tây Ước một đòn thật nặng.
Trần Phượng Tây nghĩ đến, mập mạp đưa vào hai sư đoàn bọc thép chỉ muốn ăn luôn ba sư đoàn địch ở trấn Lorenzo, xoá sạch một liên Tài Quyết Giả của đối phương, làm cho Tây Ước đau một chút, cũng lùi về phía sau. Đáng tiếc, hắn cũng không biết sức chiến đấu của sư đoàn bọc thép thứ nhất cùng sư đoàn bọc thép thứ hai Phỉ Quân, cũng đánh giá thấp mục tiêu của mập mạp.
Nếu quả thật chỉ muốn ăn luôn ba sư đoàn bọc thép của đối phương mà nói, sư đoàn thứ nhất của Phỉ Quân, có thể chấm dứt chiến đấu trước khi viện quân của kẻ địch đuổi tới. Phải biết rằng, quân đoàn ba mươi mốt Fassett, bàn về sức chiến đấu thì mạnh hơn bọn họ. Bất kể là tố chất nhân viên vẫn là trang bị, đều không phải là ba sư đoàn bọc thép này của Tây Ước có thể sánh bằng. Khi đó, Phỉ Quân còn phải cố kị một chút, không thể mạnh mẽ tiêu diệt. Nhưng đến nơi này, cũng không có gì phải cố kỵ nữa.
Hai sư đoàn như vậy, hầu hạ ba sư đoàn bọc thép bình thường của Tây Ước, nói lịch sự chút là dùng ngọc ném chim, vạc lớn nấu gà, nói thô tục điểm, chính là Godzilla so với người thường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.