Mạt Thế Trọng Sinh Chi Trọng Hoạch Tân Sinh
Chương 45: Câu thông
Lại Đắc Phi Mã Giáp
11/08/2020
Sở Thiên vừa không thừa nhận, cũng không có phủ nhận, chỉ là chuyển đề tài: “Tình hình trước mắt, các vị có ý tưởng gì không?”
Hắn đã chú ý tới tình hình vi diệu trên hiện trường. Đám người mặc trang phục màu đen rất đoàn kết, trừ bỏ một người đứng ở bên cạnh bức tường vây cảnh giác tình hình bên ngoài ra, bốn người còn lại đều tụ lại một chỗ.
Thú vị chính là, bọn họ tựa hồ cố ý vô tình mà tận lực tạo ra khoảng cách với đám người của Gia Luân Hủ, tuy rằng là cùng nhau tới, nhưng không thân thiết. Trái lại rất nhiệt tình với Sở Thiên và Toàn Hiểu Vũ mới tới.
Mà thiếu niên Lục Trung Hạ được Toàn Hiểu Vũ cứu, nhìn thấy Toàn Hiểu Vũ thì đi tới nói lời cảm ơn xong liền tự mình tìm một góc tường dựa vào không lên tiếng, rời xa đoàn đội của chính hắn.
Mấy người bên Gia Luân Hủ, đều có vẻ không yên lòng, bộ dáng đều mang tâm sự riêng.
Tiểu đội trưởng lính đánh thuê lắc đầu, nói tiếp: “Chung quanh đều bị tang thi vây đến chặt chẽ. Chỉ dựa vào chúng ta, rất khó có thể mở đường máu.” Hắn thở dài một hơi, vẻ mặt kỳ lạ: “Này cũng thật lạ, tôi lần đầu tiên nhìn thấy đám tang thi có trật tự như vậy, tất cả đều là tang thi cấp 2. Nếu không xác định chúng nó không có trí tuệ, tôi thật sự nghi ngờ.....” Câu nói của hắn không nói hết, bởi vì, ý tứ trong đó thật kinh khủng.
Sở Thiên nghe vậy cũng gật đầu, đều nói lực năng phá xảo*(Lấy năng lực phá kỹ xảo), số lượng tang thi khổng lồ như vậy ở trước mặt, những tang thi lại không có trí tuệ, thật sự làm cho người ta có chút vô kế khả thi.
Gia Luân Hủ đối với việc mình không được chú ý có vẻ rất bất mãn, vì thế mạnh mẽ chen vào, tìm chút tồn tại nói: “Nếu chúng nó chỉ là muốn vây khốn chúng ta, chúng ta có không gian dị năng giả. Chỉ sợ chúng nó tiếp tục tấn công.”
Này đúng là lời vô nghĩa! Sở Thiên và tiểu đội trưởng lính đánh thuê trong lòng gần như đồng thời phun tào. Thật đúng là giờ giờ khắc khắc cũng không quên khoe khang bọn họ có không gian dị năng giả và vật tư a.
Lúc này, Toàn Hiểu Vũ lặng lẽ kéo tay Sở Thiên, cúi xuống ở bên tai hắn nhẹ giọng hỏi: “Có thể đàm phán không?”
Sở Thiên đương nhiên hiểu ý tứ của cậu, cậu đang hỏi có thể thông qua tinh thần lực cùng tang thi tinh thần hệ đang khống chế đàn tang thi kia đàm phán hay không.
Sở Thiên hơi gật đầu, dùng âm thanh cực nhỏ nói: “Có thể thử xem.”
“Hai vị, có phải đã nghĩ ra cách gì rồi không?” Tiểu đội trưởng lính đánh thuê kia thấy Sở Thiên hai người thấp giọng trao đổi, liền hỏi.
Sở Thiên lắc đầu, cố ý lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ: “Không có cách nào, chỉ là người bạn nhỏ nhà tôi bảo mệt muốn nghỉ ngơi một chút.”
Toàn Hiểu Vũ bị Sở Thiên làm cho chỉ có thể dùng từ 囧 để hình dung, nhưng mà cũng chỉ có thể phối hợp giả vờ mệt mỏi kéo Sở Thiên đến bên bờ tường dựa vào.
Người khác xem tình hình bên ngoài cũng lo lắng, tựa hồ mất đi hứng thú trò chuyện. Chỉ có tiểu đội trưởng kia, ánh mắt vòng trên người Ôn Đồng và Lục Trung Hạ một vòng, nghĩ nghĩ, vẫn quyết định đi tới bên cạnh Lục Trung Hạ.
Kỳ thật, lúc này đây hắn mang theo nhiệm vụ mà thủ lĩnh đã bàn giao. Trừ bỏ đi tra xét tình hình giao thông bên ngoài, bọn họ còn phải gắt gao đi theo xe của Gia Luân Hủ, bởi vì lão đại dặn dò, nhìn xem có thể mượn sức của không gian dị năng giả và trị liệu dị năng giả hay không.
Vừa rồi bọn họ ở lầu hai đều thấy rõ ràng những chuyện mà Ôn Đồng đã làm.
Hành vi của Ôn Đồng rất rõ ràng, có lẽ, chỉ có hắn cảm thấy bản thân che giấu rất khá. Nhưng trên thực tế, người sáng suốt đều nhìn ra hắn ta cố ý.
Tiểu đội trưởng không thích người như Ôn Đồng. Bọn họ trước mạt thế đã phải sống những ngày lưỡi đao liếm máu, đồng đội đối với bọn họ mà nói là phi thường quan trọng, bọn họ đem phía sau lưng giao cho đồng đội đồng thời cũng liều mình bảo hộ phía sau lưng của đồng đội.
Cho nên, cái loại người ngấm ngầm đâm đồng đội một dao, trong một đội ngũ tuyệt đối không thể có. Cho dù hắn có được dị năng không gian mà người khác thèm thuồng, cũng không thể để người như vậy gia nhập vào đội, phá hư sự ổn định của đội ngũ.
Còn có mấy người Gia Luân Hủ kia cũng thật đáng sợ. Đồng đội gặp nạn, cư nhiên có thể không một ai dám nhảy ra cứu giúp. Những người này khi ở trong thánh đường, nói thật dễ nghe, cái gì trách nhiệm, cái gì bảo hộ người thường, kết quả, ngay cả đồng đội quan trọng cũng không dám bảo vệ, còn có thể trông cậy vào bọn họ cái gì?
Cái thiếu niên trị liệu dị năng giả thiếu chút nữa bị tang thi kéo đi còn đáng giá tranh thủ một chút. Sau khi hắn được cứu trở về không khóc không nháo, không cản trở cũng không giở trò xấu, chỉ là một mình yên lặng đợi. Này đối với tiểu đội trưởng mà nói, là một chuyện tốt, đúng là thời cơ tốt nhất để thừa dịp chen vào.
Cho nên hắn đi qua đó, ý đồ bắt chuyện với Lục Trung Hạ.
Bên này, Sở Thiên đã ngồi xuống dựa vào tường, nhắm hai mắt lại, thoạt nhìn như đang nghỉ ngơi, chỉ là bàn tay đang nắm lấy tay Toàn Hiểu Vũ, từ đầu đến cuối cũng không chịu buông ra.
Toàn Hiểu Vũ biết, Sở Thiên đã bắt đầu dùng dị năng, muốn cùng tang thi tinh thần hệ kia câu thông. Cho nên bên tay còn lại của cậu nắm chặt lấy thanh kiếm, bảo hộ Sở Thiên.
Sau khi thăng cấp lên cấp 3, Sở Thiên rõ ràng cảm nhận được dị năng của mình có tăng lên. Hiện tại hắn có thể cảm giác được tình thần của mình, giống như một cái lưới lớn phóng ra bên ngoài.
Khó trách dị năng của hắn khó thăng cấp như vậy, khó trách cái tang thi tinh thần hệ kia chỉ hơn hắn có một bậc, mà lại có thể hoàn toàn áp chế hắn. Thì ra dị năng tinh thần hệ, mỗi khi vượt qua một cấp, chẳng khác nào vượt qua một đỉnh núi cao.
Sở Thiên khi mới có dị năng đã là cấp 2, thế nên đây là lần đầu tiên hắn nếm thử mùi vị của thăng cấp.
Cái năng lượng trong tinh hạch kia của tang thi không giống như những khối tinh hạch trước, cực kỳ phù hợp với hắn. Dị năng của hắn lấy công kích làm chính, không chế là phụ, mà hắn cũng có thể cảm giác được, vừa rồi lúc giao chiến với tang thi kia, nó lấy không chế làm chính, công kích là phụ. Mặc dù là kỹ năng phụ thuộc, nhưng cũng đủ để áp chế Sở Thiên đang ở cấp 2.
Tinh thần lực tản mát ra, lúc này đây, Sở Thiên rất nhanh tìm tới tang thi tinh thần hệ biến mất ở trong đàn tang thi, hơn nữa còn đoán ra được vị trí của nó.
Nó trốn ở trong đàn tang thi bên ngoài hơn ngàn mét, hoàn toàn thoát ly khỏi phạm vi công kích của nhóm dị năng giả.
Sở Thiên bắt đầu nỗ lực cùng nó câu thông, nhưng lại bị nó vô tình chống cự. Cái loại hận ý đối với nhân loại đập thẳng vào mặt, khiến cho Sở Thiên cách xa ngàn mét cũng phải rùng mình.
Toàn Hiểu Vũ tỉ mỉ chú ý nhất cử nhất động của Sở Thiên, Sở Thiên run lên làm cậu tức khắc khẩn trương.
Cố tình ngay tại lúc này, Gia Luân Hủ không có mắt nhìn mang theo Ôn Đồng chạy tới.
Không đợi hai người đi tới trước mặt, Toàn Hiểu Vũ lập tức giãy khỏi tay của Sở Thiên, đứng dậy, thanh kiếm lập tức ra khỏi vỏ. Kiếm chỉ thẳng vào Gia Luân Hủ.
Lúc này Toàn Hiểu Vũ phi thường không hữu hảo. Bởi vì cậu biết, Sở Thiên của hiện tại tùy thời cũng có thể gặp nguy hiểm mà những người trước mặt đều không chút cảm kích.
“Tránh ra!” Toàn Hiểu Vũ cố nén mới không mắng chửi ầm thành tiếng.
“Hiểu Vũ, em sao lại biến thành như hiện tại?” Gia Luân Hủ tỏ vẻ đau lòng nói: “Anh không biết em đã trải qua những gì, cũng không biết kẻ khác đã nói gì với em. Nhưng mà, chúng ta đã từng yêu nhau mà không phải sao? Em mất tích, anh đi tìm em, sau đó mạt thế bùng nổ. Anh thật vất vả mới tìm thấy em, em lại biến thành bộ dạng như hiện tại. Anh thậm chí không biết, lúc trước em tại sao lại mất tích, vì sao lại đối đãi với người em từng yêu là anh đây như vậy.”
Hắn nói một tràng như vậy, sắc mặt của mọi người đều có chút cổ quái. Mà có hai người, đương trường lập tức thay đổi sắc mặt.
Một tên đương nhiên là Ôn Đồng, hắn tuy rằng biết Gia Luân Hủ thích thiếu niên xinh đẹp trẻ tuổi, bản tính thích câu tam đáp tứ, nhưng hiện tại ở trước mặt hắn, trước mặt mọi người, nói những lời này, chính là trực tiếp tát vào mặt Ôn Đồng hắn.
Phải biết rằng, trong đội ngũ bọn họ, hai người bọn họ được mọi người công nhận là một đôi tình nhân.
Người còn lại là Toàn Hiểu Vũ. Năng lực khiến người ta ghê tởm của Gia Luân Hủ ở kiếp trước cậu đã có biết ít nhiều, hiện tại đối với những lời ghê tởm của hắn vẫn có chút khả năng chịu đựng.
Hỏng thì hỏng, ở thời điểm mấu chốt như vậy, Gia Luân Hủ chạy tới ghê tởm người khác. Cậu và Sở Thiên xem như đã xác định quan hệ, chỉ sợ Sở Thiên nghe xong sẽ mất hứng.
Hai ngày này cậu đã nhìn ra. Sở Thiên cũng không phải là một người thật sự ôn hòa như nước. Hắn khiêm tốn và không thèm để ý, gần như là không thèm để ý người hay chuyện gì. Một khi đã gặp được thứ hắn để ý, sẽ trở nên bá đạo vô cùng và không nói đạo lý.
Giờ phút này Sở Thiên đang cùng tang thi tinh thần hệ kia giao chiến, người nọ lại ở phía sau chạy tới quấy rối. Lỡ đâu Sở Thiên phân tâm xảy ra chuyện gì thì sao?
Bởi vậy, không nói hai lời, Toàn Hiểu Vũ trực tiếp chém, thẳng tay nhắm vào cổ họng của Gia Luân Hủ.
Sở Thiên từng nói với cậu, nếu cảm thấy quá ầm ĩ thì cứ trực tiếp động thủ.
Hành động của Toàn Hiểu Vũ nằm ngoài dự đoán của mọi người, vốn tưởng là một hồi kịch tình cảm gút mắt, một vở kịch vì ghen tuông mà hại chết đồng đội của bạn trai hiện tại và cứu đồng đội của bạn trai trước, làm sao mà ngờ Toàn Hiểu Vũ không nói hai lời, trực tiếp phóng ra sát chiêu, chút ý tứ nể mặt cũng không có.
Phản ứng của Gia Luân Hủ rất nhanh, nhanh chóng lùi về sau một bước, trong nháy mắt triệu tập gai đất ngăn lại. Gai đất kia bị Toàn Hiểu Vũ chặt đứt, mũi kiếm cách cổ họng của Gia Luân Hủ không đến một centimet.
Một kích không thành, Toàn Hiểu Vũ tiếp tục xuất chiêu, khí thế ép người vào chỗ chết.
Gia Luân Hủ là thổ hệ dị năng giả đang ở cấp 2 hậu kỳ, cũng không kém, tiếp được mấy chiêu của Toàn Hiểu Vũ.
Hắn đã chú ý tới tình hình vi diệu trên hiện trường. Đám người mặc trang phục màu đen rất đoàn kết, trừ bỏ một người đứng ở bên cạnh bức tường vây cảnh giác tình hình bên ngoài ra, bốn người còn lại đều tụ lại một chỗ.
Thú vị chính là, bọn họ tựa hồ cố ý vô tình mà tận lực tạo ra khoảng cách với đám người của Gia Luân Hủ, tuy rằng là cùng nhau tới, nhưng không thân thiết. Trái lại rất nhiệt tình với Sở Thiên và Toàn Hiểu Vũ mới tới.
Mà thiếu niên Lục Trung Hạ được Toàn Hiểu Vũ cứu, nhìn thấy Toàn Hiểu Vũ thì đi tới nói lời cảm ơn xong liền tự mình tìm một góc tường dựa vào không lên tiếng, rời xa đoàn đội của chính hắn.
Mấy người bên Gia Luân Hủ, đều có vẻ không yên lòng, bộ dáng đều mang tâm sự riêng.
Tiểu đội trưởng lính đánh thuê lắc đầu, nói tiếp: “Chung quanh đều bị tang thi vây đến chặt chẽ. Chỉ dựa vào chúng ta, rất khó có thể mở đường máu.” Hắn thở dài một hơi, vẻ mặt kỳ lạ: “Này cũng thật lạ, tôi lần đầu tiên nhìn thấy đám tang thi có trật tự như vậy, tất cả đều là tang thi cấp 2. Nếu không xác định chúng nó không có trí tuệ, tôi thật sự nghi ngờ.....” Câu nói của hắn không nói hết, bởi vì, ý tứ trong đó thật kinh khủng.
Sở Thiên nghe vậy cũng gật đầu, đều nói lực năng phá xảo*(Lấy năng lực phá kỹ xảo), số lượng tang thi khổng lồ như vậy ở trước mặt, những tang thi lại không có trí tuệ, thật sự làm cho người ta có chút vô kế khả thi.
Gia Luân Hủ đối với việc mình không được chú ý có vẻ rất bất mãn, vì thế mạnh mẽ chen vào, tìm chút tồn tại nói: “Nếu chúng nó chỉ là muốn vây khốn chúng ta, chúng ta có không gian dị năng giả. Chỉ sợ chúng nó tiếp tục tấn công.”
Này đúng là lời vô nghĩa! Sở Thiên và tiểu đội trưởng lính đánh thuê trong lòng gần như đồng thời phun tào. Thật đúng là giờ giờ khắc khắc cũng không quên khoe khang bọn họ có không gian dị năng giả và vật tư a.
Lúc này, Toàn Hiểu Vũ lặng lẽ kéo tay Sở Thiên, cúi xuống ở bên tai hắn nhẹ giọng hỏi: “Có thể đàm phán không?”
Sở Thiên đương nhiên hiểu ý tứ của cậu, cậu đang hỏi có thể thông qua tinh thần lực cùng tang thi tinh thần hệ đang khống chế đàn tang thi kia đàm phán hay không.
Sở Thiên hơi gật đầu, dùng âm thanh cực nhỏ nói: “Có thể thử xem.”
“Hai vị, có phải đã nghĩ ra cách gì rồi không?” Tiểu đội trưởng lính đánh thuê kia thấy Sở Thiên hai người thấp giọng trao đổi, liền hỏi.
Sở Thiên lắc đầu, cố ý lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ: “Không có cách nào, chỉ là người bạn nhỏ nhà tôi bảo mệt muốn nghỉ ngơi một chút.”
Toàn Hiểu Vũ bị Sở Thiên làm cho chỉ có thể dùng từ 囧 để hình dung, nhưng mà cũng chỉ có thể phối hợp giả vờ mệt mỏi kéo Sở Thiên đến bên bờ tường dựa vào.
Người khác xem tình hình bên ngoài cũng lo lắng, tựa hồ mất đi hứng thú trò chuyện. Chỉ có tiểu đội trưởng kia, ánh mắt vòng trên người Ôn Đồng và Lục Trung Hạ một vòng, nghĩ nghĩ, vẫn quyết định đi tới bên cạnh Lục Trung Hạ.
Kỳ thật, lúc này đây hắn mang theo nhiệm vụ mà thủ lĩnh đã bàn giao. Trừ bỏ đi tra xét tình hình giao thông bên ngoài, bọn họ còn phải gắt gao đi theo xe của Gia Luân Hủ, bởi vì lão đại dặn dò, nhìn xem có thể mượn sức của không gian dị năng giả và trị liệu dị năng giả hay không.
Vừa rồi bọn họ ở lầu hai đều thấy rõ ràng những chuyện mà Ôn Đồng đã làm.
Hành vi của Ôn Đồng rất rõ ràng, có lẽ, chỉ có hắn cảm thấy bản thân che giấu rất khá. Nhưng trên thực tế, người sáng suốt đều nhìn ra hắn ta cố ý.
Tiểu đội trưởng không thích người như Ôn Đồng. Bọn họ trước mạt thế đã phải sống những ngày lưỡi đao liếm máu, đồng đội đối với bọn họ mà nói là phi thường quan trọng, bọn họ đem phía sau lưng giao cho đồng đội đồng thời cũng liều mình bảo hộ phía sau lưng của đồng đội.
Cho nên, cái loại người ngấm ngầm đâm đồng đội một dao, trong một đội ngũ tuyệt đối không thể có. Cho dù hắn có được dị năng không gian mà người khác thèm thuồng, cũng không thể để người như vậy gia nhập vào đội, phá hư sự ổn định của đội ngũ.
Còn có mấy người Gia Luân Hủ kia cũng thật đáng sợ. Đồng đội gặp nạn, cư nhiên có thể không một ai dám nhảy ra cứu giúp. Những người này khi ở trong thánh đường, nói thật dễ nghe, cái gì trách nhiệm, cái gì bảo hộ người thường, kết quả, ngay cả đồng đội quan trọng cũng không dám bảo vệ, còn có thể trông cậy vào bọn họ cái gì?
Cái thiếu niên trị liệu dị năng giả thiếu chút nữa bị tang thi kéo đi còn đáng giá tranh thủ một chút. Sau khi hắn được cứu trở về không khóc không nháo, không cản trở cũng không giở trò xấu, chỉ là một mình yên lặng đợi. Này đối với tiểu đội trưởng mà nói, là một chuyện tốt, đúng là thời cơ tốt nhất để thừa dịp chen vào.
Cho nên hắn đi qua đó, ý đồ bắt chuyện với Lục Trung Hạ.
Bên này, Sở Thiên đã ngồi xuống dựa vào tường, nhắm hai mắt lại, thoạt nhìn như đang nghỉ ngơi, chỉ là bàn tay đang nắm lấy tay Toàn Hiểu Vũ, từ đầu đến cuối cũng không chịu buông ra.
Toàn Hiểu Vũ biết, Sở Thiên đã bắt đầu dùng dị năng, muốn cùng tang thi tinh thần hệ kia câu thông. Cho nên bên tay còn lại của cậu nắm chặt lấy thanh kiếm, bảo hộ Sở Thiên.
Sau khi thăng cấp lên cấp 3, Sở Thiên rõ ràng cảm nhận được dị năng của mình có tăng lên. Hiện tại hắn có thể cảm giác được tình thần của mình, giống như một cái lưới lớn phóng ra bên ngoài.
Khó trách dị năng của hắn khó thăng cấp như vậy, khó trách cái tang thi tinh thần hệ kia chỉ hơn hắn có một bậc, mà lại có thể hoàn toàn áp chế hắn. Thì ra dị năng tinh thần hệ, mỗi khi vượt qua một cấp, chẳng khác nào vượt qua một đỉnh núi cao.
Sở Thiên khi mới có dị năng đã là cấp 2, thế nên đây là lần đầu tiên hắn nếm thử mùi vị của thăng cấp.
Cái năng lượng trong tinh hạch kia của tang thi không giống như những khối tinh hạch trước, cực kỳ phù hợp với hắn. Dị năng của hắn lấy công kích làm chính, không chế là phụ, mà hắn cũng có thể cảm giác được, vừa rồi lúc giao chiến với tang thi kia, nó lấy không chế làm chính, công kích là phụ. Mặc dù là kỹ năng phụ thuộc, nhưng cũng đủ để áp chế Sở Thiên đang ở cấp 2.
Tinh thần lực tản mát ra, lúc này đây, Sở Thiên rất nhanh tìm tới tang thi tinh thần hệ biến mất ở trong đàn tang thi, hơn nữa còn đoán ra được vị trí của nó.
Nó trốn ở trong đàn tang thi bên ngoài hơn ngàn mét, hoàn toàn thoát ly khỏi phạm vi công kích của nhóm dị năng giả.
Sở Thiên bắt đầu nỗ lực cùng nó câu thông, nhưng lại bị nó vô tình chống cự. Cái loại hận ý đối với nhân loại đập thẳng vào mặt, khiến cho Sở Thiên cách xa ngàn mét cũng phải rùng mình.
Toàn Hiểu Vũ tỉ mỉ chú ý nhất cử nhất động của Sở Thiên, Sở Thiên run lên làm cậu tức khắc khẩn trương.
Cố tình ngay tại lúc này, Gia Luân Hủ không có mắt nhìn mang theo Ôn Đồng chạy tới.
Không đợi hai người đi tới trước mặt, Toàn Hiểu Vũ lập tức giãy khỏi tay của Sở Thiên, đứng dậy, thanh kiếm lập tức ra khỏi vỏ. Kiếm chỉ thẳng vào Gia Luân Hủ.
Lúc này Toàn Hiểu Vũ phi thường không hữu hảo. Bởi vì cậu biết, Sở Thiên của hiện tại tùy thời cũng có thể gặp nguy hiểm mà những người trước mặt đều không chút cảm kích.
“Tránh ra!” Toàn Hiểu Vũ cố nén mới không mắng chửi ầm thành tiếng.
“Hiểu Vũ, em sao lại biến thành như hiện tại?” Gia Luân Hủ tỏ vẻ đau lòng nói: “Anh không biết em đã trải qua những gì, cũng không biết kẻ khác đã nói gì với em. Nhưng mà, chúng ta đã từng yêu nhau mà không phải sao? Em mất tích, anh đi tìm em, sau đó mạt thế bùng nổ. Anh thật vất vả mới tìm thấy em, em lại biến thành bộ dạng như hiện tại. Anh thậm chí không biết, lúc trước em tại sao lại mất tích, vì sao lại đối đãi với người em từng yêu là anh đây như vậy.”
Hắn nói một tràng như vậy, sắc mặt của mọi người đều có chút cổ quái. Mà có hai người, đương trường lập tức thay đổi sắc mặt.
Một tên đương nhiên là Ôn Đồng, hắn tuy rằng biết Gia Luân Hủ thích thiếu niên xinh đẹp trẻ tuổi, bản tính thích câu tam đáp tứ, nhưng hiện tại ở trước mặt hắn, trước mặt mọi người, nói những lời này, chính là trực tiếp tát vào mặt Ôn Đồng hắn.
Phải biết rằng, trong đội ngũ bọn họ, hai người bọn họ được mọi người công nhận là một đôi tình nhân.
Người còn lại là Toàn Hiểu Vũ. Năng lực khiến người ta ghê tởm của Gia Luân Hủ ở kiếp trước cậu đã có biết ít nhiều, hiện tại đối với những lời ghê tởm của hắn vẫn có chút khả năng chịu đựng.
Hỏng thì hỏng, ở thời điểm mấu chốt như vậy, Gia Luân Hủ chạy tới ghê tởm người khác. Cậu và Sở Thiên xem như đã xác định quan hệ, chỉ sợ Sở Thiên nghe xong sẽ mất hứng.
Hai ngày này cậu đã nhìn ra. Sở Thiên cũng không phải là một người thật sự ôn hòa như nước. Hắn khiêm tốn và không thèm để ý, gần như là không thèm để ý người hay chuyện gì. Một khi đã gặp được thứ hắn để ý, sẽ trở nên bá đạo vô cùng và không nói đạo lý.
Giờ phút này Sở Thiên đang cùng tang thi tinh thần hệ kia giao chiến, người nọ lại ở phía sau chạy tới quấy rối. Lỡ đâu Sở Thiên phân tâm xảy ra chuyện gì thì sao?
Bởi vậy, không nói hai lời, Toàn Hiểu Vũ trực tiếp chém, thẳng tay nhắm vào cổ họng của Gia Luân Hủ.
Sở Thiên từng nói với cậu, nếu cảm thấy quá ầm ĩ thì cứ trực tiếp động thủ.
Hành động của Toàn Hiểu Vũ nằm ngoài dự đoán của mọi người, vốn tưởng là một hồi kịch tình cảm gút mắt, một vở kịch vì ghen tuông mà hại chết đồng đội của bạn trai hiện tại và cứu đồng đội của bạn trai trước, làm sao mà ngờ Toàn Hiểu Vũ không nói hai lời, trực tiếp phóng ra sát chiêu, chút ý tứ nể mặt cũng không có.
Phản ứng của Gia Luân Hủ rất nhanh, nhanh chóng lùi về sau một bước, trong nháy mắt triệu tập gai đất ngăn lại. Gai đất kia bị Toàn Hiểu Vũ chặt đứt, mũi kiếm cách cổ họng của Gia Luân Hủ không đến một centimet.
Một kích không thành, Toàn Hiểu Vũ tiếp tục xuất chiêu, khí thế ép người vào chỗ chết.
Gia Luân Hủ là thổ hệ dị năng giả đang ở cấp 2 hậu kỳ, cũng không kém, tiếp được mấy chiêu của Toàn Hiểu Vũ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.