Chương 1: TRỞ VỀ THỜI ĐIỂM BẮT ĐẦU
Mèo Ngố
21/09/2024
“Có bao giờ bạn suy nghĩ thế giới mình đang sống sẽ còn tốt đẹp như bây giờ không?”
“Có cảm thấy sợ hãi khi đối mặt với xã hội không có tình người chưa?”
“Có từng thắc mắc tại sao thế giới này thay đổi một cách đáng sợ như vậy?”
“Tôi sẽ kể cho các bạn nghe cách mà tôi sinh sống trong thế giới hoang tàn đó.”
Hoa Quốc, thành phố Mẫu Đơn.
Học viện Nghệ thuật Hi Lan, năm hai, khoa thiết kế. Bên trong hội trường đông đúc sinh viên, đang có buổi thuyết trình của nữ giáo sư nổi tiếng, cô được mệnh danh là thiên tài kiến trúc sư có một không hai trên thế giới. Gốc cuối hội trường, tôi ngồi đó, trong mắt chứa một tia mê mang. Ánh mắt quan sát xung quanh và dừng lại trên màn hình trắng đang chiếu tài liệu. Nhưng tâm tư bây giờ của tôi đang đặt ở một việc khác. Mấy giây trước, tôi tự mình nhảy xuống vực sâu tử thần. Một giây sau, tôi liền ngồi trong căn phòng có cách bày trí vừa quen thuộc vừa xa lạ.
[Đây không phải là Học Viện Nghệ Thuật Hi Lan, ở Hoa Quốc sao?]
Tôi nhớ không nhằm thì thành phố này đã biến thành một đống hoang tan, không một ai dám đặt chân tới vì độ nguy hiểm của nó.
[Không lẽ mình đang mơ sao!]
Tôi bật cười, tự nhéo mình một cái, cảm giác đau truyền đến đại não.
"Đau...Đau... Vậy là không phải mơ rồi!"
Hành động và lời nói thì thầm của tôi khiến người bạn học ngồi bên cạnh phải tránh xa. Tôi ngại ngùng ngừng nhéo mặt mình lại. Hạ giọng xuống chỉ đủ mình tôi nghe.
"Nếu không phải là đang mơ, thì có lẽ nào...Mình sống lại rồi sao?"
Nếu tôi nhớ không nhằm, đây là tiết học cuối cùng của tôi, khi thế giới bước vào thời kỳ đen tối.
[Mấy giờ rồi ta!]
Tôi lục tìm chiếc điện thoại trong túi sách. Thiệt tình, giờ mới biết, sao hồi xưa mình bầy hầy dữ vậy! Có bao nhiêu đồ cũng nhét vào trong túi, không chịu dọn dẹp. Sau một hồi lâu, tôi cũng cầm trên tay chiếc điện thoại đời cũ. Mở khóa bằng vân tay, màn hình liền hiển thị dòng thời gian và vài tin nhắn rác.
[Bồn giờ chiều, mạt thế bắt đầu lúc nữa đêm. Mình còn đủ thời gian chuẩn bị vật tư.]
Tiết học còn ba mươi phút nữa sẽ kết thúc. Nhưng tôi bây giờ không có thời gian bận tâm tới nó, liền dọn dẹp dụng cụ học tập cho vào túi. Rồi rời khỏi lớp học ngay lập tức, dù sao đây cũng không phải buổi học quan trọng, nên học viện không quan tâm những sinh viên bỏ buổi học giữ chừng.
Hiện tại bây giờ, trước khi mạt thế bùng nổ, tôi cần phải chuẩn bị một ít vật tư, rồi tìm một nơi nào đó an toàn để lánh nạn trước.
[Nơi an toàn?]
"Đúng rồi căn nhà ở ngoại ô!"
Mất mấy giây, tôi nhớ ra một việc, khi tôi đậu thủ khoa Học Viện Nghệ Thuật Hi Lan, ông anh trai có mua một căn nhà ở ngoại ô làm quà mừng, để tiện cho tôi sinh sống ở nơi đất khách quê người. Nếu không nhằm ở đó còn có máy phát điện dự phòng, dù cả thế giới này có rơi vào hỗn loạn, nguồn điện ngừng cung cấp thì cũng nhờ có mấy tấm pin năng lượng mặt trời đề sử dụng. Dù sao, mạt thế có đến thì ngoại ô so với nội thành an toàn hơn một chút.
"Quyết định vậy đi! Giờ đi trung tâm thương mại."
Trung tâm thương mại, mất mười lăm phút đi xe. Không hổ danh nơi tập trung nhiều người nhất thành phố Mẫu Đơn. Khi bước vào, tôi không ngần ngại đi vào khu thực phẩm. Tôi lựa chọn những loại thực phẩm có thể để lâu, không dễ hư hại. Chủ yếu là những đồ ăn vặt, nhiều calo, các loại snack, mỳ tôm, socola, bánh quy,...Đương nhiên là tôi không quên mua đồ nấu lẩu. Đêm nay, tôi sẽ vào bếp tự thưởng cho mình, dù gì đời trước, muốn ăn lẩu cũng không có đủ nguyên liệu và gia vị để nấu.
Ngoài ra, thứ không thể thiếu đó là nước. Thức ăn có thể không ăn mấy ngày nhưng nước là thứ không thể thiếu. Mạt thế được một tuần, nguồn nước bắt đầu ô nhiễm, con người không thể sử dụng. Nên chuyển sang dùng nước khoáng, nhưng một thời gian rồi cũng sẽ cạn kiệt. Nếu không có sự xuất hiện những dị năng nguyên tố thủy, thì nhân loại đã diệt vong ở thời kỳ đầu mạt thế.
Sau khi kiểm tra hàng hóa đầy đủ tôi đẩy mấy chiếc xe ra quầy tính tiền. Trong lúc tính tiền, chị nhân viên không ngừng nhìn tôi, một cô gái chân yếu tay mềm sao có thể cầm nhiêu đây đồ được chứ! Chị ấy tốt bụng, hỏi tôi có muốn dùng dịch vụ giao hàng tận nhà không, tôi vui vẻ mỉm cười đồng ý.
Sau khi thanh toán và làm thủ tục giao hàng tận nhà. Tôi nhanh chóng đi chuyển lên tầng ba khu thương mại, tầng này chủ yếu về thời trang. Tôi muốn mua mấy bộ đồ dễ vận động, tôi lựa đồ không thèm nhìn giá cả, chỉ thấy nó thuận mắt liền lấy. Dù sao, mạt thế tiền cũng không dùng được, giữ bên mình làm gì, dùng hết cho rồi! Nói chứ tiền của tôi không có nhiều, nếu không tôi còn muốn mua một chiếc xe luôn ấy chứ!
Ngoài mua đồ mặc hằng ngày, tôi còn mua vài cái áo ấm, dù gì mạt thế khí hậu thất thường, lúc nắng chói chang, lúc thì giá rét. Sau đó, lượn qua cửa hàng giày dép, đưa mấy em giày thể thao vào giỏ đồ. Rồi mua thêm vài cái túi, mũ lưỡi trai và không thể quên mua vài vật dụng cá nhân. Tôi cũng không quên ký nhận giao hàng về tận nhà luôn, đỡ mất công phải xách về.
Sau khi ra khỏi trung tâm thương mại, tôi còn ghé qua tiệm thuốc đối diện, mua ít loại kháng viêm, hạ sốt, cồn và nhiều thứ khác, trong đó tôi mua nhiều nhất chính là mấy trăm hộp khẩu trang.
Mạt thế phái nữ so phái nam yếu thế hơn nhiều, nhất là phụ nữ càng đẹp càng dễ bị để ý. Huống hồ tôi lại nằm trong số đó, không phải tôi tự khen mình đâu! Nhưng vì lớn lên có ngoại hình nỗi trội hơn so với bạn bè đồng trang lứa, nên có rất nhiều ánh mắt ghen ghét, muốn sống yên ổn phải dấu đi khuôn mặt này.
Tôi gật đầu tỏ ý hài lòng với tất cả mọi thứ mình mua. Mỗi bên hai tay cầm bốn túi đồ, đứng ven đường bắt một chiếc xe để về căn nhà ở ngoại ô. Tôi đợi cũng không lâu liền có một chiếc xe đến. Chú tài xế xuống xe giúp tôi để mấy túi đồ ra cốp sau. Sau đó, tôi mới mở cửa ngồi vào trong xe, khi tôi ổn định chỗ ngồi rồi chú tài xế mới lên tiếng hỏi tôi.
"Cháu bé! Con tính đi đâu?"
"Chú hãy đến khu dân cư Mộc Lan ở ngoài ô giúp cháu nha!"
Nhận được địa chỉ, bác tài cho xe lăn bánh. Ngồi trong xe, nhìn xuyên qua khung cửa kính, đặt vào mắt tôi là thành phố xa hoa lộng lẫy, rực rỡ sắc màu, đông đúc, nhộn nhịp. Chỉ còn vài tiếng nữa thôi sự phồn hoa sẽ biến mất, hay vào đó là chết chóc. Chiếc xe chạy nhanh, xa dần thành phố đến với ngoại ô yên tĩnh, cho tôi cảm giác vừa thanh bình, dễ chịu, lại vừa đáng sợ, mất cả tiếng đồng hồ mới đến nơi. Đây là khu dân cư có an ninh chặt chẽ, đảm bảo an toàn khi ở đây mấy tuần. Tôi chỉ tạm trú ở đây cho đến khi có dị năng, mới rời đi.
Sau khi bác bảo vệ kiểm tra, mới cho xe chạy vào. Đến nơi, tôi trả tiền tài xế và cầm đồ xuống xe, bỗng lòng tốt trong người trỗi dậy.
"À! Cháu khuyên chú nên về sớm, mua nhiều thực phẩm dự trữ vào vì thế giới này sắp có biến rồi."
Không để chú ấy lên tiếng trả lời tôi cầm đồ quay đi về phía cổng nhà. Chú tài xế cũng khó hiểu nhưng mà cũng không để tâm cho lắm, liền cho xe rời khỏi khu dân cư này.
Tôi nhìn căn nhà có kích thước vừa phải gồm một lầu, đủ cho bốn người sinh sống. Bên ngoài được thiết kế theo phong cách phương tây, lấy màu trắng làm chủ đạo. Ngoài ra, để người dân không nhằm lẫn, bên phía công ty còn khắc tên chủ nhà lên tấm gỗ và cố định nó trên cổng nên sẽ không bị nhầm lẫn.
Cổng trước không khóa, tôi mở cửa bước vào. Đặt vào mắt tôi là nhiều thùng xốp, chồng chất như núi, đó là toàn bộ đồ tôi mua lúc ở trung tâm thương mại. Tôi hài lòng mở cửa bằng khoá vân tay, rồi xắn tay áo đem những thứ này vào nhà. Chỉ mất mấy phút đem hết đồ đạt đặt vào trong phòng khách. Tôi cảm thấy mệt liền ngã lưng xuống chiếc ghế êm ái. Thân thể này so với đời trước còn rất yếu, chỉ khiêng nhiều đó đồ đã mệt đứt hơi rồi!
"Phải luyện tập nhiều hơn! Nhưng mà đã lâu mình chưa thư giản như bây giờ? Cảm giác cứ như mơ vậy đó! Cứ sợ khi tỉnh dậy phải đối mặt sự việc đó."
Đời trước, sau khi mạt thế tôi đều ngủ trên nền đất là chủ yếu, sáng ngày nào dậy cũng ê ẩm cả lưng. Còn nếu ngủ giường cũng không được mềm mại như bây giờ. Nằm phủ phê một hồi, tôi mới chịu đứng dậy đi tắm. Sau khi tắm xong, tôi mới bắt đầu nấu ăn. Loay hoay một hồi trong bếp, tôi mới nấu xong nồi lẩu cay. Mùi hương bay khắp căn nhà, thật kích thích vị giác! Khẩu vị của tôi nêm nếm rất đậm đà, nên nồi lẩu này có phần hơi cay. Vị ngọt của thịt, còn hòa quyện với vị chua của cà, cùng với nước dùng cay cay và một chút rau quả.
"Thật là tuyệt vời!"
Sau khi chén xong nồi lẩu cho bốn người ăn. Tôi xoa cái bụng, đem chén bát đi rửa. Rồi mới ngồi vào ghế, mở ti vi lên xem. Vừa chuyển vài kênh thì tôi dựng lại ở kênh đang chiếu thời sự. Trong kênh đang phát tin tức, chiều nay thị trấn Ngọn Đồi Xanh của Mộc Quốc, xuất hiện những bệnh nhân sốt cao, đưa vào bệnh viện một thời gian xuất hiện chịu chứng cắn người không rõ nguyên nhân, hiện chính phủ đã cách ly thị trấn này. Quân đội đã được cử đến để bảo vệ những nơi xung quanh Mộc Quốc. Những nhà khoa học trên thế giới đã bắt tay vào nghiên cứu và đưa ra lời giải đáp trong thời gian sớm nhất... Như nhớ ra gì đó, tôi lấy điện thoại bấm dãy số quen thuộc, nhưng đầu dây bên kia đáp lại tôi là thuê báo quý khách, tôi liền quay sang nhắn tin.
[Nếu anh thấy tin nhắn thì điện thoại cho em ngay!]
Tôi tắt ti vi, trong mắt chứa tia vừa lo lắng vừa hoang mang.
[Sao lại xuất hiện sớm như vậy?]
Không thể nào! Tôi nhớ không nhằm đời trước nó diễn ra vào nữa đêm. Khi đó, tôi quyết định ở lại học viện thiết kế một bản thảo cho cuộc thi hằng năm. Lúc đồng hồ đã điểm sáng ngày hôm sau, trời đang mưa, sấm chớp vang trời lấn áp tiếng hét vang vọng hành lang. Có một người bạn học hớt hải đứng ở cửa bảo tôi mau chạy đi, ở đây xuất hiện quái vật! Tôi còn nhớ như in hình ảnh người bạn đó bị cắn bởi hai nam sinh.
"Không lẽ do mình sống lại, gây ra hiệu ứng bươm bướm."
Tôi suy nghỉ, nhưng cũng không thể nào nghỉ ra được đáp án hợp lý. Liền lắc đầu, bỏ sự việc này qua một bên, điều quan trọng nhất bây giờ là đi đóng chặt tất cả các cửa ra vào. Tắt đèn về phòng ngủ một giấc cho thoải mái tinh thần, để chuẩn bị cho ngày mai. Ngày mà toàn bộ thế giới thay đổi!
Ngày 7 tháng 7 năm X977, đồng hồ điểm qua mười hai giờ đêm, mây mù đen xám xịt, trời bắt đầu đổ mưa, cơn mưa nặng hạt kéo dài suốt mấy tiếng đồng hồ, đem đến một loại mầm mống đáng sợ, reo rắc vào trong cơ thể động vật, thực vật, lẫn con người. Biến họ thành những cổ máy giết người, ghê tởm. Đêm đó, chính là sự kiện bắt đầu cho những chuỗi ngày kinh hoàng của nhân loại. Và cũng là thời điểm mà tôi bắt đầu cho một hành trình mới.
HẾT CHƯƠNG 1.
“Có cảm thấy sợ hãi khi đối mặt với xã hội không có tình người chưa?”
“Có từng thắc mắc tại sao thế giới này thay đổi một cách đáng sợ như vậy?”
“Tôi sẽ kể cho các bạn nghe cách mà tôi sinh sống trong thế giới hoang tàn đó.”
Hoa Quốc, thành phố Mẫu Đơn.
Học viện Nghệ thuật Hi Lan, năm hai, khoa thiết kế. Bên trong hội trường đông đúc sinh viên, đang có buổi thuyết trình của nữ giáo sư nổi tiếng, cô được mệnh danh là thiên tài kiến trúc sư có một không hai trên thế giới. Gốc cuối hội trường, tôi ngồi đó, trong mắt chứa một tia mê mang. Ánh mắt quan sát xung quanh và dừng lại trên màn hình trắng đang chiếu tài liệu. Nhưng tâm tư bây giờ của tôi đang đặt ở một việc khác. Mấy giây trước, tôi tự mình nhảy xuống vực sâu tử thần. Một giây sau, tôi liền ngồi trong căn phòng có cách bày trí vừa quen thuộc vừa xa lạ.
[Đây không phải là Học Viện Nghệ Thuật Hi Lan, ở Hoa Quốc sao?]
Tôi nhớ không nhằm thì thành phố này đã biến thành một đống hoang tan, không một ai dám đặt chân tới vì độ nguy hiểm của nó.
[Không lẽ mình đang mơ sao!]
Tôi bật cười, tự nhéo mình một cái, cảm giác đau truyền đến đại não.
"Đau...Đau... Vậy là không phải mơ rồi!"
Hành động và lời nói thì thầm của tôi khiến người bạn học ngồi bên cạnh phải tránh xa. Tôi ngại ngùng ngừng nhéo mặt mình lại. Hạ giọng xuống chỉ đủ mình tôi nghe.
"Nếu không phải là đang mơ, thì có lẽ nào...Mình sống lại rồi sao?"
Nếu tôi nhớ không nhằm, đây là tiết học cuối cùng của tôi, khi thế giới bước vào thời kỳ đen tối.
[Mấy giờ rồi ta!]
Tôi lục tìm chiếc điện thoại trong túi sách. Thiệt tình, giờ mới biết, sao hồi xưa mình bầy hầy dữ vậy! Có bao nhiêu đồ cũng nhét vào trong túi, không chịu dọn dẹp. Sau một hồi lâu, tôi cũng cầm trên tay chiếc điện thoại đời cũ. Mở khóa bằng vân tay, màn hình liền hiển thị dòng thời gian và vài tin nhắn rác.
[Bồn giờ chiều, mạt thế bắt đầu lúc nữa đêm. Mình còn đủ thời gian chuẩn bị vật tư.]
Tiết học còn ba mươi phút nữa sẽ kết thúc. Nhưng tôi bây giờ không có thời gian bận tâm tới nó, liền dọn dẹp dụng cụ học tập cho vào túi. Rồi rời khỏi lớp học ngay lập tức, dù sao đây cũng không phải buổi học quan trọng, nên học viện không quan tâm những sinh viên bỏ buổi học giữ chừng.
Hiện tại bây giờ, trước khi mạt thế bùng nổ, tôi cần phải chuẩn bị một ít vật tư, rồi tìm một nơi nào đó an toàn để lánh nạn trước.
[Nơi an toàn?]
"Đúng rồi căn nhà ở ngoại ô!"
Mất mấy giây, tôi nhớ ra một việc, khi tôi đậu thủ khoa Học Viện Nghệ Thuật Hi Lan, ông anh trai có mua một căn nhà ở ngoại ô làm quà mừng, để tiện cho tôi sinh sống ở nơi đất khách quê người. Nếu không nhằm ở đó còn có máy phát điện dự phòng, dù cả thế giới này có rơi vào hỗn loạn, nguồn điện ngừng cung cấp thì cũng nhờ có mấy tấm pin năng lượng mặt trời đề sử dụng. Dù sao, mạt thế có đến thì ngoại ô so với nội thành an toàn hơn một chút.
"Quyết định vậy đi! Giờ đi trung tâm thương mại."
Trung tâm thương mại, mất mười lăm phút đi xe. Không hổ danh nơi tập trung nhiều người nhất thành phố Mẫu Đơn. Khi bước vào, tôi không ngần ngại đi vào khu thực phẩm. Tôi lựa chọn những loại thực phẩm có thể để lâu, không dễ hư hại. Chủ yếu là những đồ ăn vặt, nhiều calo, các loại snack, mỳ tôm, socola, bánh quy,...Đương nhiên là tôi không quên mua đồ nấu lẩu. Đêm nay, tôi sẽ vào bếp tự thưởng cho mình, dù gì đời trước, muốn ăn lẩu cũng không có đủ nguyên liệu và gia vị để nấu.
Ngoài ra, thứ không thể thiếu đó là nước. Thức ăn có thể không ăn mấy ngày nhưng nước là thứ không thể thiếu. Mạt thế được một tuần, nguồn nước bắt đầu ô nhiễm, con người không thể sử dụng. Nên chuyển sang dùng nước khoáng, nhưng một thời gian rồi cũng sẽ cạn kiệt. Nếu không có sự xuất hiện những dị năng nguyên tố thủy, thì nhân loại đã diệt vong ở thời kỳ đầu mạt thế.
Sau khi kiểm tra hàng hóa đầy đủ tôi đẩy mấy chiếc xe ra quầy tính tiền. Trong lúc tính tiền, chị nhân viên không ngừng nhìn tôi, một cô gái chân yếu tay mềm sao có thể cầm nhiêu đây đồ được chứ! Chị ấy tốt bụng, hỏi tôi có muốn dùng dịch vụ giao hàng tận nhà không, tôi vui vẻ mỉm cười đồng ý.
Sau khi thanh toán và làm thủ tục giao hàng tận nhà. Tôi nhanh chóng đi chuyển lên tầng ba khu thương mại, tầng này chủ yếu về thời trang. Tôi muốn mua mấy bộ đồ dễ vận động, tôi lựa đồ không thèm nhìn giá cả, chỉ thấy nó thuận mắt liền lấy. Dù sao, mạt thế tiền cũng không dùng được, giữ bên mình làm gì, dùng hết cho rồi! Nói chứ tiền của tôi không có nhiều, nếu không tôi còn muốn mua một chiếc xe luôn ấy chứ!
Ngoài mua đồ mặc hằng ngày, tôi còn mua vài cái áo ấm, dù gì mạt thế khí hậu thất thường, lúc nắng chói chang, lúc thì giá rét. Sau đó, lượn qua cửa hàng giày dép, đưa mấy em giày thể thao vào giỏ đồ. Rồi mua thêm vài cái túi, mũ lưỡi trai và không thể quên mua vài vật dụng cá nhân. Tôi cũng không quên ký nhận giao hàng về tận nhà luôn, đỡ mất công phải xách về.
Sau khi ra khỏi trung tâm thương mại, tôi còn ghé qua tiệm thuốc đối diện, mua ít loại kháng viêm, hạ sốt, cồn và nhiều thứ khác, trong đó tôi mua nhiều nhất chính là mấy trăm hộp khẩu trang.
Mạt thế phái nữ so phái nam yếu thế hơn nhiều, nhất là phụ nữ càng đẹp càng dễ bị để ý. Huống hồ tôi lại nằm trong số đó, không phải tôi tự khen mình đâu! Nhưng vì lớn lên có ngoại hình nỗi trội hơn so với bạn bè đồng trang lứa, nên có rất nhiều ánh mắt ghen ghét, muốn sống yên ổn phải dấu đi khuôn mặt này.
Tôi gật đầu tỏ ý hài lòng với tất cả mọi thứ mình mua. Mỗi bên hai tay cầm bốn túi đồ, đứng ven đường bắt một chiếc xe để về căn nhà ở ngoại ô. Tôi đợi cũng không lâu liền có một chiếc xe đến. Chú tài xế xuống xe giúp tôi để mấy túi đồ ra cốp sau. Sau đó, tôi mới mở cửa ngồi vào trong xe, khi tôi ổn định chỗ ngồi rồi chú tài xế mới lên tiếng hỏi tôi.
"Cháu bé! Con tính đi đâu?"
"Chú hãy đến khu dân cư Mộc Lan ở ngoài ô giúp cháu nha!"
Nhận được địa chỉ, bác tài cho xe lăn bánh. Ngồi trong xe, nhìn xuyên qua khung cửa kính, đặt vào mắt tôi là thành phố xa hoa lộng lẫy, rực rỡ sắc màu, đông đúc, nhộn nhịp. Chỉ còn vài tiếng nữa thôi sự phồn hoa sẽ biến mất, hay vào đó là chết chóc. Chiếc xe chạy nhanh, xa dần thành phố đến với ngoại ô yên tĩnh, cho tôi cảm giác vừa thanh bình, dễ chịu, lại vừa đáng sợ, mất cả tiếng đồng hồ mới đến nơi. Đây là khu dân cư có an ninh chặt chẽ, đảm bảo an toàn khi ở đây mấy tuần. Tôi chỉ tạm trú ở đây cho đến khi có dị năng, mới rời đi.
Sau khi bác bảo vệ kiểm tra, mới cho xe chạy vào. Đến nơi, tôi trả tiền tài xế và cầm đồ xuống xe, bỗng lòng tốt trong người trỗi dậy.
"À! Cháu khuyên chú nên về sớm, mua nhiều thực phẩm dự trữ vào vì thế giới này sắp có biến rồi."
Không để chú ấy lên tiếng trả lời tôi cầm đồ quay đi về phía cổng nhà. Chú tài xế cũng khó hiểu nhưng mà cũng không để tâm cho lắm, liền cho xe rời khỏi khu dân cư này.
Tôi nhìn căn nhà có kích thước vừa phải gồm một lầu, đủ cho bốn người sinh sống. Bên ngoài được thiết kế theo phong cách phương tây, lấy màu trắng làm chủ đạo. Ngoài ra, để người dân không nhằm lẫn, bên phía công ty còn khắc tên chủ nhà lên tấm gỗ và cố định nó trên cổng nên sẽ không bị nhầm lẫn.
Cổng trước không khóa, tôi mở cửa bước vào. Đặt vào mắt tôi là nhiều thùng xốp, chồng chất như núi, đó là toàn bộ đồ tôi mua lúc ở trung tâm thương mại. Tôi hài lòng mở cửa bằng khoá vân tay, rồi xắn tay áo đem những thứ này vào nhà. Chỉ mất mấy phút đem hết đồ đạt đặt vào trong phòng khách. Tôi cảm thấy mệt liền ngã lưng xuống chiếc ghế êm ái. Thân thể này so với đời trước còn rất yếu, chỉ khiêng nhiều đó đồ đã mệt đứt hơi rồi!
"Phải luyện tập nhiều hơn! Nhưng mà đã lâu mình chưa thư giản như bây giờ? Cảm giác cứ như mơ vậy đó! Cứ sợ khi tỉnh dậy phải đối mặt sự việc đó."
Đời trước, sau khi mạt thế tôi đều ngủ trên nền đất là chủ yếu, sáng ngày nào dậy cũng ê ẩm cả lưng. Còn nếu ngủ giường cũng không được mềm mại như bây giờ. Nằm phủ phê một hồi, tôi mới chịu đứng dậy đi tắm. Sau khi tắm xong, tôi mới bắt đầu nấu ăn. Loay hoay một hồi trong bếp, tôi mới nấu xong nồi lẩu cay. Mùi hương bay khắp căn nhà, thật kích thích vị giác! Khẩu vị của tôi nêm nếm rất đậm đà, nên nồi lẩu này có phần hơi cay. Vị ngọt của thịt, còn hòa quyện với vị chua của cà, cùng với nước dùng cay cay và một chút rau quả.
"Thật là tuyệt vời!"
Sau khi chén xong nồi lẩu cho bốn người ăn. Tôi xoa cái bụng, đem chén bát đi rửa. Rồi mới ngồi vào ghế, mở ti vi lên xem. Vừa chuyển vài kênh thì tôi dựng lại ở kênh đang chiếu thời sự. Trong kênh đang phát tin tức, chiều nay thị trấn Ngọn Đồi Xanh của Mộc Quốc, xuất hiện những bệnh nhân sốt cao, đưa vào bệnh viện một thời gian xuất hiện chịu chứng cắn người không rõ nguyên nhân, hiện chính phủ đã cách ly thị trấn này. Quân đội đã được cử đến để bảo vệ những nơi xung quanh Mộc Quốc. Những nhà khoa học trên thế giới đã bắt tay vào nghiên cứu và đưa ra lời giải đáp trong thời gian sớm nhất... Như nhớ ra gì đó, tôi lấy điện thoại bấm dãy số quen thuộc, nhưng đầu dây bên kia đáp lại tôi là thuê báo quý khách, tôi liền quay sang nhắn tin.
[Nếu anh thấy tin nhắn thì điện thoại cho em ngay!]
Tôi tắt ti vi, trong mắt chứa tia vừa lo lắng vừa hoang mang.
[Sao lại xuất hiện sớm như vậy?]
Không thể nào! Tôi nhớ không nhằm đời trước nó diễn ra vào nữa đêm. Khi đó, tôi quyết định ở lại học viện thiết kế một bản thảo cho cuộc thi hằng năm. Lúc đồng hồ đã điểm sáng ngày hôm sau, trời đang mưa, sấm chớp vang trời lấn áp tiếng hét vang vọng hành lang. Có một người bạn học hớt hải đứng ở cửa bảo tôi mau chạy đi, ở đây xuất hiện quái vật! Tôi còn nhớ như in hình ảnh người bạn đó bị cắn bởi hai nam sinh.
"Không lẽ do mình sống lại, gây ra hiệu ứng bươm bướm."
Tôi suy nghỉ, nhưng cũng không thể nào nghỉ ra được đáp án hợp lý. Liền lắc đầu, bỏ sự việc này qua một bên, điều quan trọng nhất bây giờ là đi đóng chặt tất cả các cửa ra vào. Tắt đèn về phòng ngủ một giấc cho thoải mái tinh thần, để chuẩn bị cho ngày mai. Ngày mà toàn bộ thế giới thay đổi!
Ngày 7 tháng 7 năm X977, đồng hồ điểm qua mười hai giờ đêm, mây mù đen xám xịt, trời bắt đầu đổ mưa, cơn mưa nặng hạt kéo dài suốt mấy tiếng đồng hồ, đem đến một loại mầm mống đáng sợ, reo rắc vào trong cơ thể động vật, thực vật, lẫn con người. Biến họ thành những cổ máy giết người, ghê tởm. Đêm đó, chính là sự kiện bắt đầu cho những chuỗi ngày kinh hoàng của nhân loại. Và cũng là thời điểm mà tôi bắt đầu cho một hành trình mới.
HẾT CHƯƠNG 1.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.