Chương 86: Mạn Mạn cũng tới
Đông Trùng Hạ Uyển
27/08/2021
"Tề Cảnh Huy, con mẹ nó ông đánh rắm! Đừng chụp loạn bô phân lên đầu tôi!" Triệu Khải Khang nhịn không được phát nổ nói tục, việc này cũng bị chụp trên đầu của hắn, hắn còn ở lại căn cứ này như thế nào nữa.
"Vậy cứ như thế, tôi sẽ báo cáo chuyện này lên, đến lúc đó xử trí như thế nào còn phải coi theo ý của ông!" Đã như thế nào đều không thỏa mãn, vậy hãy để người ra mặt đến quyết định, dù sao sở trưởng Kim nhân viên nghiên cứu khoa học trọng yếu như vậy chết đi vẫn phải báo cáo đấy, có dấu diếm cũng không lừa được.
"Thôi đi pa ơi... thói quan liêu." Tề Cảnh Huy khinh thường: "Báo cáo là phải đấy, còn phải thông báo ở trong căn cứ!"
"Không được, chuyện này tôi không thể đồng ý, cái này sẽ khiến dân chúng khủng hoảng, đến lúc đó có thể sẽ dẫn đến náo động." Triệu Khải Khang trực tiếp cự tuyệt, lại giải thích nói: "Tư lệnh Tề, chuyện này không đơn giản như ông tưởng tượng đơn giản, bây giờ tình huống nhân loại chúng ta gặp phải rất nhiều sự uy hiếp từ bên ngoài, cho nên nội bộ ổn định là trọng yếu nhất, chỉ có như vậy mới có thể..."
"Đủ rồi." Tề Cảnh Huy phất tay đánh gãy lời hắn nói: "Việc này tôi có thể mặc kệ, nhưng họ Triệu này, có một số việc ông vẫn nên điều tra kỹ càng thêm, đừng để đến lúc đó lật thuyền trong mương."
Sắc mặt Triệu Khải Khang biến thành màu đen, quả thật có một số việc không tầm thường, cũng tra được một chút manh mối, nhưng hắn không muốn nói ra để tên kia cười nhạo mình nữa.
"Vậy bây giờ, chúng ta lại nói đến chuyện bồi thường cho Dao Dao?" Tề Cảnh Huy nghiêng người về phía trước, hai tay đặt lên bàn, cười tủm tỉm giương cằm về phía Triệu Khải Khang.
Triệu Khải Khang chỉ cảm giác hai mắt mình biến thành màu đen, cha mẹ người ta còn đang ở đây muốn ra cái đầu ông đấy!
Sau một trận giằng co, mọi chuyện cần thiết đã xác định, Triệu Khải Khang cảm giác mình mấy ngày nay lại già thêm vài tuổi, tâm lực đều tiều tụy!
Đang lúc chuẩn bị rời đi, Ôn Trác nói ra yêu cầu, muốn đi gặp mấy nghiên cứu viên một lần.
Đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của Triệu Khải Khang, Ôn Trác cười cười: "Không có những chuyện gì khác, chỉ là muốn hỏi chút ít vấn đề, căn cứ trưởng lo lắng có thể cho người đi cùng tôi."
Triệu Khải Khang nghĩ nghĩ, đồng ý, lại để cho người dẫn bọn họ đến chỗ gặp nghiên cứu viên, Tề Cảnh Huy cũng theo đi.
Không bao lâu sau bọn hắn đi ra, Tề Cảnh Huy đầu đầy sương mù, không rõ chỉ hỏi mấy vấn đề không hiểu thấu mà thôi, có ý nghĩa gì.
Hạ Uyển cũng có chút khó hiểu, nhưng Ôn Trác không có giải thích.
Cũng vừa kịp lúc, mấy người kia sợ choáng váng còn không có đem mọi chuyện cần thiết đều nói ra, lại qua một thời gian ngắn kịp phản ứng liền kể ra hết.
Nhưng, bọn hắn cũng không có cơ hội ra bên ngoài nói...
Ra khỏi khu trung ương, ba người đi trước đón Vũ Điệp cùng Mạn Mạn, tối hôm qua Vũ Điệp biểu thị muốn đi tìm Ôn Dao, cùng cô ngây ngốc một chỗ, coi như cơ bản toàn bộ quân doanh đều là đàn ông, Vũ Điệp cũng chỉ thoáng do dự rồi vẫn ra quyết định đi.
Ôn Trác rất vui mừng, thuận tiện mang theo Mạn Mạn luôn.
Tiến vào quân đội, còn chưa đến gần sân huấn luyện liền nghe được tiếng hoan hô đinh tai nhức óc, đến gần mới phát hiện thì ra một đội người thành công chống đỡ Tiểu Tiểu sống sót qua năm phút đồng hồ, đã lấy được tư cách thêm đồ ăn giữa trưa.
Chiến hữu thành công đã kíƈɦ ṭɦíƈɦ không ít người, mọi người lại dấy lên niềm tin, không phải chỉ là một con rắn biến dị thôi sao, chẳng lẽ bọn hắn còn nghĩ không ra biện pháp chế trụ nó?
Nguyên một đám hưng phấn như đánh máu gà, bắt đầu trao đổi kế hoạch tác chiến cùng đồng đội, tranh thủ làm nhóm kế tiếp được thêm đồ ăn!
Tiểu Tiểu nhìn thấy đám người đột nhiên đặc biệt trở nên hưng phấn như vậy, khó chịu quá, thực cho rằng nó dễ bắt nạt hay sao?! Kế tiếp nó muốn bắt đầu nghiêm túc, nhất định đánh bay đám thú hai chân này!
"Anh Cảnh Huy, đây là..." Hạ Uyển nhìn xem lại một trận đối chiến sắp bắt đầu, thoáng nghi hoặc.
Tề Cảnh Huy than nhẹ một tiếng: "Lúc trước anh nhận được lệnh mang theo quân binh đến nơi này, sau đó tận thế bộc phát, lòng người bàng hoàng, tuy bên trên có chỉ thị để anh phụ trách toàn bộ quân đội căn cứ Hoa Nam cùng công tác bảo vệ, nhưng trong bộ đội không ít người không có tâm tư huấn luyện, đều lo lắng người nhà của mình.
Anh lén đưa ra quyết định, cho bọn hắn cơ hội lựa chọn, ở lại hoặc rời khỏi. Ở lại thì phải huấn luyện chăm chỉ, chuyên tâm với nhiệm vụ, có lẽ có thể ở căn cứ nhìn thấy người nhà của mình, có lẽ chỉ có tận thế đã qua mới có thể đợi đến một ngày như vậy.
Nếu như rời khỏi, anh sẽ gạch bỏ quân tịch của bọn hắn, dù sao tận thế cũng không xem cái này vào đâu, tùy lúc có thể bắt đầu một lần nữa.
Không nghĩ tới đa phần mọi người đều ở lại, đã ở lại, anh phải phụ trách với bọn họ.
Anh không có khả năng bảo hộ từng người, cũng không có thể bảo chứng không có thương tổn chết chóc, anh chỉ có thể nói không ngừng thao luyện bọn hắn, tăng cường thực lực của bọn hắn, tăng cao tỷ lệ sống sót của bọn hắn.
Loạn thế này, chỉ có thực lực, mới có thể sống sót rất tốt."
Hạ Uyển đã trầm mặc, chị hiểu tâm tình của Tề Cảnh Huy, nghĩ nghĩ, ngoắc gọi Vũ Điệp tới, tiếp nhận Mạn Mạn trên bờ vai của cô, sắp xếp hợp lý nói với Tề Cảnh Huy:
"Bọn hắn còn chưa từng chiến đấu với thực vật biến dị, Mạn Mạn nhà chúng ta cũng rất lợi hại đấy."
Tề Cảnh Huy nhíu mày, vẫy tay với Tăng Hoa Huy thỉnh thoảng liếc mắt về phía bên này, chờ hắn đến liền tiếp nhận Mạn Mạn đưa cho hắn, phân phó nói:
"Mở lại một trận, đánh cùng nó."
Tăng Hoa Huy có chút xoắn xuýt tiếp nhận Mạn Mạn, nhìn chằm chằm vào nắm tròn tròn nhỏ nhỏ trong tay, sau đó vẻ mặt thể hiện "Ngài xác định?" nhìn Tề Cảnh Huy.
"Thất thần làm gì? Đi đi!"
Tăng Hoa Huy chỉ có thể bưng lấy nắm tiểu Lục chạy đến đám người kia.
Gọi một sĩ binh một lần nữa vẽ lên bên kia một cái khung, đặt Mạn Mạn vào trong khung đó, sau đó lập lại một lần lời tư lệnh Tề nói.
Tất cả mọi người nhìn nắm nhỏ xíu trên mặt đất, có chút không xác định có muốn lên hay chăng, cái này không phải bắt nạt trẻ con đó chứ!
Nhưng, vì thêm đồ ăn, da mặt gì đó đều không trọng yếu!
Lần này chỉ một người đứng ra, xem ra mọi người quyết định vẫn không nên quá khi dễ người thì tốt hơn.
Chờ hắn đi vào giới tuyến bên trong, đã nhìn thấy tiểu lục đối diện chỉ to bằng nắm đấm lấy mắt thường có thể thấy tốc độ nhanh chóng sinh trưởng lớn mạnh lên.
Một lát qua đi, một cây mây cực lớn hiện ra ở trước mặt hắn, sáu đầu dây leo thô như cánh tay còn nhỏ bên trên có không ít gai nhọn hoắt màu đỏ, huy động đầy giương nanh múa vuốt, chấn kinh không ít ánh mắt người khác.
Người đàn ông đối diện Mạn Mạn nhanh muốn khóc, không thể như vậy, còn biết biến thân nữa kìa!
Người đàn ông chỉ đành phải kiên trì, trực tiếp đã bị cuốn lấy, rất nhanh hắn cảm thấy đầu có chút choáng váng, toàn thân vô lực, tiếp theo đã bị quăng ra ngoài.
Đoàn người thế mới biết, thì ra chuyện căn bản cũng không có đơn giản như vậy!
Tề Cảnh Huy nhìn tình cảnh đối luyện trên sân huấn luyện gật gật đầu, hắn có thể vì bọn hắn làm được cũng chỉ có những thứ này.
"Đúng rồi." Tề Cảnh Huy nghĩ tới điều gì: "Anh đã báo cáo chuyện tinh hạch vào hai ngày trước rồi, bên trên có lẽ đang thí nghiệm kiểm tra đo lường, sau đó không lâu có lẽ sẽ có thông báo phản hồi gì đấy.
Nhưng yên tâm, anh chỉ nói binh lính cấp dưới của anh vô tình phát hiện được, không cần lo lắng."
Hạ Uyển không có trả lời, chỉ cho rằng không nghe thấy, mang theo Vũ Điệp đi đến Ôn Dao đang ngồi dưới bóng cây.
Tề Cảnh Huy khẽ nhún nhún vai, cũng không để ý tới Ôn Trác, trực tiếp đi thẳng đến đám người náo nhiệt.
Xong bữa cơm trưa, buổi chiều tiếp tục, nhưng người đã từng đánh qua thì không thể đi lên nữa, một ngày một lần cơ hội, cũng không để bọn hắn tiếp tục vây xem, do từng trưởng quan mang theo tiếp tục huấn luyện.
Buổi chiều Ôn Dao bị Hạ Uyển dặn dò vài câu sau dùng lý do nghỉ ngơi để tránh né, một người ở trong phòng muốn tu luyện minh tưởng.
Trong quân khu bầu không khí không tệ, tất cả mọi người đều chân thành, nhưng cô vẫn có thói quen một người một chỗ.
Trước khi có thám thính đến, Tề Cảnh Huy nói sắp xếp vài ngày sau xuất phát, cô phải nhanh chóng nắm bắt thời gian tu luyện, rừng sâu núi thẳm cái gì đấy, nhân tố không xác định có quá nhiều, vẫn nên tranh thủ thời gian tăng thực lực của mình lên thôi.
"Vậy cứ như thế, tôi sẽ báo cáo chuyện này lên, đến lúc đó xử trí như thế nào còn phải coi theo ý của ông!" Đã như thế nào đều không thỏa mãn, vậy hãy để người ra mặt đến quyết định, dù sao sở trưởng Kim nhân viên nghiên cứu khoa học trọng yếu như vậy chết đi vẫn phải báo cáo đấy, có dấu diếm cũng không lừa được.
"Thôi đi pa ơi... thói quan liêu." Tề Cảnh Huy khinh thường: "Báo cáo là phải đấy, còn phải thông báo ở trong căn cứ!"
"Không được, chuyện này tôi không thể đồng ý, cái này sẽ khiến dân chúng khủng hoảng, đến lúc đó có thể sẽ dẫn đến náo động." Triệu Khải Khang trực tiếp cự tuyệt, lại giải thích nói: "Tư lệnh Tề, chuyện này không đơn giản như ông tưởng tượng đơn giản, bây giờ tình huống nhân loại chúng ta gặp phải rất nhiều sự uy hiếp từ bên ngoài, cho nên nội bộ ổn định là trọng yếu nhất, chỉ có như vậy mới có thể..."
"Đủ rồi." Tề Cảnh Huy phất tay đánh gãy lời hắn nói: "Việc này tôi có thể mặc kệ, nhưng họ Triệu này, có một số việc ông vẫn nên điều tra kỹ càng thêm, đừng để đến lúc đó lật thuyền trong mương."
Sắc mặt Triệu Khải Khang biến thành màu đen, quả thật có một số việc không tầm thường, cũng tra được một chút manh mối, nhưng hắn không muốn nói ra để tên kia cười nhạo mình nữa.
"Vậy bây giờ, chúng ta lại nói đến chuyện bồi thường cho Dao Dao?" Tề Cảnh Huy nghiêng người về phía trước, hai tay đặt lên bàn, cười tủm tỉm giương cằm về phía Triệu Khải Khang.
Triệu Khải Khang chỉ cảm giác hai mắt mình biến thành màu đen, cha mẹ người ta còn đang ở đây muốn ra cái đầu ông đấy!
Sau một trận giằng co, mọi chuyện cần thiết đã xác định, Triệu Khải Khang cảm giác mình mấy ngày nay lại già thêm vài tuổi, tâm lực đều tiều tụy!
Đang lúc chuẩn bị rời đi, Ôn Trác nói ra yêu cầu, muốn đi gặp mấy nghiên cứu viên một lần.
Đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của Triệu Khải Khang, Ôn Trác cười cười: "Không có những chuyện gì khác, chỉ là muốn hỏi chút ít vấn đề, căn cứ trưởng lo lắng có thể cho người đi cùng tôi."
Triệu Khải Khang nghĩ nghĩ, đồng ý, lại để cho người dẫn bọn họ đến chỗ gặp nghiên cứu viên, Tề Cảnh Huy cũng theo đi.
Không bao lâu sau bọn hắn đi ra, Tề Cảnh Huy đầu đầy sương mù, không rõ chỉ hỏi mấy vấn đề không hiểu thấu mà thôi, có ý nghĩa gì.
Hạ Uyển cũng có chút khó hiểu, nhưng Ôn Trác không có giải thích.
Cũng vừa kịp lúc, mấy người kia sợ choáng váng còn không có đem mọi chuyện cần thiết đều nói ra, lại qua một thời gian ngắn kịp phản ứng liền kể ra hết.
Nhưng, bọn hắn cũng không có cơ hội ra bên ngoài nói...
Ra khỏi khu trung ương, ba người đi trước đón Vũ Điệp cùng Mạn Mạn, tối hôm qua Vũ Điệp biểu thị muốn đi tìm Ôn Dao, cùng cô ngây ngốc một chỗ, coi như cơ bản toàn bộ quân doanh đều là đàn ông, Vũ Điệp cũng chỉ thoáng do dự rồi vẫn ra quyết định đi.
Ôn Trác rất vui mừng, thuận tiện mang theo Mạn Mạn luôn.
Tiến vào quân đội, còn chưa đến gần sân huấn luyện liền nghe được tiếng hoan hô đinh tai nhức óc, đến gần mới phát hiện thì ra một đội người thành công chống đỡ Tiểu Tiểu sống sót qua năm phút đồng hồ, đã lấy được tư cách thêm đồ ăn giữa trưa.
Chiến hữu thành công đã kíƈɦ ṭɦíƈɦ không ít người, mọi người lại dấy lên niềm tin, không phải chỉ là một con rắn biến dị thôi sao, chẳng lẽ bọn hắn còn nghĩ không ra biện pháp chế trụ nó?
Nguyên một đám hưng phấn như đánh máu gà, bắt đầu trao đổi kế hoạch tác chiến cùng đồng đội, tranh thủ làm nhóm kế tiếp được thêm đồ ăn!
Tiểu Tiểu nhìn thấy đám người đột nhiên đặc biệt trở nên hưng phấn như vậy, khó chịu quá, thực cho rằng nó dễ bắt nạt hay sao?! Kế tiếp nó muốn bắt đầu nghiêm túc, nhất định đánh bay đám thú hai chân này!
"Anh Cảnh Huy, đây là..." Hạ Uyển nhìn xem lại một trận đối chiến sắp bắt đầu, thoáng nghi hoặc.
Tề Cảnh Huy than nhẹ một tiếng: "Lúc trước anh nhận được lệnh mang theo quân binh đến nơi này, sau đó tận thế bộc phát, lòng người bàng hoàng, tuy bên trên có chỉ thị để anh phụ trách toàn bộ quân đội căn cứ Hoa Nam cùng công tác bảo vệ, nhưng trong bộ đội không ít người không có tâm tư huấn luyện, đều lo lắng người nhà của mình.
Anh lén đưa ra quyết định, cho bọn hắn cơ hội lựa chọn, ở lại hoặc rời khỏi. Ở lại thì phải huấn luyện chăm chỉ, chuyên tâm với nhiệm vụ, có lẽ có thể ở căn cứ nhìn thấy người nhà của mình, có lẽ chỉ có tận thế đã qua mới có thể đợi đến một ngày như vậy.
Nếu như rời khỏi, anh sẽ gạch bỏ quân tịch của bọn hắn, dù sao tận thế cũng không xem cái này vào đâu, tùy lúc có thể bắt đầu một lần nữa.
Không nghĩ tới đa phần mọi người đều ở lại, đã ở lại, anh phải phụ trách với bọn họ.
Anh không có khả năng bảo hộ từng người, cũng không có thể bảo chứng không có thương tổn chết chóc, anh chỉ có thể nói không ngừng thao luyện bọn hắn, tăng cường thực lực của bọn hắn, tăng cao tỷ lệ sống sót của bọn hắn.
Loạn thế này, chỉ có thực lực, mới có thể sống sót rất tốt."
Hạ Uyển đã trầm mặc, chị hiểu tâm tình của Tề Cảnh Huy, nghĩ nghĩ, ngoắc gọi Vũ Điệp tới, tiếp nhận Mạn Mạn trên bờ vai của cô, sắp xếp hợp lý nói với Tề Cảnh Huy:
"Bọn hắn còn chưa từng chiến đấu với thực vật biến dị, Mạn Mạn nhà chúng ta cũng rất lợi hại đấy."
Tề Cảnh Huy nhíu mày, vẫy tay với Tăng Hoa Huy thỉnh thoảng liếc mắt về phía bên này, chờ hắn đến liền tiếp nhận Mạn Mạn đưa cho hắn, phân phó nói:
"Mở lại một trận, đánh cùng nó."
Tăng Hoa Huy có chút xoắn xuýt tiếp nhận Mạn Mạn, nhìn chằm chằm vào nắm tròn tròn nhỏ nhỏ trong tay, sau đó vẻ mặt thể hiện "Ngài xác định?" nhìn Tề Cảnh Huy.
"Thất thần làm gì? Đi đi!"
Tăng Hoa Huy chỉ có thể bưng lấy nắm tiểu Lục chạy đến đám người kia.
Gọi một sĩ binh một lần nữa vẽ lên bên kia một cái khung, đặt Mạn Mạn vào trong khung đó, sau đó lập lại một lần lời tư lệnh Tề nói.
Tất cả mọi người nhìn nắm nhỏ xíu trên mặt đất, có chút không xác định có muốn lên hay chăng, cái này không phải bắt nạt trẻ con đó chứ!
Nhưng, vì thêm đồ ăn, da mặt gì đó đều không trọng yếu!
Lần này chỉ một người đứng ra, xem ra mọi người quyết định vẫn không nên quá khi dễ người thì tốt hơn.
Chờ hắn đi vào giới tuyến bên trong, đã nhìn thấy tiểu lục đối diện chỉ to bằng nắm đấm lấy mắt thường có thể thấy tốc độ nhanh chóng sinh trưởng lớn mạnh lên.
Một lát qua đi, một cây mây cực lớn hiện ra ở trước mặt hắn, sáu đầu dây leo thô như cánh tay còn nhỏ bên trên có không ít gai nhọn hoắt màu đỏ, huy động đầy giương nanh múa vuốt, chấn kinh không ít ánh mắt người khác.
Người đàn ông đối diện Mạn Mạn nhanh muốn khóc, không thể như vậy, còn biết biến thân nữa kìa!
Người đàn ông chỉ đành phải kiên trì, trực tiếp đã bị cuốn lấy, rất nhanh hắn cảm thấy đầu có chút choáng váng, toàn thân vô lực, tiếp theo đã bị quăng ra ngoài.
Đoàn người thế mới biết, thì ra chuyện căn bản cũng không có đơn giản như vậy!
Tề Cảnh Huy nhìn tình cảnh đối luyện trên sân huấn luyện gật gật đầu, hắn có thể vì bọn hắn làm được cũng chỉ có những thứ này.
"Đúng rồi." Tề Cảnh Huy nghĩ tới điều gì: "Anh đã báo cáo chuyện tinh hạch vào hai ngày trước rồi, bên trên có lẽ đang thí nghiệm kiểm tra đo lường, sau đó không lâu có lẽ sẽ có thông báo phản hồi gì đấy.
Nhưng yên tâm, anh chỉ nói binh lính cấp dưới của anh vô tình phát hiện được, không cần lo lắng."
Hạ Uyển không có trả lời, chỉ cho rằng không nghe thấy, mang theo Vũ Điệp đi đến Ôn Dao đang ngồi dưới bóng cây.
Tề Cảnh Huy khẽ nhún nhún vai, cũng không để ý tới Ôn Trác, trực tiếp đi thẳng đến đám người náo nhiệt.
Xong bữa cơm trưa, buổi chiều tiếp tục, nhưng người đã từng đánh qua thì không thể đi lên nữa, một ngày một lần cơ hội, cũng không để bọn hắn tiếp tục vây xem, do từng trưởng quan mang theo tiếp tục huấn luyện.
Buổi chiều Ôn Dao bị Hạ Uyển dặn dò vài câu sau dùng lý do nghỉ ngơi để tránh né, một người ở trong phòng muốn tu luyện minh tưởng.
Trong quân khu bầu không khí không tệ, tất cả mọi người đều chân thành, nhưng cô vẫn có thói quen một người một chỗ.
Trước khi có thám thính đến, Tề Cảnh Huy nói sắp xếp vài ngày sau xuất phát, cô phải nhanh chóng nắm bắt thời gian tu luyện, rừng sâu núi thẳm cái gì đấy, nhân tố không xác định có quá nhiều, vẫn nên tranh thủ thời gian tăng thực lực của mình lên thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.