Chương 108: Bất lực
Cỏ Ngáo
10/09/2023
Thời gian dài bên nhau, cuối cùng là kết hôn. Tiểu Chính Vũ và Từ Khánh chưa từng giận nhau quá hai tiếng, chưa kể đến việc Từ Khánh biết Chính Vũ có phần hiền lành hơn những người khác cho nên càng nuông chiều anh hai. Tuy rằng tiền hai người làm ra bằng nhau, nhưng nếu dư dả một ít. Mỗi lần Từ Khánh đi mua sắm đều sẽ mua đồ hàng hiệu cho Chính Vũ trước.
Đúng là sáu năm bên nhau với Cố Long anh cũng đã từng rất yêu thương người kia. Nhưng Chính Vũ lại khác, chuyện kết hôn cũng là Từ Khánh sống chết mở lời trước. Thời gian dài bên nhau, đến cả Tiểu Chính Lâm nhìn thấy Từ Khánh chăm sóc em trai mình mà dần rủ bỏ ác cảm với anh.
Từ Khánh có được hạnh phúc, ân tình bên sáu năm khiến anh cũng không thể ngó lơ Cố Long. Chưa kể đến Tiểu Lục Khiết còn bé, mỗi lần đi học mẫu giáo thấy gia đình của bạn bè đầy đủ đều hỏi mảnh ghép còn lại của gia đình mình đâu. Dù trong nhà bé được yêu thương đến cỡ nào thì vẫn thiếu mất một khoảng trống. Phận làm cậu, lại biết không có khả năng sinh con như phụ nữ nên Từ Khánh rất yêu thương đứa bé này. Hơn nữa, chính bản thân Tiểu Bảo Bối chỉ cần thấy ai giống Cố Long cũng đều nhìn sững. Thời gian dài đằng đẵng, ba con người đều thiếu lỗ hổng giống nhau. Hai anh trai đều có hạnh phúc, vậy tại sao em út phải chịu thiệt thòi.
Từ Khánh nhìn Chính Vũ đầy sự bất lực, kể cả quen Cố Long anh cũng chưa từng khóc. Vậy mà giờ đây chỉ đánh Chính Vũ một cái đã khiến anh đau thắt tim gan, hơn nữa người anh yêu thương nhất lại không tin tưởng anh.
"Chính Vũ, thời gian dài yêu nhau, cùng nhau ngủ chung, cùng nhau nắm tay trên các con phố, anh dẫn tôi đi tham dự tiệc, tôi nhắc tên anh trong mỗi lần phỏng vấn. Chúng ta cùng nhau kết hôn, anh cuối cùng lại nghi ngờ tôi? Bản thân làm chồng, nhưng lại nghĩ vợ mình ngủ với kẻ khác?"
Tiểu Chính Vũ bị đánh cho hoàn hồn, bị người kia chất vấn, lại nhìn thấy nước mắt của anh khiến anh hai bắt đầu cảm thấy hối lỗi, nhưng miệng anh hai lại không thể mở lời nào.
"Anh nhìn cháu anh không có cha, mỗi ngày đều nghe thằng bé ước nguyện có một gia đình đầy đủ anh không thấy đau lòng sao? Cố Long nói không xứng với Bảo Bối, đợi hắn thành công thì mới tìm cậu ấy. Tôi biết bản thân mình sai, nhưng tôi chưa từng làm sai với anh. Tôi cố giấu diếm chỉ vì muốn Cố Long tự theo đuổi vợ con của mình. Thời điểm dịch bệnh, nếu không có số tiền của Cố Long cho. Bảo Bối ngốc như vậy làm sao mà ôm hết đống nợ? Chẳng phải công ty của anh cũng không khá lên nổi sao?"
Tiểu Chính Vũ bị vợ mắng đến miệng không dám nói một lời. Nhưng Từ Khánh lại tưởng anh hai không phục, không muốn nói chuyện với mình. Trong lòng Từ Khánh vừa tức vừa bất lực. Anh sải bước chân bước đi, lúc đi ngang qua Tiểu Chính Vũ anh chỉ để lại một câu.
"Từ đầu đến cuối, không phải Cố Long không xứng với Bảo Bối. Mà là tôi không xứng với anh"
Tiểu Chính Vũ chôn chân tại chỗ nhìn Từ Khánh rời đi. Lúc Từ Khánh đi xuống phòng khách thì Tiểu Bảo Bối cùng với Lục Khiết đang chơi với Tiểu Chính Lâm. Xem ra hai ba con nhà này đã lấy lại được tinh thần. Cùng nhau vui vẻ chơi trò xếp hình.
Tiểu Lục Khiết vừa thấy Từ Khánh bước vội muốn đi ra khỏi nhà thì liền vội vã chạy theo ôm chân lại.
"Cậu Khánh, cậu đi đâu vậy? Chẳng phải cậu hứa tối nay cùng con tô màu sao? Cậu Tinh Anh sắp về rồi, còn mang cả bánh kem về nữa. Cậu Khánh đừng ra ngoài nữa"
Trẻ con luôn mang đến sự ngốc nghếch hồn nhiên, bé con dùng giọng nũng nịu muốn níu chân Từ Khánh lại. Mà Từ Khánh chỉ có thể vội vã lau nước mắt rồi xoay người lại đặt tay lên vai bé con. Giọng nói nghẹn ngào, gương mặt đỏ bừng cố gắng nặn ra nụ cười đáp.
"Cậu xin lỗi, hôm nay con cùng Bảo Bối tô màu nhé. Cậu bận chút việc rồi!"
Âm thanh của Từ Khánh thu hút được sự chú ý của Chính Lâm. Chính Bảo Bối cũng nhận ra điểm khác thường mà ngẩng mặt lên nhìn anh. Từ Khánh biết có người đang nhìn mình thì ngượng ngùng quay đầu sang chỗ khác.
Tiểu Lục Khiết trong lòng hụt hẫng nhưng bé biết cậu Khánh luôn có việc đột xuất cho nên không làm loạn. Bé cười hì hì đáp.
"Cậu Khánh bận thì đi làm đi nhé, nhưng cậu Khánh không được khóc nhè. Nếu ai làm cậu Khánh khóc cậu có thể nói với cậu hai mà"
Từ Khánh bật cười, làm sao có thể nói với đứa bé này rằng người làm anh khóc là cậu ruột nó chứ?
Từ Khánh xoa xoa má bé con, chỉ đành ngượng ngùng đáp.
"Bé con của cậu ngoan quá, con đến chơi với ba đi. Cậu phải đi rồi"
Tiểu Lục Khiết hôn tạm biệt Từ Khánh một cái, còn dặn dò anh về sớm. Trong lòng anh đắng chát chỉ đành gật đầu.
Từ Khánh lặng người quay đi, ngay khi bước chân anh sắp rời phòng khách thì một giọng nói vang lên.
"Từ Khánh, đi đâu cũng phải nhớ về sớm anh và Cố Tinh Anh ngủ rất trễ. Nếu không ai muốn mở cửa cho em thì cứ gọi cho anh cả, anh cả sẽ mở cửa cho em. Hơn nữa Chính Vũ là em anh, em được gả cho nó rồi thì cũng chính là em anh. Anh sẽ dạy dỗ lại nó!"
Từ Khánh cúi đầu mím chặt môi, nước mắt lại rơi xuống tí tách. Anh không trả lời lại Chính Lâm, chỉ đơn giản gật đầu một cái rồi dứt khoát rời đi.
Đúng là sáu năm bên nhau với Cố Long anh cũng đã từng rất yêu thương người kia. Nhưng Chính Vũ lại khác, chuyện kết hôn cũng là Từ Khánh sống chết mở lời trước. Thời gian dài bên nhau, đến cả Tiểu Chính Lâm nhìn thấy Từ Khánh chăm sóc em trai mình mà dần rủ bỏ ác cảm với anh.
Từ Khánh có được hạnh phúc, ân tình bên sáu năm khiến anh cũng không thể ngó lơ Cố Long. Chưa kể đến Tiểu Lục Khiết còn bé, mỗi lần đi học mẫu giáo thấy gia đình của bạn bè đầy đủ đều hỏi mảnh ghép còn lại của gia đình mình đâu. Dù trong nhà bé được yêu thương đến cỡ nào thì vẫn thiếu mất một khoảng trống. Phận làm cậu, lại biết không có khả năng sinh con như phụ nữ nên Từ Khánh rất yêu thương đứa bé này. Hơn nữa, chính bản thân Tiểu Bảo Bối chỉ cần thấy ai giống Cố Long cũng đều nhìn sững. Thời gian dài đằng đẵng, ba con người đều thiếu lỗ hổng giống nhau. Hai anh trai đều có hạnh phúc, vậy tại sao em út phải chịu thiệt thòi.
Từ Khánh nhìn Chính Vũ đầy sự bất lực, kể cả quen Cố Long anh cũng chưa từng khóc. Vậy mà giờ đây chỉ đánh Chính Vũ một cái đã khiến anh đau thắt tim gan, hơn nữa người anh yêu thương nhất lại không tin tưởng anh.
"Chính Vũ, thời gian dài yêu nhau, cùng nhau ngủ chung, cùng nhau nắm tay trên các con phố, anh dẫn tôi đi tham dự tiệc, tôi nhắc tên anh trong mỗi lần phỏng vấn. Chúng ta cùng nhau kết hôn, anh cuối cùng lại nghi ngờ tôi? Bản thân làm chồng, nhưng lại nghĩ vợ mình ngủ với kẻ khác?"
Tiểu Chính Vũ bị đánh cho hoàn hồn, bị người kia chất vấn, lại nhìn thấy nước mắt của anh khiến anh hai bắt đầu cảm thấy hối lỗi, nhưng miệng anh hai lại không thể mở lời nào.
"Anh nhìn cháu anh không có cha, mỗi ngày đều nghe thằng bé ước nguyện có một gia đình đầy đủ anh không thấy đau lòng sao? Cố Long nói không xứng với Bảo Bối, đợi hắn thành công thì mới tìm cậu ấy. Tôi biết bản thân mình sai, nhưng tôi chưa từng làm sai với anh. Tôi cố giấu diếm chỉ vì muốn Cố Long tự theo đuổi vợ con của mình. Thời điểm dịch bệnh, nếu không có số tiền của Cố Long cho. Bảo Bối ngốc như vậy làm sao mà ôm hết đống nợ? Chẳng phải công ty của anh cũng không khá lên nổi sao?"
Tiểu Chính Vũ bị vợ mắng đến miệng không dám nói một lời. Nhưng Từ Khánh lại tưởng anh hai không phục, không muốn nói chuyện với mình. Trong lòng Từ Khánh vừa tức vừa bất lực. Anh sải bước chân bước đi, lúc đi ngang qua Tiểu Chính Vũ anh chỉ để lại một câu.
"Từ đầu đến cuối, không phải Cố Long không xứng với Bảo Bối. Mà là tôi không xứng với anh"
Tiểu Chính Vũ chôn chân tại chỗ nhìn Từ Khánh rời đi. Lúc Từ Khánh đi xuống phòng khách thì Tiểu Bảo Bối cùng với Lục Khiết đang chơi với Tiểu Chính Lâm. Xem ra hai ba con nhà này đã lấy lại được tinh thần. Cùng nhau vui vẻ chơi trò xếp hình.
Tiểu Lục Khiết vừa thấy Từ Khánh bước vội muốn đi ra khỏi nhà thì liền vội vã chạy theo ôm chân lại.
"Cậu Khánh, cậu đi đâu vậy? Chẳng phải cậu hứa tối nay cùng con tô màu sao? Cậu Tinh Anh sắp về rồi, còn mang cả bánh kem về nữa. Cậu Khánh đừng ra ngoài nữa"
Trẻ con luôn mang đến sự ngốc nghếch hồn nhiên, bé con dùng giọng nũng nịu muốn níu chân Từ Khánh lại. Mà Từ Khánh chỉ có thể vội vã lau nước mắt rồi xoay người lại đặt tay lên vai bé con. Giọng nói nghẹn ngào, gương mặt đỏ bừng cố gắng nặn ra nụ cười đáp.
"Cậu xin lỗi, hôm nay con cùng Bảo Bối tô màu nhé. Cậu bận chút việc rồi!"
Âm thanh của Từ Khánh thu hút được sự chú ý của Chính Lâm. Chính Bảo Bối cũng nhận ra điểm khác thường mà ngẩng mặt lên nhìn anh. Từ Khánh biết có người đang nhìn mình thì ngượng ngùng quay đầu sang chỗ khác.
Tiểu Lục Khiết trong lòng hụt hẫng nhưng bé biết cậu Khánh luôn có việc đột xuất cho nên không làm loạn. Bé cười hì hì đáp.
"Cậu Khánh bận thì đi làm đi nhé, nhưng cậu Khánh không được khóc nhè. Nếu ai làm cậu Khánh khóc cậu có thể nói với cậu hai mà"
Từ Khánh bật cười, làm sao có thể nói với đứa bé này rằng người làm anh khóc là cậu ruột nó chứ?
Từ Khánh xoa xoa má bé con, chỉ đành ngượng ngùng đáp.
"Bé con của cậu ngoan quá, con đến chơi với ba đi. Cậu phải đi rồi"
Tiểu Lục Khiết hôn tạm biệt Từ Khánh một cái, còn dặn dò anh về sớm. Trong lòng anh đắng chát chỉ đành gật đầu.
Từ Khánh lặng người quay đi, ngay khi bước chân anh sắp rời phòng khách thì một giọng nói vang lên.
"Từ Khánh, đi đâu cũng phải nhớ về sớm anh và Cố Tinh Anh ngủ rất trễ. Nếu không ai muốn mở cửa cho em thì cứ gọi cho anh cả, anh cả sẽ mở cửa cho em. Hơn nữa Chính Vũ là em anh, em được gả cho nó rồi thì cũng chính là em anh. Anh sẽ dạy dỗ lại nó!"
Từ Khánh cúi đầu mím chặt môi, nước mắt lại rơi xuống tí tách. Anh không trả lời lại Chính Lâm, chỉ đơn giản gật đầu một cái rồi dứt khoát rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.