Mạt Thế Chi An Nhiên Hữu Dạng

Quyển 3 - Chương 92: Tạ: làm như cố nhân đến

Thất miên thất dạ

02/05/2017

Theo phương hướng ngón tay những người này, tôi nghiêng nhìn lại, phát hiện trên mặt Tiêu lạnh nhạt trước sau như một bỗng nhiên giương lên một nụ cười ôn nhu yếu ớt, nhiệt độ trong mắt lại lập tức tuột đến điểm đóng băng.

Tôi vội vàng dắt nàng tay, khi nàng nhìn đến lắc đầu với nàng, ra hiệu nàng không nên manh động.

Nàng mím chặt môi, thật sâu nhìn tôi một chút, sau đó gật đầu nhỏ đến mức không thể nghe thấy, cùng tôi nắm tay lại nhẹ nhàng động mấy lần, lòng bàn tay mềm mại vuốt ve lòng bàn tay tôi một cái, đuôi long mày hơi khiêu, trong mắt xẹt qua một tia bỡn cợt. Khuôn mặt tôi nóng lên, nhưng không thể ở dưới con mắt mọi người biểu hiện ra cái gì, chỉ có thể bí mật giận nàng một chút, lập tức rút tay về, che ở trước người nàng hướng Đàm Kiệt hỏi: "Đến tột cùng là xảy ra chuyện gì?"

Nếu như tôi nhớ không lầm, đám người chặn đường tòa nhà văn phòng có mấy người nhìn quen mắt, hẳn là từng xuất hiện trên danh sách Đàm Kiệt cho tôi; chỉ là những danh sách đó bị Tiêu lấy đi, tôi cũng không thể xác định.

"Tổng đội trưởng, những người này sáng sớm hôm nay tập kết cùng nhau, phiền nháo muốn gặp ngài, luôn miệng nói người của ngài cướp mất tài sản của bọn họ, tôi khuyên như thế nào đều không nghe." Đàm Kiệt đi tới, vừa nói, vừa hướng tôi nháy mắt, làm một khẩu hình "Danh sách".

Tôi liền biết, đám người kia quả nhiên chính là một phần liệt vào trong danh sách, mà người của tôi bọn họ gọi là "Đoạt tài sản của bọn họ", hẳn chính là Tiêu ... người của tôi sao, a, tuy rằng cảm giác có chút thẹn thùng, có điều, tôi yêu thích cách nói này.

Tôi gật đầu biểu thị biết rồi, lén lút liếc gò má Tiêu một cái, ngoắc ngoắc môi, vẻ mặt lập tức đoan chính cất giọng nói với đám người kia: "Chư vị, tôi chính là Tạ An Nhiên, tân tổng đội trưởng. Mà vị bên cạnh tôi này, chính là đội trưởng phân đội Tử Bạt, Tiêu Minh Dạng. Có thể mời các ngươi cẩn thận nói một lần đầu đuôi sự tình hay không, miễn cho sâu sắc thêm hiểu lầm."

Mặc kệ kết quả làm sao, Tiêu làm việc luôn luôn vì tôi cân nhắc, đương nhiên tôi phải bảo vệ tốt nàng.

Huống hồ, nếu những người này xuất hiện ở trong danh sách, nhất định là đi ngược lại với căn cứ phát triển, quyết không thể nuông chiều.

"Hiểu lầm? Hiểu lầm cái gì? Chính là người bên cạnh cô dẫn theo một đám dị năng giả tập kích nơi ở của chúng tôi, mang đi tài sản tư hữu của chúng tôi, chúng tôi có nhiều con mắt như vậy, chẳng lẽ còn sẽ nhận sai sao?" Một người nam nhân đầu trọc ưỡn bụng bia tiến lên một bước, lẽ thẳng khí hùng chỉ trích.

Người phía sau hắn cũng dồn dập theo phụ họa, để hắn dũng khí thêm dồi dào, vội vội vã vã đưa ra mục đích chuyến này của bọn họ, "Tạ đội trưởng đúng không? Chúng tôi tôn trọng cô làm đội trưởng đội Duy An, nhưng cô nhất định phải cẩn thận mà quản lý thủ hạ của cô, còn có, đem đồ của chúng tôi đều trả về! Chúng tôi cũng sẽ không truy cứu chuyện lúc trước, cũng không yêu cầu phải bồi thường ..."

Hắn còn đang dào dạt đắc ý tiến hành thao thao bất tuyệt, liền nghe phía sau tôi Tiêu cười lạnh một tiếng: "Bồi thường? Buồn cười đến cực điểm."

Mặc dù âm thanh không lớn, nhưng đủ rõ để tất cả mọi người ở đây đều nghe thấy, trong đó không hề che giấu khinh bỉ và trào phúng nhất thời để tên đầu trọc lên tiếng kia mặt đỏ đến mang tai, lúng túng mất mặt.

"Cười...cười cái gì." Hắn giận quát một tiếng, mắt hổ trừng trừng, hướng về bốn phía quét một vòng, đang muốn cảnh cáo người nào trắng trợn khiêu khích, sau khi phát hiện người kia dĩ nhiên chính là Tiêu, sắc mặt từ hồng chuyển thanh, từ xanh thành trắng bệch, sau đó lại cố gắng trấn định bổ sung một câu, "Kính xin tổng đội trưởng cho chúng tôi một trả lời hài lòng." Liền như một làn khói rút về trong đám người. Tôi thật hiếu kỳ tối hôm qua Tiêu làm cái gì, khiến những đầu mục ác danh này sợ như chuột thấy mèo.

Dưới cái nhìn của tôi, coi như không đến nỗi làm tới mức độ điên cuồng, thế nhưng dựa vào tướng mạo Tiêu, dẫn tới những người đàn ông này yêu thích theo đuổi tán tụng mới là phản ứng bình thường chứ?

Lẽ nào là cái gọi là người tình trong mắt biến thành Tây Thi để tôi đánh giá Tiêu quá cao?

Lần thứ hai nhìn trộm Tiêu diện vô biểu tình, tôi cần phí thật lớn khí lực mới có thể khắc chế bản thân lạnh nhạt liếc mắt mà không lộ ra vẻ si mê-- sức quyến rũ của nàng, không thể nghi ngờ.

Xem ra, tôi nên tìm thời gian tìm hiểu một chút, đến tột cùng là kinh sợ thế nào, dọa đám người kia sợ vỡ mật?



"Vị tiên sinh này, trước khi tôi cho ngài trả lời chắc chắn, tôi nghĩ trước hết mời ngài trả lời tôi mấy vấn đề, có thể không?" Duy trì lễ nghi khẽ mỉm cười với hắn, nhận ra được người phía sau đột nhiên hạ thấp khí áp, trong lòng tôi vui lên, nhưng chỉ làm không biết, cũng không chờ đối phương lên tiếng, tiếp tục tung vấn đề của tôi "Đầu tiên, ngài tố cáo vị Tiêu đội trưởng bên cạnh tôi này dẫn dắt một đám dị năng giả tập kích nơi ở của ngài, tôi hi vọng ngài có thể đưa ra chứng cứ, bằng vào nhân chứng lời chứng ngoài miệng, là không đủ để tin tưởng."

Tôi híp híp mắt tìm kiếm mấy người chỉ chứng Tiêu, âm thầm nhớ lấy vị trí và đặc trưng của bọn họ. Không đợi hắn phản bác, tôi nói tiếp: "Thứ hai, ngài chỉ ra tài sản, phạm vi bao gồm cái nào đây? Là đồ trang sức, hay là tiền đã từng lưu hành thông dụng? Hay là, là não tinh... thậm chí là, người sống sờ sờ?"

"Đều, đều có!" Hắn ngoài mạnh trong yếu kêu một tiếng, trên gáy trơ trụi trượt xuống một giọt mồ hôi, tựa hồ rất là chột dạ.

"Đều có? Vị tiên sinh này, cần tôi nhắc nhở ngài sao? Đội Duy an ban bố quy tắc bên trong căn cứ rõ ràng vạch ra một điều 'Không được giao dịch nhân khẩu', mà mới nhất lập ra quy tắc thêm vào bên trong cũng có một điều 'Không được tự mình trữ hàng, giao dịch số lượng não tinh vượt qua quy định', chỉ là trái với một cái trong đó, liền phải bị trục xuất khỏi căn cứ; lẽ nào những điều này, ngài đều không rõ ràng sao? Hay là đã biết mà còn làm sai đây?" Tôi cười yếu ớt nhìn dáng vẻ hắn không lời nào để nói, dư quang chú ý tới đám người kia đang lặng lẽ động tác, mà vẻ hung ác trên mặt bọn họ cũng cho thấy đã làm tốt dự định chó cùng rứt giậu.

"Một điểm cuối cùng, nếu chư vị thừa nhận tôi là tổng đội trưởng đội Duy An, như vậy các người có phải chuẩn bị kỹ càng gánh chịu hậu quả tội danh tập kích tổng đội trưởng này hay không? Tôi xin khuyên các vị suy nghĩ trước hành động sau, bằng không, liền không chỉ là đơn giản trục xuất như vậy." Đám người kia số lượng phải gấp bội so với nhân mã Đàm Kiệt mang đến, mà thành viên khác của đội Duy An vẫn chưa có tới, tôi có thể làm, chỉ có nghĩ biện pháp xua tan ý nghĩ công kích của bọn họ, hoặc là cố hết sức kéo dài thời gian.

Bị tôi nói ra một điểm doạ dẫm cuối cùng, đám người kia bắt đầu trù trừ, trong lúc nhất thời đúng là không có chủ ý.

Có điều, tôi vẫn là tính sót phản ứng của một người; có lẽ là quá mức lưu tâm nàng, trái lại không cách nào ngay lập tức làm ra ngăn chặn hữu hiệu, chỉ có thể trơ mắt nhìn sắc mặt nàng lạnh lẽo lướt qua tôi, chậm rãi đi đến đối diện những người kia.

"Tiêu..." Tôi kéo nàng tay, đối với nàng lắc lắc đầu.

Nàng chợt lộ ra một nụ cười như trời quang trăng sáng với tôi, nhẹ nhàng tránh ra tay tôi: "Tôi gây ra phiền phức, tự nhiên phải để tôi giải quyết. Yên tâm."

Cho dù trong lòng lo lắng không thể giảm đi nửa phần, có lẽ chìm đắm trong nét mặt tươi cười mỹ hảo của nàng, tôi hốt hoảng gật đầu, buông tay, đến khi nàng đi mấy bước rồi mới xoay mình ý thức được không thích hợp, nhưng chỉ có thể hướng về bóng lưng của nàng âm thầm giậm chân -- lại, lại sử dụng mỹ nhân kế!

Thực sự quá giảo hoạt ... đáng ghét nhất chính là, tôi còn thực sự liền bị lừa .

Căm giận bất bình trừng mắt bóng lưng ngay thẳng như tùng bách của nàng, chỉ thấy nàng ung dung thong thả bước đến trước đám người kia, tất cả mọi người đều không hẹn mà cùng lùi về sau, ngược lại một lần nữa hiện ra đầu trọc ẩn ở bên trong đám người, hắn như là không ngờ tới chính mình liền bị đồng bạn "Bán đi" như vậy, trên mặt một mảnh tái nhợt, nhưng lập tức sợ hãi rụt rè cúi đầu, sượt về sau.

Lui lại mấy bước, thời khắc không thể lui được nữa, hắn phút chốc ngẩng đầu, như là quyết tâm liều mạng, ác thanh ác khí hô: "Mày đừng tới nữa có nghe không! Mày cho rằng tao sợ mày sao? Các anh em cùng tiến lên! Hao tổn cũng phải hao tổn nó đến chết!" Tuy là lớn tiếng hô hào đồng bạn đánh bạo, nhưng không có ai lên tiếng ủng hộ hắn.

"Chỉ bằng ngươi? Chỉ bằng... các ngươi?" Tiêu từng điểm từng điểm giơ tay lên, giữ ngón tay một lưỡi dao rét lạnh, là dao giải phẫu Khinh Bạc nàng thường dùng nhất, nhắm thẳng vào người đàn ông đầu trọc, cười lạnh nói, "Nếu ngươi lên án ta dẫn người tập kích ngươi, vậy ta cũng không thể phụ lòng ngươi kỳ vọng. Cho nên, liền thật sự tập kích ngươi một hồi thôi."

Bên trong ánh mắt người đàn ông đầu trọc đột nhiên hoảng sợ, nàng dễ dàng giương tay một cái, vệt ánh bạc liền hướng về đối phương bay qua, cũng không thấy nàng động tác ra sao, áo khoác của người đó liền đột nhiên rách ra, lộ ra bên trong bộ áo lót cũ màu trắng, mà trúng ngay nơi ngực, rõ ràng khắc một âm chữ "Chết"!

Sau khi chuỗi biến cố chân chính bị tất cả mọi người thấy rõ, quần áo điêu khắc chữ lại chảy ra vết máu đỏ, nhiễm ra quần áo màu trắng, như một tác phẩm nghệ thuật kỳ quỷ, nhưng cũng lộ ra mấy phần kinh sợ khủng bố.

"A a a --" cho đến lúc này, người đàn ông đầu trọc mới cảm giác được ngực đau đớn, bưng vết thương thê thảm kêu to lên.

Này hét thảm cao quãng tám lại làm cho đám người lặng im hít vào một ngụm khí lạnh.



Một mực chính chủ chế tạo toàn bộ bầu không khí khủng bố còn mang theo một vệt cười yếu ớt, không để ý chút nào dò hỏi: "Thủ nghệ của ta thế nào? Còn có người nào muốn thử một chút không?"

Câu này như là ép vỡ Lạc Đà cọng rơm rạ cuối cùng, đánh tan dũng khí cuối cùng của đám người kia.

"Giết người rồi! Chạy mau đi!" Cũng không biết là ai bỗng nhiên gào như thế, đám người kia lại như là đạt được đặc xá như vậy, co cẳng bỏ chạy, dấy lên tình trạng chim muông phân tán. Mấy cái nháy mắt, cũng chỉ còn sót lại người của Đàm Kiệt người cùng tên đầu trọc bị thương.

"Hừ, thật không sợ hãi." Tiêu thờ ơ lắc lắc đầu, xoay người đi về phía tôi, khóe miệng nhợt nhạt làm nổi lên, trong mắt bao hàm ánh sao, như là chờ tôi khích lệ. Đón ánh mắt như thế, tôi cũng sinh không nổi tâm tư trách cứ, chỉ muốn thật chặt ôm lấy nàng, hôn mi mắt nàng, dùng giọng điệu nhiệt liệt nhất ca ngợi nàng.

Rốt cục tôi có thể thoáng lý giải những người đó đối với Tiêu kính sợ tránh xa lòng vẫn còn sợ hãi ... Đương nhiên, ở trong lòng tôi, nàng mãi mãi vẫn là tốt đẹp nhất.

Chuyện nơi đây kết thúc, tôi liền cùng Đàm Kiệt trở về trong tòa nhà văn phòng xử lý sự kiện tiếp sau, sau khi cùng hắn trao đổi đề nghị của tôi và ý kiến của Tiêu, hắn cũng không dị nghị, tôi thuận tiện nói ra thỉnh cầu của Vệ Sở, hắn cũng có cũng được mà không có cũng được đồng ý. Tựa hồ sau lần đó tôi trở về từ thành phố A, thái độ của Đàm Kiệt đối với chúng tôi có một chút chuyển biến, ít nghi vấn quyết định của tôi, để tôi cảm giác mình chân chính nắm giữ quyền hành cái căn cứ này.

Tư vị quyền lực, xác thực là mới mẻ mà tươi đẹp khó có thể dùng lời diễn tả được, nhưng lại có một loại mầm họa không thể khống chế, lôi kéo người ta sa đọa... Mà đối ứng với nhau chính là, gian lao cần trả giá cũng thành tỉ lệ thuận.

Ở trong phòng làm việc công tác đến nửa đêm, bất tri bất giác ngủ thiếp đi. Sáng ngày thứ hai, ở trước bàn làm việc đau nhức toàn thân tỉnh lại, tôi sửa lại một chút văn kiện trên mặt bàn, xoa xoa cổ, vươn người một cái, liếc mắt nhìn thời gian, đã gần chín giờ.

Trong bụng một trận xì xào, truyền đạt ra tin tức đói bụng, tôi trở về trong phòng rửa mặt một hồi, chuẩn bị đi ra ngoài tìm chút ăn. Kết quả thảo luận tối ngày hôm qua, Mặc Mặc trở thành truyền lệnh quan của tôi, Ngô Phóng Ca làm thư ký viên của tôi, Tiêu nhưng là đội trưởng phân đội Tử Bạt mới thành lập- tuy rằng làm như vậy có chút hiềm nghi dùng người không khách quan, thế nhưng đều sắp xếp chút chuyện làm cho bọn họ, cũng đỡ phải cái tên Mặc Mặc này mù quáng gặp rắc rối này, tôi cũng có thể an tâm làm việc hơn.

Bước chậm ở dưới ánh mặt trời sáng sớm, tôi tùy ý đánh giá căn cứ yên tĩnh lại có vẻ sinh cơ bừng bừng, bất giác vung lên mỉm cười. Đi ngang qua cửa Bắc căn cứ, khi thấy một đám người mặc quần áo thể thao luyện tập, đầu lĩnh thân mặc áo gió màu trắng thanh nhã mỹ nhân, chính là người tôi một lòng mến mộ.

Thấy bóng người của nàng, nét cười của tôi càng sâu, không nhịn được hướng nàng đi đến. Đã thấy biểu hiện lạnh nhạt của nàng bỗng nhiên biến đổi, xa xa mà nhìn từ cửa Bắc nơi đó chậm rãi đi vào đoàn người, lạnh lùng như băng.

- tâm tôi cũng theo khó chịu lên.

Là ai, mà làm cho nàng lộ ra vẻ mặt như vậy?

Tác giả có lời muốn nói: Lúc viết đến đao giải phẫu Khinh Bạc luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng, sau đó não ta liền bổ sung một tiểu kịch trường --

Tiêu: Đây là đao giải phẫu Khinh Bạc của tôi.

An Nhiên: Tại sao phải gọi danh tự này?

Tiêu: Bởi vì nó có thể vừa dùng để cắt ra vân da người, vừa có thể dùng để cắt ra y phục của em, khinh bạc em.

An Nhiên: Biến thái!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Mạt Thế Chi An Nhiên Hữu Dạng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook