Mạt Thế Đến Ôm Chặt Bắp Đùi Của Lão Đại (Ntr)
Chương 11: Sao Anh Lại Khóc
Tiêu Diệt Đường Quả
19/09/2022
Lúc đó anh mới biết, đối với Diệp Tịch Nhan mà nói, không muốn tiền nhất cũng là của anh.
Diệp Tịch Nhan đang suy nghĩ làm thế nào giả vờ đáng thương lừa anh vào nhà, mới ấp ủ ý nghĩ ấy, thì thấy ở dưới ánh đèn đường mờ nhạt, đôi mắt của Hứa Vong Xuyên đỏ lên.
Thiếu niên đỏ mắt là dáng vẻ gì?
Cao như vậy, cường tráng giống y như trâu, một đường đón gió đêm lạnh lẽo đi tới cơ ngực đều đông lạnh đỏ, vẫn không kêu một tiếng.
Hiện giờ khóc không phát ra tiếng, lệ quang lóe lên, lập tức nghiến răng nâng cánh tay lau đi.
“Dù sao ông đây không hiếm lạ tiền của cô!”
Chỉ trong nháy mắt đó, Diệp Tịch Nhan quên mất mình “không đứng dậy nổi”.
Cô ôm lấy anh, ôm thật chặt, không đè thấp giọng nói cũng y như mèo kêu: “Này, Hứa Vong Xuyên, sao anh lại khóc?”
Lương tâm của Diệp Tịch Nhan hơi đau.
Giống như bị muỗi đốt, rất nhanh đã tiêu tán.
Gió là lạnh, nhưng cơ thể Hứa Vong Xuyên càng ngày càng nóng, hơi thở cũng trở nên gấp gáp hơn.
Anh cúi đầu nhìn cô, ngơ ngác, đồng tử cũng co rút lại với mắt thường có thể thấy được, lông mi mướt mồ hôi hơi rung động.
Nhưng mà bị cô ôm, nên khẩn trương đến mức cả người cứng đờ, không dám cử động.
Phốc.
Nam sinh ngây thơ đúng là thú vị, phản ứng trúc trắc thật sự khiến người ta sung sướng.
Cô gái nâng đôi mắt to tròn lên nhìn anh, ánh mắt như nước, khẽ đong đưa, một chút quật cường và yếu ớt gãi đúng chỗ ngứa, khiến người đàn ông không thể chống đỡ “hương vị mối tình đầu”.
Rõ ràng là thợ săn, lại cố tình giả làm con mồi.
Môi mềm của Diệp Tịch Nhan hơi đóng mở, phóng ra lời mời gọi vô hình.
Hơi thở của Hứa Vong Xuyên run run, không thể kiềm chế mà khom lưng xuống, bàn tay nâng mặt cô, lòng bàn tay thật nóng.
Cô gái nhếch miệng cười đợi một nụ hôn, nhưng đáng tiếc Hứa Vong Xuyên không hổ là Hứa Vong Xuyên, hơi thở đều chạm lấy nhau lại đột nhiên dừng lại, còn thở dốc kịch liệt sống sót sau tai nạn.
“Cô buông tay… Diệp Tịch Nhan…”
Ánh mắt cô lạnh lùng, một là không làm, đã làm phải làm đến cùng, kiễng chân lên gặm môi anh.
Đôi môi mềm mại như cánh hoa gần như hòa tan anh, cánh tay nhỏ yếu không xương từ sau eo không ngừng tiến lên trên, đầu ngón tay hơi lạnh lại đốt lửa khắp nơi, cuối cùng bám lấy cổ nam sinh, khiến nụ hôn này dần trở nên sâu hơn.
Môi đang cọ xát.
Răng đang cắn.
Cái lưỡi đinh hương ướt át chui vào khoang miệng, quấy lấy cái lưỡi vụng về, đói khát mà trao đổi nước bọt.
Hai cái lưỡi đấu đá nhau không có không gian lùi ra, kích khởi dòng điện mãnh liệt hơn.
Diệp Tịch Nhan đang suy nghĩ làm thế nào giả vờ đáng thương lừa anh vào nhà, mới ấp ủ ý nghĩ ấy, thì thấy ở dưới ánh đèn đường mờ nhạt, đôi mắt của Hứa Vong Xuyên đỏ lên.
Thiếu niên đỏ mắt là dáng vẻ gì?
Cao như vậy, cường tráng giống y như trâu, một đường đón gió đêm lạnh lẽo đi tới cơ ngực đều đông lạnh đỏ, vẫn không kêu một tiếng.
Hiện giờ khóc không phát ra tiếng, lệ quang lóe lên, lập tức nghiến răng nâng cánh tay lau đi.
“Dù sao ông đây không hiếm lạ tiền của cô!”
Chỉ trong nháy mắt đó, Diệp Tịch Nhan quên mất mình “không đứng dậy nổi”.
Cô ôm lấy anh, ôm thật chặt, không đè thấp giọng nói cũng y như mèo kêu: “Này, Hứa Vong Xuyên, sao anh lại khóc?”
Lương tâm của Diệp Tịch Nhan hơi đau.
Giống như bị muỗi đốt, rất nhanh đã tiêu tán.
Gió là lạnh, nhưng cơ thể Hứa Vong Xuyên càng ngày càng nóng, hơi thở cũng trở nên gấp gáp hơn.
Anh cúi đầu nhìn cô, ngơ ngác, đồng tử cũng co rút lại với mắt thường có thể thấy được, lông mi mướt mồ hôi hơi rung động.
Nhưng mà bị cô ôm, nên khẩn trương đến mức cả người cứng đờ, không dám cử động.
Phốc.
Nam sinh ngây thơ đúng là thú vị, phản ứng trúc trắc thật sự khiến người ta sung sướng.
Cô gái nâng đôi mắt to tròn lên nhìn anh, ánh mắt như nước, khẽ đong đưa, một chút quật cường và yếu ớt gãi đúng chỗ ngứa, khiến người đàn ông không thể chống đỡ “hương vị mối tình đầu”.
Rõ ràng là thợ săn, lại cố tình giả làm con mồi.
Môi mềm của Diệp Tịch Nhan hơi đóng mở, phóng ra lời mời gọi vô hình.
Hơi thở của Hứa Vong Xuyên run run, không thể kiềm chế mà khom lưng xuống, bàn tay nâng mặt cô, lòng bàn tay thật nóng.
Cô gái nhếch miệng cười đợi một nụ hôn, nhưng đáng tiếc Hứa Vong Xuyên không hổ là Hứa Vong Xuyên, hơi thở đều chạm lấy nhau lại đột nhiên dừng lại, còn thở dốc kịch liệt sống sót sau tai nạn.
“Cô buông tay… Diệp Tịch Nhan…”
Ánh mắt cô lạnh lùng, một là không làm, đã làm phải làm đến cùng, kiễng chân lên gặm môi anh.
Đôi môi mềm mại như cánh hoa gần như hòa tan anh, cánh tay nhỏ yếu không xương từ sau eo không ngừng tiến lên trên, đầu ngón tay hơi lạnh lại đốt lửa khắp nơi, cuối cùng bám lấy cổ nam sinh, khiến nụ hôn này dần trở nên sâu hơn.
Môi đang cọ xát.
Răng đang cắn.
Cái lưỡi đinh hương ướt át chui vào khoang miệng, quấy lấy cái lưỡi vụng về, đói khát mà trao đổi nước bọt.
Hai cái lưỡi đấu đá nhau không có không gian lùi ra, kích khởi dòng điện mãnh liệt hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.