Chương 163: Tập kích
Hoa Bão
05/07/2020
Nhảy ra khỏi ban công tầng bốn, tên hóa thú dùng cả tay cả chân và cả cái đuôi dài để trèo xuống, tốc độ rất nhanh và động tác cực kì linh hoạt. Khi đi ngang qua các tầng bên dưới, thỉnh thoảng hắn sẽ dừng lại để gọi người. Và khi đã đặt chân xuống đến mặt đất rồi thì chẳng bao lâu sau liền có một nhóm nhỏ bảy, tám người nữa tụ tập lại.
Chọn lấy năm thằng đàn em khỏe mạnh và thân tín nhất, hắn ra lệnh cho bọn nó chuẩn bị vũ khí, công cụ để đi săn. Ưu tiên hành trang gọn nhẹ, thuận tiện để di chuyển nhanh chóng. Mang đi toàn bộ ba khẩu súng bắn thuốc mê của cả đội và thủ thêm cả hai khẩu AK nữa. Tên hóa thú lập tức dẫn theo bọn đàn em chui vào trong con hẻm tối mà nhóm Tân vừa mới chạy vào lúc nãy.
Trong sắc trời u ám, khuôn mặt của hắn và cả năm tên đàn em đều toát ra vẻ hưng phấn, điên cuồng. Hơi ngửa mặt lên một chút và đưa mũi về đằng trước hít hít như đánh hơi, đôi con ngươi có đồng tử dựng đứng của hắn cũng hơi lóe lên trong bóng tối:
- Chà!!! Thật là thơm…! Khặc khặc…!
…
Mở ra tốc độ di chuyển thật nhanh một thời gian, Tân cảm thấy khoảng cách tương đối ổn rồi liền để cho hai cô bé từ trên lưng con Lu xuống. Trời càng ngày càng tối, và di chuyển bên ngoài vùng hoang dã sẽ càng lúc càng không an toàn. Bây giờ, bọn nó cần khả năng chiến đấu và tính cơ động của con Lu hơn là một phương tiện di chuyển đơn giản.
Thoát khỏi ràng buộc trên lưng, con Lu liền lập tức chạy ra cảnh giới vòng ngoài. Chạy lên chạy xuống, mũi đánh hơi tám hướng, tai nghe ngóng bốn phương, nó sẽ đảm nhiệm mọi vị trí, từ trinh sát phía trước, đến cản hậu phía sau, từ bọc hai bên cánh đến cơ động chi viện cho bất kì vị trí chiến đấu nào. Chỉ cần vẫn còn thấy sự hăng hái, tinh thần của con chó lớn, mọi người đều yên tâm hơn rất nhiều.
Vừa đi, Tân vừa nhẩm tính, suy nghĩ chuyện xảy ra lúc vừa rồi. Không thể không nói, hôm nay tụi nó tổn thất nặng nề. Bỏ lại hơn trăm cân thịt lợn chất lượng cao, nguyên bộ vỏ giáp ngoài có giá trị lớn, lại còn cả một đống hành trang nguyên bản của tụi nó nữa. Tất cả đều là thiệt hại.
May mắn là viên kết tinh năng lượng hắn cẩn thận giữ ở trên người nên bây giờ vẫn còn. Còn có cả hơn chục cây gai nhọn hắn giắt ở thắt lưng nữa. Hai thứ này đem về khu an toàn đổi cho quân đội thì coi như là chuyến đi này cũng có thu hoạch.
Và nếu tính cẩn thận ra thì cái bữa ăn no thỏa thích của bọn nó cũng có giá trị cao không kém. Thịt Lợn Giáp Gai không những hết sức thơm ngon mà nó còn có giá trị dinh dưỡng cực kì cao nữa. Ăn được no và đặc biệt là ăn những loại thực phẩm mới, cao năng lượng như thế này là có tác dụng đến việc gia tăng thể chất và cả cường độ của siêu năng lực. Nếu là người bình thường còn có khả năng đề cao cơ hội thức tỉnh nữa. Điều này là đã được chứng minh qua thực tế và cũng được cả sở nghiên cứu của quân đội trong khu an toàn xác nhận rồi.
Với một bữa ăn lớn như thế này, trước tạm thời không đề cập đến ba đứa Tân, Huyền Linh và An Nhiên thu được lợi bao nhiêu, chỉ tính riêng việc để bé Thương tích lũy một lượng cực lớn năng lượng dự phòng, và con Lu ăn được căng đầy bụng là rất tốt rồi.
Bé Thương chỉ cần có đủ năng lượng, em có thể liên tục khôi phục thể lực và cường hóa tạm thời cho đồng đội, còn có thể cấp tốc chữa lành vết thương. Nếu mà sử dụng tốt hoàn toàn có thể để cả chiến cuộc lật kèo.
Còn con Lu. Nó thì chỉ cần có ăn là sẽ liên tục phát triển cơ thể. Cơ thể càng lớn thì nó cũng càng mạnh. Mặc dù tốc độ lớn lên của nó không còn nhanh chóng như lúc ban đầu nhưng nó vẫn chậm rãi lớn lên tiếp. Và thay vì gia tăng kích thước một cách đơn thuần, nó cũng phát triển thiên về hướng càng ngày càng rắn chắn. Cơ bắp càng ngày càng ngưng kết, da lông trở nên khó mà xuyên thủng và xương cốt cũng biến thành cứng cỏi vô cùng.
Suy nghĩ được và mất, tổng kết lại thu hoạch của cả một ngày, Tân cũng thuận tiện tính toán xem tiếp theo mình sẽ làm gì.
Trước tiên là cứ phải về đến khu an toàn đã, dã ngoại ban đêm quá là nguy hiểm cho mấy cô gái và cho cả chính bản thân mình. Đêm nay chắc là sẽ phải nghỉ ngơi vì bọn nó cần tiêu hóa bớt thức ăn và cả thu hoạch còn lại của chuyến đi này. Đến tầm rạng sáng khoảng ba hoặc bốn giờ, Tân nghĩ mình sẽ phải quay lại cái chỗ đó một chuyến.
Bình thường hắn không thích phiền phức. Chỉ cần mọi người an toàn, chấp nhận bỏ đống thịt lợn lại cũng được, mạng sống là quan trọng hơn. Mà hoang dã mênh mông chắc gì ngày sau đã gặp lại, nên một số thứ nếu là có thể bỏ qua được thì hắn cũng sẽ không quan tâm lắm. Nhưng một vài thứ hắn nhìn thấy lúc cuối cùng khiến cho hắn phải bận tâm.
Thương hại có, đau xót có, mà có càng nhiều hơn một chút thì là một loại tín niệm trong lòng. Tân biết, tận thế hàng lâm, nhân tính đứng trước sinh tử tồn vong liền không đáng một đồng. Thế nhưng, nếu chỉ đơn giản như thế thì con người có khác quái gì con vật. Mà con vật như con Lu nó còn có tình cảm hơn con người, vậy thì khác nào người sống không bằng chó…
Khe khẽ thở dài, nếu cái thế giới này khốn nạn, ai ai cũng là “con” thì ít nhất hắn muốn mình có thể giữ lại một chút “người”.
“Hiện tại ta cố gắng một chút vì người. Đến khi nào đó mà bạn bè, người thân của ta, thậm chí là chính ta gặp phải điều tương tự, ta có quyền hi vọng ai đó cũng sẽ giống như ta bây giờ. Còn nếu bây giờ ta không làm gì, thì sẽ thật không có gì cả. Đến lúc cơ nhỡ, đừng hi vọng có ai giúp đỡ, bởi vì bản thận cũng tự ngẫm lại chính mình, cảm thấy có đáng? Sống quá ích kỉ thì đừng mong có bất kì ai hào phóng với mình.”
Tân tính sẽ đi một mình thôi. Đây là quyết định của cá nhân, không nên kéo mấy cô gái vào trong rắc rối cùng mình. Mang theo con Lu đi là được. Hắn tính toán, tầm thời gian đó là lúc con người ta mệt mỏi và dễ lơ là cảnh giác nhất. Chuẩn bị nhiều một ít đồ, cũng không phải là không có cơ hội cứu người.
Cả bọn chạy chậm giữa vùng phế tích. Những ngôi nhà hoang vắng và đống đổ nát đan xen bốn phía. Vô số cây cối chen nhau mọc lên tươi tốt như rừng. Sắc trời chập tối phủ lên những mảng đen xám, u ám vô cùng.
Mặt trời lặn xuống nhưng cũng không có nghĩa là vạn vật đều nghỉ ngơi. Rất nhiều loài sinh vật đều chọn trời tối làm thời gian hoạt động của mình. Thế nên, vùng hoang dã liền trở nên nhộn nhịp hơn rất nhiều lần buổi sáng, tiếng côn trùng gáy, tiếng chim kêu, tiếng thú gào vang lên khắp chốn. Trong cái hoàn cảnh này, cả nhóm bọn nó bắt buộc phải giảm tốc độ xuống một chút để đề cao sự cảnh giác của mình.
Bọn nó đã đi được khá xa rồi. Mặc dù phải đi đường vòng vèo một chút nhưng Tân đoán chắc là cũng sắp đến được vành đai an toàn. Đến được đó thì bọn nó có thể dựa vào điểm trước chòi canh và con đường đã được quân đội dọn dẹp ra để di chuyển tiếp. Nơi đó có tồn tại trật tự, nên hệ số an toàn cũng theo đó mà tăng lên rất nhiều.
Đứng trên đỉnh của một đống đổ nát khá cao, tầm mắt nơi này rất tốt, và với thị lực nhìn được trong bóng tối của mình, Tân có thể đưa mắt đi thật xa. Ở giữa một mảnh cây lá chập chùng, hắn nhìn thấy một cái tháp canh thật cao tỏa ra ánh đèn như một ngọn hải đăng trong đêm tối vậy. Nhìn lá cờ đỏ sao năm cánh vàng bay phấp phới trong gió đêm, Tân thoáng cười một cái, trong lòng cũng nhẹ thở ra.
Điểm trước chòi canh đây rồi. Nếu đi nhanh thì chỉ tầm nửa tiếng nữa là bọn nó sẽ đến được. Nhảy xuống khỏi đống đổ nát, Tân động viên cả nhóm tiếp tục lên đường.
Mấy cô gái đã liên tục di chuyển với tốc độ cao và tâm lí căng thẳng nên đều đã hơi rịn ra một tầng mồ hôi mịn trên trán, nghe Tân nói thế liền có tinh thần hẳn. Lấy hơi một chút rồi lại tiếp tục đi chuyển cùng, theo sát từng bước chân.
Sắc trời càng tối hơn một chút, lúc này chỉ có Tân và Thương là còn có thể nhìn rõ được mọi thứ thôi, con Lu là chó nên không tính, còn hai mẹ con Huyền Linh, An Nhiên đã không thể nào nhìn thấy rõ được đường đi phía trước rồi. Huyền Linh đi đoạn hậu chỉ có thể bám sát theo bóng lưng của Tân mà cố gắng bắt kịp. May mắn là có con Lu luôn chạy quẩn lại phía đằng sau mới khiến cho tâm tình của cô an tâm hơn một chút.
Tiếng lá cây xào xạc hòa cùng với tiếng bước chân. Tân không hiểu tại sao trong lòng bỗng dâng lên cảm giác rất là dị thường. Mọi thứ rõ ràng vẫn ổn và đang tiến triển hết sức thuận lợi nhưng hắn lại thấy có một chút bất an vô cớ, cảm giác bứt rứt trong người. Giống như là đi về một mình buổi tối trên con đường vắng vậy, rõ ràng không có gì nhưng cảm giác lại thấy khó chịu, bất an.
Đột nhiên, vết sẹo dài nơi đuôi mắt trái của hắn hơi giật lên. Và cùng lúc đó, con Lu đang chạy bên cạnh cũng dừng lại. Nó hạ thấp người, bốn chân đứng dạng ra, đầu hướng về một phía nào đó đằng sau và:
- RÍT GÀO…!!!
- Phụp phụp phụp.
Cùng với tiếng gào của con Lu là mấy tiếng bật hơi vang lên nhẹ bẫng.
Con Lu chồm lên, chắn trước người Tân. Lập tức, cả vai và eo của nó bị một thứ giống như là mũi phi tiêu có hình hơi bầu dục với phần kim nhọn đâm vào.
Không chỉ con Lu bị bắn. Ở phía cuối đoàn, Huyền Linh cũng chỉ kịp rên lên một tiếng rồi gục ngã.
Hai cô bé con vẫn còn bàng hoàng chưa kịp nhận thức được tình hình đột ngột biến đổi xung quanh. Còn Tân, hắn đã trợn to mắt lên, đồng tử thít lại, cả người phát lực lao về phía hai cô bé, miệng cũng hét to:
- Nằm xuống!!!
…MTTH…
Truyện được thực hiện bởi nhóm viết Hoa Bão
Ý tưởng và cốt truyện: Th.a Woa
Kịch bản: Sói lạc lối
Viết chính: Lan Thi
Biên tập viên: Mộc Chi
Chọn lấy năm thằng đàn em khỏe mạnh và thân tín nhất, hắn ra lệnh cho bọn nó chuẩn bị vũ khí, công cụ để đi săn. Ưu tiên hành trang gọn nhẹ, thuận tiện để di chuyển nhanh chóng. Mang đi toàn bộ ba khẩu súng bắn thuốc mê của cả đội và thủ thêm cả hai khẩu AK nữa. Tên hóa thú lập tức dẫn theo bọn đàn em chui vào trong con hẻm tối mà nhóm Tân vừa mới chạy vào lúc nãy.
Trong sắc trời u ám, khuôn mặt của hắn và cả năm tên đàn em đều toát ra vẻ hưng phấn, điên cuồng. Hơi ngửa mặt lên một chút và đưa mũi về đằng trước hít hít như đánh hơi, đôi con ngươi có đồng tử dựng đứng của hắn cũng hơi lóe lên trong bóng tối:
- Chà!!! Thật là thơm…! Khặc khặc…!
…
Mở ra tốc độ di chuyển thật nhanh một thời gian, Tân cảm thấy khoảng cách tương đối ổn rồi liền để cho hai cô bé từ trên lưng con Lu xuống. Trời càng ngày càng tối, và di chuyển bên ngoài vùng hoang dã sẽ càng lúc càng không an toàn. Bây giờ, bọn nó cần khả năng chiến đấu và tính cơ động của con Lu hơn là một phương tiện di chuyển đơn giản.
Thoát khỏi ràng buộc trên lưng, con Lu liền lập tức chạy ra cảnh giới vòng ngoài. Chạy lên chạy xuống, mũi đánh hơi tám hướng, tai nghe ngóng bốn phương, nó sẽ đảm nhiệm mọi vị trí, từ trinh sát phía trước, đến cản hậu phía sau, từ bọc hai bên cánh đến cơ động chi viện cho bất kì vị trí chiến đấu nào. Chỉ cần vẫn còn thấy sự hăng hái, tinh thần của con chó lớn, mọi người đều yên tâm hơn rất nhiều.
Vừa đi, Tân vừa nhẩm tính, suy nghĩ chuyện xảy ra lúc vừa rồi. Không thể không nói, hôm nay tụi nó tổn thất nặng nề. Bỏ lại hơn trăm cân thịt lợn chất lượng cao, nguyên bộ vỏ giáp ngoài có giá trị lớn, lại còn cả một đống hành trang nguyên bản của tụi nó nữa. Tất cả đều là thiệt hại.
May mắn là viên kết tinh năng lượng hắn cẩn thận giữ ở trên người nên bây giờ vẫn còn. Còn có cả hơn chục cây gai nhọn hắn giắt ở thắt lưng nữa. Hai thứ này đem về khu an toàn đổi cho quân đội thì coi như là chuyến đi này cũng có thu hoạch.
Và nếu tính cẩn thận ra thì cái bữa ăn no thỏa thích của bọn nó cũng có giá trị cao không kém. Thịt Lợn Giáp Gai không những hết sức thơm ngon mà nó còn có giá trị dinh dưỡng cực kì cao nữa. Ăn được no và đặc biệt là ăn những loại thực phẩm mới, cao năng lượng như thế này là có tác dụng đến việc gia tăng thể chất và cả cường độ của siêu năng lực. Nếu là người bình thường còn có khả năng đề cao cơ hội thức tỉnh nữa. Điều này là đã được chứng minh qua thực tế và cũng được cả sở nghiên cứu của quân đội trong khu an toàn xác nhận rồi.
Với một bữa ăn lớn như thế này, trước tạm thời không đề cập đến ba đứa Tân, Huyền Linh và An Nhiên thu được lợi bao nhiêu, chỉ tính riêng việc để bé Thương tích lũy một lượng cực lớn năng lượng dự phòng, và con Lu ăn được căng đầy bụng là rất tốt rồi.
Bé Thương chỉ cần có đủ năng lượng, em có thể liên tục khôi phục thể lực và cường hóa tạm thời cho đồng đội, còn có thể cấp tốc chữa lành vết thương. Nếu mà sử dụng tốt hoàn toàn có thể để cả chiến cuộc lật kèo.
Còn con Lu. Nó thì chỉ cần có ăn là sẽ liên tục phát triển cơ thể. Cơ thể càng lớn thì nó cũng càng mạnh. Mặc dù tốc độ lớn lên của nó không còn nhanh chóng như lúc ban đầu nhưng nó vẫn chậm rãi lớn lên tiếp. Và thay vì gia tăng kích thước một cách đơn thuần, nó cũng phát triển thiên về hướng càng ngày càng rắn chắn. Cơ bắp càng ngày càng ngưng kết, da lông trở nên khó mà xuyên thủng và xương cốt cũng biến thành cứng cỏi vô cùng.
Suy nghĩ được và mất, tổng kết lại thu hoạch của cả một ngày, Tân cũng thuận tiện tính toán xem tiếp theo mình sẽ làm gì.
Trước tiên là cứ phải về đến khu an toàn đã, dã ngoại ban đêm quá là nguy hiểm cho mấy cô gái và cho cả chính bản thân mình. Đêm nay chắc là sẽ phải nghỉ ngơi vì bọn nó cần tiêu hóa bớt thức ăn và cả thu hoạch còn lại của chuyến đi này. Đến tầm rạng sáng khoảng ba hoặc bốn giờ, Tân nghĩ mình sẽ phải quay lại cái chỗ đó một chuyến.
Bình thường hắn không thích phiền phức. Chỉ cần mọi người an toàn, chấp nhận bỏ đống thịt lợn lại cũng được, mạng sống là quan trọng hơn. Mà hoang dã mênh mông chắc gì ngày sau đã gặp lại, nên một số thứ nếu là có thể bỏ qua được thì hắn cũng sẽ không quan tâm lắm. Nhưng một vài thứ hắn nhìn thấy lúc cuối cùng khiến cho hắn phải bận tâm.
Thương hại có, đau xót có, mà có càng nhiều hơn một chút thì là một loại tín niệm trong lòng. Tân biết, tận thế hàng lâm, nhân tính đứng trước sinh tử tồn vong liền không đáng một đồng. Thế nhưng, nếu chỉ đơn giản như thế thì con người có khác quái gì con vật. Mà con vật như con Lu nó còn có tình cảm hơn con người, vậy thì khác nào người sống không bằng chó…
Khe khẽ thở dài, nếu cái thế giới này khốn nạn, ai ai cũng là “con” thì ít nhất hắn muốn mình có thể giữ lại một chút “người”.
“Hiện tại ta cố gắng một chút vì người. Đến khi nào đó mà bạn bè, người thân của ta, thậm chí là chính ta gặp phải điều tương tự, ta có quyền hi vọng ai đó cũng sẽ giống như ta bây giờ. Còn nếu bây giờ ta không làm gì, thì sẽ thật không có gì cả. Đến lúc cơ nhỡ, đừng hi vọng có ai giúp đỡ, bởi vì bản thận cũng tự ngẫm lại chính mình, cảm thấy có đáng? Sống quá ích kỉ thì đừng mong có bất kì ai hào phóng với mình.”
Tân tính sẽ đi một mình thôi. Đây là quyết định của cá nhân, không nên kéo mấy cô gái vào trong rắc rối cùng mình. Mang theo con Lu đi là được. Hắn tính toán, tầm thời gian đó là lúc con người ta mệt mỏi và dễ lơ là cảnh giác nhất. Chuẩn bị nhiều một ít đồ, cũng không phải là không có cơ hội cứu người.
Cả bọn chạy chậm giữa vùng phế tích. Những ngôi nhà hoang vắng và đống đổ nát đan xen bốn phía. Vô số cây cối chen nhau mọc lên tươi tốt như rừng. Sắc trời chập tối phủ lên những mảng đen xám, u ám vô cùng.
Mặt trời lặn xuống nhưng cũng không có nghĩa là vạn vật đều nghỉ ngơi. Rất nhiều loài sinh vật đều chọn trời tối làm thời gian hoạt động của mình. Thế nên, vùng hoang dã liền trở nên nhộn nhịp hơn rất nhiều lần buổi sáng, tiếng côn trùng gáy, tiếng chim kêu, tiếng thú gào vang lên khắp chốn. Trong cái hoàn cảnh này, cả nhóm bọn nó bắt buộc phải giảm tốc độ xuống một chút để đề cao sự cảnh giác của mình.
Bọn nó đã đi được khá xa rồi. Mặc dù phải đi đường vòng vèo một chút nhưng Tân đoán chắc là cũng sắp đến được vành đai an toàn. Đến được đó thì bọn nó có thể dựa vào điểm trước chòi canh và con đường đã được quân đội dọn dẹp ra để di chuyển tiếp. Nơi đó có tồn tại trật tự, nên hệ số an toàn cũng theo đó mà tăng lên rất nhiều.
Đứng trên đỉnh của một đống đổ nát khá cao, tầm mắt nơi này rất tốt, và với thị lực nhìn được trong bóng tối của mình, Tân có thể đưa mắt đi thật xa. Ở giữa một mảnh cây lá chập chùng, hắn nhìn thấy một cái tháp canh thật cao tỏa ra ánh đèn như một ngọn hải đăng trong đêm tối vậy. Nhìn lá cờ đỏ sao năm cánh vàng bay phấp phới trong gió đêm, Tân thoáng cười một cái, trong lòng cũng nhẹ thở ra.
Điểm trước chòi canh đây rồi. Nếu đi nhanh thì chỉ tầm nửa tiếng nữa là bọn nó sẽ đến được. Nhảy xuống khỏi đống đổ nát, Tân động viên cả nhóm tiếp tục lên đường.
Mấy cô gái đã liên tục di chuyển với tốc độ cao và tâm lí căng thẳng nên đều đã hơi rịn ra một tầng mồ hôi mịn trên trán, nghe Tân nói thế liền có tinh thần hẳn. Lấy hơi một chút rồi lại tiếp tục đi chuyển cùng, theo sát từng bước chân.
Sắc trời càng tối hơn một chút, lúc này chỉ có Tân và Thương là còn có thể nhìn rõ được mọi thứ thôi, con Lu là chó nên không tính, còn hai mẹ con Huyền Linh, An Nhiên đã không thể nào nhìn thấy rõ được đường đi phía trước rồi. Huyền Linh đi đoạn hậu chỉ có thể bám sát theo bóng lưng của Tân mà cố gắng bắt kịp. May mắn là có con Lu luôn chạy quẩn lại phía đằng sau mới khiến cho tâm tình của cô an tâm hơn một chút.
Tiếng lá cây xào xạc hòa cùng với tiếng bước chân. Tân không hiểu tại sao trong lòng bỗng dâng lên cảm giác rất là dị thường. Mọi thứ rõ ràng vẫn ổn và đang tiến triển hết sức thuận lợi nhưng hắn lại thấy có một chút bất an vô cớ, cảm giác bứt rứt trong người. Giống như là đi về một mình buổi tối trên con đường vắng vậy, rõ ràng không có gì nhưng cảm giác lại thấy khó chịu, bất an.
Đột nhiên, vết sẹo dài nơi đuôi mắt trái của hắn hơi giật lên. Và cùng lúc đó, con Lu đang chạy bên cạnh cũng dừng lại. Nó hạ thấp người, bốn chân đứng dạng ra, đầu hướng về một phía nào đó đằng sau và:
- RÍT GÀO…!!!
- Phụp phụp phụp.
Cùng với tiếng gào của con Lu là mấy tiếng bật hơi vang lên nhẹ bẫng.
Con Lu chồm lên, chắn trước người Tân. Lập tức, cả vai và eo của nó bị một thứ giống như là mũi phi tiêu có hình hơi bầu dục với phần kim nhọn đâm vào.
Không chỉ con Lu bị bắn. Ở phía cuối đoàn, Huyền Linh cũng chỉ kịp rên lên một tiếng rồi gục ngã.
Hai cô bé con vẫn còn bàng hoàng chưa kịp nhận thức được tình hình đột ngột biến đổi xung quanh. Còn Tân, hắn đã trợn to mắt lên, đồng tử thít lại, cả người phát lực lao về phía hai cô bé, miệng cũng hét to:
- Nằm xuống!!!
…MTTH…
Truyện được thực hiện bởi nhóm viết Hoa Bão
Ý tưởng và cốt truyện: Th.a Woa
Kịch bản: Sói lạc lối
Viết chính: Lan Thi
Biên tập viên: Mộc Chi
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.