Chương 855: Buồn cười đến cực điểm
Bao Bao Tử
08/07/2021
Đối với sự phân tích của Trần Triều Phát, Trần lão tướng quân thập phần tán đồng, ông cùng Trần
Triều Phát, chung tay xúc tiến tương lai của Trần Triều Hỉ, người làm đại sự, không cần chít chít
quá mức tham luyến thân tình cha mẹ, Trần Triều Hỉ cần phải thoát ly được cái hy vọng xa vời này,
mới có thể có được tín niệm sắt đá dẫn dắt người của căn cứ Kim Môn tiếp tục sống còn ở cái mạt thế
này.
"Cho nên, tướng quân, ngài rõ ràng vẫn đau lòng Triều Hỉ tiên sinh a." Người nhân viên gọi là A
Miểu kia than thở trong lòng:
"Ta thực hi vọng, Triều Hỉ tiên sinh có thể minh bạch được một phen khổ tâm của ngài."
Trần lão tướng quân xua xua tay, khóe mắt hàm chứa một giọt nước mắt, trong ngực ôm chặt lấy ba
khung ảnh, ông trở mình, không muốn lại phải nói gì đó với A Miểu cái loại tóc ngắn, kiến thức cũng
ngắn kia nữa.
Mà khi Trần Triều Hỉ đi ra khỏi biệt thự Trần gia, hắn mang theo tâm tình hỏng mất thấp giọng nói
với người thanh niên đang đứng ở một bên cửa lớn của biệt thự.
"Mộ Phong, có liên hệ gì với đại ca của ta không?" "Đại tiên sinh không muốn trở về."
Mộ Phong mặc quân trang, dáng người thẳng tắp, mặt mày kiên nghị, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước,
không kiêu ngạo không siểm nịnh, khuôn mặt tuấn lãng nhưng giống như hàm chứa thêm tầng lạnh nhạt,
thoạt nhìn bất cận nhân tình, thậm chí ẩn ẩn làm cho người ta cảm giác một cổ tàn nhẫn độc ác âm
lệ.
Trần Triều Hỉ đi lướt qua người hắn, Mộ Phong nhấc chân theo sát sau, hai người đi dưới cơn gió
lạnh tàn sát bừa bãi trong trời đêm, Trần Triều Hỉ hừ một tiếng tràn ngập cười nhạo.
"Phụ thân của ta còn muốn ta đừng quên cốt nhục thân tình, muốn ta đi đón đại ca về? Lại không
biết, chính hắn đã thích ở Bách Hoa thành kia, không muốn trở lại a."
Lúc trước, Trần Triều Hỉ vẫn luôn phái người tới Tiểu Chu thành tận sức âm thầm đi đón Trần Triều
Cung về căn cứ Kim Môn, nhưng thái độ của Trần Triều Cung từ lúc bắt đầu thích ứng với tình cảnh bị
làm con tin, đến tận bây giờ, thế nhưng còn thờ ơ, thậm chí cự tuyệt đi ra khỏi Bách Hoa thành.
Cái này làm cho Trần Triều Hỉ hắn cảm thấy buồn cười đến cực điểm.
Nhớ trước đây, hắn vì củng cố địa vị ở căn cứ Kim Môn, đối với việc tiếp nhận Trần Triều Cung trở
về không để bụng, thậm chí còn quạt gió thêm củi, thuận theo thế cục của căn cứ Kim Môn cứ đẩy lui
đẩy lui việc đi tiếp đón Trần Triều Cung về.
Hiện tại toàn bộ thiên hạ đã biết dị năng của Trần Triều Cung kia, muốn đoạt lấy Trần Triều Cung
nhiều không kể xiết, thanh âm đòi đi đón Trần Triều Cung về căn cứ Kim Môn cũng càng lúc càng lớn,
nhưng hiện tại, chính Trần Triều Cung không muốn trở lại?
Này không phải là buồn cười hay sao?
Dưới cơn gió lạnh, Trần Triều Hỉ đứng ở cửa xe của mình, xoay người, nói với Mộ Phong đã ngừng lại
ở sau lưng:
"Vậy không thể không phiền toái ngươi tự mình đi tới Bách Hoa thành một chuyến, không tiếc hết thảy
đại giới, phải đem đại ca của ta mang về căn cứ Kim Môn, điều này liên quan đến toàn bộ sự
sinh tồn của căn cứ Kim Môn."
Mộ Phong không nói chuyện, chỉ nghiêm mình cúi chào, nhìn theo hình ảnh Trần Triều Hỉ chui vào
trong xe, ô tô dần dần rời đi, lúc này hắn mới buông cánh tay đang cúi chào xuống, xoay người đi về
hướng ngược lại với chiếc xe kia, thân ảnh cao lớn, dần dần dung nhập vào bóng đêm,
cuối cùng, không thấy bóng dáng đâu nữa.
Cứ như vậy, dưới trận tuyết mỏng đầu đông, cửa Bắc của Bách Hoa thành nghênh đón những trận bạo
động với quy mô lớn từ những căn cứ dù lớn hay nhỏ.
Khí hậu càng ngày càng rét lạnh, hoàn cảnh sinh tồn của nhân loại cũng càng ngày càng loạn, bên
trong cánh cửa đóng chặt kia, Bách Hoa thành được người ta miêu ta là một thiên đường, lúc này cửa
thiên đường đã mấy tháng chưa mở, tất cả vật tư cung ứng đều là do người bên trong dùng xe đẩy đẩy
ra rao bán ngoài cửa thành.
Triều Phát, chung tay xúc tiến tương lai của Trần Triều Hỉ, người làm đại sự, không cần chít chít
quá mức tham luyến thân tình cha mẹ, Trần Triều Hỉ cần phải thoát ly được cái hy vọng xa vời này,
mới có thể có được tín niệm sắt đá dẫn dắt người của căn cứ Kim Môn tiếp tục sống còn ở cái mạt thế
này.
"Cho nên, tướng quân, ngài rõ ràng vẫn đau lòng Triều Hỉ tiên sinh a." Người nhân viên gọi là A
Miểu kia than thở trong lòng:
"Ta thực hi vọng, Triều Hỉ tiên sinh có thể minh bạch được một phen khổ tâm của ngài."
Trần lão tướng quân xua xua tay, khóe mắt hàm chứa một giọt nước mắt, trong ngực ôm chặt lấy ba
khung ảnh, ông trở mình, không muốn lại phải nói gì đó với A Miểu cái loại tóc ngắn, kiến thức cũng
ngắn kia nữa.
Mà khi Trần Triều Hỉ đi ra khỏi biệt thự Trần gia, hắn mang theo tâm tình hỏng mất thấp giọng nói
với người thanh niên đang đứng ở một bên cửa lớn của biệt thự.
"Mộ Phong, có liên hệ gì với đại ca của ta không?" "Đại tiên sinh không muốn trở về."
Mộ Phong mặc quân trang, dáng người thẳng tắp, mặt mày kiên nghị, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước,
không kiêu ngạo không siểm nịnh, khuôn mặt tuấn lãng nhưng giống như hàm chứa thêm tầng lạnh nhạt,
thoạt nhìn bất cận nhân tình, thậm chí ẩn ẩn làm cho người ta cảm giác một cổ tàn nhẫn độc ác âm
lệ.
Trần Triều Hỉ đi lướt qua người hắn, Mộ Phong nhấc chân theo sát sau, hai người đi dưới cơn gió
lạnh tàn sát bừa bãi trong trời đêm, Trần Triều Hỉ hừ một tiếng tràn ngập cười nhạo.
"Phụ thân của ta còn muốn ta đừng quên cốt nhục thân tình, muốn ta đi đón đại ca về? Lại không
biết, chính hắn đã thích ở Bách Hoa thành kia, không muốn trở lại a."
Lúc trước, Trần Triều Hỉ vẫn luôn phái người tới Tiểu Chu thành tận sức âm thầm đi đón Trần Triều
Cung về căn cứ Kim Môn, nhưng thái độ của Trần Triều Cung từ lúc bắt đầu thích ứng với tình cảnh bị
làm con tin, đến tận bây giờ, thế nhưng còn thờ ơ, thậm chí cự tuyệt đi ra khỏi Bách Hoa thành.
Cái này làm cho Trần Triều Hỉ hắn cảm thấy buồn cười đến cực điểm.
Nhớ trước đây, hắn vì củng cố địa vị ở căn cứ Kim Môn, đối với việc tiếp nhận Trần Triều Cung trở
về không để bụng, thậm chí còn quạt gió thêm củi, thuận theo thế cục của căn cứ Kim Môn cứ đẩy lui
đẩy lui việc đi tiếp đón Trần Triều Cung về.
Hiện tại toàn bộ thiên hạ đã biết dị năng của Trần Triều Cung kia, muốn đoạt lấy Trần Triều Cung
nhiều không kể xiết, thanh âm đòi đi đón Trần Triều Cung về căn cứ Kim Môn cũng càng lúc càng lớn,
nhưng hiện tại, chính Trần Triều Cung không muốn trở lại?
Này không phải là buồn cười hay sao?
Dưới cơn gió lạnh, Trần Triều Hỉ đứng ở cửa xe của mình, xoay người, nói với Mộ Phong đã ngừng lại
ở sau lưng:
"Vậy không thể không phiền toái ngươi tự mình đi tới Bách Hoa thành một chuyến, không tiếc hết thảy
đại giới, phải đem đại ca của ta mang về căn cứ Kim Môn, điều này liên quan đến toàn bộ sự
sinh tồn của căn cứ Kim Môn."
Mộ Phong không nói chuyện, chỉ nghiêm mình cúi chào, nhìn theo hình ảnh Trần Triều Hỉ chui vào
trong xe, ô tô dần dần rời đi, lúc này hắn mới buông cánh tay đang cúi chào xuống, xoay người đi về
hướng ngược lại với chiếc xe kia, thân ảnh cao lớn, dần dần dung nhập vào bóng đêm,
cuối cùng, không thấy bóng dáng đâu nữa.
Cứ như vậy, dưới trận tuyết mỏng đầu đông, cửa Bắc của Bách Hoa thành nghênh đón những trận bạo
động với quy mô lớn từ những căn cứ dù lớn hay nhỏ.
Khí hậu càng ngày càng rét lạnh, hoàn cảnh sinh tồn của nhân loại cũng càng ngày càng loạn, bên
trong cánh cửa đóng chặt kia, Bách Hoa thành được người ta miêu ta là một thiên đường, lúc này cửa
thiên đường đã mấy tháng chưa mở, tất cả vật tư cung ứng đều là do người bên trong dùng xe đẩy đẩy
ra rao bán ngoài cửa thành.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.