Chương 16: Làn sóng Zombie (2)
Mai Linh Hương Đóa
04/09/2019
Người dân trong làng loạn thành một đoàn. Lâm Hạo Thần nghe thấy mấy âm thanh ầm ĩ như thế thì nhíu nhíu mày. Quá ồn.
Nhưng hắn không có trách nhiệm bảo vệ những người trong thôn, hiện tại
hắn bảo vệ bản thân còn không tốt đây.
Hắn quay lại, nói với Vương Thanh Lâm: “Em ở lại đây.”
Cô bé gật đầu.
“Khi nào hết tiếng gào thét thì đi lên.”
Lâm Hạo Thần đóng cửa hầm lại. Mấy cô gái lúc nãy cũng đã đi ra ngoài, bất quá không trở về nhà với cha mẹ mà nhìn mọi người đầy sợ hãi, chỉ có một vài người là òa lên khóc khi thấy cha mẹ.
Hắn nhìn mấy cô gái tội nghiệp trơ vơ không người nhận, lại nghĩ sắp tới làn sóng Zombie sẽ tiến vào đây, hắn không nhịn được, nói với bọn họ: “Trốn đi, Zombie sắp vào đây rồi.”
Hắn nói xong liền quay người chạy đi, đến cổng thôn. Nói là cổng thôn, chứ hàng rào cũng chỉ được làm bằng gỗ, cửa cũng là cửa gỗ. Hai người canh gác thì không thấy đâu, Zombie thì đang dồn dập đi tới. Hắn leo lên nóc nhà của một ngôi nhà gần đó. Cũng may căn nhà này khá cao. Bọn Zombie không thể leo lên được.
Zombie bắt đầu phá rào đi vào, người dân không la hét nữa mà chạy trốn, nhưng cái thôn nho nhỏ này chỗ trốn cũng chả có bao nhiêu. Mà chạy trốn lại còn gây tiếng động như vậy thì bọn Zombie đuổi theo là cái chắc.
Hắn không có tự tin có thể giết hết mấy trăm con Zombie như thế này, cho nên hắn nấp ở đây quan sát tình hình trước.
Đội quân Zombie có chừng hơn một trăm con, một mình hắn không thể giải quyết hết được, nhất là bây giờ hắn chỉ mới có cấp hai, nếu như cấp bốn thì giết bọn Zombie thời kì đầu như vậy dễ như ăn bánh. Zombie tràn vào như sóng biển, có một con lại một con vào thôn, tiếng kêu thảm thiết khắp nơi. Nơi Lâm Ngư Yên trốn là ở trong ô tô. Phải rồi! Mấy người Lãnh Chí Hiên!
Lâm Hạo Thần thầm kêu không ổn, sau đó nhảy qua mấy tòa nhà để đến căn nhà của ông bà Liễu. May mắn ở đó có tiểu Hoàng canh cửa, không có con Zombie cấp thấp nào dám đến gần cả. Lâm Hạo Thần yên tâm phần nào, hắn lại nhảy về tòa nhà ở đầu thôn.
Mấy con Zombie đã đi vào gần hết, có một con Zombie đi cuối cùng, vô cùng kì lạ. Nó mặc một bộ váy Lolita sạch sẽ, tay cầm ô. Hiện tại trời đang tờ mờ sáng, làn da của nó ánh lên ánh sáng xanh kì lạ. Không bị thối rữa, nhưng màu da là màu da của Zombie. Hắn nghĩ nó là con điều khiển đàn Zombie này.
Con Zombie dường như nhận thấy ánh mắt của hắn, dùng tốc độ nhanh nhất quay đầu lại. Lâm Hạo Thần hoảng hốt khi nhìn vào hốc mắt của nó. Hốc mắt của nó không có mắt, chỉ có một màu đen, miệng thì bị rạch đến mang tai. Lúc chết nó đã bị hành hạ như thế nào!? Bất quá hắn cũng không có thời gian suy nghĩ nhiều, con Zombie vừa thấy hắn liền ngẩn ra, sau đó suy nghĩ một chút, cười với hắn. Giọng nói của nó khàn và đục, có thể nhận ra trước khi biến thành Zombie, nó nhất định là một cô gái. Hắn cũng không ngạc nhiên, kiếp trước hắn đương nhiên đã gặp qua Zombie còn giữ được trí lực.
“Con người! Anh không phải người dân trong làng, chỉ cần anh không tham gia vào vụ việc lần này ta sẽ bỏ qua cho anh!”
“Cô sẽ bỏ qua cho những cô gái bị nhốt dưới hầm chứ?”
“Đương nhiên không thể, nếu như không phải vì họ, ta sao có thể chết! Họ trơ mắt nhìn ta bị giết, không một ai đứng ra cứu giúp, ta nhất định sẽ giết chết bọn họ!”
“Vậy thì tôi không thể nào đứng nhìn rồi.” Lâm Hạo Thần nhún vai, cầm kiếm nhảy xuống, giết chết mấy con Zombie cản đường rồi lao về phía con Zombie kia.
Con Zombie hừ một tiếng, nghiến răng, gập ô lại rồi vung ô về phía hắn. Lâm Hạo Thần nhanh chóng né ra, rồi hắn cầm lấy cái ô kéo một phát, nhưng cái ô không hề nhúc nhích. Con Zombie nhe răng cười, Lâm Hạo Thần thầm kêu không ổn, nhanh chóng tránh ra. Mũi ô nhọn hoắt lướt qua mặt hắn, cắt đi một chút tóc mái.
Hắn hừ hừ một tiếng, lại nhanh chóng cầm kiếm sáp lại gần con Zombie, lại còn phải đề phòng những con Zombie khác tấn công hắn. Hắn xoay người, chém chết con Zombie định đánh lén ở đằng sau, sau đó lại nhanh chóng tiếp cận con Zombie có trí lực. Nó vứt cái ô đi, dùng hai bàn tay gầy gò xương xẩu định chụp lấy hắn. Lâm Hạo Thần không hề nao núng, cúi xuống sau đó dùng đầu húc con Zombie. Con Zombie mất đà, ngã ra đằng sau. Nhưng hắn cũng chẳng khá khẩm hơn là bao, đầu bị chấn động choáng váng. Zombie trí lực nhanh chóng đứng dậy, vươn móng vuốt cào về phía hắn. Nhưng lúc này đầu óc hắn đang choáng váng, không thể nhìn thấy cái gì. Đến khi hắn định thần lại, nhìn thấy một bóng lưng quen thuộc đứng ra chắn cho hắn.
Hắn trợn tròn mắt, nhìn cô ngã xuống, sau đó nhìn sang con Zombie, vẻ mặt không thể tin được. Sau khi định thần lại, hắn hét lên một tiếng: “Tiểu Yên!!” Hắn nhanh chóng ngồi xuống, ôm lấy cô, dùng tay vỗ vỗ khuôn mặt xinh đẹp của cô.
Lâm Ngư Yên hơi híp híp mắt, cô cảm thấy mệt, rất mệt. Cô sắp chết rồi ư? Không sao, cô chết cũng được, anh hai còn sống là được rồi. Cô mỉm cười yếu ớt, dùng bàn tay vì cầm kiếm mà có hơi chai, đặt lên khuôn mặt của Lâm Hạo Thần. Cô nhìn viền mắt anh hai đỏ ửng, mũi cũng có chút chua xót, bất lực mỉm cười. “Anh hai không sao là được rồi.”
“Ngốc quá…Tại sao em không ở yên trên xe chứ? Tiểu Yên, Tiểu Yên, em không được ngủ. Em nhất định phải tỉnh táo. Không phải hứa với anh sẽ sống với anh cả đời sao?” Trái tim của Lâm Hạo Thần co bóp mạnh mẽ, vừa đau đớn vừa khó hiểu. Đau đớn là vì hắn không bảo vệ được cô, khó hiểu là, tình cảm này của hắn rốt cuộc là tình cảm gì?
Lâm Ngư Yên cảm thấy hai mắt cô đều díp lại, chỉ muốn ngủ thôi. Cô lâm vào hôn mê. Lâm Hạo Thần gầm lên một tiếng, dùng đôi mắt đỏ ngầu nhìn về phía con Zombie trí lực.
Hắn trấn an lại trái tim cùng cảm xúc đang mất điều khiển. Sau đó nhìn về phía con Zombie trí lực. Zombie trí lực lùi lại một bước, trước đó nó cảm thấy con người này chẳng qua là một tên tép riu mà thôi, hiện tại không hiểu sao chợt cảm thấy hắn trở nên nguy hiểm. Lâm Hạo Thần cười lạnh một cái, sau đó liền biến mất. Zombie trí lực ngơ ngác nhìn người trước mặt biến mất, chợt nó cảm thấy một luồng gió đang bổ về phía nó. Nó lập tức giơ tay lên chặn ở cổ. Cánh tay của nó bị chặt đứt, máu đen chảy ròng ròng xuống đất tạo thành một vũng máu lớn. Một ít thì bắn lên mặt của Lâm Hạo Thần. Zombie trí lực đau đớn rú lên sau đó gọi một đám Zombie tập trung lại phía nó. Lâm Hạo Thần lại sử dụng dịch chuyển tức thời để lại gần nó, Zombie trí lực kêu gào đau đớn, sử dụng tất cả sức ở chân để tránh đi. Chỗ nó dẫm lên tạo thành một cái lỗ đất lớn.
Mắt thấy mấy chục con Zombie đều đang lại gần đây, hắn liền bế Lâm Ngư Yên, dùng mấy bậc thang không gian để đi lên tòa nhà. Hắn đặt cô xuống dưới sau đó nhảy xuống chiến đấu với lũ Zombie.
Giết! Giết! Giết! Hiện tại trong đầu hắn chỉ có một từ này.
Hắn cầm hai thanh kiếm, xông pha trong ổ Zombie. Hai mắt hắn đỏ ngầu, thậm chí không hề quan tâm đến vết thương, vết cắn của mấy con Zombie. Đến khi xung quanh hắn đều là Zombie, hắn vẫn chưa thoát khỏi trạng thái cuồng loạn.
Mắt thấy Zombie trí lực đang bỏ chạy, hắn liền dịch chuyển tức thời đến trước mặt nó. Zombie trí lực giật mình, ngã ngồi xuống, sau đó liền giao đấu với hắn. Hiện tại tay của nó đã bị cắt đứt, cho nên nó chỉ có thể dùng chân. Sức lực của nó mạnh hơn những con Zombie khác rất nhiều. Lâm Hạo Thần nhàn nhạt nhìn nó, vung kiếm lên chém đứt chân nó. Zombie trí lực gào lên, dùng hết sức bình sinh lao về phía hắn, há cái miệng rộng lớn của nó ra định cắn hắn. hắn không nói hai lời liền tránh ra, sau đó dùng chân đạp vào lưng khiến nó ngã sấp mặt xuống đất. Hàm răng lung lay vốn chẳng chắc chắn lại đập xuống đường, đều gãy cả. Nó kêu ô ô như đang khóc, nhưng lại không có gì cả bởi vì nó chỉ còn mỗi hốc mắt mà thôi. Lâm Hạo Thần vung kiếm chém đầu nó.
Hắn lung lay sắp ngã quỳ xuống, sau đó dùng kiếm khoét đầu con Zombie ra, không do dự cho vào miệng. Hiện tại cả người hắn đều đau đớn, đầu thì như nứt ra, sau gáy ẩn ẩn đau nhức. Đau như búa bổ. Đây là tác dụng phụ của việc dùng dị năng quá mức.
Trước mắt hắn tối sầm lại, sau đó, hắn liền mất đi ý thức.
Hắn cảm thấy cả người đều đang trong bóng tối. Bóng tối bao trùm xung quanh làm hắn có chút run rẩy. Hắn cứ đi, đi mãi, gọi mọi người, nhưng không có ai đáp lại.
Chỉ có một mình hắn.
Và bóng tối bao trùm.
Hắn chết rồi ư?
Đây…là địa ngục sao?
Thế nhưng không có ai trả lời hắn.
Lần đầu tiên trong đời hắn cảm thấy tuyệt vọng như vậy.
Trước đây kể cả có huấn luyện như thế nào hắn đều không tuyệt vọng. Ngay cả lúc chết cũng không.
Nhưng hiện tại, bao trùm hắn là bóng tối vô tận, không có điểm dừng. Hắn cảm thấy hoảng loạn.
Hóa ra địa ngục là như thế này, khiến cho con người vô thức cảm thấy sợ hãi cũng tuyệt vọng.
Lâm Hạo Thần nguyện ở trong biển Zombie cũng không muốn ở trong này. Hắn cảm thấy đi mãi trong bóng tối làm hắn vô cùng mệt mỏi rồi.
Hắn mệt mỏi, ngồi xuống suy nghĩ. Đây có phải dấu hiệu của dị năng không? Không thể, dị trang bóng tối hoàn toàn như vậy không phải là dị năng bóng tối. Hắn suy nghĩ, có khi nào ngủ trong này thì hắn sẽ tỉnh dậy không? Lâm Hạo Thần không nói hai lời liền nằm xuống ngủ.
Nhưng khi hắn tỉnh dậy, xung quanh vẫn toàn là bóng tối. Không biết thời gian trôi qua bao lâu, không biết hôm nay là ngày mấy, Lâm Hạo Thần đờ đẫn ngồi trong không gian này cả giờ.
Bỗng nhiên, bóng tối biến mất. Xung quanh là một căn phòng, một người đàn ông đứng ở đó. Người này vô cùng đô con, nhìn hắn vô cùng gian ác.
Hắn vừa mới thoát khỏi tâm lý bị nhốt, khuôn mặt đờ đẫn giật mình nhìn người đàn ông đó đến gần. Lâm Hạo Thần theo bản năng muốn chạy, nhưng người đó nhanh hơn một bước.
Lâm Hạo Thần bị tẩn cho một trận. Sau đó hắn phải đứng tấn, chạy đường xa bất kể thời gian. Đến khi hắn đánh thắng được người đàn ông kia, cũng không biết là đã qua bao lâu. Sau khi người kia bị đánh bại, không gian lại chuyển cảnh một lần nữa.
Lần này, không gian vô cùng huyền ảo, xung quanh là khói, trước mắt đều là phụ nữ. Hắn cảm giác như bản thân uống phải thuốc kích dục, cả người đều nóng. Lúc hắn đang mất đi lý trí, định đè một người phụ nữ ra thì trong đầu hắn xuất hiện khuôn mặt của Lâm Ngư Yên.
Khuôn mặt lúc cô cười, lúc cô ăn, lúc cô hờn dỗi, lúc cô…nhắm mắt. Hắn chợt thanh tỉnh, không tiếp tục nữa. Chịu đựng khó chịu cùng ngứa ngáy khắp người, xung quanh mấy người phụ nữ thì đang quyến rũ hắn liên tục. Lâm Hạo Thần nhíu mày, hắn nhịn đến nghẹn, bụng dưới thì nóng hầm hập. Chỉ muốn ngay lập tức…Không, không thể. Hắn là người đứng đắn đàng hoàng, sẽ không làm những chuyện kiểu này.
Lâm Hạo Thần gian khổ chịu đựng, mãi mà không gian mới chuyển cảnh. Hắn đứng giữa một thư viện rộng lớn, xung quanh toàn sách là sách.
Hắn ngồi đọc, bởi vì quá chán nên ngồi đọc một vài quyển. Mấy cuốn sách này cũng khá thú vị, Lâm Hạo Thần thử ngồi học theo tư thế trong sách, tu luyện nội công. Hắn cảm thấy vô cùng thoải mái, bụng dường như có một dòng nước ấm áp đang chảy ra khắp tứ chi. Sau khi cảm thấy cũng khá ổn rồi, không sai biệt gì nhiều nữa, hắn liền mở mắt. Rồi ngồi tìm thêm mấy quyển sách để ngồi đọc.
Kiến thức trong này vô cùng phong phú, có cả tu tiên, luyện khí, luyện dược, lắp súng, cải tạo súng đều có cả. Nhưng xung quanh cũng chỉ có sách mà thôi, tuy nhiên tu tiên thì hắn có cố thế nào cũng không tu luyện được. Hắn nhún nhún vai, có lẽ là không thể tu tiên đi.
Nhưng chuyện này là như thế nào nhỉ? Bao giờ hắn mới được ra đây?
Lúc này có một tiếng kêu cất lên: “Chi chi!”
Hắn quay đầu lại: “Ai!?”
Một con hồ ly màu đỏ, nó có hai cái đuôi bước ra. Nó nhìn nhỏ vô cùng, dùng đôi mắt ngấn nước ngước lên nhìn hắn.
Lâm Hạo Thần xách nó lên, nó vô cùng ngoan ngoãn, không hề vùng vẫy gì cả. Hắn thấy nó ngoan như vậy nghi ngờ thả nó xuống đất. Con hồ ly nhanh chóng chạy về phía hắn, dụi dụi đầu vào chân hắn.
Lâm Hạo Thần mỉm cười: “Gọi mày là Tiểu Hoa đi!”
Tiểu Hoa nhảy nhảy lên, Lâm Hạo Thần cười cười, ôm nó ngồi đọc sách.
Sách rất nhiều, Lâm Hạo Thần đọc một lúc liền ngủ rồi. Đến lúc thức dậy, hắn liền thấy bản thân đang nằm trong một căn phòng màu trắng.
“Hả?” Hắn nhìn ngơ ngác nhìn xung quanh, đây là đâu? Thân thể của hắn nhẹ nhàng khoan khoái không rõ vì lí do gì. Hai mắt hắn lóe sáng, chẳng lẽ là giấc mơ kia? Hắn thử vận công, phát hiện nội công của hắn đều ở trong cơ thể. Nói như vậy, tất cả thành quả huấn luyện trong kia đều biến thành hiện thực? Hắn có chút tò mò, nhưng không rảnh tìm hiểu nữa. Hiện tại hắn đang ở đâu?
Hắn nhìn sang bên cạnh, một bóng dáng quen thuộc đập vào mắt. Ngư Yên? Cô vẫn còn sống! Lâm Hạo Thần cảm thấy vui vẻ khôn xiết, nhanh chóng chạy ra nhìn cô.
Cô hít thở nhè nhẹ, lông mi dài cong cong yên lặng đáp trên mặt, ánh sáng khiến cho lông mi của cô có một lớp bóng. Đôi môi hồng hé mở, mái tóc dài xõa tung. Khuôn mặt hồng hào, không có vẻ gì là biến thành Zombie cả. Lâm Hạo Thần thở nhẹ một hơi, không sao là tốt rồi.
Chợt cánh cửa hé mở, một người mặc áo blouse trắng đi vào. Người này là đàn ông, nhìn thấy hắn tỉnh lại liền sững người, sau đó mỉm cười lịch sự: “Anh tỉnh rồi à? Tỉnh rồi thì đi làm kiểm tra đi.”
Nói rồi liền quay người đi ra ngoài. Lâm Hạo Thần đi theo. Cấu trúc của căn nhà này rất giống viện nghiên cứu quốc gia được đặt ở thủ đô. Hắn tò mò hỏi: “Đây là đâu vậy?”
Người mặc áo blouse trả lời: “Đây là căn cứ thủ đô!”
“Cái gì? Sao lại như vậy?”
“Anh đã hôn mê một tháng nay rồi, tình trạng của anh lúc được phát hiện vô cùng thê thảm. May mắn quân đội đi ngang qua, gặp con trai của Lãnh phó thủ lĩnh nên anh và em gái mới được đưa vào đây. Vồn cũng không có hy vọng gì là anh tỉnh lại, thật không ngờ sức sống mãnh liệt như vậy.”
Hắn đã hôn mê một tháng rồi? Vậy bây giờ mọi thứ thay đổi như thế nào rồi?
Hắn quay lại, nói với Vương Thanh Lâm: “Em ở lại đây.”
Cô bé gật đầu.
“Khi nào hết tiếng gào thét thì đi lên.”
Lâm Hạo Thần đóng cửa hầm lại. Mấy cô gái lúc nãy cũng đã đi ra ngoài, bất quá không trở về nhà với cha mẹ mà nhìn mọi người đầy sợ hãi, chỉ có một vài người là òa lên khóc khi thấy cha mẹ.
Hắn nhìn mấy cô gái tội nghiệp trơ vơ không người nhận, lại nghĩ sắp tới làn sóng Zombie sẽ tiến vào đây, hắn không nhịn được, nói với bọn họ: “Trốn đi, Zombie sắp vào đây rồi.”
Hắn nói xong liền quay người chạy đi, đến cổng thôn. Nói là cổng thôn, chứ hàng rào cũng chỉ được làm bằng gỗ, cửa cũng là cửa gỗ. Hai người canh gác thì không thấy đâu, Zombie thì đang dồn dập đi tới. Hắn leo lên nóc nhà của một ngôi nhà gần đó. Cũng may căn nhà này khá cao. Bọn Zombie không thể leo lên được.
Zombie bắt đầu phá rào đi vào, người dân không la hét nữa mà chạy trốn, nhưng cái thôn nho nhỏ này chỗ trốn cũng chả có bao nhiêu. Mà chạy trốn lại còn gây tiếng động như vậy thì bọn Zombie đuổi theo là cái chắc.
Hắn không có tự tin có thể giết hết mấy trăm con Zombie như thế này, cho nên hắn nấp ở đây quan sát tình hình trước.
Đội quân Zombie có chừng hơn một trăm con, một mình hắn không thể giải quyết hết được, nhất là bây giờ hắn chỉ mới có cấp hai, nếu như cấp bốn thì giết bọn Zombie thời kì đầu như vậy dễ như ăn bánh. Zombie tràn vào như sóng biển, có một con lại một con vào thôn, tiếng kêu thảm thiết khắp nơi. Nơi Lâm Ngư Yên trốn là ở trong ô tô. Phải rồi! Mấy người Lãnh Chí Hiên!
Lâm Hạo Thần thầm kêu không ổn, sau đó nhảy qua mấy tòa nhà để đến căn nhà của ông bà Liễu. May mắn ở đó có tiểu Hoàng canh cửa, không có con Zombie cấp thấp nào dám đến gần cả. Lâm Hạo Thần yên tâm phần nào, hắn lại nhảy về tòa nhà ở đầu thôn.
Mấy con Zombie đã đi vào gần hết, có một con Zombie đi cuối cùng, vô cùng kì lạ. Nó mặc một bộ váy Lolita sạch sẽ, tay cầm ô. Hiện tại trời đang tờ mờ sáng, làn da của nó ánh lên ánh sáng xanh kì lạ. Không bị thối rữa, nhưng màu da là màu da của Zombie. Hắn nghĩ nó là con điều khiển đàn Zombie này.
Con Zombie dường như nhận thấy ánh mắt của hắn, dùng tốc độ nhanh nhất quay đầu lại. Lâm Hạo Thần hoảng hốt khi nhìn vào hốc mắt của nó. Hốc mắt của nó không có mắt, chỉ có một màu đen, miệng thì bị rạch đến mang tai. Lúc chết nó đã bị hành hạ như thế nào!? Bất quá hắn cũng không có thời gian suy nghĩ nhiều, con Zombie vừa thấy hắn liền ngẩn ra, sau đó suy nghĩ một chút, cười với hắn. Giọng nói của nó khàn và đục, có thể nhận ra trước khi biến thành Zombie, nó nhất định là một cô gái. Hắn cũng không ngạc nhiên, kiếp trước hắn đương nhiên đã gặp qua Zombie còn giữ được trí lực.
“Con người! Anh không phải người dân trong làng, chỉ cần anh không tham gia vào vụ việc lần này ta sẽ bỏ qua cho anh!”
“Cô sẽ bỏ qua cho những cô gái bị nhốt dưới hầm chứ?”
“Đương nhiên không thể, nếu như không phải vì họ, ta sao có thể chết! Họ trơ mắt nhìn ta bị giết, không một ai đứng ra cứu giúp, ta nhất định sẽ giết chết bọn họ!”
“Vậy thì tôi không thể nào đứng nhìn rồi.” Lâm Hạo Thần nhún vai, cầm kiếm nhảy xuống, giết chết mấy con Zombie cản đường rồi lao về phía con Zombie kia.
Con Zombie hừ một tiếng, nghiến răng, gập ô lại rồi vung ô về phía hắn. Lâm Hạo Thần nhanh chóng né ra, rồi hắn cầm lấy cái ô kéo một phát, nhưng cái ô không hề nhúc nhích. Con Zombie nhe răng cười, Lâm Hạo Thần thầm kêu không ổn, nhanh chóng tránh ra. Mũi ô nhọn hoắt lướt qua mặt hắn, cắt đi một chút tóc mái.
Hắn hừ hừ một tiếng, lại nhanh chóng cầm kiếm sáp lại gần con Zombie, lại còn phải đề phòng những con Zombie khác tấn công hắn. Hắn xoay người, chém chết con Zombie định đánh lén ở đằng sau, sau đó lại nhanh chóng tiếp cận con Zombie có trí lực. Nó vứt cái ô đi, dùng hai bàn tay gầy gò xương xẩu định chụp lấy hắn. Lâm Hạo Thần không hề nao núng, cúi xuống sau đó dùng đầu húc con Zombie. Con Zombie mất đà, ngã ra đằng sau. Nhưng hắn cũng chẳng khá khẩm hơn là bao, đầu bị chấn động choáng váng. Zombie trí lực nhanh chóng đứng dậy, vươn móng vuốt cào về phía hắn. Nhưng lúc này đầu óc hắn đang choáng váng, không thể nhìn thấy cái gì. Đến khi hắn định thần lại, nhìn thấy một bóng lưng quen thuộc đứng ra chắn cho hắn.
Hắn trợn tròn mắt, nhìn cô ngã xuống, sau đó nhìn sang con Zombie, vẻ mặt không thể tin được. Sau khi định thần lại, hắn hét lên một tiếng: “Tiểu Yên!!” Hắn nhanh chóng ngồi xuống, ôm lấy cô, dùng tay vỗ vỗ khuôn mặt xinh đẹp của cô.
Lâm Ngư Yên hơi híp híp mắt, cô cảm thấy mệt, rất mệt. Cô sắp chết rồi ư? Không sao, cô chết cũng được, anh hai còn sống là được rồi. Cô mỉm cười yếu ớt, dùng bàn tay vì cầm kiếm mà có hơi chai, đặt lên khuôn mặt của Lâm Hạo Thần. Cô nhìn viền mắt anh hai đỏ ửng, mũi cũng có chút chua xót, bất lực mỉm cười. “Anh hai không sao là được rồi.”
“Ngốc quá…Tại sao em không ở yên trên xe chứ? Tiểu Yên, Tiểu Yên, em không được ngủ. Em nhất định phải tỉnh táo. Không phải hứa với anh sẽ sống với anh cả đời sao?” Trái tim của Lâm Hạo Thần co bóp mạnh mẽ, vừa đau đớn vừa khó hiểu. Đau đớn là vì hắn không bảo vệ được cô, khó hiểu là, tình cảm này của hắn rốt cuộc là tình cảm gì?
Lâm Ngư Yên cảm thấy hai mắt cô đều díp lại, chỉ muốn ngủ thôi. Cô lâm vào hôn mê. Lâm Hạo Thần gầm lên một tiếng, dùng đôi mắt đỏ ngầu nhìn về phía con Zombie trí lực.
Hắn trấn an lại trái tim cùng cảm xúc đang mất điều khiển. Sau đó nhìn về phía con Zombie trí lực. Zombie trí lực lùi lại một bước, trước đó nó cảm thấy con người này chẳng qua là một tên tép riu mà thôi, hiện tại không hiểu sao chợt cảm thấy hắn trở nên nguy hiểm. Lâm Hạo Thần cười lạnh một cái, sau đó liền biến mất. Zombie trí lực ngơ ngác nhìn người trước mặt biến mất, chợt nó cảm thấy một luồng gió đang bổ về phía nó. Nó lập tức giơ tay lên chặn ở cổ. Cánh tay của nó bị chặt đứt, máu đen chảy ròng ròng xuống đất tạo thành một vũng máu lớn. Một ít thì bắn lên mặt của Lâm Hạo Thần. Zombie trí lực đau đớn rú lên sau đó gọi một đám Zombie tập trung lại phía nó. Lâm Hạo Thần lại sử dụng dịch chuyển tức thời để lại gần nó, Zombie trí lực kêu gào đau đớn, sử dụng tất cả sức ở chân để tránh đi. Chỗ nó dẫm lên tạo thành một cái lỗ đất lớn.
Mắt thấy mấy chục con Zombie đều đang lại gần đây, hắn liền bế Lâm Ngư Yên, dùng mấy bậc thang không gian để đi lên tòa nhà. Hắn đặt cô xuống dưới sau đó nhảy xuống chiến đấu với lũ Zombie.
Giết! Giết! Giết! Hiện tại trong đầu hắn chỉ có một từ này.
Hắn cầm hai thanh kiếm, xông pha trong ổ Zombie. Hai mắt hắn đỏ ngầu, thậm chí không hề quan tâm đến vết thương, vết cắn của mấy con Zombie. Đến khi xung quanh hắn đều là Zombie, hắn vẫn chưa thoát khỏi trạng thái cuồng loạn.
Mắt thấy Zombie trí lực đang bỏ chạy, hắn liền dịch chuyển tức thời đến trước mặt nó. Zombie trí lực giật mình, ngã ngồi xuống, sau đó liền giao đấu với hắn. Hiện tại tay của nó đã bị cắt đứt, cho nên nó chỉ có thể dùng chân. Sức lực của nó mạnh hơn những con Zombie khác rất nhiều. Lâm Hạo Thần nhàn nhạt nhìn nó, vung kiếm lên chém đứt chân nó. Zombie trí lực gào lên, dùng hết sức bình sinh lao về phía hắn, há cái miệng rộng lớn của nó ra định cắn hắn. hắn không nói hai lời liền tránh ra, sau đó dùng chân đạp vào lưng khiến nó ngã sấp mặt xuống đất. Hàm răng lung lay vốn chẳng chắc chắn lại đập xuống đường, đều gãy cả. Nó kêu ô ô như đang khóc, nhưng lại không có gì cả bởi vì nó chỉ còn mỗi hốc mắt mà thôi. Lâm Hạo Thần vung kiếm chém đầu nó.
Hắn lung lay sắp ngã quỳ xuống, sau đó dùng kiếm khoét đầu con Zombie ra, không do dự cho vào miệng. Hiện tại cả người hắn đều đau đớn, đầu thì như nứt ra, sau gáy ẩn ẩn đau nhức. Đau như búa bổ. Đây là tác dụng phụ của việc dùng dị năng quá mức.
Trước mắt hắn tối sầm lại, sau đó, hắn liền mất đi ý thức.
Hắn cảm thấy cả người đều đang trong bóng tối. Bóng tối bao trùm xung quanh làm hắn có chút run rẩy. Hắn cứ đi, đi mãi, gọi mọi người, nhưng không có ai đáp lại.
Chỉ có một mình hắn.
Và bóng tối bao trùm.
Hắn chết rồi ư?
Đây…là địa ngục sao?
Thế nhưng không có ai trả lời hắn.
Lần đầu tiên trong đời hắn cảm thấy tuyệt vọng như vậy.
Trước đây kể cả có huấn luyện như thế nào hắn đều không tuyệt vọng. Ngay cả lúc chết cũng không.
Nhưng hiện tại, bao trùm hắn là bóng tối vô tận, không có điểm dừng. Hắn cảm thấy hoảng loạn.
Hóa ra địa ngục là như thế này, khiến cho con người vô thức cảm thấy sợ hãi cũng tuyệt vọng.
Lâm Hạo Thần nguyện ở trong biển Zombie cũng không muốn ở trong này. Hắn cảm thấy đi mãi trong bóng tối làm hắn vô cùng mệt mỏi rồi.
Hắn mệt mỏi, ngồi xuống suy nghĩ. Đây có phải dấu hiệu của dị năng không? Không thể, dị trang bóng tối hoàn toàn như vậy không phải là dị năng bóng tối. Hắn suy nghĩ, có khi nào ngủ trong này thì hắn sẽ tỉnh dậy không? Lâm Hạo Thần không nói hai lời liền nằm xuống ngủ.
Nhưng khi hắn tỉnh dậy, xung quanh vẫn toàn là bóng tối. Không biết thời gian trôi qua bao lâu, không biết hôm nay là ngày mấy, Lâm Hạo Thần đờ đẫn ngồi trong không gian này cả giờ.
Bỗng nhiên, bóng tối biến mất. Xung quanh là một căn phòng, một người đàn ông đứng ở đó. Người này vô cùng đô con, nhìn hắn vô cùng gian ác.
Hắn vừa mới thoát khỏi tâm lý bị nhốt, khuôn mặt đờ đẫn giật mình nhìn người đàn ông đó đến gần. Lâm Hạo Thần theo bản năng muốn chạy, nhưng người đó nhanh hơn một bước.
Lâm Hạo Thần bị tẩn cho một trận. Sau đó hắn phải đứng tấn, chạy đường xa bất kể thời gian. Đến khi hắn đánh thắng được người đàn ông kia, cũng không biết là đã qua bao lâu. Sau khi người kia bị đánh bại, không gian lại chuyển cảnh một lần nữa.
Lần này, không gian vô cùng huyền ảo, xung quanh là khói, trước mắt đều là phụ nữ. Hắn cảm giác như bản thân uống phải thuốc kích dục, cả người đều nóng. Lúc hắn đang mất đi lý trí, định đè một người phụ nữ ra thì trong đầu hắn xuất hiện khuôn mặt của Lâm Ngư Yên.
Khuôn mặt lúc cô cười, lúc cô ăn, lúc cô hờn dỗi, lúc cô…nhắm mắt. Hắn chợt thanh tỉnh, không tiếp tục nữa. Chịu đựng khó chịu cùng ngứa ngáy khắp người, xung quanh mấy người phụ nữ thì đang quyến rũ hắn liên tục. Lâm Hạo Thần nhíu mày, hắn nhịn đến nghẹn, bụng dưới thì nóng hầm hập. Chỉ muốn ngay lập tức…Không, không thể. Hắn là người đứng đắn đàng hoàng, sẽ không làm những chuyện kiểu này.
Lâm Hạo Thần gian khổ chịu đựng, mãi mà không gian mới chuyển cảnh. Hắn đứng giữa một thư viện rộng lớn, xung quanh toàn sách là sách.
Hắn ngồi đọc, bởi vì quá chán nên ngồi đọc một vài quyển. Mấy cuốn sách này cũng khá thú vị, Lâm Hạo Thần thử ngồi học theo tư thế trong sách, tu luyện nội công. Hắn cảm thấy vô cùng thoải mái, bụng dường như có một dòng nước ấm áp đang chảy ra khắp tứ chi. Sau khi cảm thấy cũng khá ổn rồi, không sai biệt gì nhiều nữa, hắn liền mở mắt. Rồi ngồi tìm thêm mấy quyển sách để ngồi đọc.
Kiến thức trong này vô cùng phong phú, có cả tu tiên, luyện khí, luyện dược, lắp súng, cải tạo súng đều có cả. Nhưng xung quanh cũng chỉ có sách mà thôi, tuy nhiên tu tiên thì hắn có cố thế nào cũng không tu luyện được. Hắn nhún nhún vai, có lẽ là không thể tu tiên đi.
Nhưng chuyện này là như thế nào nhỉ? Bao giờ hắn mới được ra đây?
Lúc này có một tiếng kêu cất lên: “Chi chi!”
Hắn quay đầu lại: “Ai!?”
Một con hồ ly màu đỏ, nó có hai cái đuôi bước ra. Nó nhìn nhỏ vô cùng, dùng đôi mắt ngấn nước ngước lên nhìn hắn.
Lâm Hạo Thần xách nó lên, nó vô cùng ngoan ngoãn, không hề vùng vẫy gì cả. Hắn thấy nó ngoan như vậy nghi ngờ thả nó xuống đất. Con hồ ly nhanh chóng chạy về phía hắn, dụi dụi đầu vào chân hắn.
Lâm Hạo Thần mỉm cười: “Gọi mày là Tiểu Hoa đi!”
Tiểu Hoa nhảy nhảy lên, Lâm Hạo Thần cười cười, ôm nó ngồi đọc sách.
Sách rất nhiều, Lâm Hạo Thần đọc một lúc liền ngủ rồi. Đến lúc thức dậy, hắn liền thấy bản thân đang nằm trong một căn phòng màu trắng.
“Hả?” Hắn nhìn ngơ ngác nhìn xung quanh, đây là đâu? Thân thể của hắn nhẹ nhàng khoan khoái không rõ vì lí do gì. Hai mắt hắn lóe sáng, chẳng lẽ là giấc mơ kia? Hắn thử vận công, phát hiện nội công của hắn đều ở trong cơ thể. Nói như vậy, tất cả thành quả huấn luyện trong kia đều biến thành hiện thực? Hắn có chút tò mò, nhưng không rảnh tìm hiểu nữa. Hiện tại hắn đang ở đâu?
Hắn nhìn sang bên cạnh, một bóng dáng quen thuộc đập vào mắt. Ngư Yên? Cô vẫn còn sống! Lâm Hạo Thần cảm thấy vui vẻ khôn xiết, nhanh chóng chạy ra nhìn cô.
Cô hít thở nhè nhẹ, lông mi dài cong cong yên lặng đáp trên mặt, ánh sáng khiến cho lông mi của cô có một lớp bóng. Đôi môi hồng hé mở, mái tóc dài xõa tung. Khuôn mặt hồng hào, không có vẻ gì là biến thành Zombie cả. Lâm Hạo Thần thở nhẹ một hơi, không sao là tốt rồi.
Chợt cánh cửa hé mở, một người mặc áo blouse trắng đi vào. Người này là đàn ông, nhìn thấy hắn tỉnh lại liền sững người, sau đó mỉm cười lịch sự: “Anh tỉnh rồi à? Tỉnh rồi thì đi làm kiểm tra đi.”
Nói rồi liền quay người đi ra ngoài. Lâm Hạo Thần đi theo. Cấu trúc của căn nhà này rất giống viện nghiên cứu quốc gia được đặt ở thủ đô. Hắn tò mò hỏi: “Đây là đâu vậy?”
Người mặc áo blouse trả lời: “Đây là căn cứ thủ đô!”
“Cái gì? Sao lại như vậy?”
“Anh đã hôn mê một tháng nay rồi, tình trạng của anh lúc được phát hiện vô cùng thê thảm. May mắn quân đội đi ngang qua, gặp con trai của Lãnh phó thủ lĩnh nên anh và em gái mới được đưa vào đây. Vồn cũng không có hy vọng gì là anh tỉnh lại, thật không ngờ sức sống mãnh liệt như vậy.”
Hắn đã hôn mê một tháng rồi? Vậy bây giờ mọi thứ thay đổi như thế nào rồi?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.