[Mạt Thế] Trùng Sinh Thay Đổi Thời Cuộc
Chương 165: Luận bàn
FR-芳 蓉
08/07/2021
“Đứng lại đó”
Bọn cô vào sân tập chưa bao lâu đã có người kiếm chuyện rồi. Đúng là mình không kiếm chuyện thì chuyện cũng sẽ kiếm mình mà.
“Mấy người biết đây là chỗ nào không mà dám tự tiện đi vào?” - Một nhóm người dị năng tay cầm vũ khí biểu cảm vô cùng phác lối nhìn bọn cô như đang nhìn một lũ kiến.
“Tôi tự biết đây là nơi nào. Không cần mấy người nhọc lòng” - Lưu Thi Vũ nhìn đám người đó cực kì không hài lòng. Dị năng giả do Doãn gia rèn luyện phải luôn biết mình biết ta, phải quan sát trước khi nói hay hành động.
Nếu bà dám ngang nhiên đi lại ở nơi đây bọn họ cũng phải hiểu bà không phải là người thường, những người gác cổng cũng biết mặt bà nên dù bà ít tới đây nhưng một khi tới không ai dám ngăn cảng.
Bây giờ thì hay rồi, có đám người chán sống dám chặn bà lại? Tưởng nghĩ có tư cách đứng ở đây rồi là hay lắm sao? Đúng là một đám không có não.
“Tôi đã có lòng cảnh cáo mấy người mà mấy người còn không biết điều?” - Một người đàn ông trong đám người tức giận lớn tiếng. Hắn ta rất là đô con và mặc một kiểu áo khoe cơ bụng có chằng chịt vết sẹo không đẹp mắt chút nào.
“Tóm lại mấy người muốn gì?” - Chu Gia Vân nhìn bọn người khi không lại tự ý kiếm chuyện chắc là không có ý định gì tốt đâu.
“Hay lắm bà già. Bà đoán đúng rồi đó. Bây giờ trong số mấy người. Cử một người ra đánh với anh em tôi. Nếu thắng mới có tư cách ở lại đây. Không thì mấy người từ đâu thì biến về đó. Nhưng nếu mấy người biết đánh không lại có thể tự ý rút lui. Đem ít đồ giao nộp thì bọn này sẽ cho qua”
Nghe xong lời tên đó nói bọn cô có cảm giác như hắn đây chính là ma cũ ăn hiếp ma mới, còn muốn lấy đồ của cô? Đúng là không dạy bọn này một bài học là không được mà.
“Ai muốn lên?”
“Để em cho”
“Để em”
“Để tui”
“Để anh”
“Để mẹ”
Thanh Nguyệt nhìn một vòng người bên mình nhưng không ngờ là cả cái đám hiếu chiến này ai cũng đòi ra mặt dạy cho bọn này một bài học hết.
“Vẫn là để em đi. Đánh nhanh rút gọn”
Tiểu Linh bước đến bên cạnh Thanh Nguyệt xin đánh. Dù sao bình thường mỗi lần chiến đấu với tang thi con bé toàn đứng nhìn vì sức mạnh phi nhân loại nên trừ khi có trường hợp khó khăn bọn cô không giải quyết được mới cho con bé ra tay.
Nhưng xem ra là vì không có gì làm nên đôi khi cũng cần khởi động tay chân đôi chút.
“Em gái. Em còn nhỏ như vậy lo trốn tang thi đi. Còn ở đây mà so đấu với bọn anh”
“Đúng vậy. Còn nhỏ thì để bọn anh bảo kê cho. Nếu em không ngại thì lấy thân báo đáp cũng được”
Bọn người kia nhìn thấy Tiểu Linh còn nhỏ với trẻ không khác gì 17-18 tuổi nên cứ nghĩ cô không có gì đặt biệt mà buông lời rêu chọc. Bọn chúng đâu biết được rằng bản thân đã thật sự đụng phải ổ kiến lửa rồi.
“Nói nhiều” - Tiểu Linh bước lên phía trước vài bước. Bọn cô cũng biết là Tiểu Linh nhà ta sắp nổi bão rồi lên lập tức lôi kéo Chu Gia Vân và Lưu Thi Vũ lùi ra xa.
“Cô bé. Bọn anh đã cảnh cáo rồi. Tới lúc đó chịu đau thì đừng có mà khóc gọi mẹ” - Một tên trong nhóm người có thân mình ốm nhom như que củi. Ánh mắt hắn vô thần nhìn không khác gì những kẻ chuyên làm chuyện đồi bài thời gian lâu dẫn đến suy nhược cơ thể.
“Bắt đầu đi” - Tiểu Linh một tay để sau lưng, một tay để phía trước làm động tác khiêu khích.
Đám người kia bị Tiểu Linh coi không ra gì lập tức giận đến đỏ bừng.
Một tên không suy nghĩ lập tức cầm vũ khí là cây gậy bóng cày quấn kẽm gai. Đối với tang thi hay dị năng giả sức ảnh hưởng của nó không sao nhưng đối với một cô gái nhỏ bé thì đó là chuyện như trở bàn tay.
Hắn ra mang một tâm trạng tốt đẹp nghĩ rằng Tiểu Linh sẽ van cầu xin tha. Nhưng hắn ta bắt đầu cảm thấy có gì đó không đúng, nhìn lại đồng bọn phía dưới sớm đã trợn tròn mắt nhìn hắn.
Khoan đã...phía dưới...
Trời má ơi hắn đang lơ lửng. Hắn đang bị điều khiển bay lơ lửng trên không trung.
Động tác này của Tiểu Linh đã hấp dẫn không ít dị năng giả xung quanh và ngay cả Doãn Mặc đang họp ở lầu cao cũng bị âm thanh bàn tán làm cho phân tâm liền ngưng cuộc họp cùng những người thân tín ta cửa sổ nhìn xem có chuyện gì.
Đứng từ trên cao nhìn xuống có thể thấy hai nhóm người chia ra làm hai phe riêng biệt, nhiều dị năng giả đứng xung quanh hóng chuyện hai người đang giao đấu ở trung tâm, nói giao đấu vậy thôi chứ một người đánh một người chịu trận.
Mà khoan đã, kia không phải vợ ông sao? Con trai và con dâu cũng ở đó? Mấy đứa cháu cũng đang ở ngay trung tâm trận đánh đó sao?
Ráng nhìn kỹ hơn một chút ông mới phát hiện người đang đánh là Tiểu Linh cháu ông luôn đó nha.
Nhưng mà Tiểu Linh ra tay cũng quá ngoan tuyệt. Cái tên kia bị treo lơ lửng trên không trung không thể làm gì cả, Tiểu Linh chỉ có việc cầm cây gậy không biết từ đâu ra đánh hắn đến má nhận không ra.
Chưa hết, đánh tên kia đến ngất xỉu rồi thì mấy người ở sau hắn ta cũng bị Tiểu Linh dùng cách tương tự để đánh.
Ông phải xuống cản thôi không thì chắc con bé nó đánh bầm dập hết dị năng giả ở đây mất.
Trong khoảng thời gian đợi ông xuống cứu thì bọn họ cũng đã bị Tiểu Linh đánh cho không nhận ra người nữa rồi.
Bọn chúng nào có ngờ cô gái nhỏ bé như vậy lại có một sức mạnh khinh khủng như vậy. Một nhìn con bé cân gần mười tên đàn ông mà chưa kể bọn hắn còn không có được một chút cơ hội phản kháng nào.
Chưa bao giờ bọn họ hối hận như vậy. Biết thể đã không kiếm chuyện rồi.
Bọn cô vào sân tập chưa bao lâu đã có người kiếm chuyện rồi. Đúng là mình không kiếm chuyện thì chuyện cũng sẽ kiếm mình mà.
“Mấy người biết đây là chỗ nào không mà dám tự tiện đi vào?” - Một nhóm người dị năng tay cầm vũ khí biểu cảm vô cùng phác lối nhìn bọn cô như đang nhìn một lũ kiến.
“Tôi tự biết đây là nơi nào. Không cần mấy người nhọc lòng” - Lưu Thi Vũ nhìn đám người đó cực kì không hài lòng. Dị năng giả do Doãn gia rèn luyện phải luôn biết mình biết ta, phải quan sát trước khi nói hay hành động.
Nếu bà dám ngang nhiên đi lại ở nơi đây bọn họ cũng phải hiểu bà không phải là người thường, những người gác cổng cũng biết mặt bà nên dù bà ít tới đây nhưng một khi tới không ai dám ngăn cảng.
Bây giờ thì hay rồi, có đám người chán sống dám chặn bà lại? Tưởng nghĩ có tư cách đứng ở đây rồi là hay lắm sao? Đúng là một đám không có não.
“Tôi đã có lòng cảnh cáo mấy người mà mấy người còn không biết điều?” - Một người đàn ông trong đám người tức giận lớn tiếng. Hắn ta rất là đô con và mặc một kiểu áo khoe cơ bụng có chằng chịt vết sẹo không đẹp mắt chút nào.
“Tóm lại mấy người muốn gì?” - Chu Gia Vân nhìn bọn người khi không lại tự ý kiếm chuyện chắc là không có ý định gì tốt đâu.
“Hay lắm bà già. Bà đoán đúng rồi đó. Bây giờ trong số mấy người. Cử một người ra đánh với anh em tôi. Nếu thắng mới có tư cách ở lại đây. Không thì mấy người từ đâu thì biến về đó. Nhưng nếu mấy người biết đánh không lại có thể tự ý rút lui. Đem ít đồ giao nộp thì bọn này sẽ cho qua”
Nghe xong lời tên đó nói bọn cô có cảm giác như hắn đây chính là ma cũ ăn hiếp ma mới, còn muốn lấy đồ của cô? Đúng là không dạy bọn này một bài học là không được mà.
“Ai muốn lên?”
“Để em cho”
“Để em”
“Để tui”
“Để anh”
“Để mẹ”
Thanh Nguyệt nhìn một vòng người bên mình nhưng không ngờ là cả cái đám hiếu chiến này ai cũng đòi ra mặt dạy cho bọn này một bài học hết.
“Vẫn là để em đi. Đánh nhanh rút gọn”
Tiểu Linh bước đến bên cạnh Thanh Nguyệt xin đánh. Dù sao bình thường mỗi lần chiến đấu với tang thi con bé toàn đứng nhìn vì sức mạnh phi nhân loại nên trừ khi có trường hợp khó khăn bọn cô không giải quyết được mới cho con bé ra tay.
Nhưng xem ra là vì không có gì làm nên đôi khi cũng cần khởi động tay chân đôi chút.
“Em gái. Em còn nhỏ như vậy lo trốn tang thi đi. Còn ở đây mà so đấu với bọn anh”
“Đúng vậy. Còn nhỏ thì để bọn anh bảo kê cho. Nếu em không ngại thì lấy thân báo đáp cũng được”
Bọn người kia nhìn thấy Tiểu Linh còn nhỏ với trẻ không khác gì 17-18 tuổi nên cứ nghĩ cô không có gì đặt biệt mà buông lời rêu chọc. Bọn chúng đâu biết được rằng bản thân đã thật sự đụng phải ổ kiến lửa rồi.
“Nói nhiều” - Tiểu Linh bước lên phía trước vài bước. Bọn cô cũng biết là Tiểu Linh nhà ta sắp nổi bão rồi lên lập tức lôi kéo Chu Gia Vân và Lưu Thi Vũ lùi ra xa.
“Cô bé. Bọn anh đã cảnh cáo rồi. Tới lúc đó chịu đau thì đừng có mà khóc gọi mẹ” - Một tên trong nhóm người có thân mình ốm nhom như que củi. Ánh mắt hắn vô thần nhìn không khác gì những kẻ chuyên làm chuyện đồi bài thời gian lâu dẫn đến suy nhược cơ thể.
“Bắt đầu đi” - Tiểu Linh một tay để sau lưng, một tay để phía trước làm động tác khiêu khích.
Đám người kia bị Tiểu Linh coi không ra gì lập tức giận đến đỏ bừng.
Một tên không suy nghĩ lập tức cầm vũ khí là cây gậy bóng cày quấn kẽm gai. Đối với tang thi hay dị năng giả sức ảnh hưởng của nó không sao nhưng đối với một cô gái nhỏ bé thì đó là chuyện như trở bàn tay.
Hắn ra mang một tâm trạng tốt đẹp nghĩ rằng Tiểu Linh sẽ van cầu xin tha. Nhưng hắn ta bắt đầu cảm thấy có gì đó không đúng, nhìn lại đồng bọn phía dưới sớm đã trợn tròn mắt nhìn hắn.
Khoan đã...phía dưới...
Trời má ơi hắn đang lơ lửng. Hắn đang bị điều khiển bay lơ lửng trên không trung.
Động tác này của Tiểu Linh đã hấp dẫn không ít dị năng giả xung quanh và ngay cả Doãn Mặc đang họp ở lầu cao cũng bị âm thanh bàn tán làm cho phân tâm liền ngưng cuộc họp cùng những người thân tín ta cửa sổ nhìn xem có chuyện gì.
Đứng từ trên cao nhìn xuống có thể thấy hai nhóm người chia ra làm hai phe riêng biệt, nhiều dị năng giả đứng xung quanh hóng chuyện hai người đang giao đấu ở trung tâm, nói giao đấu vậy thôi chứ một người đánh một người chịu trận.
Mà khoan đã, kia không phải vợ ông sao? Con trai và con dâu cũng ở đó? Mấy đứa cháu cũng đang ở ngay trung tâm trận đánh đó sao?
Ráng nhìn kỹ hơn một chút ông mới phát hiện người đang đánh là Tiểu Linh cháu ông luôn đó nha.
Nhưng mà Tiểu Linh ra tay cũng quá ngoan tuyệt. Cái tên kia bị treo lơ lửng trên không trung không thể làm gì cả, Tiểu Linh chỉ có việc cầm cây gậy không biết từ đâu ra đánh hắn đến má nhận không ra.
Chưa hết, đánh tên kia đến ngất xỉu rồi thì mấy người ở sau hắn ta cũng bị Tiểu Linh dùng cách tương tự để đánh.
Ông phải xuống cản thôi không thì chắc con bé nó đánh bầm dập hết dị năng giả ở đây mất.
Trong khoảng thời gian đợi ông xuống cứu thì bọn họ cũng đã bị Tiểu Linh đánh cho không nhận ra người nữa rồi.
Bọn chúng nào có ngờ cô gái nhỏ bé như vậy lại có một sức mạnh khinh khủng như vậy. Một nhìn con bé cân gần mười tên đàn ông mà chưa kể bọn hắn còn không có được một chút cơ hội phản kháng nào.
Chưa bao giờ bọn họ hối hận như vậy. Biết thể đã không kiếm chuyện rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.