Mạt Thế Đến Ôm Chặt Bắp Đùi Của Lão Đại (Ntr)
Chương 31: Bọn Mình Đang Hẹn Hò
Tiêu Diệt Đường Quả
02/02/2023
Thứ tư, là ngày khó khăn nhất trong tuần.
Buổi sáng năm tiết, tất cả đều là môn toán học, giáo viên viết kín cả bảng, giống như có thù oán với phấn trắng.
Học sinh phía dưới sồn soạt – tất cả mọi người nghiến răng nghiến lợi múa bút thành văn, ngoại trừ Diệp Tịch Nhan.
Cùng với anh.
Hứa Vong Xuyên đã quay lại.
Cả trường cấp 3 giống như nhà anh, muốn đến lớp nào thì đến lớp đó.
Hiện giờ anh ngồi bên cạnh cô, ngậm bút chì, không buồn ngủ, không nghịch di động, đang làm bộ không chút để ý, ừm, không chút để ý mà nhìn chằm chằm cô.
Cục tẩy rơi xuống, cô không phát hiện.
Anh nhặt lên trước.
Tan học, trực tiếp cầm lấy cái cốc của Diệp Tịch Nhan đi rót nước, máy lọc nước ở phòng học có chức năng làm lạnh, nhưng rót nước lạnh trước, sau đó là ấm.
Trời nóng muốn chết, mọi người đều muốn uống ngụm nước lạnh, nhưng không ai dám đoạt trước giáo bá.
Tôn Á run lẩy bẩy: “Sao anh ta lại trở về dây dưa với cậu thế?”
“Chuyện đó… Bọn mình đang hẹn hò.”
“Cái gì?”
Đôi mắt của Tôn Á sắp lòi ra.
Một thiên kim đại tiểu thư, cùng với một tên lưu manh không phải trốn học đánh người thì chính là trốn học khuân gạch.
Dựa theo mức độ chi tiêu và gia thế của Diệp Tịch Nhan, Hứa Vong Xuyên định ở rể sao?
Triệu Quang Minh ngoan ngoãn vấn an: “Đại ca.”
Hứa Vong Xuyên liếc cậu ta một cái, gật đầu, không nói nhiều hai câu với tiểu đệ này, lập tức dựa sát vào Diệp Tịch Nhan.
Nam sinh giống như bếp lò, nóng tới mức Diệp Tịch Nhan phải cởi bớt cúc áo.
Anh thật sự rất thích nhìn, nhưng không thích người khác cũng được nhìn, nghỉ ngơi giữa tiết luôn bắt cô mặc quần áo.
Diệp Tịch Nhan cầm quyển sách quạt gió: “Được rồi, anh cách xa em ra một chút.”
“… Không muốn.”
Tối hôm qua ôm xong, hôm nay còn muốn ôm, không ôm được thì có thể nhìn.
Bạn gái của anh, nhìn cũng không phạm pháp.
Không xách cô ôm trên đùi đã rất khách sáo.
“Nóng muốn chết, Hứa Vong Xuyên!”
Diệp Tịch Nhan rống anh.
Cả lớp đều nhìn về phía bọn họ.
Giáo bá đứng bật dậy, vóc dáng cao 1m89 rất có cảm giác áp bách, đôi mắt âm trầm, cánh tay nổi đầy gân xanh.
Điên mất, như thế này là sắp đánh nhau, có thể đánh bẹp Diệp Tịch Nhan đúng không?
Mọi người chảy đầy mồ hôi lạnh, không dám thở mạnh.
Tất cả đều không dám nhìn, nhưng tất cả đều dám nhìn lén.
Sát khí của Hứa Vong Xuyên đều bùng nổ, rút khăn giấy ra lau mồ hôi giúp cô.
Diệp Tịch Nhan tức giận đẩy ra, lẩm bẩm.
Anh lập tức nhận sai, nghiêm mặt nhỏ giọng nói: “Được rồi, cục cưng đừng tức giận, anh dịch vị trí, anh dịch ra ngay.”
Buổi sáng năm tiết, tất cả đều là môn toán học, giáo viên viết kín cả bảng, giống như có thù oán với phấn trắng.
Học sinh phía dưới sồn soạt – tất cả mọi người nghiến răng nghiến lợi múa bút thành văn, ngoại trừ Diệp Tịch Nhan.
Cùng với anh.
Hứa Vong Xuyên đã quay lại.
Cả trường cấp 3 giống như nhà anh, muốn đến lớp nào thì đến lớp đó.
Hiện giờ anh ngồi bên cạnh cô, ngậm bút chì, không buồn ngủ, không nghịch di động, đang làm bộ không chút để ý, ừm, không chút để ý mà nhìn chằm chằm cô.
Cục tẩy rơi xuống, cô không phát hiện.
Anh nhặt lên trước.
Tan học, trực tiếp cầm lấy cái cốc của Diệp Tịch Nhan đi rót nước, máy lọc nước ở phòng học có chức năng làm lạnh, nhưng rót nước lạnh trước, sau đó là ấm.
Trời nóng muốn chết, mọi người đều muốn uống ngụm nước lạnh, nhưng không ai dám đoạt trước giáo bá.
Tôn Á run lẩy bẩy: “Sao anh ta lại trở về dây dưa với cậu thế?”
“Chuyện đó… Bọn mình đang hẹn hò.”
“Cái gì?”
Đôi mắt của Tôn Á sắp lòi ra.
Một thiên kim đại tiểu thư, cùng với một tên lưu manh không phải trốn học đánh người thì chính là trốn học khuân gạch.
Dựa theo mức độ chi tiêu và gia thế của Diệp Tịch Nhan, Hứa Vong Xuyên định ở rể sao?
Triệu Quang Minh ngoan ngoãn vấn an: “Đại ca.”
Hứa Vong Xuyên liếc cậu ta một cái, gật đầu, không nói nhiều hai câu với tiểu đệ này, lập tức dựa sát vào Diệp Tịch Nhan.
Nam sinh giống như bếp lò, nóng tới mức Diệp Tịch Nhan phải cởi bớt cúc áo.
Anh thật sự rất thích nhìn, nhưng không thích người khác cũng được nhìn, nghỉ ngơi giữa tiết luôn bắt cô mặc quần áo.
Diệp Tịch Nhan cầm quyển sách quạt gió: “Được rồi, anh cách xa em ra một chút.”
“… Không muốn.”
Tối hôm qua ôm xong, hôm nay còn muốn ôm, không ôm được thì có thể nhìn.
Bạn gái của anh, nhìn cũng không phạm pháp.
Không xách cô ôm trên đùi đã rất khách sáo.
“Nóng muốn chết, Hứa Vong Xuyên!”
Diệp Tịch Nhan rống anh.
Cả lớp đều nhìn về phía bọn họ.
Giáo bá đứng bật dậy, vóc dáng cao 1m89 rất có cảm giác áp bách, đôi mắt âm trầm, cánh tay nổi đầy gân xanh.
Điên mất, như thế này là sắp đánh nhau, có thể đánh bẹp Diệp Tịch Nhan đúng không?
Mọi người chảy đầy mồ hôi lạnh, không dám thở mạnh.
Tất cả đều không dám nhìn, nhưng tất cả đều dám nhìn lén.
Sát khí của Hứa Vong Xuyên đều bùng nổ, rút khăn giấy ra lau mồ hôi giúp cô.
Diệp Tịch Nhan tức giận đẩy ra, lẩm bẩm.
Anh lập tức nhận sai, nghiêm mặt nhỏ giọng nói: “Được rồi, cục cưng đừng tức giận, anh dịch vị trí, anh dịch ra ngay.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.