Chương 74: Canh giữ
Cỏ Ngáo
10/09/2023
Tiểu Bảo Bối đêm qua ngủ không được, buổi sáng hai anh trai đã thức dậy sớm cho cậu ăn sáng, nhìn quầng thâm trên mắt cậu mà có chút đau lòng. Tiểu Chính Vũ cho Bảo Bối uống một ly trà hoa cúc có tác dụng an thần, đến tầm chín giờ sáng Tiểu Bảo Bối đã ngủ say giấc.
Tiểu Chính Lâm và Chính Vũ ngồi trên sofa, lục tìm những tấm ảnh cũ trong album. Tất cả hầu như đều là ảnh ba anh em chụp chung.
Nào là ngày anh cả nhận chức, ngày anh hai tốt nghiệp, ngày Bảo Bối biết đi. Tất cả đều được lưu giữ lại.
Thời gian đó Tiểu Bảo Bối chưa gặp Cố Long, bản tính ngốc nghếch suốt ngày chỉ biết hai anh rồi đi chơi. Cậu suốt ngày luôn cười vui vẻ, không giống bây giờ. Mặc dù mang thai tinh thần lúc nào cũng xuống dốc.
"Hiếm mới có ngày nghỉ, em thấy việc xem album này cũng rất thú vị. Anh nhìn xem, tấm ảnh lần đầu tiên anh đi xem mắt vẫn còn lưu giữ này, ha ha thời gian đó em bế theo Bảo Bối lén lút theo dõi cuộc hẹn còn hy vọng anh và cô gái kia có thể hoà hợp. Nào ngờ anh lại từ chối thẳng thừng mà bỏ về. Bây giờ em mới biết gu anh trâu già gặm cỏ non nha"
Tiểu Chính Lâm cười mỉm chăm chăm vào điện thoại trả lời tin nhắn của Tinh Anh, miệng vẫn không ngừng nói.
"Quản chuyện của anh làm gì, Bảo Bối cũng đã con có, anh hiện tại người yêu cũng có, còn em? Tại sao đến giờ cũng chưa dẫn ai về?"
Tiểu Chính Vũ phẩy phẩy tay nói.
"Em không thích yêu đương, phiền phức lắm. Sau này về già nuôi một đàn chó còn vui hơn"
Tiểu Chính Vũ vốn rất ghét yêu đương, sau khi nhìn thấy thảm cảnh của em trai ngốc. Anh hai tự nhủ thà sau này trông cháu, hoặc nuôi chó còn có khi tốt hơn nhiều.
Tiểu Chính Lâm phì cười, hiếm khi căn biệt thự u ám này lại có một tiếng cười như vậy. Tiểu Chính Lâm như nhớ ra chuyện gì đó, ngay lập tức hỏi.
"Từ sáng đến giờ vẫn chưa thấy Tôn Đặng Dương đâu? Cậu ta lại ra ngoài rồi à?"
Tiểu Chính Vũ gật đầu đáp.
"Đúng vậy, hôm này hãng Gucci cho ra sản phẩm mới, cậu ta đi mua nó rồi"
Tiểu Chính Lâm ồ lên một tiếng, sau đó lại chăm chăm vào điện thoại. Tiểu Chính Vũ đứng lên, định bụng đi lên phòng kiểm tra Tiểu Bảo Bối, nào ngờ vừa nhắc tào tháo, tào tháo đã xuất hiện.
"Dậy sớm vậy? Tôi về rồi đây"
Tôn Đặng Dương từ đầu đến chân diện một thân cây đen, hai tay xách một đống túi xách đồ hiệu. Tiểu Chính Vũ nhìn thấy vẻ mặt khoái chí của anh ta liền hỏi.
"Sao vậy? Đại thiếu gia nhà cậu lại mua được thứ gì rồi?"
Tôn Đặng Dương phẩy tay, đặt hết một núi đồ lên ghế rồi nói.
"Tôi chỉ mua cho mình một đôi giày của Gucci thôi, còn lại toàn là áo quần của đứa bé trong bụng Bảo Bối đó"
Tiểu Chính Vũ ồ lên một tiếng, đã là đồ của cháu anh thì tuỳ tiện lục lọi một chút vậy.
"Tại sao lại toàn váy thế này?"
Tôn Đặng Dương tự hào đáp.
"Mẹ tôi nói người mang thai thèm chua sẽ là con trai, ăn ngọt là con gái. Tiểu Bảo Bối thích ngọt như vậy thì chắc chắn sẽ là con gái, sau này chắc chắn là cô dâu của tôi. Khà khà!"
Điệu cười lưu manh như vậy quả thật khiến Tiểu Chính Lâm ghét bỏ lườm cho một cái hỏi.
"Vậy nếu là con trai thì sao? Đống đồ này chẳng lẽ bỏ đi"
Tôn Đặng Dương cũng chẳng quan tâm điều đó, khăng khăng đứa bé trong bụng là con gái, còn nói đùa.
"Con trai cũng được, trẻ con mới sinh mà ai để ý gì. Cùng lắm thì cho thằng bé mặc đống váy này vậy"
Tiểu Chính Lâm cùng Tiểu Chính Vũ triệt để cạn lời với cái tên Tôn Đặng Dương này.
Nhưng cả ba thật không ngờ, sau này đứa bé kia được sinh ra...từ lúc mười ngày tuổi cho đến bốn tháng tuổi đều được Tôn Đặng Dương cho mặc váy thật...
Ba người tán dốc một hồi thì Tiểu Chính Lâm nhận được một cuộc gọi khẩn cấp, công ty xảy ra vấn đề cần giải quyết. Hai anh trai phải đi làm vào ngày nghỉ có chút không vui, em trai nhỏ ngoại trừ người giúp việc chăm lo còn có Tôn Đặng Dương canh giữ cho nên cũng không có gì đáng ngại.
Dì giúp việc dọn dẹp xong nhà cửa thì xin phép đi chợ mua thức ăn, trong nhà chỉ còn Bảo Bối ngủ trên lầu. Tôn Đặng Dương nằm dài trên ghế sofa phòng khách gọi điện cho bố yêu ở nhà nịnh nọt vài câu, cuối cùng cũng khiến bố yêu nguôi giận. Nhưng y vẫn là muốn ở căn nhà đông đúc người này hơn, mặc dù trong nhà khá u ám...
Vừa ngắt điện thoại chuông cửa nhà lại vang lên, người làm đã đi chợ. Trong nhà chỉ còn mình Đặng Dương, hết cách y đành ra mở cổng.
Cánh cổng sắt có nạm hai con sư tử được mở ra, một khuôn mặt quen thuộc liền đập vào mắt y.
"Ui cha! Cố Long đến đây có việc gì sao?"
Tôn Đặng Dương vừa thấy Cố Long liền hỏi thăm, nào ngờ cái người kia vừa thấy y ở biệt thự của Chính Lâm liền sầm mặt, trùng hợp thay Tôn Đặng Dương trưa nay nổi điên cái gì mà lại mặc bộ đồ ngủ của LV trên người, Cố Long nhìn người kia hỏi.
"Cậu đang ở cùng Bảo Bối sao?"
Tiểu Chính Lâm và Chính Vũ ngồi trên sofa, lục tìm những tấm ảnh cũ trong album. Tất cả hầu như đều là ảnh ba anh em chụp chung.
Nào là ngày anh cả nhận chức, ngày anh hai tốt nghiệp, ngày Bảo Bối biết đi. Tất cả đều được lưu giữ lại.
Thời gian đó Tiểu Bảo Bối chưa gặp Cố Long, bản tính ngốc nghếch suốt ngày chỉ biết hai anh rồi đi chơi. Cậu suốt ngày luôn cười vui vẻ, không giống bây giờ. Mặc dù mang thai tinh thần lúc nào cũng xuống dốc.
"Hiếm mới có ngày nghỉ, em thấy việc xem album này cũng rất thú vị. Anh nhìn xem, tấm ảnh lần đầu tiên anh đi xem mắt vẫn còn lưu giữ này, ha ha thời gian đó em bế theo Bảo Bối lén lút theo dõi cuộc hẹn còn hy vọng anh và cô gái kia có thể hoà hợp. Nào ngờ anh lại từ chối thẳng thừng mà bỏ về. Bây giờ em mới biết gu anh trâu già gặm cỏ non nha"
Tiểu Chính Lâm cười mỉm chăm chăm vào điện thoại trả lời tin nhắn của Tinh Anh, miệng vẫn không ngừng nói.
"Quản chuyện của anh làm gì, Bảo Bối cũng đã con có, anh hiện tại người yêu cũng có, còn em? Tại sao đến giờ cũng chưa dẫn ai về?"
Tiểu Chính Vũ phẩy phẩy tay nói.
"Em không thích yêu đương, phiền phức lắm. Sau này về già nuôi một đàn chó còn vui hơn"
Tiểu Chính Vũ vốn rất ghét yêu đương, sau khi nhìn thấy thảm cảnh của em trai ngốc. Anh hai tự nhủ thà sau này trông cháu, hoặc nuôi chó còn có khi tốt hơn nhiều.
Tiểu Chính Lâm phì cười, hiếm khi căn biệt thự u ám này lại có một tiếng cười như vậy. Tiểu Chính Lâm như nhớ ra chuyện gì đó, ngay lập tức hỏi.
"Từ sáng đến giờ vẫn chưa thấy Tôn Đặng Dương đâu? Cậu ta lại ra ngoài rồi à?"
Tiểu Chính Vũ gật đầu đáp.
"Đúng vậy, hôm này hãng Gucci cho ra sản phẩm mới, cậu ta đi mua nó rồi"
Tiểu Chính Lâm ồ lên một tiếng, sau đó lại chăm chăm vào điện thoại. Tiểu Chính Vũ đứng lên, định bụng đi lên phòng kiểm tra Tiểu Bảo Bối, nào ngờ vừa nhắc tào tháo, tào tháo đã xuất hiện.
"Dậy sớm vậy? Tôi về rồi đây"
Tôn Đặng Dương từ đầu đến chân diện một thân cây đen, hai tay xách một đống túi xách đồ hiệu. Tiểu Chính Vũ nhìn thấy vẻ mặt khoái chí của anh ta liền hỏi.
"Sao vậy? Đại thiếu gia nhà cậu lại mua được thứ gì rồi?"
Tôn Đặng Dương phẩy tay, đặt hết một núi đồ lên ghế rồi nói.
"Tôi chỉ mua cho mình một đôi giày của Gucci thôi, còn lại toàn là áo quần của đứa bé trong bụng Bảo Bối đó"
Tiểu Chính Vũ ồ lên một tiếng, đã là đồ của cháu anh thì tuỳ tiện lục lọi một chút vậy.
"Tại sao lại toàn váy thế này?"
Tôn Đặng Dương tự hào đáp.
"Mẹ tôi nói người mang thai thèm chua sẽ là con trai, ăn ngọt là con gái. Tiểu Bảo Bối thích ngọt như vậy thì chắc chắn sẽ là con gái, sau này chắc chắn là cô dâu của tôi. Khà khà!"
Điệu cười lưu manh như vậy quả thật khiến Tiểu Chính Lâm ghét bỏ lườm cho một cái hỏi.
"Vậy nếu là con trai thì sao? Đống đồ này chẳng lẽ bỏ đi"
Tôn Đặng Dương cũng chẳng quan tâm điều đó, khăng khăng đứa bé trong bụng là con gái, còn nói đùa.
"Con trai cũng được, trẻ con mới sinh mà ai để ý gì. Cùng lắm thì cho thằng bé mặc đống váy này vậy"
Tiểu Chính Lâm cùng Tiểu Chính Vũ triệt để cạn lời với cái tên Tôn Đặng Dương này.
Nhưng cả ba thật không ngờ, sau này đứa bé kia được sinh ra...từ lúc mười ngày tuổi cho đến bốn tháng tuổi đều được Tôn Đặng Dương cho mặc váy thật...
Ba người tán dốc một hồi thì Tiểu Chính Lâm nhận được một cuộc gọi khẩn cấp, công ty xảy ra vấn đề cần giải quyết. Hai anh trai phải đi làm vào ngày nghỉ có chút không vui, em trai nhỏ ngoại trừ người giúp việc chăm lo còn có Tôn Đặng Dương canh giữ cho nên cũng không có gì đáng ngại.
Dì giúp việc dọn dẹp xong nhà cửa thì xin phép đi chợ mua thức ăn, trong nhà chỉ còn Bảo Bối ngủ trên lầu. Tôn Đặng Dương nằm dài trên ghế sofa phòng khách gọi điện cho bố yêu ở nhà nịnh nọt vài câu, cuối cùng cũng khiến bố yêu nguôi giận. Nhưng y vẫn là muốn ở căn nhà đông đúc người này hơn, mặc dù trong nhà khá u ám...
Vừa ngắt điện thoại chuông cửa nhà lại vang lên, người làm đã đi chợ. Trong nhà chỉ còn mình Đặng Dương, hết cách y đành ra mở cổng.
Cánh cổng sắt có nạm hai con sư tử được mở ra, một khuôn mặt quen thuộc liền đập vào mắt y.
"Ui cha! Cố Long đến đây có việc gì sao?"
Tôn Đặng Dương vừa thấy Cố Long liền hỏi thăm, nào ngờ cái người kia vừa thấy y ở biệt thự của Chính Lâm liền sầm mặt, trùng hợp thay Tôn Đặng Dương trưa nay nổi điên cái gì mà lại mặc bộ đồ ngủ của LV trên người, Cố Long nhìn người kia hỏi.
"Cậu đang ở cùng Bảo Bối sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.