Quyển 9 - Chương 4: Kế hoạch
Thất Thập Nhị Biên
30/07/2017
Nghĩ đến đây, mặt sắc đám người mập mạp cũng trở
nên nghiêm túc. Bố Lạp Đặc, Chu Trí Sâm, Robert cùng các tướng lĩnh lục
quân, lại cực kỳ nhanh chóng chiếm đoạt một cái điện tử sa bàn, thảo
luận chiến cuộc biến hóa.
Hiện tại, binh lực cánh quân Lôi Phong tinh của Phỉ Minh, đã rơi vào tính huống lấy trứng chọi đá. Mà Tây Ước còn đang không ngừng tăng binh. Gần một tháng qua, có ít nhất năm sáu chục sư đoàn Lục quân đến Lôi Phong tinh. Trước mắt, đối lập về binh lực hai bên, đã muốn cao tới mức hai so với một, hơn nữa, bộ đội Tây Ước càng tập trung. Hậu cần tiếp tế tiếp viện cũng càng thêm sung túc.
Mất đi phòng tuyến phía tây thành Phượng Hoàng, chẳng khác nào thua chiến dịch này. Đã không có địa hình hạn chế, quân Tây Ước sẽ giống một bầy sói phá tan cánh cửa hẹp hòi của nhà giam, từng bầy xông ra đến, thẳng tiến hướng bốn phương tám hướng trên Lôi Phong tinh. Binh bại như núi đổ, ở lúc kia, cho dù liên quân Phỉ Minh có rút lui đến núi Lôi Phong cao một vạn bảy ngàn mét, cũng không thể làm nên chuyện gì.
"Điền Tướng quân, ngươi thấy thế nào?" Sắc mặt Trần Phượng Tây tỏ ra nặng nề đứng lên, qua lại bước đi thong thả hai bước, đi đến trước điện tử sa bàn, rồi nói với mập mạp.
"Thiên Võng của chúng ta bị áp chế rồi hả?" Mập mạp không trả lời Trần Phượng Tây, mà lo lắng nhìn đài điều khiển Thiên Võng. Từ khi đi vào đại sảnh chỉ huy hắn liền phát hiện ra, tin tức tự động cập nhật của Thiên Võng rất chậm, trên cơ bản đều là các tham mưu đang tiến hành thao tác báo cáo. Mà ngay cả tin tình báo khẩn cấp mà Trần Phượng Tây nhận được khi nãy, thì Thiên Võng đều không trực tiếp nhập vào, chỉ khi Trần Phượng Tây đưa vào tài liệu điện tử xong, mới tiến hành điều chỉnh trạng thái đồ.
Điều này cũng đồng nghĩa với việc, hiện tại trạng thái đồ cùng sa bàn, cũng đã không thể phản ứng chuẩn xác tình hình trên chiến trường. Căn cứ tình báo như vậy để phân tích chiến cuộc cùng đưa ra kế hoạch, thì rất có thể trái ngược với trạng thái thực sự trên chiến trường.
"Vâng," Trần Phượng Tây gật gật đầu, đối mập mạp nói: "Chẳng qua, kẻ địch cũng không tốt hơn chút nào. Dù sao nơi này cũng là lãnh thổ của chúng ta. Thiên Võng của chúng ta có hệ thống Thiên Võng chính lúc trước chống đở, bọn họ chiếm không được lợi ích gì. Hơn nữa, quyền khống chế vũ trụ, thay đổi thường xuyên, hệ thống điện tử mặt đất của chúng ta cùng kẻ địch, cơ bản đều bị phá hủy gần như sạch sẽ, chỉ có thể duy trì thông tin ở trong phạm vi nhỏ.".
"Ừm." Mập mạp gật gật đầu, thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Trong chiến tranh, tình báo tuyệt đối xếp hạng vị trí thứ nhất. Một khi hệ thống Thiên Võng bị phá hủy, cơ bản liền đồng nghĩa với thất bại. Giống như là người bình thường đánh một người vừa mù vừa điếc, chẳng sợ người này cường tráng mạnh mẽ hơn nữa, thì nhìn không thấy đối thủ, cũng sẽ bị người khác dễ dàng đánh bại.
Tình huống điện tử hiện tại trên Lôi Phong tinh, cùng tình huống trong rất nhiều chiến dịch lớn giống nhau, đều là hai bên đem hết toàn lực công kích áp chế lẫn nhau, kết quả cuối cùng lại là lưỡng bại câu thương.
Ở giai đoạn chiến dịch liên tục, ưu thế điện tử của hai bên sẽ thường xuyên thay đổi. Nguyên nhân của việc này, có lẽ là do tiểu đội đặc chủng nào đó đánh bất ngờ căn cứ điện tử của đối phương, có lẽ là một người có IQ cao phát hiện lỗ hổng của đối phương, lại có lẽ là do hạm đội vũ trụ lấy được quyền khống chế tạm thời, vô số điện tử hạm trên không trung diễu võ dương oai.
Khi ở dưới tình huống khi có khi không như vậy, thực sự đánh giá, chính là đánh giá điện tử ở tiền tuyến rồi. Nếu một chi bọc thép bộ đội, có thể ngăn chặn thông tin chỉ huy của đối phương, như vậy, có thể lấy được ưu thế thật lớn. Không riêng gì ưu thế trên phương diện chiến đấu, còn liên quan đến liên hệ viện quân, phục kích, hậu cần tiếp tế tiếp viện cùng các phương diện khác.
Mập mạp tiếp tục đưa ánh mắt tập trung ở trên điện tử sa bàn, không trả lời câu hỏi của Trần Phượng Tây.
Hắn cau mày, trán nhăn lại, khuôn mặt có chút thật thà phúc hậu, bởi vì không hề biểu hiện gì, càng lộ vẻ chất phác.
Trần Phượng Tây cùng Pierre liếc nhau. Đồng loạt thở dài một hơi. Bọn họ cảm thấy rằng, vị Điền Tướng quân này vừa mới đến Lôi Phong tinh, hiển nhiên còn không nghĩ tới tham gia chiến đấu sớm như vậy.
Ngay tại lúc này, nếu buộc hắn tham gia tác chiến, rõ ràng có chút ép buộc. Đội ngũ của hắn thậm chí vẫn chưa xuống khỏi chiến hạm vận tải to lớn, không có xây dựng doanh địa của bản thân, cũng không có thành lập sở chỉ huy. Hắn có đầy đủ lý do để từ chối. Ai cũng không thể chỉ trích hắn cái gì. Huống chi, xuất hiện lại là đám bộ đội Tài Quyết Giả đáng chết.
Phiền toái thật là kéo đến liên tục. Vị Điền Tướng quân này, ngoài ý muốn vì Chamberlain giải quyết xong một phiền toái lớn, lại đem sự phiền toái dẫn tới cả vùng đất này.
Theo chiến hạm vận tải hạ xuống, sau đó đoàn xe tiến vào bộ chỉ huy, ven đường có không biết có bao nhiêu chiến sĩ nhìn thấy đơn vị quân đội này. Trong vòng hai giờ ngắn ngủi này, chỉ sợ tin tức viện quân đến đây đã sớm truyền khắp toàn bộ bộ đội. Nhưng trừ bỏ mấy người cao nhất trong bộ chỉ huy, thì ai sẽ biết trong vòng một tháng, cũng chỉ sẽ có năm sư đoàn viện quân như vậy.
Chiến sĩ phía dưới, đều đánh rất cực khổ. Một sư đoàn tiến lên, có thể trở về đến không đến một đoàn. Bộ binh cũng tốt, lính thiết giáp cũng tốt, đến mặt sau cũng chỉ có thể pha trộn cùng một chỗ. Hiện tại trong thành Phượng Hoàng này, có không biết bao nhiêu bộ đội bị làm rối loạn rồi xây dựng lại, có bao nhiêu binh lính ngày hôm qua còn đang ở sư đoàn bọc thép, hôm nay liền biến thành một bộ binh thuộc một chi bộ đội khác.
Tất cả mọi người ngóng trông viện quân có thể tới. Đó cũng không phải là mơ ước hão huyền. Phải biết rằng, bộ đội ở trong này chống đỡ thời gian dài như vậy, thế cục như thế nào, bộ chỉ huy đều hiểu rõ rành mạch. Bọn họ chắc chắn sẽ không nhìn phòng tuyến phía tây thành Phượng Hoàng hỏng mất, chôn vùi cục diện tốt ở Lôi Phong tinh. Nhóm viện quân thứ ba đã sớm truyền đi ồn ào huyên náo, mọi người tính có chậm đi nữa, thì lúc này cũng nên tới rồi.
Nếu mọi người biết được, tất cả viện quân đang ở trên hai chiếc chiến hạm vận tải to lớn kia thôi, chỉ sợ không cần đánh, Tây tuyến liền trực tiếp hỏng mất.
Dù giấu diếm thế nào, thì việc tin tức này bại lộ cũng sẽ không vượt qua một tuần.
Một khi không nhìn thấy càng nhiều viện quân đổ bộ xuống, thì người chậm hiểu nhất cũng biết sự việc đã không hay rồi. Chờ đủ loại lời đồn đãi cùng tin tức nho nhỏ truyền ra khắp chiến khu,thì sĩ khí sẽ xuống dốc không phanh.
Có lẽ không thể chờ cho đến lúc đó.
Người Jaban đã sử dụng bộ đội Tài Quyết Giả, nếu không chắn được thông đạo Lorenzo, thì không cần ba ngày, theo chiến khu bắc bộ đến chiến khu nam bộ, phòng tuyến kéo dài từ kinh độ đông 105 sang bắc tổng cộng mấy ngàn km. Sẽ hoàn toàn tan vỡ. Giống như là một con đê lớn, theo một dòng nước nhỏ mở rộng dần, thì chỗ hổng sẽ càng lúc càng lớn, thẳng đến con đê ngàn dặm đều sụp đổ.
"Thượng tướng các hạ," Pierre đứng thẳng lưng, nhìn Trần Phượng Tây. Thân là một gã quân nhân Payon, ở thời khắc cuối cùng này, hắn cũng vẫn duy trì sự kiêu ngạo: "Điều quân 33 của ta đi thôi. Núi Charlotte Fox, cách trấn Lorenzo rất gần. Nếu từ phía sau điều động bộ đội tiếp quản phòng ngự, thì trong vòng 10 giờ là quân 33 có thể tham gia chiến đấu.".
Trần Phượng Tây nhìn bản đồ, sắc mặt ngưng trọng.
Pierre mang theo quân đoàn 33 của Payon, luôn luôn tại núi Charlotte Foxngăn cản quân đoàn thứ hai mươi mốt của Sous do Belliveau dẫn dắt công kích. Chiến đấu rất gian khổ. Nếu đem vài cái sư đoàn Trenock đang đóng quân nghĩ ngơi và hồi phục ở phía sau đi lên, thì phòng tuyến vẫn trong tay bọn họ, nhưng vấn đề là, bọn họ có thể đứng vững trước sự công kích của Tây Ước sao?
Hình như đây là biện pháp duy nhất, những bộ đội khác không thể sử dụng, còn bộ đội có thể sử dụng thì trình độ tinh duệ lại không bằng quân đoàn ba mươi ba....
Hắn vẫn đang do dự, thì bên tai bỗng nhiên truyền đến tiếng của mập mạp.
"Quân đoàn 33 ở núi Charlotte Fox có thể điều động sao?! Vậy thì tốt quá, vấn đề giải quyết xong.".
Trần Phượng Tây nhướng mày, trong lòng không vui. Người này như thế nào lại như vậy? Ngươi vừa mới tới, không thể đầu nhập chiến đấu thì tất cả mọi người đều hiểu được. Nhưng dù sao cũng là Quân đồng minh, người ta đã muốn quyết định để cho mình bộ đội chống đỡ rồi, ngươi cần gì phải ở bên cạnh làm điều thừa. Dù sao cũng sẽ không để cho ngươi đi gặm cục xương cứng này, ngươi cũng không biết lén cười sao?
Pierre ở bên cạnh, cũng hừ lạnh một tiếng, xoay người rời đi, cũng không thèm nhìn Margaret một chút nào.
Kể từ khi biết viện quân chỉ có năm sư đoàn lúc, hắn cũng đã không ôm hy vọng gì đối với chiến dịch này.
Không khí trong đại sảnh bỗng nhiên trở nên có chút cứng ngắc, hình như cũng không có ảnh hưởng đến mập mạp, hắn hưng phấn mà chỉ vào điện tử sa bàn nói: "Ta có một ý kiến, quân đoàn 33 ra ba sư đoàn, ta ra hai sư đoàn, chúng ta một ngụm ăn luôn đám này.".
"Ăn luôn?" Tất cả các sĩ quan ở đây đồng loạt sửng sốt.
Trần Phượng Tây nghi hoặc nói: "Điền Tướng quân, ý ngươi là ngươi chuẩn bị...".
"Đánh." Mập mạp ngu ngơ nói.
Hắn cầm lấy thanh chỉ thị của điện tử sa bàn, chỉ vào trấn Lorenzo nói: "Đến, các ngươi xem, trên tình báo nói, kẻ địch chỉ có tổng cộng ba sư đoàn. Sau khi chiếm lĩnh trấn Lorenzo, trước mắt chính là đang dọc theo quốc lộ tấn công về phía đông, ý đồ chiếm lĩnh Bán Vân Lĩnh cách hai mươi km về phía đông trấn Lorenzo. Bán Vân Lĩnh có bốn cao điểm, một khu nông nghiệp có không tới hai vạn dân cư. Chiếm được nơi này, chẳng khác nào bọn họ đã thành lập nên một cái lô cốt ở phía trước trấn Lorenzo. Chỉ cần bộ đội phía sau bọn họ có thể kịp thời đi đến, thì chỗ hổng trên phòng tuyến này, cũng đã hoàn toàn mở rộng ra rồi.".
Nhìn sa bàn, nghe mập mạp phân tích, các sĩ quan ở đây đều không tự chủ được gật đầu.
Tuy rằng ngay lúc này còn không có chiến báo mới nhất từ tiền tuyến gởi về, nhưng mà, hướng đi trước mắt của ba sư đoàn địch, hẳn là không ngoài phán đoán của vị Điền Tướng quân này. Bán Vân Lĩnh, đúng là vùng giao tranh. Chỉ cần bọn họ đẩy mạnh đến nơi đây, hoàn toàn có thể dừng lại, chờ bộ đội phía sau đuổi kịp, thì sẽ đánh thông phòng tuyến, vòng hướng hai cánh.
Ngắn ngủn mấy phút, có thể nhìn thấy tầm quan trọng của Bán Vân Lĩnh, đủ thấy bản lĩnh quân sự của vị Điền Tướng quân này vững chắc cỡ nào. Không phải là sinh viên xuất sắc của trường quân đội, thì không có loại ánh mắt này.
"Ngươi chuẩn bị đánh như thế nào?" Trong đầu Pierre hiện tại đều là hai sự đoàn của mập mạp.
"Ta đưa một sư đoàn tới Bán Vân Lĩnh trước để ngăn chặn bọn họ. Một sư đoàn, từ phòng tuyến của quân ta cách trấn Lorenzo bốn mươi km về phía nam phóng ra, đục lỗ vào chỗ sư đoàn 1912 của Jaban ở chỗ này, sau đó cắt ngang sang hướng bắc, ngăn chặn bộ đội phía sau của bọn họ." Mập mạp vươn hai tay làm ra hiệu vây kín vào giữa, rồi nhìn Pierre, cũng chỉ rõ ràng về phía trấn Lorenzo: "Còn lại liền giao cho ngươi rồi!".
Tất cả mọi người cứng họng.
Quân đoàn 33 của Pierre, từ núi Charlotte Fox dọc theo phòng tuyến một đường lại đây, thật không có gì ngăn chặn.
Nhưng hai cái sư đoàn của Phỉ Quân, chặn đầu sẽ phải gặp phải một liên Tài Quyết Giả cùng ba cái sư đoàn bọc thép địch thay nhau công kích. Cắt đuôi, phải ở trong vòng hai mươi bốn giờ, theo phòng tuyến ở một bên cánh phóng ra, đâm xuyên qua kẻ địch, sau đó vòng quanh đến phía tây trấn Lorenzo, đối mặt không biết bao nhiêu kẻ địch công kích, kiên trì ít nhất bốn mươi tám giờ...
Kế hoạch tác chiến như vậy, thật sự quá lớn mật!
Hiện tại, binh lực cánh quân Lôi Phong tinh của Phỉ Minh, đã rơi vào tính huống lấy trứng chọi đá. Mà Tây Ước còn đang không ngừng tăng binh. Gần một tháng qua, có ít nhất năm sáu chục sư đoàn Lục quân đến Lôi Phong tinh. Trước mắt, đối lập về binh lực hai bên, đã muốn cao tới mức hai so với một, hơn nữa, bộ đội Tây Ước càng tập trung. Hậu cần tiếp tế tiếp viện cũng càng thêm sung túc.
Mất đi phòng tuyến phía tây thành Phượng Hoàng, chẳng khác nào thua chiến dịch này. Đã không có địa hình hạn chế, quân Tây Ước sẽ giống một bầy sói phá tan cánh cửa hẹp hòi của nhà giam, từng bầy xông ra đến, thẳng tiến hướng bốn phương tám hướng trên Lôi Phong tinh. Binh bại như núi đổ, ở lúc kia, cho dù liên quân Phỉ Minh có rút lui đến núi Lôi Phong cao một vạn bảy ngàn mét, cũng không thể làm nên chuyện gì.
"Điền Tướng quân, ngươi thấy thế nào?" Sắc mặt Trần Phượng Tây tỏ ra nặng nề đứng lên, qua lại bước đi thong thả hai bước, đi đến trước điện tử sa bàn, rồi nói với mập mạp.
"Thiên Võng của chúng ta bị áp chế rồi hả?" Mập mạp không trả lời Trần Phượng Tây, mà lo lắng nhìn đài điều khiển Thiên Võng. Từ khi đi vào đại sảnh chỉ huy hắn liền phát hiện ra, tin tức tự động cập nhật của Thiên Võng rất chậm, trên cơ bản đều là các tham mưu đang tiến hành thao tác báo cáo. Mà ngay cả tin tình báo khẩn cấp mà Trần Phượng Tây nhận được khi nãy, thì Thiên Võng đều không trực tiếp nhập vào, chỉ khi Trần Phượng Tây đưa vào tài liệu điện tử xong, mới tiến hành điều chỉnh trạng thái đồ.
Điều này cũng đồng nghĩa với việc, hiện tại trạng thái đồ cùng sa bàn, cũng đã không thể phản ứng chuẩn xác tình hình trên chiến trường. Căn cứ tình báo như vậy để phân tích chiến cuộc cùng đưa ra kế hoạch, thì rất có thể trái ngược với trạng thái thực sự trên chiến trường.
"Vâng," Trần Phượng Tây gật gật đầu, đối mập mạp nói: "Chẳng qua, kẻ địch cũng không tốt hơn chút nào. Dù sao nơi này cũng là lãnh thổ của chúng ta. Thiên Võng của chúng ta có hệ thống Thiên Võng chính lúc trước chống đở, bọn họ chiếm không được lợi ích gì. Hơn nữa, quyền khống chế vũ trụ, thay đổi thường xuyên, hệ thống điện tử mặt đất của chúng ta cùng kẻ địch, cơ bản đều bị phá hủy gần như sạch sẽ, chỉ có thể duy trì thông tin ở trong phạm vi nhỏ.".
"Ừm." Mập mạp gật gật đầu, thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Trong chiến tranh, tình báo tuyệt đối xếp hạng vị trí thứ nhất. Một khi hệ thống Thiên Võng bị phá hủy, cơ bản liền đồng nghĩa với thất bại. Giống như là người bình thường đánh một người vừa mù vừa điếc, chẳng sợ người này cường tráng mạnh mẽ hơn nữa, thì nhìn không thấy đối thủ, cũng sẽ bị người khác dễ dàng đánh bại.
Tình huống điện tử hiện tại trên Lôi Phong tinh, cùng tình huống trong rất nhiều chiến dịch lớn giống nhau, đều là hai bên đem hết toàn lực công kích áp chế lẫn nhau, kết quả cuối cùng lại là lưỡng bại câu thương.
Ở giai đoạn chiến dịch liên tục, ưu thế điện tử của hai bên sẽ thường xuyên thay đổi. Nguyên nhân của việc này, có lẽ là do tiểu đội đặc chủng nào đó đánh bất ngờ căn cứ điện tử của đối phương, có lẽ là một người có IQ cao phát hiện lỗ hổng của đối phương, lại có lẽ là do hạm đội vũ trụ lấy được quyền khống chế tạm thời, vô số điện tử hạm trên không trung diễu võ dương oai.
Khi ở dưới tình huống khi có khi không như vậy, thực sự đánh giá, chính là đánh giá điện tử ở tiền tuyến rồi. Nếu một chi bọc thép bộ đội, có thể ngăn chặn thông tin chỉ huy của đối phương, như vậy, có thể lấy được ưu thế thật lớn. Không riêng gì ưu thế trên phương diện chiến đấu, còn liên quan đến liên hệ viện quân, phục kích, hậu cần tiếp tế tiếp viện cùng các phương diện khác.
Mập mạp tiếp tục đưa ánh mắt tập trung ở trên điện tử sa bàn, không trả lời câu hỏi của Trần Phượng Tây.
Hắn cau mày, trán nhăn lại, khuôn mặt có chút thật thà phúc hậu, bởi vì không hề biểu hiện gì, càng lộ vẻ chất phác.
Trần Phượng Tây cùng Pierre liếc nhau. Đồng loạt thở dài một hơi. Bọn họ cảm thấy rằng, vị Điền Tướng quân này vừa mới đến Lôi Phong tinh, hiển nhiên còn không nghĩ tới tham gia chiến đấu sớm như vậy.
Ngay tại lúc này, nếu buộc hắn tham gia tác chiến, rõ ràng có chút ép buộc. Đội ngũ của hắn thậm chí vẫn chưa xuống khỏi chiến hạm vận tải to lớn, không có xây dựng doanh địa của bản thân, cũng không có thành lập sở chỉ huy. Hắn có đầy đủ lý do để từ chối. Ai cũng không thể chỉ trích hắn cái gì. Huống chi, xuất hiện lại là đám bộ đội Tài Quyết Giả đáng chết.
Phiền toái thật là kéo đến liên tục. Vị Điền Tướng quân này, ngoài ý muốn vì Chamberlain giải quyết xong một phiền toái lớn, lại đem sự phiền toái dẫn tới cả vùng đất này.
Theo chiến hạm vận tải hạ xuống, sau đó đoàn xe tiến vào bộ chỉ huy, ven đường có không biết có bao nhiêu chiến sĩ nhìn thấy đơn vị quân đội này. Trong vòng hai giờ ngắn ngủi này, chỉ sợ tin tức viện quân đến đây đã sớm truyền khắp toàn bộ bộ đội. Nhưng trừ bỏ mấy người cao nhất trong bộ chỉ huy, thì ai sẽ biết trong vòng một tháng, cũng chỉ sẽ có năm sư đoàn viện quân như vậy.
Chiến sĩ phía dưới, đều đánh rất cực khổ. Một sư đoàn tiến lên, có thể trở về đến không đến một đoàn. Bộ binh cũng tốt, lính thiết giáp cũng tốt, đến mặt sau cũng chỉ có thể pha trộn cùng một chỗ. Hiện tại trong thành Phượng Hoàng này, có không biết bao nhiêu bộ đội bị làm rối loạn rồi xây dựng lại, có bao nhiêu binh lính ngày hôm qua còn đang ở sư đoàn bọc thép, hôm nay liền biến thành một bộ binh thuộc một chi bộ đội khác.
Tất cả mọi người ngóng trông viện quân có thể tới. Đó cũng không phải là mơ ước hão huyền. Phải biết rằng, bộ đội ở trong này chống đỡ thời gian dài như vậy, thế cục như thế nào, bộ chỉ huy đều hiểu rõ rành mạch. Bọn họ chắc chắn sẽ không nhìn phòng tuyến phía tây thành Phượng Hoàng hỏng mất, chôn vùi cục diện tốt ở Lôi Phong tinh. Nhóm viện quân thứ ba đã sớm truyền đi ồn ào huyên náo, mọi người tính có chậm đi nữa, thì lúc này cũng nên tới rồi.
Nếu mọi người biết được, tất cả viện quân đang ở trên hai chiếc chiến hạm vận tải to lớn kia thôi, chỉ sợ không cần đánh, Tây tuyến liền trực tiếp hỏng mất.
Dù giấu diếm thế nào, thì việc tin tức này bại lộ cũng sẽ không vượt qua một tuần.
Một khi không nhìn thấy càng nhiều viện quân đổ bộ xuống, thì người chậm hiểu nhất cũng biết sự việc đã không hay rồi. Chờ đủ loại lời đồn đãi cùng tin tức nho nhỏ truyền ra khắp chiến khu,thì sĩ khí sẽ xuống dốc không phanh.
Có lẽ không thể chờ cho đến lúc đó.
Người Jaban đã sử dụng bộ đội Tài Quyết Giả, nếu không chắn được thông đạo Lorenzo, thì không cần ba ngày, theo chiến khu bắc bộ đến chiến khu nam bộ, phòng tuyến kéo dài từ kinh độ đông 105 sang bắc tổng cộng mấy ngàn km. Sẽ hoàn toàn tan vỡ. Giống như là một con đê lớn, theo một dòng nước nhỏ mở rộng dần, thì chỗ hổng sẽ càng lúc càng lớn, thẳng đến con đê ngàn dặm đều sụp đổ.
"Thượng tướng các hạ," Pierre đứng thẳng lưng, nhìn Trần Phượng Tây. Thân là một gã quân nhân Payon, ở thời khắc cuối cùng này, hắn cũng vẫn duy trì sự kiêu ngạo: "Điều quân 33 của ta đi thôi. Núi Charlotte Fox, cách trấn Lorenzo rất gần. Nếu từ phía sau điều động bộ đội tiếp quản phòng ngự, thì trong vòng 10 giờ là quân 33 có thể tham gia chiến đấu.".
Trần Phượng Tây nhìn bản đồ, sắc mặt ngưng trọng.
Pierre mang theo quân đoàn 33 của Payon, luôn luôn tại núi Charlotte Foxngăn cản quân đoàn thứ hai mươi mốt của Sous do Belliveau dẫn dắt công kích. Chiến đấu rất gian khổ. Nếu đem vài cái sư đoàn Trenock đang đóng quân nghĩ ngơi và hồi phục ở phía sau đi lên, thì phòng tuyến vẫn trong tay bọn họ, nhưng vấn đề là, bọn họ có thể đứng vững trước sự công kích của Tây Ước sao?
Hình như đây là biện pháp duy nhất, những bộ đội khác không thể sử dụng, còn bộ đội có thể sử dụng thì trình độ tinh duệ lại không bằng quân đoàn ba mươi ba....
Hắn vẫn đang do dự, thì bên tai bỗng nhiên truyền đến tiếng của mập mạp.
"Quân đoàn 33 ở núi Charlotte Fox có thể điều động sao?! Vậy thì tốt quá, vấn đề giải quyết xong.".
Trần Phượng Tây nhướng mày, trong lòng không vui. Người này như thế nào lại như vậy? Ngươi vừa mới tới, không thể đầu nhập chiến đấu thì tất cả mọi người đều hiểu được. Nhưng dù sao cũng là Quân đồng minh, người ta đã muốn quyết định để cho mình bộ đội chống đỡ rồi, ngươi cần gì phải ở bên cạnh làm điều thừa. Dù sao cũng sẽ không để cho ngươi đi gặm cục xương cứng này, ngươi cũng không biết lén cười sao?
Pierre ở bên cạnh, cũng hừ lạnh một tiếng, xoay người rời đi, cũng không thèm nhìn Margaret một chút nào.
Kể từ khi biết viện quân chỉ có năm sư đoàn lúc, hắn cũng đã không ôm hy vọng gì đối với chiến dịch này.
Không khí trong đại sảnh bỗng nhiên trở nên có chút cứng ngắc, hình như cũng không có ảnh hưởng đến mập mạp, hắn hưng phấn mà chỉ vào điện tử sa bàn nói: "Ta có một ý kiến, quân đoàn 33 ra ba sư đoàn, ta ra hai sư đoàn, chúng ta một ngụm ăn luôn đám này.".
"Ăn luôn?" Tất cả các sĩ quan ở đây đồng loạt sửng sốt.
Trần Phượng Tây nghi hoặc nói: "Điền Tướng quân, ý ngươi là ngươi chuẩn bị...".
"Đánh." Mập mạp ngu ngơ nói.
Hắn cầm lấy thanh chỉ thị của điện tử sa bàn, chỉ vào trấn Lorenzo nói: "Đến, các ngươi xem, trên tình báo nói, kẻ địch chỉ có tổng cộng ba sư đoàn. Sau khi chiếm lĩnh trấn Lorenzo, trước mắt chính là đang dọc theo quốc lộ tấn công về phía đông, ý đồ chiếm lĩnh Bán Vân Lĩnh cách hai mươi km về phía đông trấn Lorenzo. Bán Vân Lĩnh có bốn cao điểm, một khu nông nghiệp có không tới hai vạn dân cư. Chiếm được nơi này, chẳng khác nào bọn họ đã thành lập nên một cái lô cốt ở phía trước trấn Lorenzo. Chỉ cần bộ đội phía sau bọn họ có thể kịp thời đi đến, thì chỗ hổng trên phòng tuyến này, cũng đã hoàn toàn mở rộng ra rồi.".
Nhìn sa bàn, nghe mập mạp phân tích, các sĩ quan ở đây đều không tự chủ được gật đầu.
Tuy rằng ngay lúc này còn không có chiến báo mới nhất từ tiền tuyến gởi về, nhưng mà, hướng đi trước mắt của ba sư đoàn địch, hẳn là không ngoài phán đoán của vị Điền Tướng quân này. Bán Vân Lĩnh, đúng là vùng giao tranh. Chỉ cần bọn họ đẩy mạnh đến nơi đây, hoàn toàn có thể dừng lại, chờ bộ đội phía sau đuổi kịp, thì sẽ đánh thông phòng tuyến, vòng hướng hai cánh.
Ngắn ngủn mấy phút, có thể nhìn thấy tầm quan trọng của Bán Vân Lĩnh, đủ thấy bản lĩnh quân sự của vị Điền Tướng quân này vững chắc cỡ nào. Không phải là sinh viên xuất sắc của trường quân đội, thì không có loại ánh mắt này.
"Ngươi chuẩn bị đánh như thế nào?" Trong đầu Pierre hiện tại đều là hai sự đoàn của mập mạp.
"Ta đưa một sư đoàn tới Bán Vân Lĩnh trước để ngăn chặn bọn họ. Một sư đoàn, từ phòng tuyến của quân ta cách trấn Lorenzo bốn mươi km về phía nam phóng ra, đục lỗ vào chỗ sư đoàn 1912 của Jaban ở chỗ này, sau đó cắt ngang sang hướng bắc, ngăn chặn bộ đội phía sau của bọn họ." Mập mạp vươn hai tay làm ra hiệu vây kín vào giữa, rồi nhìn Pierre, cũng chỉ rõ ràng về phía trấn Lorenzo: "Còn lại liền giao cho ngươi rồi!".
Tất cả mọi người cứng họng.
Quân đoàn 33 của Pierre, từ núi Charlotte Fox dọc theo phòng tuyến một đường lại đây, thật không có gì ngăn chặn.
Nhưng hai cái sư đoàn của Phỉ Quân, chặn đầu sẽ phải gặp phải một liên Tài Quyết Giả cùng ba cái sư đoàn bọc thép địch thay nhau công kích. Cắt đuôi, phải ở trong vòng hai mươi bốn giờ, theo phòng tuyến ở một bên cánh phóng ra, đâm xuyên qua kẻ địch, sau đó vòng quanh đến phía tây trấn Lorenzo, đối mặt không biết bao nhiêu kẻ địch công kích, kiên trì ít nhất bốn mươi tám giờ...
Kế hoạch tác chiến như vậy, thật sự quá lớn mật!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.