Mạt Thế Đến Ôm Chặt Bắp Đùi Của Lão Đại (Ntr)
Chương 18: Không Đánh Trúng
Tiêu Diệt Đường Quả
29/01/2023
Nghe giọng nói dịu dàng của cô ma xui quỷ khiến ngồi dậy.
Sau đó ngoan ngoãn cởi áo, thử áo mới.
Diệp Tịch Nhan cụp mắt giúp chỉnh lại áo, vuốt phẳng nếp uốn trước ngực, cười rộ lên:
“Rất vừa vặn, như vậy không phải rất tuấn tú sao? Vì sao luôn thích ăn mặc dơ như vậy?”
“Làm việc dễ bị rách.”
Sống dựa vào sức lực, khiêng một chút đồ sẽ bị bẩn.
Luyến tiếc mặc quần áo đẹp, dần dần chỉ có mấy bộ đồ cũ.
Sau khi mẹ qua đời, đây là lần đầu tiên có người mua quần áo cho anh.
Hứa Vong Xuyên ngơ ngác đứng đó, rõ ràng chuẩn bị phát tiết một bụng lửa giận, hiện giờ lại ngoan ngoãn như Labrador.
Diệp Tịch Nhan khom lưng nhặt túi giấy, sau cổ có vết bầm tím.
Anh bình tĩnh nhìn, đôi mắt đột nhiên trở nên tối lại: “Sao lại thế này?”
Diệp Tịch Nhan vội vàng che lại: “Đều tại em không biết tốt xấu, cố ý gửi video cho Hiểu Thi mới khiến cô ta tức giận…”
“Cô ấy nói không đánh trúng.”
Cơ thể cô gái run rẩy, miễn cường cười nói:
“Ừm… Ừm, cô ta nói không đánh trúng thì không đánh trúng đi. Hứa Vong Xuyên, em đi đây, quần áo tốt nhất là dùng tay giặt, đừng phơi nắng quá to. Còn nữa, rất xin lỗi, sau này em sẽ không dây dưa với anh nữa.”
Bản chất của người đàn ông vốn đê tiện.
Dùng sức không theo đuổi được, phải buông lỏng tay, khiến anh cảm thấy con người Diệp Tịch Nhan làm sao vậy, đang yên đang lành, sao đột nhiên không dây dưa với mình nữa?
Sau khi Diệp Tịch Nhan nói xong, vẫy tay, khoác cặp sách rời đi vô cùng tiêu sái.
Tóc đuôi ngựa buộc cao lên lay động theo gió.
Bóng dáng rất giống bạn gái mối tình đầu thời thanh xuân càng lúc càng đi xa trong manga Nhật.
Ra cổng trường, cô gái lấy di động ra gửi tin nhắn cho Tôn Á: Hứa Vong Xuyên có theo ra cùng không?
Tôn Á: Không, anh ta vẫn đang phát ngốc dưới gốc cây.
Diệp Tịch Nhan: …
Tôn Á: Bây giờ lại nằm xuống tiếp tục ngủ, ôi trời ơi, anh ta đúng là có trái tim nhân hậu, chạng vạng dưới gốc cây đều là muỗi.
Diệp Tịch Nhan: Đốt chết anh ta đi.
Không xong, Hứa Vong Xuyên không theo ra cùng như kế hoạch.
Nếu bây giờ đi bộ tới trạm tàu điện ngầm, chắc chắn sẽ bị Trương Hiểu Thi dẫn người chặn lại, đến lúc rớt mấy lọn tóc, quỳ xuống ăn tát còn nhẹ, e rằng sẽ bị đám lưu manh cười dữ tợn chiếm tiện nghi.
Tê…
Diệp Tịch Nhan gọi điện cho tài xế, gọi người tới đón.
Sau đó nhàm chán đứng ở cổng trường.
Chỉ đợi được mấy phút, Hứa Vong Xuyên vốn đang ngủ ngon dưới cây hoa anh đào xách cặp đã rách mấy lỗ đi ra.
Nam sinh đều đã đi qua, lại vòng trở về.
Sau đó ngoan ngoãn cởi áo, thử áo mới.
Diệp Tịch Nhan cụp mắt giúp chỉnh lại áo, vuốt phẳng nếp uốn trước ngực, cười rộ lên:
“Rất vừa vặn, như vậy không phải rất tuấn tú sao? Vì sao luôn thích ăn mặc dơ như vậy?”
“Làm việc dễ bị rách.”
Sống dựa vào sức lực, khiêng một chút đồ sẽ bị bẩn.
Luyến tiếc mặc quần áo đẹp, dần dần chỉ có mấy bộ đồ cũ.
Sau khi mẹ qua đời, đây là lần đầu tiên có người mua quần áo cho anh.
Hứa Vong Xuyên ngơ ngác đứng đó, rõ ràng chuẩn bị phát tiết một bụng lửa giận, hiện giờ lại ngoan ngoãn như Labrador.
Diệp Tịch Nhan khom lưng nhặt túi giấy, sau cổ có vết bầm tím.
Anh bình tĩnh nhìn, đôi mắt đột nhiên trở nên tối lại: “Sao lại thế này?”
Diệp Tịch Nhan vội vàng che lại: “Đều tại em không biết tốt xấu, cố ý gửi video cho Hiểu Thi mới khiến cô ta tức giận…”
“Cô ấy nói không đánh trúng.”
Cơ thể cô gái run rẩy, miễn cường cười nói:
“Ừm… Ừm, cô ta nói không đánh trúng thì không đánh trúng đi. Hứa Vong Xuyên, em đi đây, quần áo tốt nhất là dùng tay giặt, đừng phơi nắng quá to. Còn nữa, rất xin lỗi, sau này em sẽ không dây dưa với anh nữa.”
Bản chất của người đàn ông vốn đê tiện.
Dùng sức không theo đuổi được, phải buông lỏng tay, khiến anh cảm thấy con người Diệp Tịch Nhan làm sao vậy, đang yên đang lành, sao đột nhiên không dây dưa với mình nữa?
Sau khi Diệp Tịch Nhan nói xong, vẫy tay, khoác cặp sách rời đi vô cùng tiêu sái.
Tóc đuôi ngựa buộc cao lên lay động theo gió.
Bóng dáng rất giống bạn gái mối tình đầu thời thanh xuân càng lúc càng đi xa trong manga Nhật.
Ra cổng trường, cô gái lấy di động ra gửi tin nhắn cho Tôn Á: Hứa Vong Xuyên có theo ra cùng không?
Tôn Á: Không, anh ta vẫn đang phát ngốc dưới gốc cây.
Diệp Tịch Nhan: …
Tôn Á: Bây giờ lại nằm xuống tiếp tục ngủ, ôi trời ơi, anh ta đúng là có trái tim nhân hậu, chạng vạng dưới gốc cây đều là muỗi.
Diệp Tịch Nhan: Đốt chết anh ta đi.
Không xong, Hứa Vong Xuyên không theo ra cùng như kế hoạch.
Nếu bây giờ đi bộ tới trạm tàu điện ngầm, chắc chắn sẽ bị Trương Hiểu Thi dẫn người chặn lại, đến lúc rớt mấy lọn tóc, quỳ xuống ăn tát còn nhẹ, e rằng sẽ bị đám lưu manh cười dữ tợn chiếm tiện nghi.
Tê…
Diệp Tịch Nhan gọi điện cho tài xế, gọi người tới đón.
Sau đó nhàm chán đứng ở cổng trường.
Chỉ đợi được mấy phút, Hứa Vong Xuyên vốn đang ngủ ngon dưới cây hoa anh đào xách cặp đã rách mấy lỗ đi ra.
Nam sinh đều đã đi qua, lại vòng trở về.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.