Mạt Thế Đến Ôm Chặt Bắp Đùi Của Lão Đại (Ntr)
Chương 35: Nói Linh Tinh
Tiêu Diệt Đường Quả
03/02/2023
Lòng bàn tay anh xấu xa mà xoa nắn ấn lên, tìm được điểm nhạy cảm, đôi mắt co lại nhìn chằm chằm cô, kích thích cô.
Chọc chọc chọc chọc.
Ấn lại xoa, điên cuồng cắm.
Tiểu huyệt chua xót giống như gặm tấn chanh, dục tiên dục tử.
Diệp Tịch Nhan run lẩy bẩy, mái tóc buộc chắc cũng tản ra, cuối cùng kêu “cứu mạng” đột nhiên ôm lấy cổ nam sinh, vểnh mông cao lên phun ra.
Anh cười một tiếng, há miệng thở dốc, dựa vào thân cây ngồi trên mặt cỏ.
Ở trước mặt Diệp Tịch Nhan rút ngón tay ra bắt đầu liếm láp ngón tay sáng lấp lánh, ăn đến hăng say.
Đầu lưỡi liếm từng chút một, giáo bá người người sợ hãi đang ăn dâm thủy với vẻ hăng say, thật xấu hổ.
Diệp Tịch Nhan nâng cằm: “… Ăn ngon không?”
“Vô nghĩa, dâm thủy của em có thể không ăn ngon sao?”
Thấy cô nhìn chằm chằm không chớp mắt, đôi mắt sáng lên, Hứa Vong Xuyên vội vàng không ngừng ngậm lấy ngón tay, dùng sức mút láy, xua tay: “Không có.”
“Hửm?”
… Bảo vệ đồ ăn ư?
Diệp Tịch Nhan tức giận đẩy anh ra: “Nếu em muốn ăn, có thể tự sản xuất tự dùng bất cứ lúc nào, còn cần đoạt với anh sao?”
Hứa Vong Xuyên nghĩ lại cũng đúng, ôm cô vào trong lòng, ôm một lát nói: “Cục cưng siêu ngọt, không ăn đủ.”
Cô bĩu môi, dựa vào trong lòng anh.
Thời gian sau giữa trưa càng thích thú, con muỗi ủ rũ, không lui tới nhiều lắm, mùi hương cỏ cây xen lẫn với mùi hương xà phòng trên người anh, hít sâu một hơi mỗi lỗ chân lông đều lộ ra lười biếng.
Diệp Tịch Nhan đã ngủ mất.
Khi tỉnh lại đang ở trên lưng Hứa Vong Xuyên, váy và áo sơmi đã kéo hẳn hoi.
Sợ khi đi đường sẽ lộ hàng, bên eo còn quấn một chiếc áo khoác đồng phục to rộng, đã ngả màu vàng, vừa nhìn là biết bị Hứa Vong Xuyên lấy làm khăn lau mồ hôi.
Tiếng chuông vào lớp vang lên, anh biết cô thích học, sợ đến muộn nên dứt khoát cõng cô tới phòng học.
Khắp nơi đều là học sinh liếc mắt nhìn.
Trong mắt đều là “mẹ kiếp, hai người này yêu đương không biết xấu hổ như vậy ư?”
Khi đi ngang qua lớp Trương Hiểu Thi, một cái giẻ lau bảng bay tới, ném chính xác về phía đầu Diệp Tịch Nhan.
Cô kinh hãi co rụt người lại, Hứa Vong Xuyên không ngẩng đầu lên vươn tay tiếp được, sau đó đặt ở cửa sổ.
Trương Hiểu Thi đứng ở cửa, tức giận đến mức phát run.
Tay nắm chặt tới mức trắng bệch.
Răng đều nghiến chặt.
Ánh mắt đó, ước gì có thể ăn sạch Diệp Tịch Nhan.
Diệp Tịch Nhan nhướng mày, cố ý kéo cổ áo, lộ ra dấu dâu tây Hứa Vong Xuyên để lại lúc giữa trưa cho cô ta thấy.
Chọc chọc chọc chọc.
Ấn lại xoa, điên cuồng cắm.
Tiểu huyệt chua xót giống như gặm tấn chanh, dục tiên dục tử.
Diệp Tịch Nhan run lẩy bẩy, mái tóc buộc chắc cũng tản ra, cuối cùng kêu “cứu mạng” đột nhiên ôm lấy cổ nam sinh, vểnh mông cao lên phun ra.
Anh cười một tiếng, há miệng thở dốc, dựa vào thân cây ngồi trên mặt cỏ.
Ở trước mặt Diệp Tịch Nhan rút ngón tay ra bắt đầu liếm láp ngón tay sáng lấp lánh, ăn đến hăng say.
Đầu lưỡi liếm từng chút một, giáo bá người người sợ hãi đang ăn dâm thủy với vẻ hăng say, thật xấu hổ.
Diệp Tịch Nhan nâng cằm: “… Ăn ngon không?”
“Vô nghĩa, dâm thủy của em có thể không ăn ngon sao?”
Thấy cô nhìn chằm chằm không chớp mắt, đôi mắt sáng lên, Hứa Vong Xuyên vội vàng không ngừng ngậm lấy ngón tay, dùng sức mút láy, xua tay: “Không có.”
“Hửm?”
… Bảo vệ đồ ăn ư?
Diệp Tịch Nhan tức giận đẩy anh ra: “Nếu em muốn ăn, có thể tự sản xuất tự dùng bất cứ lúc nào, còn cần đoạt với anh sao?”
Hứa Vong Xuyên nghĩ lại cũng đúng, ôm cô vào trong lòng, ôm một lát nói: “Cục cưng siêu ngọt, không ăn đủ.”
Cô bĩu môi, dựa vào trong lòng anh.
Thời gian sau giữa trưa càng thích thú, con muỗi ủ rũ, không lui tới nhiều lắm, mùi hương cỏ cây xen lẫn với mùi hương xà phòng trên người anh, hít sâu một hơi mỗi lỗ chân lông đều lộ ra lười biếng.
Diệp Tịch Nhan đã ngủ mất.
Khi tỉnh lại đang ở trên lưng Hứa Vong Xuyên, váy và áo sơmi đã kéo hẳn hoi.
Sợ khi đi đường sẽ lộ hàng, bên eo còn quấn một chiếc áo khoác đồng phục to rộng, đã ngả màu vàng, vừa nhìn là biết bị Hứa Vong Xuyên lấy làm khăn lau mồ hôi.
Tiếng chuông vào lớp vang lên, anh biết cô thích học, sợ đến muộn nên dứt khoát cõng cô tới phòng học.
Khắp nơi đều là học sinh liếc mắt nhìn.
Trong mắt đều là “mẹ kiếp, hai người này yêu đương không biết xấu hổ như vậy ư?”
Khi đi ngang qua lớp Trương Hiểu Thi, một cái giẻ lau bảng bay tới, ném chính xác về phía đầu Diệp Tịch Nhan.
Cô kinh hãi co rụt người lại, Hứa Vong Xuyên không ngẩng đầu lên vươn tay tiếp được, sau đó đặt ở cửa sổ.
Trương Hiểu Thi đứng ở cửa, tức giận đến mức phát run.
Tay nắm chặt tới mức trắng bệch.
Răng đều nghiến chặt.
Ánh mắt đó, ước gì có thể ăn sạch Diệp Tịch Nhan.
Diệp Tịch Nhan nhướng mày, cố ý kéo cổ áo, lộ ra dấu dâu tây Hứa Vong Xuyên để lại lúc giữa trưa cho cô ta thấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.