Chương 1089: Tại sao ngươi lại trở về
Bao Bao Tử
08/07/2021
Đám động vật biến dị tràn về phía bắc chỉ là những loài đã trưởng thành với thể tích khổng lồ, còn
đám ấu tể chưa trưởng thành đều đã bị thực vật biến dị chắn lại.
Nếu An Nhiên tàn nhẫn, thì ngay cả đám ấu tể kia cũng không chắn thả tất cả chúng ăn từ nam tới
bắc, đám kia sinh trưởng tốt, sinh sôi nẩy nở rất nhanh, một con non đi từ phía nam tới phía bắc có
thể sinh sôi nảy nở với số lượng theo cấp số nhân, càng lúc càng khổng lồ.
Mà cục diện hiện tại bây giờ chỉ là An Nhiên đưa ra một cảnh cáo nhỏ đối với những căn cứ tham lam
ở phương bắc này thôi.
"Tinh hạch ở phương nam nhiều hơn so với phương bắc này, những hỗn loạn bên nay khiến
cho chính những căn cứ kia tự giải quyết đi, chúng ta không nên đem lực chú ý đặt quá nhiều ở việc
này.:
Vừa vặn hôm nay Chiến Luyện nghỉ phép, cho nên cũng ở trong sân, hắn đã thương lượng với Lạc Phi
Phàm, đối với phương hướng phát triển của Bách Hoa thành đã có một quy hoạch đại khái.
Đơn giản mà nói, chính là không có tinh lực đi tranh bá thiên hạ, nhưng cũng không muốn làm chúa
cứu thế đi cứu vớt xã hội, rừng rậm biến dị co lại, các căn cứ ở phía bắc không thể vừa ỷ vào sự
bảo hộ của rừng rậm biến dị vừa nhục mạ nguyền rủa An Nhiên được.
Mà Bách Hoa thành có thể ở đây cũng tốt, nếu không được, thì trực tiếp rút lui, đem toàn bộ
tinh lực của mình lên việc tăng thêm kỹ năng sinh tồn trong mạt thế, mối quan hệ giữa
người với người kia, hiểu là được, không
thể không có chừng mực mà dây dưa ở chỗ này, đã là mạt thế, có bản lĩnh lục đục với nhau, kỹ năng
sinh tồn không tinh tiến đến lúc đó chết thế nào cũng không biết.
Vài người trong sân nghị luận về phương hướng phát triển tiếp theo, những căn cứ kia mang ý
xấu như thế nào, mọi người bàn luận sôi nổi chủ đề chuyển tới những việc ở phía nam.
Đối với tình huống ở phía nam, An Nhiên hiểu biết nhiều hơn mọi người một chút, vì phạm vi tầm nhìn
của nàng được bao phủ rộng lớn hơn, đám động vật biến dị qua lại nàng cũng khá rõ ràng, hiện tại
phương nam có rất nhiều động vật biến dị, bắt đầu tiến hóa có thể thích ứng với môi trường bên
ngoài.
Thậm chí còn có khá nhiều động vật biến dị bắt đầu gặm nhấm thực vật biến dị để sinh tồn, mà nếu
phát triển theo phương hướng này, đây mới là vấn đề để nhân loại chút toàn bộ tinh lực vào.
Mọi người thảo luận rất lâu, trên cơ bản là đã xác định được hướng đi cho tương lai là sắp sửa
buông tay với phía bắc này, Lưu Tiểu Quyết vì tới ca trực về phía nam giết quái cho nên cáo từ đi
trước, hắn đi ra khỏi sân nhà An Nhiên.
Lúc này khoảng 8-9 giờ tối, những người già khiêu vũ ở quảng trường cũng dần tan, trên đường
hắn đi về phía cửa nam, gặp Tĩnh Huyên đang kéo chiếc loa di động trở về.
Đêm nay nàng cầm rất nhiều đồ, còn kéo theo chiếc loa cồng kềnh, trên tay ôm một đống quạt lớn dùng
cho khiêu vũ, đi vài bước lại rơi vài cái, nàng có chút nhụt chí, dừng chân xoay người, đang định
cúi xuống nhặt mấy cây quạt lên thì Lưu Tiểu Quyết ở phía sau đã khom lưng nhặt chúng lên.
"Cảm ơn." Tĩnh Huyên đứng thẳng dậy, vui vẻ cười với Lưu Tiểu Quyết,. "Tại sao ngươi lại trở về?"
Nàng cho rằng sau khi Lưu Tiêu Quyết đi Thiên Viêm Sơn sẽ không bao giờ trở lại nữa vì thế một hai
hôm nay nàng luôn có chút trống rỗng trong lòng.
Lưu Tiểu Quyết không nói gì, hắn duỗi tay, đưa cây quạt cho Tĩnh Huyên, rồi chủ động kéo chiếc
loa cồng kềnh dưới mặt đất cho nàng, không khí trầm mặc đi về phía nhà của nàng.
đám ấu tể chưa trưởng thành đều đã bị thực vật biến dị chắn lại.
Nếu An Nhiên tàn nhẫn, thì ngay cả đám ấu tể kia cũng không chắn thả tất cả chúng ăn từ nam tới
bắc, đám kia sinh trưởng tốt, sinh sôi nẩy nở rất nhanh, một con non đi từ phía nam tới phía bắc có
thể sinh sôi nảy nở với số lượng theo cấp số nhân, càng lúc càng khổng lồ.
Mà cục diện hiện tại bây giờ chỉ là An Nhiên đưa ra một cảnh cáo nhỏ đối với những căn cứ tham lam
ở phương bắc này thôi.
"Tinh hạch ở phương nam nhiều hơn so với phương bắc này, những hỗn loạn bên nay khiến
cho chính những căn cứ kia tự giải quyết đi, chúng ta không nên đem lực chú ý đặt quá nhiều ở việc
này.:
Vừa vặn hôm nay Chiến Luyện nghỉ phép, cho nên cũng ở trong sân, hắn đã thương lượng với Lạc Phi
Phàm, đối với phương hướng phát triển của Bách Hoa thành đã có một quy hoạch đại khái.
Đơn giản mà nói, chính là không có tinh lực đi tranh bá thiên hạ, nhưng cũng không muốn làm chúa
cứu thế đi cứu vớt xã hội, rừng rậm biến dị co lại, các căn cứ ở phía bắc không thể vừa ỷ vào sự
bảo hộ của rừng rậm biến dị vừa nhục mạ nguyền rủa An Nhiên được.
Mà Bách Hoa thành có thể ở đây cũng tốt, nếu không được, thì trực tiếp rút lui, đem toàn bộ
tinh lực của mình lên việc tăng thêm kỹ năng sinh tồn trong mạt thế, mối quan hệ giữa
người với người kia, hiểu là được, không
thể không có chừng mực mà dây dưa ở chỗ này, đã là mạt thế, có bản lĩnh lục đục với nhau, kỹ năng
sinh tồn không tinh tiến đến lúc đó chết thế nào cũng không biết.
Vài người trong sân nghị luận về phương hướng phát triển tiếp theo, những căn cứ kia mang ý
xấu như thế nào, mọi người bàn luận sôi nổi chủ đề chuyển tới những việc ở phía nam.
Đối với tình huống ở phía nam, An Nhiên hiểu biết nhiều hơn mọi người một chút, vì phạm vi tầm nhìn
của nàng được bao phủ rộng lớn hơn, đám động vật biến dị qua lại nàng cũng khá rõ ràng, hiện tại
phương nam có rất nhiều động vật biến dị, bắt đầu tiến hóa có thể thích ứng với môi trường bên
ngoài.
Thậm chí còn có khá nhiều động vật biến dị bắt đầu gặm nhấm thực vật biến dị để sinh tồn, mà nếu
phát triển theo phương hướng này, đây mới là vấn đề để nhân loại chút toàn bộ tinh lực vào.
Mọi người thảo luận rất lâu, trên cơ bản là đã xác định được hướng đi cho tương lai là sắp sửa
buông tay với phía bắc này, Lưu Tiểu Quyết vì tới ca trực về phía nam giết quái cho nên cáo từ đi
trước, hắn đi ra khỏi sân nhà An Nhiên.
Lúc này khoảng 8-9 giờ tối, những người già khiêu vũ ở quảng trường cũng dần tan, trên đường
hắn đi về phía cửa nam, gặp Tĩnh Huyên đang kéo chiếc loa di động trở về.
Đêm nay nàng cầm rất nhiều đồ, còn kéo theo chiếc loa cồng kềnh, trên tay ôm một đống quạt lớn dùng
cho khiêu vũ, đi vài bước lại rơi vài cái, nàng có chút nhụt chí, dừng chân xoay người, đang định
cúi xuống nhặt mấy cây quạt lên thì Lưu Tiểu Quyết ở phía sau đã khom lưng nhặt chúng lên.
"Cảm ơn." Tĩnh Huyên đứng thẳng dậy, vui vẻ cười với Lưu Tiểu Quyết,. "Tại sao ngươi lại trở về?"
Nàng cho rằng sau khi Lưu Tiêu Quyết đi Thiên Viêm Sơn sẽ không bao giờ trở lại nữa vì thế một hai
hôm nay nàng luôn có chút trống rỗng trong lòng.
Lưu Tiểu Quyết không nói gì, hắn duỗi tay, đưa cây quạt cho Tĩnh Huyên, rồi chủ động kéo chiếc
loa cồng kềnh dưới mặt đất cho nàng, không khí trầm mặc đi về phía nhà của nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.