Chương 159: Trực diện
Hoa Bão
26/06/2020
Kẻ lạ mặt đột ngột xuất hiện từ phía bên ngoài mái hiên của tầng năm, và nhóm của Tân thì bại lộ sự hiện diện của mình. Kẻ đó giơ tay chào một câu như đùa giỡn với cả bốn đứa vẫn còn bàng hoàng vì kinh hãi. Rồi không để cho tụi nó kịp phản ứng lại, kẻ đó liền rụt đầu trở về, biến mất khỏi tầm mắt của bọn nó. Và từ trên tầng năm vọng xuống tiếng hô hào:
- Bọn mày ơi! Tầng bốn có người. Bọn nó trốn bên ngoài ban công…!
Theo tiếng hô, toàn bộ cả tòa nhà đều sôi trào lên một lần nữa. Những tiếng la hét hưng phấn, những tiếng chửi thề hòa cùng với tiếng bước chân chạy vội như một làn sóng từ khắp nơi trong tòa nhà này ầm ầm chuyển động, cấp tốc hội tụ đến tầng bốn này.
Nghe động tĩnh, đôi mắt Tân ban đầu là trợn lớn, con người co rụt lại rồi sau đó lập tức chuyển sang nheo chặt, vết sẹo dài nơi đuôi mắt trái thì điên cuồng giật giật. Cấp tốc hít sâu một hơi rồi nén xuống bụng, hắn cưỡng ép để cho tinh thần của mình bình tĩnh lại một chút. Hắn phải suy nghĩ. Nhanh!
- Phá cửa.
Hô nhỏ một tiếng vừa như thông báo, vừa như ra lệnh cho mấy đứa còn lại, Tân quyết định hành động ngay. Cần phải phá cửa, tiến vào bên trong căn phòng. Muốn làm gì thì làm, nhất định phải có đủ không gian hoạt động. Cái ban công bên ngoài này quá nhỏ, khi bị chắn ở đây, bó tay bó chân bọn nó không thể làm được cái gì, thực lực cũng giảm đi đáng kể. Tân cũng không tin là lớp cửa kính cường lực này đủ rắn chắc để bảo vệ được bọn nó trước đám người bên trong kia. Nếu thực sự quyết tâm thì có thể phá vỡ được nó một cách rất là dễ dàng. Và đừng bao giờ quên là nhóm người đó còn có súng đấy.
Vậy nên liền trước tiên phá cửa, tiến vào bên trong và cố gắng chiếm lĩnh vị trí có lợi cho mình, lí tưởng là chiếm được luôn cửa ra vào căn phòng là tốt nhất.
Rút ra con rìu ngắn, Tân vận dụng nhanh hai đoạn [Phá – Khí] kết hợp với [Trọng – Lực] lực gõ một phát thật mạnh vào cái cửa kính cường lực trước mặt mình. Hắn cố ý chọn vị trí góc cửa vì đó là nơi tập trung ứng suất, vị trí dễ dàng bị phá hủy nhất trong cả kết cấu.
Âm thanh va chạm vang lên chát chúa, mặt kính bên ngoài lập tức nát vụn nhưng lớp sợi cơ học bên trong lại cứng đầu không chịu vỡ theo. Từ vị trí bị gõ, những vết rạn lan ra như mạng nhện, nhưng cánh cửa vẫn còn đó, nó không có vỡ rơi mất.
Thấy thế, con ngươi mắt Tân lại co rụt vào một nhát, trong lòng thì đã điên cuồng chửi rủa thằng chủ cũ của căn nhà này. Hắn chửi thằng đó thần kinh không biết nghĩ gì mà lại đi lắp cái loại cửa cường lực chất lượng cao đến mức không hợp thói thường cho một căn nhà dân sinh như thế này. Cái chất lượng này Tân đoán chừng phải đủ sức làm kính chống đạn chứ chẳng đùa.
Phía bên kia, Huyền Linh cũng dùng con dao găm chặt vào mấy sợi tơ dính cánh cửa, tất nhiên là không ăn thua. Lúc trước, để đảm bảo chắc chắn, hắn đã tạo ra mấy sợi tơ này khá là lớn, phải cỡ gần bằng ngón tay út, và với tính chất vật lí không thua gì tơ nhện, muốn chặt đứt được một sợi tơ có kích cỡ nhưng thế này cũng không phải là việc dễ dàng. Thậm chí, tính dính của sợi tơ vẫn còn nên con dao găm của Huyền Linh còn bị giắt luôn trên đó, kẹt chặt.
Thầm hô không ổn, hắn vung tay, chuẩn bị gõ thêm để cố gắng phá hủy cái cánh cửa này. Nhất định phải vào bên trong kia. Cánh cửa cường lực này có thể làm khó được bọn hắn một cách nhất thời, nhưng Tân không tin nó còn đủ sức để tiếp tục làm khó được đám người nọ. Vẫn nên nhớ rằng là bọn họ có súng đấy. Cho dù cửa chống đạn có từ “chống đạn” trong tên nhưng với công nghệ của trước tận thế thì cùng lắm cũng chỉ chống được một vài viên mà thôi, còn nếu mà bị AK sấy cho một lượt thì “chống” gì cũng nát ra như cám hết.
Hít sâu, nén khí, cơ bắp kéo căng để tụ lực, sử dụng thủ pháp cũ, Tân chuẩn bị gõ tiếp thì đúng lúc này:
- Tân…!
Giọng bé Thương vang lên bên cạnh. Sau đó, em vươn tay, chạm nhẹ vào bả vai phải và cơ bắp tay phải của Tân, những nơi đang tụ lực của cánh tay đang cầm rìu.
Còn Tân, hắn chỉ cảm thấy một luồn ấm áp cấp tốc lan tỏa ra từ những nơi Thương chạm vào. Cảm giác giống như là lúc được truyền năng lượng để khôi phục thể lực vậy, nhưng lần này hơi khác. Hai luồn hơi ấm này không nhanh chóng tản đi ra toàn bộ thân thể của hắn mà ngưng tụ lại tại chỗ, sau đó là nóng rực lên, cơ bắp trên bả vai và cả cánh tay đều thoáng phồng lớn lên một lần.
Thoáng cái ngạc nhiên, nhưng không có thời gian để suy nghĩ nhiều nữa, cảm nhận như có sức mạnh vô tận đang dồn nén trong cánh tay phải của mình, Tân dứt khoát vung mạnh. Con rìu ngắn như hóa thành một tia chớp bổ về phía góc cửa, nơi đã bị hắn gõ một phát lúc trước rồi.
Chát chúa…
Lần này không có cảm giác phản lực nảy bật ra như lần trước nữa, cả một nửa lưỡi rìu đều xuyên qua lớp cửa kính dày. Cảm nhận sức lực vẫn còn lưu lại trong cánh tay phải, Tân tiếp tục vận sức, cơ bắp cả người gồng lên, thực hiện động tác bẻ ngược cán rìu lên bên trên, cạy thật mạnh vào cái lỗ hổng.
- Rắc…
Theo biên độ động tác càng ngày càng lớn của Tân, lỗ hổng cũng mở ra càng ngày càng rộng và những vết rạn cũng thuận thế mà lan ra chằng chịt trên mặt kính. Rồi như đạt đến một cái điểm giới hạn nào đó, theo một tiếng vang chát chúa, cả tấm cửa kính rung mạnh lên một cái rồi vỡ nát ra thành muôn ngàn khối.
Những miểng kính vụn văng ra tung tóe, rơi xuống đất rồi lại bắn ngược lên trên, trắng xóa một màu. May mắn là cả bọn đều đã mặc quần áo bảo hộ, găng tay, giày cứng, trên đầu cũng là đội mũ bảo hiểm có kính che mặt rồi nên không bị gì. Còn con Lu, nó da dày thịt béo, bộ lông ngắn nhưng trơn mượt và đàn hồi nên mặc kệ mấy miếng thủy tinh vụn bắn lên người mình, lông tóc cũng không có chút tổn hại nào.
- Được…
Tân thở ra một hơi. Hắn cũng lập tức chạy vào trong gian phòng, lòng chỉ hi vọng mình không quá trễ. Mấy cô gái và con chó cũng vội vã theo sau.
Đúng như Tân dự đoán, hắn không kịp để chiếm được cửa phòng, nơi đó đã bắt đầu tràn vào một đống lớn người. Nhưng vẫn còn may, hắn nhìn thấy đống ghế xếp bị vứt lung tung và cái bàn tròn hội nghị lớn cũng bị xô lệch ra từng khúc. Cái bàn tròn dài này không phải là một thể mà là do mấy khối lớn ghép lại mà thành. Và có lẽ cái tình trạng xộc xệch này chính là do mấy người kiểm tra lục xoát lúc trước tạo ra, bây giờ lại vô tình giúp Tân tranh thủ được một chút thời gian quý giá. Đống hỗn độn cản lại giữa phòng, lệch nhiều về phía cửa, và nó cũng thuận tiện cản lại bước tiến của những người bên ngoài.
Tân nhìn lướt qua một lượt, nhanh chóng đánh giá tình hình. Có khoảng bốn, năm người đã vào được trong phòng và có hai người đã bắt đầu leo lên đống bàn ghế hỗn độn để chuẩn bị vọt sang bên này. Hơi thoáng thở ra một chút khi không thấy có người mang súng, Tân giơ chân, đạp thật mạnh vào một khối bàn lớn nằm ngay trước mặt mình.
Khối bàn bị đá trúng lập tức bay đi, kéo theo một chuỗi âm thanh lét két khi ma sát với sàn nhà. Nó hướng thẳng đến những người ở phía đối diện mà tới, rồi sau khi vượt qua một khoảng cách không lấy gì làm dài, nó va một cú thật mạnh vào cái đống hỗn độn phía bên đó.
- Ầm…!
- A!
- Mẹ nó!
Cùng với tiếng vang lớn khi khối bàn va chạm là tiếng la hét, chửi rủa của mấy người phía bên kia. Hai người đã leo lên đống bàn ghế còn trực tiếp bị dọa cho nhảy ngược trở về. Những người còn lại cũng giật mình sửng sốt, sau đó họ nhao nhao giơ vũ khí trong tay lên khua khoắng loạn xạ, còn gõ đập, chặt chém linh tinh vào đống bàn ghế và tranh treo tường. Tất nhiên là cũng không quên chửi bới.
- Mẹ mày! Muốn chết rồi…!
- Xông lên anh em, chơi chết nó!
- Bố chặt chết mày! *** cả mấy con điếm kia nữa…
Mặt Tân lạnh xuống. Không thể để cho đám người kia tiếp tục càn rỡ hơn nữa vì càng để như vậy thì khí thế của họ càng tăng, khi đạt đến nhân số nhất định và cảm xúc đủ kích động, họ có thể sẽ nổi điên và tấn công bọn hắn không màng sống chết. Thế nên, Tân quyết định sẽ ra tay trước.
Tay phải cầm rìu đưa về phía sau một chút, Tân hơi vào tư thế. Rồi sau một khắc tụ lực, hắn vung tay, đáp thẳng con rìu về phía đám người kia.
- A!!!
Có tiếng ai đó hét lên. Cả đám người lập tức hoảng loạn, nháo nhào. Có mấy người còn kịp thời ngồi thụp xuống, hai tay ôm đầu. Có lẽ họ quá bất ngờ khi trong cái tình cảnh như thế này mà Tân vẫn quyết định chủ động tấn công.
- Oành…!
Con rìu bay cực nhanh, nhưng Tân không có ý định trực tiếp giết người, hắn chỉ muốn uy hiếp. Thế nên, mục tiêu của hắn là cái bàn sát đằng trước đám người đó.
Lực ném đủ lớn, lưỡi rìu chém phập vào mép bàn, ngập sâu một nửa. Mấy người gần đó vẻ mặt kinh hãi, liên tục lùi về phía sau. Tân âm thầm giật tay, cũng điều khiển cho siêu năng lực thu ngắn sợi tơ gắn trên cán rìu với lòng bàn tay phải lại. Sợi tơ này Tân làm rất mảnh, lại gần như trong suốt, nên trong ánh mắt kinh hãi của nhóm người đối diện, nó giống như là con rìu tự động bay trở lại bàn tay của hắn vậy.
- Siêu năng lực…?!
- Mẹ nó! Là siêu năng lực!
- Cái gì…?
- Con rìu tự bay về!
- Thế đéo nào…?!
Nhóm người đó càng trở lên nhốn nháo, lần này trong sự thô tục, điên cuồng còn lẫn vào một tia sợ hãi, hoảng loạn.
“Được.” Thầm nói trong lòng, đây chính là cái hiệu quả mà Tân mong muốn. Đã không tránh né được thì phải bày ra sức mạnh, thể hiện ra cái vẻ mình rất là khó chơi, có như thế thì mới có cơ hội để cả nhóm an toàn thoát ra khỏi chỗ này.
Ở đằng sau Tân, Huyền Linh cũng kích hoạt siêu năng lực. Những mảnh giáp xương cấp tốc mọc ra, từ mười đầu ngón tay lan tràn lên đến hai bả vai mới dừng lại. Trong lúc mọc, một vài mảnh cạnh xương hơi nhô lên một chút còn phá vỡ hai cái tay áo dài khiến cho nó rách ra tung tóe, hơi hơi lộ ra lớp vỏ giáp trắng, hầm hố bên trong. Đây là hiệu ứng khi Huyền Linh kích hoạt siêu năng lực một cách cấp tốc tạo thành. Bình thường nó là hiệu ứng xấu khi thường xuyên làm hỏng trang phục của cô, nhưng bây giờ nó lại làm cho siêu năng lực của cô biểu hiện ra một hình ảnh rất là dữ dằn, hiệu quả uy hiếp càng tốt hơn bình thường một chút.
Nắm chặt hai con dao găm, Huyền Linh chủ động lùi lại đằng sau một bước, đảm bảo chốt chặn sau lưng của cả nhóm.
An Nhiên tất nhiên cũng kích hoạt siêu năng lực. Chỉ là siêu năng lực của em không biểu hiện ra bên ngoài nhiều. Chỉ thấy trong lòng bàn tay cô bé lập tức nhiều ra vài viên hạt nhỏ, có màu đỏ, cũng có cả màu xanh. Tay trái cầm chắc cây ná, tay phải nạp đạn và kéo căn, nhắm chuẩn về hướng đám người kia.
Thương đứng canh An Nhiên và ngay đằng sau lưng Tân. Hai tay em giữ chặt tấm khiên phản lực và siêu năng lực điều khiển cho dòng năng lượng hội tụ lại, chuẩn bị sẵn sàng để truyền cho bất cứ người nào.
Không chỉ mấy đứa con người, con Lu cũng vậy. Nó chồm người dậy, bốn chân dạng ra, con mắt độc nhất nhìn về phía đối diện hung ác, dữ dằn. Nó nhếch mép để lộ ra hai hàm răng to dài nhọn hoắt, lông tóc toàn thân dựng lên và…
Rít gào.
…MTTH…
Truyện được thực hiện bởi nhóm viết Hoa Bão
Ý tưởng và cốt truyện: Th.a Woa
Kịch bản: Sói lạc lối
Viết chính: Lan Thi
Biên tập viên: Mộc Chi
- Bọn mày ơi! Tầng bốn có người. Bọn nó trốn bên ngoài ban công…!
Theo tiếng hô, toàn bộ cả tòa nhà đều sôi trào lên một lần nữa. Những tiếng la hét hưng phấn, những tiếng chửi thề hòa cùng với tiếng bước chân chạy vội như một làn sóng từ khắp nơi trong tòa nhà này ầm ầm chuyển động, cấp tốc hội tụ đến tầng bốn này.
Nghe động tĩnh, đôi mắt Tân ban đầu là trợn lớn, con người co rụt lại rồi sau đó lập tức chuyển sang nheo chặt, vết sẹo dài nơi đuôi mắt trái thì điên cuồng giật giật. Cấp tốc hít sâu một hơi rồi nén xuống bụng, hắn cưỡng ép để cho tinh thần của mình bình tĩnh lại một chút. Hắn phải suy nghĩ. Nhanh!
- Phá cửa.
Hô nhỏ một tiếng vừa như thông báo, vừa như ra lệnh cho mấy đứa còn lại, Tân quyết định hành động ngay. Cần phải phá cửa, tiến vào bên trong căn phòng. Muốn làm gì thì làm, nhất định phải có đủ không gian hoạt động. Cái ban công bên ngoài này quá nhỏ, khi bị chắn ở đây, bó tay bó chân bọn nó không thể làm được cái gì, thực lực cũng giảm đi đáng kể. Tân cũng không tin là lớp cửa kính cường lực này đủ rắn chắc để bảo vệ được bọn nó trước đám người bên trong kia. Nếu thực sự quyết tâm thì có thể phá vỡ được nó một cách rất là dễ dàng. Và đừng bao giờ quên là nhóm người đó còn có súng đấy.
Vậy nên liền trước tiên phá cửa, tiến vào bên trong và cố gắng chiếm lĩnh vị trí có lợi cho mình, lí tưởng là chiếm được luôn cửa ra vào căn phòng là tốt nhất.
Rút ra con rìu ngắn, Tân vận dụng nhanh hai đoạn [Phá – Khí] kết hợp với [Trọng – Lực] lực gõ một phát thật mạnh vào cái cửa kính cường lực trước mặt mình. Hắn cố ý chọn vị trí góc cửa vì đó là nơi tập trung ứng suất, vị trí dễ dàng bị phá hủy nhất trong cả kết cấu.
Âm thanh va chạm vang lên chát chúa, mặt kính bên ngoài lập tức nát vụn nhưng lớp sợi cơ học bên trong lại cứng đầu không chịu vỡ theo. Từ vị trí bị gõ, những vết rạn lan ra như mạng nhện, nhưng cánh cửa vẫn còn đó, nó không có vỡ rơi mất.
Thấy thế, con ngươi mắt Tân lại co rụt vào một nhát, trong lòng thì đã điên cuồng chửi rủa thằng chủ cũ của căn nhà này. Hắn chửi thằng đó thần kinh không biết nghĩ gì mà lại đi lắp cái loại cửa cường lực chất lượng cao đến mức không hợp thói thường cho một căn nhà dân sinh như thế này. Cái chất lượng này Tân đoán chừng phải đủ sức làm kính chống đạn chứ chẳng đùa.
Phía bên kia, Huyền Linh cũng dùng con dao găm chặt vào mấy sợi tơ dính cánh cửa, tất nhiên là không ăn thua. Lúc trước, để đảm bảo chắc chắn, hắn đã tạo ra mấy sợi tơ này khá là lớn, phải cỡ gần bằng ngón tay út, và với tính chất vật lí không thua gì tơ nhện, muốn chặt đứt được một sợi tơ có kích cỡ nhưng thế này cũng không phải là việc dễ dàng. Thậm chí, tính dính của sợi tơ vẫn còn nên con dao găm của Huyền Linh còn bị giắt luôn trên đó, kẹt chặt.
Thầm hô không ổn, hắn vung tay, chuẩn bị gõ thêm để cố gắng phá hủy cái cánh cửa này. Nhất định phải vào bên trong kia. Cánh cửa cường lực này có thể làm khó được bọn hắn một cách nhất thời, nhưng Tân không tin nó còn đủ sức để tiếp tục làm khó được đám người nọ. Vẫn nên nhớ rằng là bọn họ có súng đấy. Cho dù cửa chống đạn có từ “chống đạn” trong tên nhưng với công nghệ của trước tận thế thì cùng lắm cũng chỉ chống được một vài viên mà thôi, còn nếu mà bị AK sấy cho một lượt thì “chống” gì cũng nát ra như cám hết.
Hít sâu, nén khí, cơ bắp kéo căng để tụ lực, sử dụng thủ pháp cũ, Tân chuẩn bị gõ tiếp thì đúng lúc này:
- Tân…!
Giọng bé Thương vang lên bên cạnh. Sau đó, em vươn tay, chạm nhẹ vào bả vai phải và cơ bắp tay phải của Tân, những nơi đang tụ lực của cánh tay đang cầm rìu.
Còn Tân, hắn chỉ cảm thấy một luồn ấm áp cấp tốc lan tỏa ra từ những nơi Thương chạm vào. Cảm giác giống như là lúc được truyền năng lượng để khôi phục thể lực vậy, nhưng lần này hơi khác. Hai luồn hơi ấm này không nhanh chóng tản đi ra toàn bộ thân thể của hắn mà ngưng tụ lại tại chỗ, sau đó là nóng rực lên, cơ bắp trên bả vai và cả cánh tay đều thoáng phồng lớn lên một lần.
Thoáng cái ngạc nhiên, nhưng không có thời gian để suy nghĩ nhiều nữa, cảm nhận như có sức mạnh vô tận đang dồn nén trong cánh tay phải của mình, Tân dứt khoát vung mạnh. Con rìu ngắn như hóa thành một tia chớp bổ về phía góc cửa, nơi đã bị hắn gõ một phát lúc trước rồi.
Chát chúa…
Lần này không có cảm giác phản lực nảy bật ra như lần trước nữa, cả một nửa lưỡi rìu đều xuyên qua lớp cửa kính dày. Cảm nhận sức lực vẫn còn lưu lại trong cánh tay phải, Tân tiếp tục vận sức, cơ bắp cả người gồng lên, thực hiện động tác bẻ ngược cán rìu lên bên trên, cạy thật mạnh vào cái lỗ hổng.
- Rắc…
Theo biên độ động tác càng ngày càng lớn của Tân, lỗ hổng cũng mở ra càng ngày càng rộng và những vết rạn cũng thuận thế mà lan ra chằng chịt trên mặt kính. Rồi như đạt đến một cái điểm giới hạn nào đó, theo một tiếng vang chát chúa, cả tấm cửa kính rung mạnh lên một cái rồi vỡ nát ra thành muôn ngàn khối.
Những miểng kính vụn văng ra tung tóe, rơi xuống đất rồi lại bắn ngược lên trên, trắng xóa một màu. May mắn là cả bọn đều đã mặc quần áo bảo hộ, găng tay, giày cứng, trên đầu cũng là đội mũ bảo hiểm có kính che mặt rồi nên không bị gì. Còn con Lu, nó da dày thịt béo, bộ lông ngắn nhưng trơn mượt và đàn hồi nên mặc kệ mấy miếng thủy tinh vụn bắn lên người mình, lông tóc cũng không có chút tổn hại nào.
- Được…
Tân thở ra một hơi. Hắn cũng lập tức chạy vào trong gian phòng, lòng chỉ hi vọng mình không quá trễ. Mấy cô gái và con chó cũng vội vã theo sau.
Đúng như Tân dự đoán, hắn không kịp để chiếm được cửa phòng, nơi đó đã bắt đầu tràn vào một đống lớn người. Nhưng vẫn còn may, hắn nhìn thấy đống ghế xếp bị vứt lung tung và cái bàn tròn hội nghị lớn cũng bị xô lệch ra từng khúc. Cái bàn tròn dài này không phải là một thể mà là do mấy khối lớn ghép lại mà thành. Và có lẽ cái tình trạng xộc xệch này chính là do mấy người kiểm tra lục xoát lúc trước tạo ra, bây giờ lại vô tình giúp Tân tranh thủ được một chút thời gian quý giá. Đống hỗn độn cản lại giữa phòng, lệch nhiều về phía cửa, và nó cũng thuận tiện cản lại bước tiến của những người bên ngoài.
Tân nhìn lướt qua một lượt, nhanh chóng đánh giá tình hình. Có khoảng bốn, năm người đã vào được trong phòng và có hai người đã bắt đầu leo lên đống bàn ghế hỗn độn để chuẩn bị vọt sang bên này. Hơi thoáng thở ra một chút khi không thấy có người mang súng, Tân giơ chân, đạp thật mạnh vào một khối bàn lớn nằm ngay trước mặt mình.
Khối bàn bị đá trúng lập tức bay đi, kéo theo một chuỗi âm thanh lét két khi ma sát với sàn nhà. Nó hướng thẳng đến những người ở phía đối diện mà tới, rồi sau khi vượt qua một khoảng cách không lấy gì làm dài, nó va một cú thật mạnh vào cái đống hỗn độn phía bên đó.
- Ầm…!
- A!
- Mẹ nó!
Cùng với tiếng vang lớn khi khối bàn va chạm là tiếng la hét, chửi rủa của mấy người phía bên kia. Hai người đã leo lên đống bàn ghế còn trực tiếp bị dọa cho nhảy ngược trở về. Những người còn lại cũng giật mình sửng sốt, sau đó họ nhao nhao giơ vũ khí trong tay lên khua khoắng loạn xạ, còn gõ đập, chặt chém linh tinh vào đống bàn ghế và tranh treo tường. Tất nhiên là cũng không quên chửi bới.
- Mẹ mày! Muốn chết rồi…!
- Xông lên anh em, chơi chết nó!
- Bố chặt chết mày! *** cả mấy con điếm kia nữa…
Mặt Tân lạnh xuống. Không thể để cho đám người kia tiếp tục càn rỡ hơn nữa vì càng để như vậy thì khí thế của họ càng tăng, khi đạt đến nhân số nhất định và cảm xúc đủ kích động, họ có thể sẽ nổi điên và tấn công bọn hắn không màng sống chết. Thế nên, Tân quyết định sẽ ra tay trước.
Tay phải cầm rìu đưa về phía sau một chút, Tân hơi vào tư thế. Rồi sau một khắc tụ lực, hắn vung tay, đáp thẳng con rìu về phía đám người kia.
- A!!!
Có tiếng ai đó hét lên. Cả đám người lập tức hoảng loạn, nháo nhào. Có mấy người còn kịp thời ngồi thụp xuống, hai tay ôm đầu. Có lẽ họ quá bất ngờ khi trong cái tình cảnh như thế này mà Tân vẫn quyết định chủ động tấn công.
- Oành…!
Con rìu bay cực nhanh, nhưng Tân không có ý định trực tiếp giết người, hắn chỉ muốn uy hiếp. Thế nên, mục tiêu của hắn là cái bàn sát đằng trước đám người đó.
Lực ném đủ lớn, lưỡi rìu chém phập vào mép bàn, ngập sâu một nửa. Mấy người gần đó vẻ mặt kinh hãi, liên tục lùi về phía sau. Tân âm thầm giật tay, cũng điều khiển cho siêu năng lực thu ngắn sợi tơ gắn trên cán rìu với lòng bàn tay phải lại. Sợi tơ này Tân làm rất mảnh, lại gần như trong suốt, nên trong ánh mắt kinh hãi của nhóm người đối diện, nó giống như là con rìu tự động bay trở lại bàn tay của hắn vậy.
- Siêu năng lực…?!
- Mẹ nó! Là siêu năng lực!
- Cái gì…?
- Con rìu tự bay về!
- Thế đéo nào…?!
Nhóm người đó càng trở lên nhốn nháo, lần này trong sự thô tục, điên cuồng còn lẫn vào một tia sợ hãi, hoảng loạn.
“Được.” Thầm nói trong lòng, đây chính là cái hiệu quả mà Tân mong muốn. Đã không tránh né được thì phải bày ra sức mạnh, thể hiện ra cái vẻ mình rất là khó chơi, có như thế thì mới có cơ hội để cả nhóm an toàn thoát ra khỏi chỗ này.
Ở đằng sau Tân, Huyền Linh cũng kích hoạt siêu năng lực. Những mảnh giáp xương cấp tốc mọc ra, từ mười đầu ngón tay lan tràn lên đến hai bả vai mới dừng lại. Trong lúc mọc, một vài mảnh cạnh xương hơi nhô lên một chút còn phá vỡ hai cái tay áo dài khiến cho nó rách ra tung tóe, hơi hơi lộ ra lớp vỏ giáp trắng, hầm hố bên trong. Đây là hiệu ứng khi Huyền Linh kích hoạt siêu năng lực một cách cấp tốc tạo thành. Bình thường nó là hiệu ứng xấu khi thường xuyên làm hỏng trang phục của cô, nhưng bây giờ nó lại làm cho siêu năng lực của cô biểu hiện ra một hình ảnh rất là dữ dằn, hiệu quả uy hiếp càng tốt hơn bình thường một chút.
Nắm chặt hai con dao găm, Huyền Linh chủ động lùi lại đằng sau một bước, đảm bảo chốt chặn sau lưng của cả nhóm.
An Nhiên tất nhiên cũng kích hoạt siêu năng lực. Chỉ là siêu năng lực của em không biểu hiện ra bên ngoài nhiều. Chỉ thấy trong lòng bàn tay cô bé lập tức nhiều ra vài viên hạt nhỏ, có màu đỏ, cũng có cả màu xanh. Tay trái cầm chắc cây ná, tay phải nạp đạn và kéo căn, nhắm chuẩn về hướng đám người kia.
Thương đứng canh An Nhiên và ngay đằng sau lưng Tân. Hai tay em giữ chặt tấm khiên phản lực và siêu năng lực điều khiển cho dòng năng lượng hội tụ lại, chuẩn bị sẵn sàng để truyền cho bất cứ người nào.
Không chỉ mấy đứa con người, con Lu cũng vậy. Nó chồm người dậy, bốn chân dạng ra, con mắt độc nhất nhìn về phía đối diện hung ác, dữ dằn. Nó nhếch mép để lộ ra hai hàm răng to dài nhọn hoắt, lông tóc toàn thân dựng lên và…
Rít gào.
…MTTH…
Truyện được thực hiện bởi nhóm viết Hoa Bão
Ý tưởng và cốt truyện: Th.a Woa
Kịch bản: Sói lạc lối
Viết chính: Lan Thi
Biên tập viên: Mộc Chi
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.