Chương 41: THUỐC HDLX977
Mèo Ngố
28/09/2024
Tỷ lệ thành công thật sự rất thấp, nhưng giờ ngoài nó ra cũng không còn cách nào khác.
"Cần em giúp gì không?"
Chị gái vừa nói vừa đưa tay ra, trên tay liền xuất hiện chiếc cặp số, bên ngoài được bao bọc bằng nhôm màu đen, nhìn cực kỳ sang trọng và quý phái.
Anh trai nhận lấy chiếc cặp từ chị gái liền lắc đầu. Anh biết em gái mình hình như có việc quan trọng cần đi giải quyết lên cũng không cần níu kéo.
"An Nhiên để Phong ca ca giúp anh hai được rồi! Em đi nghỉ ngơi sẵn tiện giúp chị canh chừng nhóc con kia."
Chị gái chỉ ngón tay về phía Dương Ninh Nhi đang bị trói bên kia, nhìn nét mặt cô nhóc đang nhăn nhó hình như đang gặp ác mộng. Nhận được cái gật đầu của An Nhiên, chị gái yên tâm mỉm cười nhẹ nhàng. Phía sau chị xuất hiện vết nứt không gian lớn, chị ấy đi vào. Trước khi vết nứt biến mất thì chị gái có để lại một câu.
"Em sẽ về sớm đừng lo lắng!"
"Cậu tính đứng ngoài kia đến chừng nào! Vào tay giúp tớ một tay coi."
Em gái vừa đi, Mặc Thanh nhanh chóng gọi cái con người đừng như trời trồng ngoài kia. Anh không biết vì sao từ khi về đây đến giờ, thằng bạn của anh cứ đứng ngoài kia suy nghĩ gì mà không chịu vào.
"Tớ tưởng nhà khoa học đại tài Mặc Thanh thiếu gia như cậu cũng cần tớ giúp đỡ hay sao!"
Anh liếc cái thân ảnh cao tráo đang tiêu sái bước vào. Anh hiểu sao con em gái của mình cứ cải nhau với thằng bạn của anh rồi!
Nói vậy thôi! Chứ anh biết thằng bạn của mình, nó sẽ đi vào giúp anh. Dù sao, tất cả mọi người ở đây trừ cậu ấy ra thì không ai giúp giữ cơ thể của Chu Cảnh Quân lại hết.
"An Nhiên em ngừng cung cấp năng lượng cho cậu ấy và cách xa chỗ này càng xa càng tốt, tránh tổn hại đến bé con!"
Mặc Thanh vừa nói vừa đưa tay mở khóa cặp số.
"Dạ!"
Cô rút tay ra khỏi cơ thể Chu Cảnh Quân, cũng là lúc ánh sáng xanh vụt tắt. Cô lựa chọn một chỗ thích hợp mà ngồi nghỉ ngơi, bởi vì dị năng trong người đã cạn kiệt. Dù đã mệt đến rả rời nhưng khi nhìn bé con đang ôm trong tay mình, khiến bao nhiêu mỏi mệt trong người đều tan biến.
"Cạch"
Tiếng khóa cặp sổ mở ra, đúng như em gái nói dù có dùng bất kỳ hình thức nào phá hủy bên ngoài, thì đồ vật bên trong sẽ không bị phá hủy.
Bên trong là lọ thủy tinh chứa đựng dung dịch màu xanh lam. Chất lỏng bên trong là anh lấy máu tang thi đem đi nghiên cứu. Nói là vaccin thì không đúng bởi vì từ lúc mạt thế đến giờ chưa một lần anh nào thành công trong việc đưa tang thi biến thành con người, hay khơi gợi ý thức của chúng.
Anh biết lọ thuốc này chưa hoàn chỉnh, tiêm vào người chàng trai thì độ nguy hiểm rất cao. Nhưng giờ đây là cách duy nhất, mong rằng sẽ làm chậm tốc độ thi hóa của cậu ta.
Anh hoàn tất việc chuẩn bị dụng cụ, đưa mắt ra hiệu cho Hàn Chấn Phong. Hàn Chấn Phong gật đầu, không biết anh lấy từ đâu ra một sợi dây thừng, đi lại trói cả người Chu Cảnh Quân. Ngoài ra sợ cậu ta có thể thoát ra khỏi dây trói nên anh thủ sẵn thanh kiếm trên tay, nếu có mệnh hệ gì thì anh sẽ ra tay ngay.
"Nếu để con bé biết cậu luôn trong tư thế muốn giết người ta như thế thì nó sẽ giận cậu đấy!"
Mặc Thanh nói, anh vén tay áo của Chu Cảnh Quân lên, anh nhanh tay đâm kim vào tĩnh mạch, rồi nhẹ nhàng bơm thuốc vào.
Thuốc nhanh chóng theo các đường mạch máu lan rộng khắp cơ thể. Đồng tử của Chu Cảnh Quân mở to, nếu nhìn kỹ chúng ta có thể thấy đôi mắt nâu nhạt kia đang từ từ chuyển thành màu đỏ theo thời gian. Cơ thế cũng co giật dữ dội, tiếng hét vang trời khiến cho Dương Ninh Nhi từ trong ác mộng tỉnh dậy.
"Oa oa oa oa..."
Thậm chí nó còn đánh động đến bé con đang say giấc trên tay An Nhiên. Khiến mặt cô gái hốt hoảng vội vàng đưa con trai rời chỗ này để dỗ dành.
"Nào nào, con trai nín nào! Có mẹ đây rồi."
Dương Ninh Nhi tỉnh dậy bởi tiếng hét của Chu Cảnh Quân, đôi mắt đỏ vô hồn nhìn thân xác người con trai đang không ngừng co giật trong đau đớn thì vùng vẫy thoát ra khỏi dây xích mà ai kia dày công chuẩn bị. Cô bé lao ra như mũi tên về phía Mặc Thanh và Hàn Chấn Phong mà tấn công. Cả hai kịp thời tránh thoát khỏi móng vuốt cùa cô bé.
Dương Ninh Nhi dùng cả cơ thể nhỏ bé của mình che chở cho Chu Cảnh Quân, ánh mắt hung hăng cùng với tiếng kêu gầm gừ
"Đúng là không thể nào để các anh ở lại giải quyết được mà!"
Mặc Uyển Đồng vì không yên tâm nên đi được nữa đường cô đã quay trở về, vừa bước ra khỏi không gian cô ăn trọn tiếng hét chói tai của Chu Cảnh Quân và một màn mỹ nhân cứu anh hùng. À không! Phải nói đúng hơn là cô bé tang thi ra sức bảo vệ người yêu.
Cô nghiêng đầu quan sát tình hình của Chu Cảnh Quân, coi bộ là không khả thi chút nào. Bởi vì, tốc độ thi hóa của cậu ta không ngừng tăng, lúc nãy là tám mươi giờ thì lên đến chín mươi lăm và còn có dấu hiệu tăng. Cô ngửa lòng bàn tay ra liền xuất hiện một con dao găm được mài dũa rất tinh xảo, bên trên còn đính một viên tinh hạch màu ngọc lục bảo.
"Phong ca ca anh giữ chân Dương Ninh Nhi được không?"
Cô đưa mắt nhìn Hàn Chấn Phong, anh không trả lời chỉ gật đầu liền nắm chặt thanh kiếm xông về phía trước.
Trải qua mười phút đấu đá, anh vẫn không thể dụ được Dương Ninh Nhi ra khỏi Chu Cảnh Quân. Cô bé không khác gì keo bám dính không buông, khiến cho hai anh em nhà họ Mặc sốt ruột.
(Lần đầu tiên thấy Phong ca ca chật vật như vậy!]
"Em sẽ vào giúp anh ấy một tay, anh hai Chu Cảnh Quân giao lại cho anh đó nha!"
Cô ném dao găm cho anh trai mình, không để anh ấy trăn trối bất kỳ câu nào. Chạy đến giúp Hàn Chấn Phong, nhờ cô và anh liên thủ mới có thể làm Dương Ninh Nhi phân tâm. Tạo điều kiện cho Mặc Thanh lại chỗ Chu Cảnh Quân, anh ngồi xuống chuẩn bị ra tay thì mới phát hiện cơ thể của cậu ta ngừng co giật.
Anh từ trong túi luôn đeo theo bên hông rút ra một cây đèn nhỏ, một thân đèn được mạ vàng tinh xảo, trên thân đèn có khắc rất nhiều ký tự mà đến nay anh còn chưa giải mã hết. Anh mở đèn rọi vào mắt của Chu Cảnh Quân mà xem, đồng tử của cậu ta đã trở về bình thường, nhịp tim và hơi thở cũng đã ổn định. Cái này có gọi là kỳ tích không ta, nhưng giờ có bất kỳ thứ gì xuất hiện cũng không làm anh ngạc nhiên.
(Bởi vì...)
Anh đưa mắt nhìn về đứa em gái của mình đang ra sức giữ chân Dương Ninh Nhi. Thân thủ của em ấy so với Hàn Chấn Phong và Dương Ninh Nhi nhìn thì yếu thế hơn. Nhưng với sự dẻo dai của em ấy khiến cho cô bé tang thi kia chật vật.
"Anh hai làm gì mà còn chưa ra tay vậy hả?"
Mặc Uyển Đồng vì tránh cú đá trời giáng của Dương Ninh Nhi mà không cẩn thận đụng phải anh trai Mặc Thanh.
Cô ngồi dậy trong vòng tay của anh trai mà hỏi. Mặc Thanh lãnh trọn cú ngã trời giáng của em gái mà ê ẩm trả lời.
"Tụi em ngừng tay lại đi! Cậu trai này vượt qua cơn nguy kịch rồi. Mà Đồng Đồng em có thể xuống được không anh sắp..."
Nhìn thấy gương mặt nhăn nhó của anh trai, cô lật đật lết cái thân nhỏ bé của mình xuống khỏi người anh.
"Anh có sao không?"
"Anh thấy nhiều sao lắm luôn rồi đó!"
Anh nói giỡn với em gái mình. Cô bĩu môi đưa mắt nhìn về Hàn Chấn Phong đã quyết định giữ dụng dị năng khống chế Dương Ninh Nhi. Rất nhanh trận chiến của Dương Ninh Nhi và Hàn Chấn Phong sẽ kết thúc.
Lúc này cô quay ra nhìn xem tình trạng của Chu Cảnh Quân. Cái bảng lại một lần nữa xuất hiện, mọi chức năng cơ thể đều hoạt động bình thường. Tình trạng thi hóa dừng lại ở mốc chín mươi chín phần trăm, mém chút nữa thì không thể cứu chữa được. Nhưng có đều cậu ta rơi vào trạng thái hôn mê sâu, thời gian tỉnh lại thì không xác định. Chuyện gì vậy nè! Có lỗi chỗ nào hả, tại sao lại hôn mê.
Thấy em gái mình cứ nhăn nhó khuôn mặt xinh đẹp thì Mặc Thanh đưa tay nhéo má làm cô la ai oán.
"Em nghĩ thuốc đó của anh có tác dụng rồi đó!"
"Nhưng cần nghiên cứu thêm?"
Anh vừa nói vừa thu dọn lại đồ đạc của mình vào vali. Bên kia Hàn Chấn Phong cũng đã chế trụ được Dương Ninh Nhi, nên cô cũng không cần bận tâm gì nữa.
"HA HA CUỐI CÙNG CŨNG ĐƯỢC NGHỈ NGƠI RỒI!"
Cô vươn vai, gương mặt thỏa mãn, để cho thân thể ngã xuống nền sàn mặc dù sàn nhà rất dơ. Anh trai Mặc Thanh nhìn cô mỉm cười, trong mắt chứa đựng sự cưng chiều vô bờ bến.
Đêm tối cùng ngày, mọi người đã yên giấc vì quá mệt mỏi. Cô không ngủ được nên leo lên nốc nhà ngồi, đang nhìn bầu trời âm u thì giọng nói của anh trai khó khăn vì leo lên đây.
"Em leo cao như vậy có ngày lộn cổ té xuống giờ!"
"Còn anh đã sợ độ cao mà còn nhất quyết trèo lên đây với em là sao?"
Cô quay gương mặt cười tươi lộ hàm răng trắng sáng của mình, nhìn anh trai nét mặt sợ hãi nhưng nhất quyết phải leo lên trên này cho bằng được.
"Anh chỉ muốn lên đây ngắm sao!"
Cô phì cười, nói dối mà không biết gượng chỉ có thể là anh trai cô thôi. Cuối cùng, sao bao gian nan anh cô cũng ngồi kế bên cô, hai anh em cứ ngồi im lặng mãi như thế. Được chừng khoảng năm phút anh cô lên tiếng phá vỡ bầu không khí.
"Em không cần phải gắng sức như vậy đâu! Nếu thấy quá mệt mỏi thì về lại vòng tay của anh."
Câu nói của anh trai như đánh vỡ bức tường trong lòng cô, từ ngày sống lại đến giờ cô luôn lo sợ cái được cái mất.
Cô ôm trọn đầu gối mà gục mặt xuống tránh để cho anh trai thấy gương mặt của cô lúc này.
Mặc Thanh nhẹ nhàng vỗ vai em gái, đưa bàn tay ấm áp lên xoa đầu em gái nhỏ của mình. Ba, mẹ mất sớm, gia đình họ hàng không một ai, anh chỉ có duy nhất cô em gái này là người thân. Sao anh không biết được em gái mình luôn nỗ lực để khiến anh không bận tâm đến em ấy chứ.
(Đồ ngốc! Anh tự nguyện để em dựa dẫm vào mà.)
"Đừng xoa đầu em, em không phải con nít!"
Bỗng cô ngước đầu lên phá vỡ bầu không khí xúc động, anh chỉ có thể rút tay lại mà thở dài với cô em gái.
Chuyên gia phá vỡ cảm xúc dâng trào trong anh mà.
"Được rồi em không phải là con nít, được chưa nào! Giờ thì em gái thân yêu của tôi ơi, nhanh chóng đi vào ngủ sớm được không?"
Cô bĩu môi, đứng dậy một đường từ nốc nhà nhảy xuống đất trước sự ngạc nhiên của anh trai.
"Không phải anh nói có ngày em lộn cổ té xuống đất sao! Em vừa mới biểu diễn cho anh xem rồi nè."
Sau đó, cô đi vào trong bỏ mặt cho anh trai chật vật leo xuống. Đến khi anh đi vào trong là em gái anh và mọi người đã thở đều đặn. Anh kéo chăn đắp cho Hoàng An Nhiên và con của cô bé xong mới đi lại lấy cuốn sổ cũ anh để trong túi. Đây là cuốn số để anh ghi quá trình nghiên cứu vaccine tang thi. Anh còn đang ghi dang dỡ trải nghiệm hôm nay, nên anh quyết định ghi chép cho xong rồi mới đi nghỉ ngơi.
Anh chọn cho mình một chỗ yên tĩnh, vừa đủ ánh sáng không phiền đến mọi người. Anh đưa tay lật cuốn sổ ra xem, thì đặt vào mắt anh là mảnh giấy với nét chữ quen thuộc.
[Anh đúng là chúa dỡ đặt tên mà! "HDLX977".]
"Cần em giúp gì không?"
Chị gái vừa nói vừa đưa tay ra, trên tay liền xuất hiện chiếc cặp số, bên ngoài được bao bọc bằng nhôm màu đen, nhìn cực kỳ sang trọng và quý phái.
Anh trai nhận lấy chiếc cặp từ chị gái liền lắc đầu. Anh biết em gái mình hình như có việc quan trọng cần đi giải quyết lên cũng không cần níu kéo.
"An Nhiên để Phong ca ca giúp anh hai được rồi! Em đi nghỉ ngơi sẵn tiện giúp chị canh chừng nhóc con kia."
Chị gái chỉ ngón tay về phía Dương Ninh Nhi đang bị trói bên kia, nhìn nét mặt cô nhóc đang nhăn nhó hình như đang gặp ác mộng. Nhận được cái gật đầu của An Nhiên, chị gái yên tâm mỉm cười nhẹ nhàng. Phía sau chị xuất hiện vết nứt không gian lớn, chị ấy đi vào. Trước khi vết nứt biến mất thì chị gái có để lại một câu.
"Em sẽ về sớm đừng lo lắng!"
"Cậu tính đứng ngoài kia đến chừng nào! Vào tay giúp tớ một tay coi."
Em gái vừa đi, Mặc Thanh nhanh chóng gọi cái con người đừng như trời trồng ngoài kia. Anh không biết vì sao từ khi về đây đến giờ, thằng bạn của anh cứ đứng ngoài kia suy nghĩ gì mà không chịu vào.
"Tớ tưởng nhà khoa học đại tài Mặc Thanh thiếu gia như cậu cũng cần tớ giúp đỡ hay sao!"
Anh liếc cái thân ảnh cao tráo đang tiêu sái bước vào. Anh hiểu sao con em gái của mình cứ cải nhau với thằng bạn của anh rồi!
Nói vậy thôi! Chứ anh biết thằng bạn của mình, nó sẽ đi vào giúp anh. Dù sao, tất cả mọi người ở đây trừ cậu ấy ra thì không ai giúp giữ cơ thể của Chu Cảnh Quân lại hết.
"An Nhiên em ngừng cung cấp năng lượng cho cậu ấy và cách xa chỗ này càng xa càng tốt, tránh tổn hại đến bé con!"
Mặc Thanh vừa nói vừa đưa tay mở khóa cặp số.
"Dạ!"
Cô rút tay ra khỏi cơ thể Chu Cảnh Quân, cũng là lúc ánh sáng xanh vụt tắt. Cô lựa chọn một chỗ thích hợp mà ngồi nghỉ ngơi, bởi vì dị năng trong người đã cạn kiệt. Dù đã mệt đến rả rời nhưng khi nhìn bé con đang ôm trong tay mình, khiến bao nhiêu mỏi mệt trong người đều tan biến.
"Cạch"
Tiếng khóa cặp sổ mở ra, đúng như em gái nói dù có dùng bất kỳ hình thức nào phá hủy bên ngoài, thì đồ vật bên trong sẽ không bị phá hủy.
Bên trong là lọ thủy tinh chứa đựng dung dịch màu xanh lam. Chất lỏng bên trong là anh lấy máu tang thi đem đi nghiên cứu. Nói là vaccin thì không đúng bởi vì từ lúc mạt thế đến giờ chưa một lần anh nào thành công trong việc đưa tang thi biến thành con người, hay khơi gợi ý thức của chúng.
Anh biết lọ thuốc này chưa hoàn chỉnh, tiêm vào người chàng trai thì độ nguy hiểm rất cao. Nhưng giờ đây là cách duy nhất, mong rằng sẽ làm chậm tốc độ thi hóa của cậu ta.
Anh hoàn tất việc chuẩn bị dụng cụ, đưa mắt ra hiệu cho Hàn Chấn Phong. Hàn Chấn Phong gật đầu, không biết anh lấy từ đâu ra một sợi dây thừng, đi lại trói cả người Chu Cảnh Quân. Ngoài ra sợ cậu ta có thể thoát ra khỏi dây trói nên anh thủ sẵn thanh kiếm trên tay, nếu có mệnh hệ gì thì anh sẽ ra tay ngay.
"Nếu để con bé biết cậu luôn trong tư thế muốn giết người ta như thế thì nó sẽ giận cậu đấy!"
Mặc Thanh nói, anh vén tay áo của Chu Cảnh Quân lên, anh nhanh tay đâm kim vào tĩnh mạch, rồi nhẹ nhàng bơm thuốc vào.
Thuốc nhanh chóng theo các đường mạch máu lan rộng khắp cơ thể. Đồng tử của Chu Cảnh Quân mở to, nếu nhìn kỹ chúng ta có thể thấy đôi mắt nâu nhạt kia đang từ từ chuyển thành màu đỏ theo thời gian. Cơ thế cũng co giật dữ dội, tiếng hét vang trời khiến cho Dương Ninh Nhi từ trong ác mộng tỉnh dậy.
"Oa oa oa oa..."
Thậm chí nó còn đánh động đến bé con đang say giấc trên tay An Nhiên. Khiến mặt cô gái hốt hoảng vội vàng đưa con trai rời chỗ này để dỗ dành.
"Nào nào, con trai nín nào! Có mẹ đây rồi."
Dương Ninh Nhi tỉnh dậy bởi tiếng hét của Chu Cảnh Quân, đôi mắt đỏ vô hồn nhìn thân xác người con trai đang không ngừng co giật trong đau đớn thì vùng vẫy thoát ra khỏi dây xích mà ai kia dày công chuẩn bị. Cô bé lao ra như mũi tên về phía Mặc Thanh và Hàn Chấn Phong mà tấn công. Cả hai kịp thời tránh thoát khỏi móng vuốt cùa cô bé.
Dương Ninh Nhi dùng cả cơ thể nhỏ bé của mình che chở cho Chu Cảnh Quân, ánh mắt hung hăng cùng với tiếng kêu gầm gừ
"Đúng là không thể nào để các anh ở lại giải quyết được mà!"
Mặc Uyển Đồng vì không yên tâm nên đi được nữa đường cô đã quay trở về, vừa bước ra khỏi không gian cô ăn trọn tiếng hét chói tai của Chu Cảnh Quân và một màn mỹ nhân cứu anh hùng. À không! Phải nói đúng hơn là cô bé tang thi ra sức bảo vệ người yêu.
Cô nghiêng đầu quan sát tình hình của Chu Cảnh Quân, coi bộ là không khả thi chút nào. Bởi vì, tốc độ thi hóa của cậu ta không ngừng tăng, lúc nãy là tám mươi giờ thì lên đến chín mươi lăm và còn có dấu hiệu tăng. Cô ngửa lòng bàn tay ra liền xuất hiện một con dao găm được mài dũa rất tinh xảo, bên trên còn đính một viên tinh hạch màu ngọc lục bảo.
"Phong ca ca anh giữ chân Dương Ninh Nhi được không?"
Cô đưa mắt nhìn Hàn Chấn Phong, anh không trả lời chỉ gật đầu liền nắm chặt thanh kiếm xông về phía trước.
Trải qua mười phút đấu đá, anh vẫn không thể dụ được Dương Ninh Nhi ra khỏi Chu Cảnh Quân. Cô bé không khác gì keo bám dính không buông, khiến cho hai anh em nhà họ Mặc sốt ruột.
(Lần đầu tiên thấy Phong ca ca chật vật như vậy!]
"Em sẽ vào giúp anh ấy một tay, anh hai Chu Cảnh Quân giao lại cho anh đó nha!"
Cô ném dao găm cho anh trai mình, không để anh ấy trăn trối bất kỳ câu nào. Chạy đến giúp Hàn Chấn Phong, nhờ cô và anh liên thủ mới có thể làm Dương Ninh Nhi phân tâm. Tạo điều kiện cho Mặc Thanh lại chỗ Chu Cảnh Quân, anh ngồi xuống chuẩn bị ra tay thì mới phát hiện cơ thể của cậu ta ngừng co giật.
Anh từ trong túi luôn đeo theo bên hông rút ra một cây đèn nhỏ, một thân đèn được mạ vàng tinh xảo, trên thân đèn có khắc rất nhiều ký tự mà đến nay anh còn chưa giải mã hết. Anh mở đèn rọi vào mắt của Chu Cảnh Quân mà xem, đồng tử của cậu ta đã trở về bình thường, nhịp tim và hơi thở cũng đã ổn định. Cái này có gọi là kỳ tích không ta, nhưng giờ có bất kỳ thứ gì xuất hiện cũng không làm anh ngạc nhiên.
(Bởi vì...)
Anh đưa mắt nhìn về đứa em gái của mình đang ra sức giữ chân Dương Ninh Nhi. Thân thủ của em ấy so với Hàn Chấn Phong và Dương Ninh Nhi nhìn thì yếu thế hơn. Nhưng với sự dẻo dai của em ấy khiến cho cô bé tang thi kia chật vật.
"Anh hai làm gì mà còn chưa ra tay vậy hả?"
Mặc Uyển Đồng vì tránh cú đá trời giáng của Dương Ninh Nhi mà không cẩn thận đụng phải anh trai Mặc Thanh.
Cô ngồi dậy trong vòng tay của anh trai mà hỏi. Mặc Thanh lãnh trọn cú ngã trời giáng của em gái mà ê ẩm trả lời.
"Tụi em ngừng tay lại đi! Cậu trai này vượt qua cơn nguy kịch rồi. Mà Đồng Đồng em có thể xuống được không anh sắp..."
Nhìn thấy gương mặt nhăn nhó của anh trai, cô lật đật lết cái thân nhỏ bé của mình xuống khỏi người anh.
"Anh có sao không?"
"Anh thấy nhiều sao lắm luôn rồi đó!"
Anh nói giỡn với em gái mình. Cô bĩu môi đưa mắt nhìn về Hàn Chấn Phong đã quyết định giữ dụng dị năng khống chế Dương Ninh Nhi. Rất nhanh trận chiến của Dương Ninh Nhi và Hàn Chấn Phong sẽ kết thúc.
Lúc này cô quay ra nhìn xem tình trạng của Chu Cảnh Quân. Cái bảng lại một lần nữa xuất hiện, mọi chức năng cơ thể đều hoạt động bình thường. Tình trạng thi hóa dừng lại ở mốc chín mươi chín phần trăm, mém chút nữa thì không thể cứu chữa được. Nhưng có đều cậu ta rơi vào trạng thái hôn mê sâu, thời gian tỉnh lại thì không xác định. Chuyện gì vậy nè! Có lỗi chỗ nào hả, tại sao lại hôn mê.
Thấy em gái mình cứ nhăn nhó khuôn mặt xinh đẹp thì Mặc Thanh đưa tay nhéo má làm cô la ai oán.
"Em nghĩ thuốc đó của anh có tác dụng rồi đó!"
"Nhưng cần nghiên cứu thêm?"
Anh vừa nói vừa thu dọn lại đồ đạc của mình vào vali. Bên kia Hàn Chấn Phong cũng đã chế trụ được Dương Ninh Nhi, nên cô cũng không cần bận tâm gì nữa.
"HA HA CUỐI CÙNG CŨNG ĐƯỢC NGHỈ NGƠI RỒI!"
Cô vươn vai, gương mặt thỏa mãn, để cho thân thể ngã xuống nền sàn mặc dù sàn nhà rất dơ. Anh trai Mặc Thanh nhìn cô mỉm cười, trong mắt chứa đựng sự cưng chiều vô bờ bến.
Đêm tối cùng ngày, mọi người đã yên giấc vì quá mệt mỏi. Cô không ngủ được nên leo lên nốc nhà ngồi, đang nhìn bầu trời âm u thì giọng nói của anh trai khó khăn vì leo lên đây.
"Em leo cao như vậy có ngày lộn cổ té xuống giờ!"
"Còn anh đã sợ độ cao mà còn nhất quyết trèo lên đây với em là sao?"
Cô quay gương mặt cười tươi lộ hàm răng trắng sáng của mình, nhìn anh trai nét mặt sợ hãi nhưng nhất quyết phải leo lên trên này cho bằng được.
"Anh chỉ muốn lên đây ngắm sao!"
Cô phì cười, nói dối mà không biết gượng chỉ có thể là anh trai cô thôi. Cuối cùng, sao bao gian nan anh cô cũng ngồi kế bên cô, hai anh em cứ ngồi im lặng mãi như thế. Được chừng khoảng năm phút anh cô lên tiếng phá vỡ bầu không khí.
"Em không cần phải gắng sức như vậy đâu! Nếu thấy quá mệt mỏi thì về lại vòng tay của anh."
Câu nói của anh trai như đánh vỡ bức tường trong lòng cô, từ ngày sống lại đến giờ cô luôn lo sợ cái được cái mất.
Cô ôm trọn đầu gối mà gục mặt xuống tránh để cho anh trai thấy gương mặt của cô lúc này.
Mặc Thanh nhẹ nhàng vỗ vai em gái, đưa bàn tay ấm áp lên xoa đầu em gái nhỏ của mình. Ba, mẹ mất sớm, gia đình họ hàng không một ai, anh chỉ có duy nhất cô em gái này là người thân. Sao anh không biết được em gái mình luôn nỗ lực để khiến anh không bận tâm đến em ấy chứ.
(Đồ ngốc! Anh tự nguyện để em dựa dẫm vào mà.)
"Đừng xoa đầu em, em không phải con nít!"
Bỗng cô ngước đầu lên phá vỡ bầu không khí xúc động, anh chỉ có thể rút tay lại mà thở dài với cô em gái.
Chuyên gia phá vỡ cảm xúc dâng trào trong anh mà.
"Được rồi em không phải là con nít, được chưa nào! Giờ thì em gái thân yêu của tôi ơi, nhanh chóng đi vào ngủ sớm được không?"
Cô bĩu môi, đứng dậy một đường từ nốc nhà nhảy xuống đất trước sự ngạc nhiên của anh trai.
"Không phải anh nói có ngày em lộn cổ té xuống đất sao! Em vừa mới biểu diễn cho anh xem rồi nè."
Sau đó, cô đi vào trong bỏ mặt cho anh trai chật vật leo xuống. Đến khi anh đi vào trong là em gái anh và mọi người đã thở đều đặn. Anh kéo chăn đắp cho Hoàng An Nhiên và con của cô bé xong mới đi lại lấy cuốn sổ cũ anh để trong túi. Đây là cuốn số để anh ghi quá trình nghiên cứu vaccine tang thi. Anh còn đang ghi dang dỡ trải nghiệm hôm nay, nên anh quyết định ghi chép cho xong rồi mới đi nghỉ ngơi.
Anh chọn cho mình một chỗ yên tĩnh, vừa đủ ánh sáng không phiền đến mọi người. Anh đưa tay lật cuốn sổ ra xem, thì đặt vào mắt anh là mảnh giấy với nét chữ quen thuộc.
[Anh đúng là chúa dỡ đặt tên mà! "HDLX977".]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.