Mạt Thế Đến Ôm Chặt Bắp Đùi Của Lão Đại (Ntr)
Chương 40: Trèo Ban Công
Tiêu Diệt Đường Quả
03/02/2023
Không thể nói là vật lộn.
Hoàn toàn là biến thái.
Anh lau sạch tay vào áo, sờ mặt cô:
“Di động bị ông chủ thu mất, không nghe được, em đừng tức giận, anh không cố ý… Anh có tiền, dẫn em đi ăn ngon, được không?”
Diệp Tịch Nhan lắc đầu: “Em không đói bụng.”
Đôi mắt của Hứa Vong Xuyên tối lại, bụng không ngừng sôi lên: “Anh đói.”
“Vậy em nấu mì cho anh ăn.”
Cô nhanh chóng dụi mắt, đưa một cái khăn lông cho anh, đẩy anh đến phòng tắm.
Sau đó cô rón rén đi vào phòng bếp, mở tủ lạnh lấy nguyên liệu nấu ăn đắt nhất ra.
Một bát mì, mì sợi cho hai nắm, một ít rau xanh, hai miếng bò bít tết cắt nhỏ, để đầy bát.
Lại nấu chín mực tôm biển và sò biển, vớt ra.
Cô chia ra làm hai lần bưng về phòng, ngay cả mình ngửi đều chảy nước miếng, nghĩ một lát, lại đi xuống lấy đá.
Khi trở về, Hứa Vong Xuyên đã tắm xong.
Quần áo dơ ném lên mặt đất, không dám đặt lên sô pha.
Anh quấn khăn tắm, ngoan ngoãn ngồi trước bàn nhìn chằm chằm đồ ăn thơm ngào ngạt, nước bọt đều sắp chảy ra.
“Ăn đi.”
Diệp Tịch Nhan rót một cốc nước đá, để trước mặt anh.
Nam sinh quay đầu, nghẹn một lúc lâu mới nói một câu: “Diệp Tịch Nhan, hóa ra em cũng biết nấu cơm.”
Diệp Tịch Nhan: …
Vốn là không làm, căn bản sẽ không làm.
Nhưng mà không có dị năng, đừng nói là nấu cơm, làm gà đều phải làm.
Trọng sinh trở về, không tiếp tục làm gà, cũng không yêu thích, nấu cơm lại thành thật học được không ít.
Cuộc sống sau này, muốn ăn thứ gì thì tự mình ra tay, cô muốn ăn thật nhiều.”
“Em biết cái gì còn phải báo cáo với anh sao?”
“…”
“Ăn đi!”
Hứa Vong Xuyên cầm lấy chiếc đũa ăn mì sợi như gió bão, canh đều không để thừa, cầm lấy tôm biển, vất vả lột sạch lại đút cho cô trước.
Diệp Tịch Nhan cười, há miệng cắn một nửa.
Hứa Vong Xuyên cũng không chê, ném nửa còn lại vào trong miệng.
Anh ăn hăng say, vùi đầu vào bát không nâng lên.
Ăn xong tóc cũng sấy khô, còn ra một thân đầy mồ hôi, Diệp Tịch Nhan tìm quần áo của cha mình tới, bảo anh đi thay trước.
Nam sinh chỉ nhìn chằm chằm tiền trên bàn, không nhúc nhích.
Cô cất đi.
Hứa Vong Xuyên mới ngoan ngoãn đứng dậy, ở trước mặt cô kéo khăn tắm, ném đi, bắt đầu thay quần áo.
Diệp Tịch Nhan: …
Lưng anh quá đẹp, hoa văn cơ bắp rõ ràng, không nhìn thì hơi đáng tiếc.
Mông vểnh cao, eo vừa nhỏ vừa hẹp, rãnh lưng phối với rãnh mông, ăn cơm ăn nóng, mồ hôi chảy xuống dưới, thật quyến rũ…
Nếu cô là nam có công cụ gây án, đã xông lên ôm mông vểnh xxx.
Làm chết anh.
Đáng tiếc cơ thể này hạn chế tự do linh hồn của cô.
Hoàn toàn là biến thái.
Anh lau sạch tay vào áo, sờ mặt cô:
“Di động bị ông chủ thu mất, không nghe được, em đừng tức giận, anh không cố ý… Anh có tiền, dẫn em đi ăn ngon, được không?”
Diệp Tịch Nhan lắc đầu: “Em không đói bụng.”
Đôi mắt của Hứa Vong Xuyên tối lại, bụng không ngừng sôi lên: “Anh đói.”
“Vậy em nấu mì cho anh ăn.”
Cô nhanh chóng dụi mắt, đưa một cái khăn lông cho anh, đẩy anh đến phòng tắm.
Sau đó cô rón rén đi vào phòng bếp, mở tủ lạnh lấy nguyên liệu nấu ăn đắt nhất ra.
Một bát mì, mì sợi cho hai nắm, một ít rau xanh, hai miếng bò bít tết cắt nhỏ, để đầy bát.
Lại nấu chín mực tôm biển và sò biển, vớt ra.
Cô chia ra làm hai lần bưng về phòng, ngay cả mình ngửi đều chảy nước miếng, nghĩ một lát, lại đi xuống lấy đá.
Khi trở về, Hứa Vong Xuyên đã tắm xong.
Quần áo dơ ném lên mặt đất, không dám đặt lên sô pha.
Anh quấn khăn tắm, ngoan ngoãn ngồi trước bàn nhìn chằm chằm đồ ăn thơm ngào ngạt, nước bọt đều sắp chảy ra.
“Ăn đi.”
Diệp Tịch Nhan rót một cốc nước đá, để trước mặt anh.
Nam sinh quay đầu, nghẹn một lúc lâu mới nói một câu: “Diệp Tịch Nhan, hóa ra em cũng biết nấu cơm.”
Diệp Tịch Nhan: …
Vốn là không làm, căn bản sẽ không làm.
Nhưng mà không có dị năng, đừng nói là nấu cơm, làm gà đều phải làm.
Trọng sinh trở về, không tiếp tục làm gà, cũng không yêu thích, nấu cơm lại thành thật học được không ít.
Cuộc sống sau này, muốn ăn thứ gì thì tự mình ra tay, cô muốn ăn thật nhiều.”
“Em biết cái gì còn phải báo cáo với anh sao?”
“…”
“Ăn đi!”
Hứa Vong Xuyên cầm lấy chiếc đũa ăn mì sợi như gió bão, canh đều không để thừa, cầm lấy tôm biển, vất vả lột sạch lại đút cho cô trước.
Diệp Tịch Nhan cười, há miệng cắn một nửa.
Hứa Vong Xuyên cũng không chê, ném nửa còn lại vào trong miệng.
Anh ăn hăng say, vùi đầu vào bát không nâng lên.
Ăn xong tóc cũng sấy khô, còn ra một thân đầy mồ hôi, Diệp Tịch Nhan tìm quần áo của cha mình tới, bảo anh đi thay trước.
Nam sinh chỉ nhìn chằm chằm tiền trên bàn, không nhúc nhích.
Cô cất đi.
Hứa Vong Xuyên mới ngoan ngoãn đứng dậy, ở trước mặt cô kéo khăn tắm, ném đi, bắt đầu thay quần áo.
Diệp Tịch Nhan: …
Lưng anh quá đẹp, hoa văn cơ bắp rõ ràng, không nhìn thì hơi đáng tiếc.
Mông vểnh cao, eo vừa nhỏ vừa hẹp, rãnh lưng phối với rãnh mông, ăn cơm ăn nóng, mồ hôi chảy xuống dưới, thật quyến rũ…
Nếu cô là nam có công cụ gây án, đã xông lên ôm mông vểnh xxx.
Làm chết anh.
Đáng tiếc cơ thể này hạn chế tự do linh hồn của cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.