Mạt Thế Đến Ôm Chặt Bắp Đùi Của Lão Đại (Ntr)
Chương 12: Hôn Môi
Tiêu Diệt Đường Quả
17/01/2023
Cái mũi cọ xát nhau, mồ hôi từ nóng trở nên lạnh, hơi thở giao triền lại càng ngày càng nóng, xen lẫn tiếng rên rỉ khó mà nghe thấy.
Hứa Vong Xuyên tương đối thành thật, chỉ từng nắm tay Trương Hiểu Thi.
Đâu gặp loại tình cảnh như hiện giờ.
Đầu tiên là hai chân phát run, vòng eo lên men, suy yếu đến rối tinh rối mù, lại sau đó bản năng giao phối của giống đực chiếm lĩnh cao hơn, gân xanh hiện ra.
Anh bế Diệp Tịch Nhan đè lên tường tràn ngập tường vi, cách quần cộc hơi dơ bẩn, dùng côn thịt thô kinh người cọ xát cô.
Diệp Tịch Nhan kêu lên một tiếng.
Biết đó là thứ gì vẫn bị dọa nhảy dựng lên.
Đây là côn thịt của gia súc sao, sao to như vậy?
Đúng là trâu ngựa đầu thai.
Anh đè nặng cô hôn đến chết đi sống lại, tra tấn cái miệng nhỏ phấn nộn thành sung huyết đỏ bừng.
Anh mút miệng đủ rồi, lại thở hổn hển hôn gương mặt và cổ, gặm cắn, mút vào, hàm răng ước gì có thể lớn lên ở trên người cô.
Đôi tay thô ráp nắm lấy hai cánh mông, giống như nổi điên xoa nắn.
Đau quá, thật sướng.
Diệp Tịch Nhan ngửa cổ rên rỉ ở dưới đèn đường mờ nhạt, cau mày, đôi mắt nheo lại, hơi nóng thở ra quay cuồng thành sương mù trong đêm tháng tư.
Cô đã sớm có thể khống chế phản ứng của cơ thể, phòng ngừa bị cầm thú thô bạo chơi hỏng, nhưng sau khi trọng sinh lần đầu tiên thân thiết với đàn ông, vẫn bị Hứa Vong Xuyên trêu chọc đến mức mất khống chế.
Dưới váy kẻ dài bằng vải nhung, bàn tay thô ráp đang lượn lờ.
Anh giống như biết nên trêu đùa chỗ nào, nhưng không dám thật sự chạm vào, cứ lặp đi lặp lại vuốt ve đùi, mãi đến khi dâm dịch của cô gái đột phá quần lót chảy tí tách tới tay, mới ngơ ngẩn rút ra.
“Diệp Tịch Nhan, cô tiểu đầy tay tôi làm gì?”
Cô cắn môi đẩy anh ra.
Gương mặt đỏ bừng: “Lưu manh!”
Cơ thể Hứa Vong Xuyên căng cứng, ngón tay vê nhẹ, lôi ra sợi chỉ bạc dinh dính, lúc này mới ngơ ngẩn nói:
“Hóa ra không phải là nước tiểu.”
Đây là ái dịch của phụ nữ sao?
Nhưng rõ ràng là anh chưa chạm vào tiểu huyệt của cô, thật nhiều nước, chân của Diệp Tịch Nhan đều ướt.
Anh rất muốn dùng côn thịt thao vào, khiến cô khóc lóc tiểu lên người anh.
Rất muốn.
Rốt cuộc là anh bị làm sao vậy?
Rõ ràng đã có bạn gái, vậy mà mất khống chế…
Hứa Vong Xuyên thất thần nhìn chằm chằm người trong lòng, yết hầu khó nhịn mà lăn lộn.
Mọi chuyện tối nay giống y như giấc mơ.
Hoa khôi của trường từng lười bố thí cho anh một ánh mắt chủ động ôm anh, hôn anh, còn ngoan ngoãn rúc vào trong lòng anh, chu cái miệng nhỏ đáng yêu, để mặc anh sờ chỗ đó.
Hứa Vong Xuyên tương đối thành thật, chỉ từng nắm tay Trương Hiểu Thi.
Đâu gặp loại tình cảnh như hiện giờ.
Đầu tiên là hai chân phát run, vòng eo lên men, suy yếu đến rối tinh rối mù, lại sau đó bản năng giao phối của giống đực chiếm lĩnh cao hơn, gân xanh hiện ra.
Anh bế Diệp Tịch Nhan đè lên tường tràn ngập tường vi, cách quần cộc hơi dơ bẩn, dùng côn thịt thô kinh người cọ xát cô.
Diệp Tịch Nhan kêu lên một tiếng.
Biết đó là thứ gì vẫn bị dọa nhảy dựng lên.
Đây là côn thịt của gia súc sao, sao to như vậy?
Đúng là trâu ngựa đầu thai.
Anh đè nặng cô hôn đến chết đi sống lại, tra tấn cái miệng nhỏ phấn nộn thành sung huyết đỏ bừng.
Anh mút miệng đủ rồi, lại thở hổn hển hôn gương mặt và cổ, gặm cắn, mút vào, hàm răng ước gì có thể lớn lên ở trên người cô.
Đôi tay thô ráp nắm lấy hai cánh mông, giống như nổi điên xoa nắn.
Đau quá, thật sướng.
Diệp Tịch Nhan ngửa cổ rên rỉ ở dưới đèn đường mờ nhạt, cau mày, đôi mắt nheo lại, hơi nóng thở ra quay cuồng thành sương mù trong đêm tháng tư.
Cô đã sớm có thể khống chế phản ứng của cơ thể, phòng ngừa bị cầm thú thô bạo chơi hỏng, nhưng sau khi trọng sinh lần đầu tiên thân thiết với đàn ông, vẫn bị Hứa Vong Xuyên trêu chọc đến mức mất khống chế.
Dưới váy kẻ dài bằng vải nhung, bàn tay thô ráp đang lượn lờ.
Anh giống như biết nên trêu đùa chỗ nào, nhưng không dám thật sự chạm vào, cứ lặp đi lặp lại vuốt ve đùi, mãi đến khi dâm dịch của cô gái đột phá quần lót chảy tí tách tới tay, mới ngơ ngẩn rút ra.
“Diệp Tịch Nhan, cô tiểu đầy tay tôi làm gì?”
Cô cắn môi đẩy anh ra.
Gương mặt đỏ bừng: “Lưu manh!”
Cơ thể Hứa Vong Xuyên căng cứng, ngón tay vê nhẹ, lôi ra sợi chỉ bạc dinh dính, lúc này mới ngơ ngẩn nói:
“Hóa ra không phải là nước tiểu.”
Đây là ái dịch của phụ nữ sao?
Nhưng rõ ràng là anh chưa chạm vào tiểu huyệt của cô, thật nhiều nước, chân của Diệp Tịch Nhan đều ướt.
Anh rất muốn dùng côn thịt thao vào, khiến cô khóc lóc tiểu lên người anh.
Rất muốn.
Rốt cuộc là anh bị làm sao vậy?
Rõ ràng đã có bạn gái, vậy mà mất khống chế…
Hứa Vong Xuyên thất thần nhìn chằm chằm người trong lòng, yết hầu khó nhịn mà lăn lộn.
Mọi chuyện tối nay giống y như giấc mơ.
Hoa khôi của trường từng lười bố thí cho anh một ánh mắt chủ động ôm anh, hôn anh, còn ngoan ngoãn rúc vào trong lòng anh, chu cái miệng nhỏ đáng yêu, để mặc anh sờ chỗ đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.