[Mạt Thế] Trong Sinh: Thời Kỳ Diệt Vong
Chương 180: Song kiếm
WDR | Queen
19/12/2022
"Xin chào, đooij trưởng Tây cháu tên đầy đủ là Vu Nhiên Kỳ.... Trông chú khó tính quá đi, chú làm cháu sợ.....Chú chắc chắn là kẻ xấu"
"Ai chà là đứa cháu ngốc nghếch năm đó của sư phụ sao, thật là haha vẫn không thay đổi gì nhiều nhỉ?"
"Còn chú giờ đã thành một đại tướng như ước nguyện rồi nhỉ?"
"Tất cả cũng nhờ ơn của sư phụ năm đó thôi!"
Ánh Sáng cảm thấy bị bơ đẹp liền ho nhẹ hài cái, đám người kia vân vân dương tay lên mà hóng chuyện. Ai mà ngờ được một người hiền lành, dễ thương như Nhiên Kỳ lại quen toàn một đám người quái vật như vậy? Họ cũng muốn hưởng lợi như vậy nha
"Hai người quen biết nhau sao?"-Giai Kỳ
"Chú cháu ruột à"-Tử Khiết
"Nếu là chú cháu ruột tại sao lúc hai vị gia gia của Nhiên Kỳ qua đời sao chú lại không cưu mang em ấy vậy?"-Như Yến
"Có uẩn khuất gì chăng"-Văn Phong
"Thật ra chú ấy với em không phải chú cháu ruột. Chú ấy là đồ đệ đích thân một tay ông huấn luyện"-Nhiên Kỳ
"Là người tiếp nối à"-Gia Tử
"Người tiếp nối là gì ạ?"-Bạch Vọng
"Người tiếp nối có nghĩa là người được một người có danh nào đó ví dụ điển hình như ông nội dạy dỗ để nốin gôi ông sau khi ông về hưu"-Vu Thần
"Chà cháu biết nhiều thật đấy"-Chu Minh
"Vậy đại tướng Tây lừng lẫy đây lại chính là đồ đệ duy nhất của trong quân đội lúc đó được đại tướng Vu chọn sao"-Hưá Khải
"Haha đúng vậy nhưng mà ngày sư phụ qua đời ta đã không đến kịp. Mà Nhiên Kỳ cháu sao lại không đến tìm ta"- Ông Tây
"Năm đó khi hai gia gia qua đời trước khi đi ông cí từng dạy cháu, chính phủ đang nhăm nhe đến nmgia đình này. Họ muốn diệt trừ hết cốt nhục mang họ Vu nhưng may mắn họ vẫn không động được vào cháu bởi lẽ họ sợ thế lực ngầm của ông ngoại chống lưng. Nếu hai ông mất đi thì đồng nghĩa với việc cháu cũng phải như vậy, cháu không thể liên lụy đến chú. Chính phủ lúc đó sẽ không tha cho chú dễ vậy đâu"-Nhiên Kỳ
"Vậy lúc đó em đã làm gì để sống sót"-Tư Minh từ lúc nào đi tới, mọi người bất ngờ xoay người lại cúi chào. Trong quân đội, Tư Minh rất có tiếng nói vì anh vừa là thiên tài thế kỉ vừa là người cứu vớt con người khỏi cơn đói khát, thiếu thốn lương thực như bây giờ
"Hai người đến đây khi nào?"-Á Hiên
"Từ lúc biết kết quả Nhiên Kỳ thắng, rảnh quá nên chúng tôi đứng hóng darama luôn"-Nhã Ân
"Mà công nhận darama về mấy người gây sốc quá trời"-Tu Nhai
"Ngày hôm nay tiếp tục lên đầu bảng tin nữa nhé!"-Tế Hình
"Có khi tụi tui lại được ké màn ảnh không chừng"-Triết Thái
"Ồ là đội nghiên cứu thiên tài đây mà, nghe danh đã lâu"
"Chúng tôi cũng vậy thưa ngài"
Mọi người trò chuyện một chút sau đó Ông Tây liền rời đi, trước khi đi không quên ôm đứa cháu yêu quý một cái
"Nhiên Kỳ khi nào rảnh nhớ tới chỗ ta chơi nhé! Ta luôn chào đón cháu, đây kiếm thạch bảo tặng cháu"
Mọi người bắt đầu xôn xao hết cả lên, Tố Tố ngồi trên đài gương mặt trở nên hoang mang hơn bao giờ hết
"đó là kiếm thạch bảo đấy"
"Nó thật đẹp"
"Tôi nghe nói thanh kiếm này được rèn bởi những viên thạch bảo quý hiếm, một viên đá nhỏ cũng lên đến mấy trăm tỷ đấy"
"người rèn nó là nhà rèn kiếm Lay, ông ấy là một nhà rèn kiếm bật nhất của đất nước. Muốn được ông ấy rèn kiếm cho rất khó"
"Thứ nhất muốn ông ấy kèn cho mộtj thanh kiếm thì phải là người rất rất giàu, thứ hai là người được ông ta để vào mắt, thứ ba là người tài thật sự"
Tố Tố căm phẫn báu chặt tay, miệng cứ lẩm bẩm "Lão già này ấy vậy mà lại cho Nhiên Kỳ thanh kiếm quý đó, mình ba lần bảy lượt dùng tích phân mua mà lão chẳng thèm để vào mắt"
"Không, cháu không nhận đâu. Nó nhìn rất có giá trị đối với ông"
"Haha yên tâm, ta còn một cây nữa. Đây là kiếm thạch bảo. Còn cây còn lại là kiếm thạch bích, nó là một cặp song bích. Ta định tặng nó cho sư phụ nhưng tiếc rằng ngài ấy đã không còn. Nên bây giờ ta tặng lại cho cháu, mong rằng một ngày nào đó cháu cùng với ta có thể dùng chúng sát cánh với nhau"
"vâng được ạ"
Ông Tây rời đi, Nhiên Kỳ luyến tiếc sờ nhẹ lên mặt kiếm. Dòng chữ nhỏ màu đỏ đẹp đẽ khắc ghi ngoài vỏ kiếm hai chữ " Thạch Bảo". Vu Nhiên Kỳ nhẹ nhàng nhỏ vào cho nó một giọt máu sau đó rảnh tay cất vào một một chiếc rương nhỏ trong không gian
♥️????????♥️????????♥️????♥️????????♥️♥️????????♥️????♥️????
Hell mọi người chương này mình viết tặng một bạn Nấm nha. Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ và góp ý cho mình. Chắc hôm nay mình sẽ cố viết thêm 1-2 chương gì đó nữa để tặng các bạn luôn:3
"Ai chà là đứa cháu ngốc nghếch năm đó của sư phụ sao, thật là haha vẫn không thay đổi gì nhiều nhỉ?"
"Còn chú giờ đã thành một đại tướng như ước nguyện rồi nhỉ?"
"Tất cả cũng nhờ ơn của sư phụ năm đó thôi!"
Ánh Sáng cảm thấy bị bơ đẹp liền ho nhẹ hài cái, đám người kia vân vân dương tay lên mà hóng chuyện. Ai mà ngờ được một người hiền lành, dễ thương như Nhiên Kỳ lại quen toàn một đám người quái vật như vậy? Họ cũng muốn hưởng lợi như vậy nha
"Hai người quen biết nhau sao?"-Giai Kỳ
"Chú cháu ruột à"-Tử Khiết
"Nếu là chú cháu ruột tại sao lúc hai vị gia gia của Nhiên Kỳ qua đời sao chú lại không cưu mang em ấy vậy?"-Như Yến
"Có uẩn khuất gì chăng"-Văn Phong
"Thật ra chú ấy với em không phải chú cháu ruột. Chú ấy là đồ đệ đích thân một tay ông huấn luyện"-Nhiên Kỳ
"Là người tiếp nối à"-Gia Tử
"Người tiếp nối là gì ạ?"-Bạch Vọng
"Người tiếp nối có nghĩa là người được một người có danh nào đó ví dụ điển hình như ông nội dạy dỗ để nốin gôi ông sau khi ông về hưu"-Vu Thần
"Chà cháu biết nhiều thật đấy"-Chu Minh
"Vậy đại tướng Tây lừng lẫy đây lại chính là đồ đệ duy nhất của trong quân đội lúc đó được đại tướng Vu chọn sao"-Hưá Khải
"Haha đúng vậy nhưng mà ngày sư phụ qua đời ta đã không đến kịp. Mà Nhiên Kỳ cháu sao lại không đến tìm ta"- Ông Tây
"Năm đó khi hai gia gia qua đời trước khi đi ông cí từng dạy cháu, chính phủ đang nhăm nhe đến nmgia đình này. Họ muốn diệt trừ hết cốt nhục mang họ Vu nhưng may mắn họ vẫn không động được vào cháu bởi lẽ họ sợ thế lực ngầm của ông ngoại chống lưng. Nếu hai ông mất đi thì đồng nghĩa với việc cháu cũng phải như vậy, cháu không thể liên lụy đến chú. Chính phủ lúc đó sẽ không tha cho chú dễ vậy đâu"-Nhiên Kỳ
"Vậy lúc đó em đã làm gì để sống sót"-Tư Minh từ lúc nào đi tới, mọi người bất ngờ xoay người lại cúi chào. Trong quân đội, Tư Minh rất có tiếng nói vì anh vừa là thiên tài thế kỉ vừa là người cứu vớt con người khỏi cơn đói khát, thiếu thốn lương thực như bây giờ
"Hai người đến đây khi nào?"-Á Hiên
"Từ lúc biết kết quả Nhiên Kỳ thắng, rảnh quá nên chúng tôi đứng hóng darama luôn"-Nhã Ân
"Mà công nhận darama về mấy người gây sốc quá trời"-Tu Nhai
"Ngày hôm nay tiếp tục lên đầu bảng tin nữa nhé!"-Tế Hình
"Có khi tụi tui lại được ké màn ảnh không chừng"-Triết Thái
"Ồ là đội nghiên cứu thiên tài đây mà, nghe danh đã lâu"
"Chúng tôi cũng vậy thưa ngài"
Mọi người trò chuyện một chút sau đó Ông Tây liền rời đi, trước khi đi không quên ôm đứa cháu yêu quý một cái
"Nhiên Kỳ khi nào rảnh nhớ tới chỗ ta chơi nhé! Ta luôn chào đón cháu, đây kiếm thạch bảo tặng cháu"
Mọi người bắt đầu xôn xao hết cả lên, Tố Tố ngồi trên đài gương mặt trở nên hoang mang hơn bao giờ hết
"đó là kiếm thạch bảo đấy"
"Nó thật đẹp"
"Tôi nghe nói thanh kiếm này được rèn bởi những viên thạch bảo quý hiếm, một viên đá nhỏ cũng lên đến mấy trăm tỷ đấy"
"người rèn nó là nhà rèn kiếm Lay, ông ấy là một nhà rèn kiếm bật nhất của đất nước. Muốn được ông ấy rèn kiếm cho rất khó"
"Thứ nhất muốn ông ấy kèn cho mộtj thanh kiếm thì phải là người rất rất giàu, thứ hai là người được ông ta để vào mắt, thứ ba là người tài thật sự"
Tố Tố căm phẫn báu chặt tay, miệng cứ lẩm bẩm "Lão già này ấy vậy mà lại cho Nhiên Kỳ thanh kiếm quý đó, mình ba lần bảy lượt dùng tích phân mua mà lão chẳng thèm để vào mắt"
"Không, cháu không nhận đâu. Nó nhìn rất có giá trị đối với ông"
"Haha yên tâm, ta còn một cây nữa. Đây là kiếm thạch bảo. Còn cây còn lại là kiếm thạch bích, nó là một cặp song bích. Ta định tặng nó cho sư phụ nhưng tiếc rằng ngài ấy đã không còn. Nên bây giờ ta tặng lại cho cháu, mong rằng một ngày nào đó cháu cùng với ta có thể dùng chúng sát cánh với nhau"
"vâng được ạ"
Ông Tây rời đi, Nhiên Kỳ luyến tiếc sờ nhẹ lên mặt kiếm. Dòng chữ nhỏ màu đỏ đẹp đẽ khắc ghi ngoài vỏ kiếm hai chữ " Thạch Bảo". Vu Nhiên Kỳ nhẹ nhàng nhỏ vào cho nó một giọt máu sau đó rảnh tay cất vào một một chiếc rương nhỏ trong không gian
♥️????????♥️????????♥️????♥️????????♥️♥️????????♥️????♥️????
Hell mọi người chương này mình viết tặng một bạn Nấm nha. Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ và góp ý cho mình. Chắc hôm nay mình sẽ cố viết thêm 1-2 chương gì đó nữa để tặng các bạn luôn:3
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.