Chương 26: Marry me, Sister!
Tiêu Bích Thiên
23/05/2014
Chuyến đi
biển thành công trên cả tưởng tượng, mỗi người đều có một kỉ niệm đẹp
cho riêng mình. Riêng đối với Thiên Bối và Vương Tử thì có thể nói là
không bao giờ có thể quên. Cô hầu nhỏ luôn tỏ ra bối rối khi phải đối
mặt với cậu chủ, nhớ lại khoảnh khắc đó là cô lại không kìm được mà đỏ
mặt ngượng ngùng. Còn Chương Vương Tử thì hệt như mở cờ trong bụng, cậu
ta không ngờ cô lại đồng ý.
Biệt thự họ Chương.
Thời tiết mát mẻ, bầu trời quang đãng, từng tầng mây tiếp nối nhau lên cao tít. Khu vườn tràn ngập trong ánh nắng vàng, những cánh hoa hồng e ấp mật ngọt, mang hương thơm rải đi khắp nơi.
Chương Vương Tử đi đi lại lại trong phòng, dáng vẻ vô cùng băn khoăn, phân vân. Hết đứng rồi lại ngồi, lôi chiếc hộp ra ngắm nghía đã mấy chục lần. Cậu đã suy nghĩ cả đêm để đi đến kết luận này. " Phải giữ được bà chị, giữ cho chắc, kẻo sảy tay một cái là anh Thần cướp mất luôn. Lúc đấy thì cứ phải gọi là…"
Vậy là cậu chủ nhỏ đã lên kế hoạch cầu hôn cô hầu gái.
Rầm!
Một tiếng đạp cửa mạnh, Dương Thiên Bối xông vào không báo trước, ngay đến gõ cửa một cách lịch sự cũng không có. Nhưng âu cũng là phong cách của cô hầu gái này.
- Buổi sáng tốt lành cậu chủ!
Vương Tử bị giật mình làm chiếc hộp run run rơi khỏi tay, lăn lóc chui tọt vào gầm giường. Mặt cậu đần ra vài giây rồi hét toáng lên:
- Sao bà chị vô duyên vậy?
Thiên Bối ngây thơ không hiểu gì, đôi mắt long lanh vô tội. Vương Tử càng được nước bắt nạt:
- Lần sau phải gõ cửa trước khi vào. Lỡ như nhìn thấy cảnh gì không hay thì sao?
- Cậu có tật giật mình phải không? Chuyện mờ ám gì mà không dám cho người khác xem?- Thiên Bối cũng không vừa liền đốp lại ngay.
- Hở, tôi có nhắc đến “chuyện mờ ám” gì đó à? Là do bà chị tự suy ra đấy chứ. Coi lại xem ai mới là người có tật giật mình. – Vương Tử được đà trợn mắt cãi luôn.
- Gì? Đừng có suy bụng ta ra bụng người. Bộ cậu tưởng ai cũng tối tăm như cậu hả?
- Còn bà chị thì chắc là “chong xáng” lắm đấy. Ai biết được trong lúc tôi không có ở phòng bà chị đã làm những gì với cái giường của tôi.- Chương Vương Tử khoanh tay, mắt hất lên tận 100 độ rưỡi.
- Gì… gì chứ? Cậu tưởng cái giường của cậu có giá lắm đấy hả? Câu đó phải để tôi hỏi cậu mới đúng chứ.- Dương Thiên Bối bỗng trở nên bối rối lạ kì, cô bắt đầu đuối lí.
- Ờ, thế thì tôi cũng trả lời y thế luôn. Bây giờ có cho tôi chữ ký của Ronaldo thì tôi cũng ứ thèm trèo lên đống chăn gối bầy hầy đó nhé. Hứ.
- Hứ, tôi thèm lắm chắc. Đồ trẻ con.
Hai người đôi co một hồi rồi người nào hướng nấy, giận dỗi quay mặt đi. Cặp đôi này, quả thực rất trẻ con, cái gì cũng mang ra để cãi nhau được...
Trời bỗng dừng chuyển mây đen, vô cùng âm u, lại nổi gió, lạ là cuối trời có những vệt màu cam hồng, vàng rực rỡ. Điềm báo này là vô cùng xấu, đối với Vương Thần là thế, " rốt cuộc là ngày hôm nay sẽ xảy ra chuyện gì đây?" Cậu ngồi trong phòng, dịp nghỉ hè này diễn ra rất lâu, lại chẳng có việc gì làm, ngày ngày chỉ biết ngắm nhìn Thiên Bối. Có lúc cậu đã muốn dứt ra khỏi cái cảm giác chờ đợi này, nhưng trái tim vẫn một mực phản đối.
- Kìa con bướm vàng...kìa con bướm vàng...
Thiên Bối vừa thu quần áo vừa líu lo vài câu hát, tâm trạng của cô hôm nay rất là tốt, thậm chí là hưng phấn nữa kìa. Vừa hay có con bướm bay qua, Thiên Bối như mèo thấy mỡ, vội tung tăng đuổi theo, miệng không ngừng hát: " Kìa con bướm vàng..." ( Điên hết nói =.=)
Vương Tử bên trên cửa sổ phì cười, cậu bò lăn ra sàn cười, đến nỗi không thể ngừng lại được.
- Con bị tự kỉ à Tiểu Tử?
Mẹ trẻ Khải Nhi bước vào với cốc nước cam vắt, kịp chứng kiến căn bệnh của con trai, không kìm được cũng phải cười. Vương Tử vội điều chỉnh lại hành động quá đà vừa rồi của mình, đứng dậy phủi phủi quần áo:
- Dạ không.
- Thế sao tự nhiên lăn lóc ra cười như bị chập vậy con yêu?- Khải Nhi mượn cớ châm chọc vài câu.
Vương Tử không nói gì, giận dỗi ngồi lên giường khoanh chân, khoanh cả tay luôn. Mẹ trẻ cũng không đùa dai nữa, liền lại gần vỗ vỗ lưng cậu:
- Năm nay con cũng sắp 15 rồi. Con biết tuổi này quan trọng thế nào không? Tiểu tử?
- Có gì quan trọng chứ?- Vương Tử hờ hững không quan tâm.
- Là full moon đó con trai à.- Khải Nhi nghoe nguẩy đuôi tóc.
Vương Tử cười nhe răng:
- Vậy là con đã đủ tuổi lấy vợ phải không?
Khải Nhi té ngửa, liền cốc vào đầu cậu một cái:
- Trời ạ, hơn 20 cơ thằng ngốc ạ.
Vương Tử đơ quai hàm, không rõ là có phải cậu ta ngốc thật như vậy không nữa. Nhưng thực sự dù có pháp luật ngăn cấm thì ngày hôm nay cậu cũng sẽ thực hiện sự kiện trọng đại đó, rồi muốn ra sao thì ra. Vương Tử đứng bật dậy, nắm chặt tay ra chiều rất quyết tâm. Ngay sau đó, cậu chạy tung tăng xuống dưới nhà, bắt gặp ngay bố đang ngồi ở phòng khách, cậu lễ phép:
- Buổi sáng tốt lành ạ.
Thấy cha khẽ gật đầu thì cậu mới dám đi tiếp ra ngoài cửa, liền chạy vội ra vườn cầm kéo toan cắt mấy bông hoa hồng mới nở tươi rói.
- Cậu chủ nhỏ!- Một tiếng hét động trời vang lên sau đó.
Vương Tử giật mình tập hai, cái kéo trong tay liền rơi xuống đất, quay lại ngơ ngác. Trước mặt câu bây giờ là khuôn mặt giân dữ của bà làm vườn. Bà ta đứng đó, hai tay chống nạnh, mặt hằm hằm như Trương Phi:
- Cậu chủ, cậu đúng là đồ phá hoại, cậu có biết là trồng nhưng cây hoa hồng này khó khăn như thế nào không? Tôi phải dậy sớm thức khuya gieo từng hạt một rồi chăm sóc chúng thật tỉ mỉ. Phải cân đo đong đếm thời gian xem lúc nào thuận lợi mới được tưới nước, lúc nào thuận lợi mới được tỉa cành. Rồi còn những hôm mưa gió bão bùng, cả sân ngập úng, cậu nghĩ ai lại là người phải nai lưng ra lo cho đống cây cỏ này hả? Nhờ ai mà giờ vườn nhà cậu mới ngập tràn sắc hoa này? Cậu biết không?... Rồi nhìn những bông hoa bé nhỏ kia, chúng đang tràn đầy sức sống, tuyệt đẹp biết chừng nào, sao cậu có thể...- Bà ta nói một tràng không ngừng nghỉ, lại còn ra chiều sụt sịt kèm theo tiếng khóc nỉ non. Không rõ có bao nhiêu phần trăm trong những lời của bà là thật, nhưng mà… bộ dạng này cũng thật khiến người ta mủi lòng.
- Thôi… thôi mà. Cháu xin lỗi. Là cháu sai, lần sau cháu sẽ không làm thế nữa. Được chưa ạ? - Chương Vương Tử muốn điếc tai luôn cho rồi. " Mình còn chưa kịp động tay một tí gì vào mấy cây hoa đấy."
- Tôi quá thất vọng về cậu chủ. Cậu có biết mỗi loài cây đều có một linh hồn, một sự sống riêng không? Cho dù chúng không thể cử động, không thể nói chuyện như chúng ta, nhưng chúng cũng là sinh vật sống. Việc làm của cậu chính là cướp đi sự sống của chúng đấy. Sao cậu có thể tàn nhẫn như vậy?- Bà ta vẫn rấm rức không thôi. Vương Tử bỗng có cảm giác sao mình giống người trút giận của bà vậy.- Bà rấm rức.
- Thôi được rồi, bà lui ra đi.
Đằng sau, chợt cất lên một giọng nói vô cùng dịu nhẹ. Chương phu nhân nhẹ nhàng đi đến, bà giúp việc cũng biết ý lui ra.
- Con chào mẹ!- Vương Tử hơi cúi người.
Mai Hiểu Loan gật đầu cười mỉm rồi kéo cậu ngồi xuống chiếc bàn dùng để uống trà ngoài vườn.
- Trời hôm nay chắc là sắp mưa.- Bà không nhìn cậu mà hướng về phía bầu trời thầm thở dài.
- Vâng.
- Mấy ngày mẹ không ở nhà, các con vẫn khỏe cả chứ?
- Dạ vâng.- Cậu hơi rụt dè.
Mẹ cả của cậu đi vắng mấy ngày từ sau chuyến đi nghỉ hè, hôm nay mới về liền đến thăm cậu con trai út ngay. Bà là mẫu người bận rộn, lúc nào cũng có công việc, hiếm khi lại rảnh rỗi ngồi đây uống trà như vậy. Nhiều khi Vương Tử đã nghĩ về mối quan hệ phức tạp của gia đình mình. Tại sao ba lại lấy hai vợ, có khi nào do mẹ cậu lỡ lầm hay không? Cậu cũng không còn nhỏ nữa, việc mẹ và cậu xen vào gia đình khiến cậu rất ngại tiếp xúc với mẹ cả.
- Vương Tử này, mẹ nghe lão gia nói con sắp sang Mỹ du học phải không?- Mai Hiểu Loan nhấp một ngụm trà hoa cúc.
- Vâng.- Cậu khẽ chau mày, " chuyện này nghĩ đến là mất hết tâm trạng."
- Bao giờ con khởi hành?
- Tầm một tuần nữa ạ.- Một tuần nữa là cậu sẽ rời xa nơi này, mọi người hầu như đã biết, trừ Thiên Bối. " Liệu cô ấy sẽ nghĩ gì khi biết tin này? Liệu có ghét mình không? Một tuần liệu có đủ để mình có thể bù đắp cho cô ấy?"
Mai Hiểu Loan nắm tay Vương Tử, mỉm cười khiến đuôi mắt hơi nhăn lại, giọng ôn tồn:
- Bên đó nhất định sẽ rất xa lạ với con, nhưng con phải biết giữ gìn sức khỏe nhé. Mẹ coi con như con đẻ mình nên rất lo lắng cho con. Mẹ chỉ mong con hiểu cho ba, ba cũng là vì muốn tốt cho con mà thôi.
Cậu cười nhưng không vui, sao cậu không hiểu ba chứ, những gì ba làm là muốn tốt nhất cho cậu mà thôi. " Nhưng mình vẫn không cam lòng."
Mưa.
Từng giọt mưa rơi rả rích bên ngoài khung cửa sổ, kéo dài thành từng vệt rồi hòa vào làm một với thanh chắn cửa.
Tiếng mưa tí tách trên những phiến lá xanh ngắt, chim vẫn líu lo hót...
Cậu chủ nhỏ đứng trên ghế sofa, khuôn mặt đỏ lựng lên vì xấu hổ, một bàn tay chìa về phía Dương Thiên Bối. Đôi mắt màu thạch anh ám khói của cô cứ chớp liên hồi, tưởng như chứng kiến cảnh tượng kì lạ nhất thế giới.
- Bà chị! Kết hôn với tôi nhé!
Lời cầu hôn cất lên, như đóng băng tất thảy mọi thứ đang tồn tại trong không khí. Khiến trái tim ai đó ngỡ ngàng trong hạnh phúc bất ngờ. Bên trong chiếc hộp bọc nhung đỏ, một chiếc nhẫn đính hạt ruby sáng lấp lánh. Nó trở nên run rẩy trong bàn tay nhỏ của cậu chủ.
- Bà chị! Tôi cấm từ chối đấy.
Dương Thiên Bối chết đứng, " đây là cái gì chứ? Cái gì đang xảy ra chứ? Cậu chủ đang cầu hôn mình sao?"
" Sao không phản ứng gì chứ? Tôi sắp cầm không nổi cái hộp này rồi." - Vương Tử mặt đã sớm méo xệch.
Thời gian như ngưng đọng lại giây phút này. Chương Vương Tử đã lấy hết can đảm để nói ra điều cậu ấp ủ trong lòng cùng chiếc nhẫn đã chuẩn bị từ lâu. Mưa vẫn cứ rơi, thế nhưng một bản nhạc tươi vui lại vang lên trong lòng hai người. Thiên Bối tim đập mất kiểm soát, cô nhìn cậu đến không chớp mắt nổi. Tim cô...nó cứ...nó cứ như bị cái gì đâm vào, nó cứ đập dữ dội, mặt thì đỏ hơn trái táo chín, thân nhiệt cô tăng lên chóng mặt. Vương Tử cũng không khác là mấy, có khi còn hồi hộp hơn cả cô.
Họ cứ thế nhìn nhau, một cậu chủ phong thái ngạo mạn, vẻ mặt trẻ con với đôi mắt nâu rất trong, một tay đút túi quần, một tay giương chiếc nhẫn cầu hôn đang run rẩy. Một hầu gái đang cầm chổi lau nhà chôn chân tại chỗ. Cứ tưởng như mọi chuyện sẽ diễn ra như trong truyện cổ tích, lọ lem sẽ chạy ra khỏi lâu đài và để quên lại chiếc giày. Nhưng không, lọ lem Dương Thiên Bối lại ném bay chiếc chổi, chạy lại ôm chầm lấy hoàng tử Chương Vương Tử. Thời khắc hai người ôm nhau, cũng chính là lúc hai trái tim đã chính thức bị trói buộc bởi nhau. Tình yêu của họ lúc này...chính là rực rỡ nhất.
Nếu như có thể nói rằng tình yêu đẹp nhất khi hai người cùng hướng về nhau. Vậy thì lúc này Chương Vương Tử và Dương Thiên Bối đã đứng trên nấc thang hạnh phúc đó rồi. Nhưng liệu họ có thể mãi mãi chìm trong mật ngọt này không? Khi con đường phía trước còn vô vàn gian nan và thử thách...
Người yêu ơi
Giờ anh đã biết nhớ và nhớ càng da diết
Cần hơi ấm tim em để biết mình đang sống
Có em trong cuộc đời anh sẽ không bao giờ rời xa những phút giây được bên em
Và anh hứa
Sẽ không bao giờ khiến em buồn
Sẽ không bao giờ khiến em phải lo ...âu
Sẽ cố gắng để tốt hơn từng ngày
Sẽ yêu càng (thật) nhiều
Sẽ yêu và chỉ yêu mỗi em
[ Marry me- Mr.Siro]
Biệt thự họ Chương.
Thời tiết mát mẻ, bầu trời quang đãng, từng tầng mây tiếp nối nhau lên cao tít. Khu vườn tràn ngập trong ánh nắng vàng, những cánh hoa hồng e ấp mật ngọt, mang hương thơm rải đi khắp nơi.
Chương Vương Tử đi đi lại lại trong phòng, dáng vẻ vô cùng băn khoăn, phân vân. Hết đứng rồi lại ngồi, lôi chiếc hộp ra ngắm nghía đã mấy chục lần. Cậu đã suy nghĩ cả đêm để đi đến kết luận này. " Phải giữ được bà chị, giữ cho chắc, kẻo sảy tay một cái là anh Thần cướp mất luôn. Lúc đấy thì cứ phải gọi là…"
Vậy là cậu chủ nhỏ đã lên kế hoạch cầu hôn cô hầu gái.
Rầm!
Một tiếng đạp cửa mạnh, Dương Thiên Bối xông vào không báo trước, ngay đến gõ cửa một cách lịch sự cũng không có. Nhưng âu cũng là phong cách của cô hầu gái này.
- Buổi sáng tốt lành cậu chủ!
Vương Tử bị giật mình làm chiếc hộp run run rơi khỏi tay, lăn lóc chui tọt vào gầm giường. Mặt cậu đần ra vài giây rồi hét toáng lên:
- Sao bà chị vô duyên vậy?
Thiên Bối ngây thơ không hiểu gì, đôi mắt long lanh vô tội. Vương Tử càng được nước bắt nạt:
- Lần sau phải gõ cửa trước khi vào. Lỡ như nhìn thấy cảnh gì không hay thì sao?
- Cậu có tật giật mình phải không? Chuyện mờ ám gì mà không dám cho người khác xem?- Thiên Bối cũng không vừa liền đốp lại ngay.
- Hở, tôi có nhắc đến “chuyện mờ ám” gì đó à? Là do bà chị tự suy ra đấy chứ. Coi lại xem ai mới là người có tật giật mình. – Vương Tử được đà trợn mắt cãi luôn.
- Gì? Đừng có suy bụng ta ra bụng người. Bộ cậu tưởng ai cũng tối tăm như cậu hả?
- Còn bà chị thì chắc là “chong xáng” lắm đấy. Ai biết được trong lúc tôi không có ở phòng bà chị đã làm những gì với cái giường của tôi.- Chương Vương Tử khoanh tay, mắt hất lên tận 100 độ rưỡi.
- Gì… gì chứ? Cậu tưởng cái giường của cậu có giá lắm đấy hả? Câu đó phải để tôi hỏi cậu mới đúng chứ.- Dương Thiên Bối bỗng trở nên bối rối lạ kì, cô bắt đầu đuối lí.
- Ờ, thế thì tôi cũng trả lời y thế luôn. Bây giờ có cho tôi chữ ký của Ronaldo thì tôi cũng ứ thèm trèo lên đống chăn gối bầy hầy đó nhé. Hứ.
- Hứ, tôi thèm lắm chắc. Đồ trẻ con.
Hai người đôi co một hồi rồi người nào hướng nấy, giận dỗi quay mặt đi. Cặp đôi này, quả thực rất trẻ con, cái gì cũng mang ra để cãi nhau được...
Trời bỗng dừng chuyển mây đen, vô cùng âm u, lại nổi gió, lạ là cuối trời có những vệt màu cam hồng, vàng rực rỡ. Điềm báo này là vô cùng xấu, đối với Vương Thần là thế, " rốt cuộc là ngày hôm nay sẽ xảy ra chuyện gì đây?" Cậu ngồi trong phòng, dịp nghỉ hè này diễn ra rất lâu, lại chẳng có việc gì làm, ngày ngày chỉ biết ngắm nhìn Thiên Bối. Có lúc cậu đã muốn dứt ra khỏi cái cảm giác chờ đợi này, nhưng trái tim vẫn một mực phản đối.
- Kìa con bướm vàng...kìa con bướm vàng...
Thiên Bối vừa thu quần áo vừa líu lo vài câu hát, tâm trạng của cô hôm nay rất là tốt, thậm chí là hưng phấn nữa kìa. Vừa hay có con bướm bay qua, Thiên Bối như mèo thấy mỡ, vội tung tăng đuổi theo, miệng không ngừng hát: " Kìa con bướm vàng..." ( Điên hết nói =.=)
Vương Tử bên trên cửa sổ phì cười, cậu bò lăn ra sàn cười, đến nỗi không thể ngừng lại được.
- Con bị tự kỉ à Tiểu Tử?
Mẹ trẻ Khải Nhi bước vào với cốc nước cam vắt, kịp chứng kiến căn bệnh của con trai, không kìm được cũng phải cười. Vương Tử vội điều chỉnh lại hành động quá đà vừa rồi của mình, đứng dậy phủi phủi quần áo:
- Dạ không.
- Thế sao tự nhiên lăn lóc ra cười như bị chập vậy con yêu?- Khải Nhi mượn cớ châm chọc vài câu.
Vương Tử không nói gì, giận dỗi ngồi lên giường khoanh chân, khoanh cả tay luôn. Mẹ trẻ cũng không đùa dai nữa, liền lại gần vỗ vỗ lưng cậu:
- Năm nay con cũng sắp 15 rồi. Con biết tuổi này quan trọng thế nào không? Tiểu tử?
- Có gì quan trọng chứ?- Vương Tử hờ hững không quan tâm.
- Là full moon đó con trai à.- Khải Nhi nghoe nguẩy đuôi tóc.
Vương Tử cười nhe răng:
- Vậy là con đã đủ tuổi lấy vợ phải không?
Khải Nhi té ngửa, liền cốc vào đầu cậu một cái:
- Trời ạ, hơn 20 cơ thằng ngốc ạ.
Vương Tử đơ quai hàm, không rõ là có phải cậu ta ngốc thật như vậy không nữa. Nhưng thực sự dù có pháp luật ngăn cấm thì ngày hôm nay cậu cũng sẽ thực hiện sự kiện trọng đại đó, rồi muốn ra sao thì ra. Vương Tử đứng bật dậy, nắm chặt tay ra chiều rất quyết tâm. Ngay sau đó, cậu chạy tung tăng xuống dưới nhà, bắt gặp ngay bố đang ngồi ở phòng khách, cậu lễ phép:
- Buổi sáng tốt lành ạ.
Thấy cha khẽ gật đầu thì cậu mới dám đi tiếp ra ngoài cửa, liền chạy vội ra vườn cầm kéo toan cắt mấy bông hoa hồng mới nở tươi rói.
- Cậu chủ nhỏ!- Một tiếng hét động trời vang lên sau đó.
Vương Tử giật mình tập hai, cái kéo trong tay liền rơi xuống đất, quay lại ngơ ngác. Trước mặt câu bây giờ là khuôn mặt giân dữ của bà làm vườn. Bà ta đứng đó, hai tay chống nạnh, mặt hằm hằm như Trương Phi:
- Cậu chủ, cậu đúng là đồ phá hoại, cậu có biết là trồng nhưng cây hoa hồng này khó khăn như thế nào không? Tôi phải dậy sớm thức khuya gieo từng hạt một rồi chăm sóc chúng thật tỉ mỉ. Phải cân đo đong đếm thời gian xem lúc nào thuận lợi mới được tưới nước, lúc nào thuận lợi mới được tỉa cành. Rồi còn những hôm mưa gió bão bùng, cả sân ngập úng, cậu nghĩ ai lại là người phải nai lưng ra lo cho đống cây cỏ này hả? Nhờ ai mà giờ vườn nhà cậu mới ngập tràn sắc hoa này? Cậu biết không?... Rồi nhìn những bông hoa bé nhỏ kia, chúng đang tràn đầy sức sống, tuyệt đẹp biết chừng nào, sao cậu có thể...- Bà ta nói một tràng không ngừng nghỉ, lại còn ra chiều sụt sịt kèm theo tiếng khóc nỉ non. Không rõ có bao nhiêu phần trăm trong những lời của bà là thật, nhưng mà… bộ dạng này cũng thật khiến người ta mủi lòng.
- Thôi… thôi mà. Cháu xin lỗi. Là cháu sai, lần sau cháu sẽ không làm thế nữa. Được chưa ạ? - Chương Vương Tử muốn điếc tai luôn cho rồi. " Mình còn chưa kịp động tay một tí gì vào mấy cây hoa đấy."
- Tôi quá thất vọng về cậu chủ. Cậu có biết mỗi loài cây đều có một linh hồn, một sự sống riêng không? Cho dù chúng không thể cử động, không thể nói chuyện như chúng ta, nhưng chúng cũng là sinh vật sống. Việc làm của cậu chính là cướp đi sự sống của chúng đấy. Sao cậu có thể tàn nhẫn như vậy?- Bà ta vẫn rấm rức không thôi. Vương Tử bỗng có cảm giác sao mình giống người trút giận của bà vậy.- Bà rấm rức.
- Thôi được rồi, bà lui ra đi.
Đằng sau, chợt cất lên một giọng nói vô cùng dịu nhẹ. Chương phu nhân nhẹ nhàng đi đến, bà giúp việc cũng biết ý lui ra.
- Con chào mẹ!- Vương Tử hơi cúi người.
Mai Hiểu Loan gật đầu cười mỉm rồi kéo cậu ngồi xuống chiếc bàn dùng để uống trà ngoài vườn.
- Trời hôm nay chắc là sắp mưa.- Bà không nhìn cậu mà hướng về phía bầu trời thầm thở dài.
- Vâng.
- Mấy ngày mẹ không ở nhà, các con vẫn khỏe cả chứ?
- Dạ vâng.- Cậu hơi rụt dè.
Mẹ cả của cậu đi vắng mấy ngày từ sau chuyến đi nghỉ hè, hôm nay mới về liền đến thăm cậu con trai út ngay. Bà là mẫu người bận rộn, lúc nào cũng có công việc, hiếm khi lại rảnh rỗi ngồi đây uống trà như vậy. Nhiều khi Vương Tử đã nghĩ về mối quan hệ phức tạp của gia đình mình. Tại sao ba lại lấy hai vợ, có khi nào do mẹ cậu lỡ lầm hay không? Cậu cũng không còn nhỏ nữa, việc mẹ và cậu xen vào gia đình khiến cậu rất ngại tiếp xúc với mẹ cả.
- Vương Tử này, mẹ nghe lão gia nói con sắp sang Mỹ du học phải không?- Mai Hiểu Loan nhấp một ngụm trà hoa cúc.
- Vâng.- Cậu khẽ chau mày, " chuyện này nghĩ đến là mất hết tâm trạng."
- Bao giờ con khởi hành?
- Tầm một tuần nữa ạ.- Một tuần nữa là cậu sẽ rời xa nơi này, mọi người hầu như đã biết, trừ Thiên Bối. " Liệu cô ấy sẽ nghĩ gì khi biết tin này? Liệu có ghét mình không? Một tuần liệu có đủ để mình có thể bù đắp cho cô ấy?"
Mai Hiểu Loan nắm tay Vương Tử, mỉm cười khiến đuôi mắt hơi nhăn lại, giọng ôn tồn:
- Bên đó nhất định sẽ rất xa lạ với con, nhưng con phải biết giữ gìn sức khỏe nhé. Mẹ coi con như con đẻ mình nên rất lo lắng cho con. Mẹ chỉ mong con hiểu cho ba, ba cũng là vì muốn tốt cho con mà thôi.
Cậu cười nhưng không vui, sao cậu không hiểu ba chứ, những gì ba làm là muốn tốt nhất cho cậu mà thôi. " Nhưng mình vẫn không cam lòng."
Mưa.
Từng giọt mưa rơi rả rích bên ngoài khung cửa sổ, kéo dài thành từng vệt rồi hòa vào làm một với thanh chắn cửa.
Tiếng mưa tí tách trên những phiến lá xanh ngắt, chim vẫn líu lo hót...
Cậu chủ nhỏ đứng trên ghế sofa, khuôn mặt đỏ lựng lên vì xấu hổ, một bàn tay chìa về phía Dương Thiên Bối. Đôi mắt màu thạch anh ám khói của cô cứ chớp liên hồi, tưởng như chứng kiến cảnh tượng kì lạ nhất thế giới.
- Bà chị! Kết hôn với tôi nhé!
Lời cầu hôn cất lên, như đóng băng tất thảy mọi thứ đang tồn tại trong không khí. Khiến trái tim ai đó ngỡ ngàng trong hạnh phúc bất ngờ. Bên trong chiếc hộp bọc nhung đỏ, một chiếc nhẫn đính hạt ruby sáng lấp lánh. Nó trở nên run rẩy trong bàn tay nhỏ của cậu chủ.
- Bà chị! Tôi cấm từ chối đấy.
Dương Thiên Bối chết đứng, " đây là cái gì chứ? Cái gì đang xảy ra chứ? Cậu chủ đang cầu hôn mình sao?"
" Sao không phản ứng gì chứ? Tôi sắp cầm không nổi cái hộp này rồi." - Vương Tử mặt đã sớm méo xệch.
Thời gian như ngưng đọng lại giây phút này. Chương Vương Tử đã lấy hết can đảm để nói ra điều cậu ấp ủ trong lòng cùng chiếc nhẫn đã chuẩn bị từ lâu. Mưa vẫn cứ rơi, thế nhưng một bản nhạc tươi vui lại vang lên trong lòng hai người. Thiên Bối tim đập mất kiểm soát, cô nhìn cậu đến không chớp mắt nổi. Tim cô...nó cứ...nó cứ như bị cái gì đâm vào, nó cứ đập dữ dội, mặt thì đỏ hơn trái táo chín, thân nhiệt cô tăng lên chóng mặt. Vương Tử cũng không khác là mấy, có khi còn hồi hộp hơn cả cô.
Họ cứ thế nhìn nhau, một cậu chủ phong thái ngạo mạn, vẻ mặt trẻ con với đôi mắt nâu rất trong, một tay đút túi quần, một tay giương chiếc nhẫn cầu hôn đang run rẩy. Một hầu gái đang cầm chổi lau nhà chôn chân tại chỗ. Cứ tưởng như mọi chuyện sẽ diễn ra như trong truyện cổ tích, lọ lem sẽ chạy ra khỏi lâu đài và để quên lại chiếc giày. Nhưng không, lọ lem Dương Thiên Bối lại ném bay chiếc chổi, chạy lại ôm chầm lấy hoàng tử Chương Vương Tử. Thời khắc hai người ôm nhau, cũng chính là lúc hai trái tim đã chính thức bị trói buộc bởi nhau. Tình yêu của họ lúc này...chính là rực rỡ nhất.
Nếu như có thể nói rằng tình yêu đẹp nhất khi hai người cùng hướng về nhau. Vậy thì lúc này Chương Vương Tử và Dương Thiên Bối đã đứng trên nấc thang hạnh phúc đó rồi. Nhưng liệu họ có thể mãi mãi chìm trong mật ngọt này không? Khi con đường phía trước còn vô vàn gian nan và thử thách...
Người yêu ơi
Giờ anh đã biết nhớ và nhớ càng da diết
Cần hơi ấm tim em để biết mình đang sống
Có em trong cuộc đời anh sẽ không bao giờ rời xa những phút giây được bên em
Và anh hứa
Sẽ không bao giờ khiến em buồn
Sẽ không bao giờ khiến em phải lo ...âu
Sẽ cố gắng để tốt hơn từng ngày
Sẽ yêu càng (thật) nhiều
Sẽ yêu và chỉ yêu mỗi em
[ Marry me- Mr.Siro]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.