Mạt Thế Đến Ôm Chặt Bắp Đùi Của Lão Đại (Ntr)
Chương 10: Không Mệt
Tiêu Diệt Đường Quả
15/09/2022
Vốn dĩ chỉ đưa cô tới đường cái, nghe nói tiểu khu nhà cô không cho taxi tiến vào, nên đi theo cô trở về, tiếp tục cõng người đi vào trong.
Anh cõng cô, không tốn một chút sức lực.
Nhưng từ lúc tiến vào tiểu khu, bước chân lập tức chậm lại, hơi thở cũng rất cẩn thận.
Giống như không khí trong khu người giàu không dành cho người nghèo hút.
Rõ ràng lối đi bộ rất rộng rãi, nhưng cứ thích dán sát gần vành đai xanh tràn ngập muỗi, giống như dung nhập vào trong bóng tối, thì không có ai thấy được tên nhóc nhà nghèo để trần thân trên đang ở cùng Diệp đại tiểu thư kiêu căng ngạo mạn.
Như vậy, đều tốt đối với bọn họ.
Diệp Tịch Nhan thở dài, ôm cổ anh nhỏ giọng hỏi: “Có mệt hay không? Nghỉ một lát đi.”
“Không mệt.”
Nam sinh nói xong, lỗ tai lập tức ửng đỏ.
Diệp Tịch Nhan nhìn biệt thự ở bốn phía, trong lòng không có gợn sóng.
Có tiền thì thế nào, không có năng lực tự bảo vệ mình đều là con cừu nhỏ.
Cô nhớ rõ từng trở về một lần, zombie không nhiều lắm, nhưng có rất nhiều thi thể của trẻ em và phụ nữ treo trên cây, đùi và cánh tay đều bị khoét sạch sẽ, bên cạnh có dấu vết nhóm lửa.
Vừa nhìn là biết trốn ở tầng hầm ngầm bị lôi ra, cắt thịt nướng BBQ.
Không có đồ ăn.
Đồng loại giống như thức ăn, rất bình thường.
“Tới rồi sao?” Hứa Vong Xuyên hỏi.
“Tới rồi.”
Số 7 đường Quân Sơn Tường Vi.
Ting – Diệp Tịch Nhan dùng phần mềm di động mở cửa: “Bảo mẫu và quản gia đã ngủ, anh khẽ một chút, đừng đánh thức bọn họ.”
“Tôi, tôi còn phải đi vào sao?”
“Đi vào còn 200 mét nữa.” Diệp Tịch Nhan bò xuống, lảo đảo ngã quỵ sau đó run rẩy đứng dậy, đỡ tường gạch, vẻ mặt cô đơn: “Không tiễn, cảm ơn anh…”
Sau khi nói xong lấy 200 tệ ra, đưa cho anh: “Cầm lấy đi thuê xe đi.”
Hứa Vong Xuyên nóng đến mức co rụt lại.
Tiền rơi xuống mặt đất.
Diệp Tịch Nhan nhíu mày: “Sao thế? Tiền của em dơ à?”
“Không.”
Má Hứa Vong Xuyên khẽ nhúc nhích, không biết giải thích như thế nào.
Dù sao lấy tiền của ông chủ nào đó đều được, bán sức lực không cảm thấy thẹn, nhưng duy nhất cầm của cô là không được.
Nếu có thể, anh còn muốn kiếm thật nhiều thật nhiều tiền cho cô, hôm nay đi ăn cơm Tây cũng mất mấy trăm tệ, nhưng cô thực sự quá đáng ghét.
Trước đây anh không hiểu, chỉ biết liều mạng.
Sau đó Diệp Tịch Nhan nói trước mặt bao người – Hứa Vong Xuyên, để lại tiền bắn pháo hoa cho mình không tốt sao? Anh ngay cả giày như học sinh bình thường đều không mua nổi, cần gì phải nghèo còn hào phóng?
Anh cõng cô, không tốn một chút sức lực.
Nhưng từ lúc tiến vào tiểu khu, bước chân lập tức chậm lại, hơi thở cũng rất cẩn thận.
Giống như không khí trong khu người giàu không dành cho người nghèo hút.
Rõ ràng lối đi bộ rất rộng rãi, nhưng cứ thích dán sát gần vành đai xanh tràn ngập muỗi, giống như dung nhập vào trong bóng tối, thì không có ai thấy được tên nhóc nhà nghèo để trần thân trên đang ở cùng Diệp đại tiểu thư kiêu căng ngạo mạn.
Như vậy, đều tốt đối với bọn họ.
Diệp Tịch Nhan thở dài, ôm cổ anh nhỏ giọng hỏi: “Có mệt hay không? Nghỉ một lát đi.”
“Không mệt.”
Nam sinh nói xong, lỗ tai lập tức ửng đỏ.
Diệp Tịch Nhan nhìn biệt thự ở bốn phía, trong lòng không có gợn sóng.
Có tiền thì thế nào, không có năng lực tự bảo vệ mình đều là con cừu nhỏ.
Cô nhớ rõ từng trở về một lần, zombie không nhiều lắm, nhưng có rất nhiều thi thể của trẻ em và phụ nữ treo trên cây, đùi và cánh tay đều bị khoét sạch sẽ, bên cạnh có dấu vết nhóm lửa.
Vừa nhìn là biết trốn ở tầng hầm ngầm bị lôi ra, cắt thịt nướng BBQ.
Không có đồ ăn.
Đồng loại giống như thức ăn, rất bình thường.
“Tới rồi sao?” Hứa Vong Xuyên hỏi.
“Tới rồi.”
Số 7 đường Quân Sơn Tường Vi.
Ting – Diệp Tịch Nhan dùng phần mềm di động mở cửa: “Bảo mẫu và quản gia đã ngủ, anh khẽ một chút, đừng đánh thức bọn họ.”
“Tôi, tôi còn phải đi vào sao?”
“Đi vào còn 200 mét nữa.” Diệp Tịch Nhan bò xuống, lảo đảo ngã quỵ sau đó run rẩy đứng dậy, đỡ tường gạch, vẻ mặt cô đơn: “Không tiễn, cảm ơn anh…”
Sau khi nói xong lấy 200 tệ ra, đưa cho anh: “Cầm lấy đi thuê xe đi.”
Hứa Vong Xuyên nóng đến mức co rụt lại.
Tiền rơi xuống mặt đất.
Diệp Tịch Nhan nhíu mày: “Sao thế? Tiền của em dơ à?”
“Không.”
Má Hứa Vong Xuyên khẽ nhúc nhích, không biết giải thích như thế nào.
Dù sao lấy tiền của ông chủ nào đó đều được, bán sức lực không cảm thấy thẹn, nhưng duy nhất cầm của cô là không được.
Nếu có thể, anh còn muốn kiếm thật nhiều thật nhiều tiền cho cô, hôm nay đi ăn cơm Tây cũng mất mấy trăm tệ, nhưng cô thực sự quá đáng ghét.
Trước đây anh không hiểu, chỉ biết liều mạng.
Sau đó Diệp Tịch Nhan nói trước mặt bao người – Hứa Vong Xuyên, để lại tiền bắn pháo hoa cho mình không tốt sao? Anh ngay cả giày như học sinh bình thường đều không mua nổi, cần gì phải nghèo còn hào phóng?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.