Chương 5:
Ngân Phạm
02/05/2021
Vy cùng mọi người thấy vậy vội ngồi nép vào góc tường.
Bụp bụp bụp!
Tiếng đánh vào cửa ngày càng dồn dập hơn khiến Vy hoảng hốt:
- Không được rồi mày ơi, cứ đà này nó vào được mất.
- Cứ ngồi đây đã đi chắc nó bỏ cuộc nhanh thôi mày.
- Nó mạnh lắm mày, đã hai con ma bị nó giết không chút thương xót rồi.
- Tao biết chứ, nhưng bọn mình yếu lắm làm sao có thể đánh lại được nó.
- Tao nghĩ không ổn đâu mày ơi, hay là tụi mình làm liều đi chứ cứ đà này chết chắc đó.
- Ý mày làm liều là làm gì?
- Tao nghĩ bây giờ ba đứa mình leo xuống lầu một bằng cửa sổ đi.
- Chị điên rồi, ở đây cao lắm làm sao mà leo xuống được. (Oanh lên tiếng).
Vy đi ra phía cửa sổ nhìn xuống dưới.
- Chị nghĩ là không sao đâu, nhìn chắc không cao lắm, phía dưới còn có bụi cỏ nên ngã xuống chắc không đau lắm đâu.
Nói đến đây bổng nhiên tiếng đánh vào cửa không còn nữa, Châu mừng rỡ:
- Nó đi rồi đó mày, chắc là vậy.
- Tao nghĩ nó không bỏ cuộc nhanh vậy đâu.
- Mày cứ tin tao đi.
- Tin mày là chết cả lũ đó, t leo xuống đây.
Nói rồi Vy bắt đầu leo ra cửa sổ, thế nhưng chưa kịp leo ra được thì đã bị Oanh níu người lại:
- Chị ơi đừng đi mà, chị để em lại đây em sợ lắm.
- Sợ cái gì, chị leo xuống trước rồi em leo xuống sau.
- Nhưng mà cao lắm em không leo xuống được đâu.
- Không có leo xuống được cũng phải leo, em ở đây là chết chắc.
- Nhưng em sợ lắm.
- Ủa Oanh, em bị cái gì vậy. Bình thường em còn gan hơn cả chị cơ mà.
- Em vẫn bình thường mà chị.
- Em chẳng bình thường tý nào cả, nếu là bình thường thì em và Châu đã leo xuống dưới kia trước cả chị cơ, rốt cuộc hai người bị làm sao vậy?
- Bọn này chẳng làm sao cả.
- Á!
Vừa nói dứt lời Oanh kéo rồi vứt Vy ngã uỵch xuống sàn nhà, phần lưng cô bị va đập mạnh đến mức Vy chỉ biết nhắm tịt mắt lại và á lên một tiếng. “Con Oanh nó bị cái quái gì vậy, sao nó mạnh thế?” Vy nghĩ rồi nén cơn đau lại và chống người ngồi dậy thì bị ăn một đạp rõ đau vào ngực khiến Vy nắm dính dưới sàn không cử động gì được nữa. Vy cố hé mắt để xem thì chẳng thấy Châu và Oanh đâu mà chỉ thấy hai người con gái mắt xếch lên cao, miệng thì ngoác ra tới mang tai còn tay thì đầy các vết cào xước tóe cả máu. Một con trong số đó cười lớn để lộ hết cả hàm răng gớm guốc:
- Hưhahahahahaha. Con ngu này có thế mà đã tin à, mày nghĩ bọn tao là em và bạn mày thật á.
- Bọn….Bọn mày lừa tao.
- Tại mày ngu mới tin bọn tao, lễ trừ ta đang diễn ra nên làm thế nào mà có người vào đây được, có mày ở đây thì mày sẽ thay bọn tao tan biến. Đúng là quá ngu mà.
- Mày!!
- Mày cái gì cơ, chỉ tại mày dễ bị dụ nên thằng oắt kia cũng bỏ rơi rồi, sức của một thằng nhỏ thì làm sao mà mở được cái cửa bị chính mày chặn chứ. Đây là tự mày hại mày có hiểu không.
Bộp…. Choang…Cạch
- Cửa chính có thể không mở được nhưng của số thì dư sức nhá.
Cánh cửa sổ bị cậu bé đập bung ra, cậu bé xuất hiện kịp lúc
Bụp bụp bụp!
Tiếng đánh vào cửa ngày càng dồn dập hơn khiến Vy hoảng hốt:
- Không được rồi mày ơi, cứ đà này nó vào được mất.
- Cứ ngồi đây đã đi chắc nó bỏ cuộc nhanh thôi mày.
- Nó mạnh lắm mày, đã hai con ma bị nó giết không chút thương xót rồi.
- Tao biết chứ, nhưng bọn mình yếu lắm làm sao có thể đánh lại được nó.
- Tao nghĩ không ổn đâu mày ơi, hay là tụi mình làm liều đi chứ cứ đà này chết chắc đó.
- Ý mày làm liều là làm gì?
- Tao nghĩ bây giờ ba đứa mình leo xuống lầu một bằng cửa sổ đi.
- Chị điên rồi, ở đây cao lắm làm sao mà leo xuống được. (Oanh lên tiếng).
Vy đi ra phía cửa sổ nhìn xuống dưới.
- Chị nghĩ là không sao đâu, nhìn chắc không cao lắm, phía dưới còn có bụi cỏ nên ngã xuống chắc không đau lắm đâu.
Nói đến đây bổng nhiên tiếng đánh vào cửa không còn nữa, Châu mừng rỡ:
- Nó đi rồi đó mày, chắc là vậy.
- Tao nghĩ nó không bỏ cuộc nhanh vậy đâu.
- Mày cứ tin tao đi.
- Tin mày là chết cả lũ đó, t leo xuống đây.
Nói rồi Vy bắt đầu leo ra cửa sổ, thế nhưng chưa kịp leo ra được thì đã bị Oanh níu người lại:
- Chị ơi đừng đi mà, chị để em lại đây em sợ lắm.
- Sợ cái gì, chị leo xuống trước rồi em leo xuống sau.
- Nhưng mà cao lắm em không leo xuống được đâu.
- Không có leo xuống được cũng phải leo, em ở đây là chết chắc.
- Nhưng em sợ lắm.
- Ủa Oanh, em bị cái gì vậy. Bình thường em còn gan hơn cả chị cơ mà.
- Em vẫn bình thường mà chị.
- Em chẳng bình thường tý nào cả, nếu là bình thường thì em và Châu đã leo xuống dưới kia trước cả chị cơ, rốt cuộc hai người bị làm sao vậy?
- Bọn này chẳng làm sao cả.
- Á!
Vừa nói dứt lời Oanh kéo rồi vứt Vy ngã uỵch xuống sàn nhà, phần lưng cô bị va đập mạnh đến mức Vy chỉ biết nhắm tịt mắt lại và á lên một tiếng. “Con Oanh nó bị cái quái gì vậy, sao nó mạnh thế?” Vy nghĩ rồi nén cơn đau lại và chống người ngồi dậy thì bị ăn một đạp rõ đau vào ngực khiến Vy nắm dính dưới sàn không cử động gì được nữa. Vy cố hé mắt để xem thì chẳng thấy Châu và Oanh đâu mà chỉ thấy hai người con gái mắt xếch lên cao, miệng thì ngoác ra tới mang tai còn tay thì đầy các vết cào xước tóe cả máu. Một con trong số đó cười lớn để lộ hết cả hàm răng gớm guốc:
- Hưhahahahahaha. Con ngu này có thế mà đã tin à, mày nghĩ bọn tao là em và bạn mày thật á.
- Bọn….Bọn mày lừa tao.
- Tại mày ngu mới tin bọn tao, lễ trừ ta đang diễn ra nên làm thế nào mà có người vào đây được, có mày ở đây thì mày sẽ thay bọn tao tan biến. Đúng là quá ngu mà.
- Mày!!
- Mày cái gì cơ, chỉ tại mày dễ bị dụ nên thằng oắt kia cũng bỏ rơi rồi, sức của một thằng nhỏ thì làm sao mà mở được cái cửa bị chính mày chặn chứ. Đây là tự mày hại mày có hiểu không.
Bộp…. Choang…Cạch
- Cửa chính có thể không mở được nhưng của số thì dư sức nhá.
Cánh cửa sổ bị cậu bé đập bung ra, cậu bé xuất hiện kịp lúc
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.