Mẫu Đơn Si Phong Hương Túy Tửu
Chương 7: Rượu Gin khô London
Qua Ưởng
19/07/2013
Loại
bỏ không nên có hương vị, loại bỏ các nguyên liệu đắt tiền, thứ còn lại là
những mong nhớ nhỏ nhoi và đơn giản của em đối với anh.
.
Lúc chạng vạng, mưa phùn rơi tí tách xuống mặt đất.
Lục Yểu đi ra cửa tiệm.
Một thiếu niên thò đầu nhìn vào trong cửa, người thấp, làn da ngăm đen, vóc dáng không cao, mặc quần áo bóng rổ, thấy Lục Yểu nhìn cậu, liền mở miệng, lộ hàm răng trắng ra hỏi:
-Hồng Tụ có ở đây không?
Lục Yểu rất ngạc nhiên
-Cậu tìm cô ấy làm gì?
Thiếu niên đứng thẳng trước mặt cô:
-Tôi tìm cô ấy có việc.
Lục yểu nghĩ nghĩ, Hồng Tụ chui đầu vào đồng phế phẩm của cô ấy, hơn một nửa là không hy vọng bị ai quấy rầy.
-Giờ cô ấy đang bề bộn nhiều việc, có chuyện gì nói với tôi cũng giống thế mà thôi.
Thiếu niên do dự một lúc, rốt cuộc mới nói:
-Cô tặng thứ này cho cô ấy.
Lục Yểu trừng mắt nhìn bông hoa hồng dính đầy bùn trong tay.
-Cậu… mới có mười hai tuổi sao?
-Mười ba.
Thiếu niên cười ngại ngùng.
Lục Yểu im lặng, sau đó mỉm cười:
-Tôi sẽ đưa cho cô ấy.
Thiếu niên lo lắng, dặn dò:
-Ở đây mấy người có một bà dì rất kỳ lạ, đừng để cho bà ấy thấy.
Lục Yểu biết rõ cậu ta đang nói tới bà dì kỳ quái nào, cười nói:
-Tôi cam đoan sẽ đưa tới tận tay cô ấy an toàn.
Thiếu niên xoay người định đi, bị Lục Yểu gọi lại.
-Tên nhóc này, lần tới hái hoa để tặng, không được hái nhành nào của tôi.
Hoa hồng và mẫu đơn rõ ràng là có họ hàng gần, tên nhóc này không muốn sống nữa s
Hoặc không thèm nhìn mặt mũi Hồng Tụ….
Trở về phòng, thấy Hồng Tụ đi ra từ trong đống giấy lộn, trong mắt đầy tơi máu, Lục Yểu bỗng cảm thấy hơi đau lòng.
-Cũng không phải thiếu ăn thiếu mặc, cần gì phải vất vả như vậy?
Hồng Tụ nói:
-Làm người thì phải có dáng vẻ, vất vả cũng là chuyện bình thường. Nay thế giới đang bị khủng hoảng, giống như ngươi nói gió là mưa, vậy làm người để làm gì nữa?
Lục Yểu hừ hừ:
-Ngươi luôn luôn nói giảng đạo lý, hỏi làm sao ngươi sống không được vui vẻ.
Dừng lại chốc lát, thấy Hồng Tụ không nói gì, biết mình đã đụng tới chỗ đau của cô, Lục Yểu liền thay bằng gương mặt tươi cười, giơ bông hoa ra:
-Người ngưỡng mộ cống nạp cho ngươi đó.
Hồng Tụ nhìn chằm chằm bông hoa hồng, bắt đầu giật mình.
Lục Yểu thở dài, cô biết nhiều chuyện càng nhìn càng thấy ảm đạm, càng biết lại càng lười nhác.
-Là một thiếu niên đẹp trai, vài năm nữa sẽ trưởng thành.
Hồng Tụ đã tỉnh lại, mắng cô:
-Ta chưa đói bụng tới mức ăn quàng như vậy.
-Người ta là một cậu thiếu niên ôm ấp, gửi gắm tình cảm vào ngươi, vậy không tốt à?
-Ngươi không cần ba hoa, đợi bà bà trở về xem ngươi có tốt không.
Khiếp sợ quyền uy của bà bà, Lục Yểu ngậm miệng.
Sắc mặt Hồng Tụ hơi tối lại.
Lục Yểu vội nói:
-Hồng Tụ, tỷ tỷ tốt à, tỷ hãy nghe ta nói, đi ra ngoài tìm một ai đó, cố gắng sống một cuộc sống, không tốt sao?
-Ta thật tình khuyên ngươi. Nếu không ngươi ngày nào cũng quýnh lên, vất vả như vậy,nếu không phải vì cơm ăn áo mặc, lại không muốn thăng quan phát tài, lại càng không phải làm thế này để được thành tiên, vậy đến cuối cùng là vì cái gì?
Nếu bàn về đạo hạnh, Hồng Tụ sớm đã tu đến trình độ tuyệt vời rồi, mọc cánh thành tiên cũng chỉ là chuyện nay mai mà thôi.
Hồng Tụ im lặng một lát, nói:
-Ta chỉ…. Không sẵn sàng đến thế giới này.
Lục Yểu thở dài:
-Ngươi không đành lòng, lại không dám dừng lại. Ngươi lo lắng cho tương lai như vậy, thật sự buồn cười.
Hồng Tụ sửng sốt.
-Hồng Tụ, ta không giống ngươi, ta sẽ không giống ngươi.
Lục Yểu bình tĩnh nói.
Hồng Tụ chạm lên những bết rạn trên tường cửa tiệm, nói:
-Đúng vậy, ngươi không giống ta. Ngươi so với ta, cho tới bây giờ đều dám làm mọi chuyện. Điều này từ trước tới nay ta đều không theo kịp ngươi.
Cô đi lên hai bước, cầm tay Lục Yểu, dáng vẻ tâm sự chân thành.
-Lục Yểu, có một số việc không thể không khác những gì ngươi nói.
.
Bà bà trở về, thấy Lục Yểu vẫn ngồi ngu ngơ như thể theo nghi thức xối nước lên đầu, cười lạnh lùng.
-Ngươi nói với nó những gì?
-Nói những gì cần nói.
Hồng Tụ kính cẩn nghe rồi đáp.
-Ngươi cũng lớn mật thật đấy, chuyện như vậy cũng dám nói ra. Ta vốn tưởng răng ngươi nuôi nó cũng chỉ như nuôi một vật nuôi mà thôi, không ngờ bao nhiêu năm nay, nuôi lại sinh ra tình cảm thế này.
Bà bà nửa cười nửa không.
Hồng Tụ vẫn kính cẩn nghe theo như trước:
-Bà bà nói rất đúng. Nhưng tình cảm thì đã sinh ra rồi, muốn ta trơ mắt nhìn Lục Yểu chết, thật sự ta không đành lòng.
Bà bà hừ một tiếng, không thèm nhắc lại.
Lục Yểu vẫn như đang bay bổng tận trên trời, chỉ cảm thấy đầu óc nhão ra như cháo.
Cái gọi là nhân quả báo ứng, ác giả ác báo, hóa ra là như vậy.
Cảm thấy chuyện này không phải như vậy, nhưng lại không thể phủ nhận.
Chuyện xưa hơn nghìn năm trước, bất luận có giải thích thế nào, cô cũng cảm thấy không chân thật.
.
Thư sinh ban ngày đi thi ở hội thi văn, ý thơ vẫn còn chưa hết, buổi tối ở nhà một mình, tới cửa tiệm bán đồ thư pháp, sau đó múa bút vẽ một bức tranh mẫu đơn. Chàng vốn là kẻ si mê cây hoa, nhìn chăm chú vào bức tranh mà mình họa, nhớ lại lúc sáng đã thấy một gốc cây hoa mẫu đơn tuyệt phẩm, không khỏi bắt đầu ngẩn ngơ.
Bỗng từ đâu nổi một trận gió yêu ma, sau khi gió thổi qua, trước bàn sách bỗng xuất hiện một đứa bé gái, mặc y phục màu xanh mỏng, màu da trong suốt.
Thư sinh hoảng sợ, ngượcĩ đó là yêu mà, chỉ nghĩ là con cái nhà ai lạc đường. Chàng nhân từ quá mức, thấy vẻ mặt đứa bé này hư ảo, liền hỏi họ tên nó là ai.
Đứa bé gái nhìn chàng mù mờ, nói:
-Ta đói.
Thư sinh bỗng sinh lòng thương hại, đưa bánh bao, dưa muối đến trước mặt nó.
Đứa bé gái cũng không động tay, chỉ nói:
-Ta không ăn mấy thứ này.
Thư sinh sờ vào túi áo, có hơn mười đồng tiền, cười hỏi:
-Ngươi muốn ăn gì?
Đứa bé gái nói:
-Ta muốn ăn cái gì, ngươi có thể cho ta ăn sao?
Thư sinh nói:
-Ngươi cứ việc nói.
Đứa bé gái cười lạnh:
-Thứ mà ta muốn ăn, chính là ngươi.
Vạn vật đều có thể thành yêu. Nhưng thành tinh hóa thành người phải trải qua một bước ngoặt, đó là một linh hồn tốt. Thư sinh kia yêu hoa tới mức si mê, chàng còn đứng đầu về thơ ca, vậy chính là linh hồn tốt cho Lục Yểu ăn.
Ngày ấy thư sinh gặp may, Vân Đức Thiên quân gác đêm đang ở gần đó, phát hiện ra yêu khí liền đuổi theo ngay lập tức. Nhưng linh hồn của thư sinh đã bị Lục mẫu đơn thành tinh ăn mất một nửa. Vân Đức Thiên quân gắn mẫu đơn yêu vào lòng bàn tay, đang định diệt trừ, thư sinh hấp hối kia lại lên tiếng ngăn cản.
Là ta tình nguyện để nàng ăn, không được trừng phạt nàng.
Vân Đức Thiên quân cảm động, hiểu được đó là một kẻ si tình. Nhưng lẽ trời đều có luân lý, sao có thể đàm xen vào.
Thiên quân nói, bảy kiếp của ngươi đều phúc đức, mặc dù xuất thân bần hàn, nhưng lại đề tên bảng vàng, rồi sau đó gia nghiệp thành công, phu thê ân ái, con cháu đầy nhà. Nay vì yêu quái này, ngươi không sống được nữa. Ngươi không hận nó sao?
Thư sinh thở dài, là ta si mê, mến mộ nàng trước, không liên quan gì đến nàng.
Thiên quân lại nói, nếu ta không diệt trừ nó, một phần linh hồn của ngươi vẫn sẽ tiếp tục ở trong cơ thể nó, linh hồn thuần khiết của ngươi không được đầy đủ, cho dù đầu thai tái thế làm người, thì cũng chỉ có thể gửi hồn vào người khác, làm một kẻ ngốc nghếch, ngớ ngẩn, cần sáu kiếp mới có thể lấy lại toàn bộ linh hồn.
Thư sinh chần chừ, lại nhìn đứa bé gái bé tẹo đang run run trong lòng bàn tay tỏa ra hào quang của Thiên quân. Nàng không biết vì sao vị thần chức cao vọng trọng, uyên bác thông tuệ này lại muốn đẩy mình vào chỗ chết. Nàng cũng chỉ như trẻ con trên trần gian, tất cả đều không hiểu rõ đúng sai, chỉ biết kiếm ăn mà thôi.
Vì thế mà thư sinh lại giận dữ nói, đến con kiến còn ham sống. Tính ta vốn đã si mê, nguyện sáu kiếp làm kẻ ngốc, cứu nàng ấy một mạng.
Thiên quân nghiêm nghị.
Thôi thôi, kẻ si tình như ngươi thì cứ giữ lấy ý nghĩ lương thiện đi. Lục mẫu đơn, sáu kiếp sau, ngươi tất phải báo đáp hắn.
Lục mẫu đơn tỉnh tỉnh mê mê, không có nhận thức.
.
Hơn một ngàn năm trôi qua, thay đổi khôn lường.
Đối với việc này, Hồng Tụ bình luận: “Thần tiên đều nói chuyện vớ vẩn.”
Nhưng cuối cùng tính mạng vẫn là quan trọng nhất.
“Lúc trước ngươi nợ hắn ta một mạng, sao lão thần tiên này không dạy ngươi biến hắn trở về nguyên trạng?
Lục Yểu như bừng tỉnh cơn mê, bắt lấy tay Hồng Tụ, nói: “Quả thật là ta đã sai sao? Ta hại bảy kiếp của hắn, bản thân ta lại chẳng nhớ rõ gì cả.”
Hồng Tụ nói: “Trên đời có mấy yêu tinh là không có chút tì vết nào đâu? Cá lớn nuốt cá bé, vạn vật đều tự thân tạo ra. Vân Đức Thiên quân kia làm thần tiên vạn năm, đầu cũng làm bằng gỗ rồi, thật đúng là chẳng có lý lẽ gì hết.”
Lục Yểu câm lặng không nói gì.
Thật ra cô cũng không nghĩ nhiều như vậy.
Cô chỉ cảm thấy, Lạc Cửu là một đứa trẻ, cũng tốt. Cô sống lâu một chút, anh sống ngắn ngủi một chút, cho dù anh có là một kẻ ngốc, có lẽ cũng không cần quan tâm quá nhiều. Họ có thể ở cùng một phòng, cùng ủ rượu, cùng ngồi đoán chữ, xem TV, hôn nhẹ lên đôi môi nhỏ nhắn. Anh đói bụng, cô sẽ rán trứng cho anh, thêm hai lát bánh mì nữa.
Ngồi nghĩ một lúc, cô cảm thấy rất vui vẻ, nếu có thể, cứ vĩnh viễn như vậy là tốt lắm rồi.
Nếu không thể, nếu chỉ có thể vài thập niên, vài năm, cô cũng mãn nguyện, sẵn sàng chấp nhận.
Nhưng ông trời lại giáng xuống một mối quan hệ nhân quả, cô không biết mình nên làm thế nào.
.
Bà bà là người từng trải, nhìn xa trông rộng. Sau khi được Hồng Tụ khẩn thiết cầu xin, cuối cùng bà bà cũng chỉ cho Lục Yểu một con đường sáng mà đi.
-Giờ ngươi đã biết hắn là ai.
Bà bà xoay đầu ngón tay, nói.
Lục Yểu gật đầu.
-Nếu hắn là một tên ngốc, vậy ngươi chỉ cần tốn chút công phu tu hành, giúp hắn hồi phục, từ nay về sau, cả hai không còn liên quan gì h
Lời nói của bà bà cảm khái như người từng trải:
-Chuyện báo ân này, từ trước tới nay đều vội vã, không đuổi là muộn.
Lục Yểu lúng ta lúng túng, không biết nên vui hay buồn.
Bà bà nhìn cô, hiểu tất cả đều do số mệnh.
-Ta đã nói hết rồi, giờ nên làm gì, tự ngươi quyết định đi. Sau này nếu có điều luẩn quẩn trong lòng, ngàn vạn lần cũng đừng tới tìm ta.
Đầu ngón tay bà bà nhón một cái, lấy máu mở một cái bọc ra, hóa ra một đạo ánh sáng trong đám mây bay đi.
.
Lại có tiếng đập cửa. Lục Yểu đi ra mở cửa, thầm nghĩ có phải tên nhóc mặc quần áo bóng rổ lúc nãy không tin được cô nên quay lại hay không.
Ngoài cửa đang có sương mù và mưa phùn, Lạc Cửu bỗng từ đâu đứng ở trước cửa, áo sơ mi màu trắng, rõ ràng và ngại ngùng.
“Hì”. Anh cười cười với cô.
Lục Yểu nghĩ chắc mình nhìn lầm rồi.
Lạc Cửu nhìn cô chăm chú, tập trung và rất trìu mến, giống như nhìn chăm chú hầm rượu vậy.
-Anh nghĩ, có lẽ anh nói không đủ rõ ràng.
-Gì cơ ạ?
-Anh muốn ở bên em, thật đó.
Trên gương mặt anh thoáng hiện chút hoang mang, nhưng biến mất ngay lập tức.
-Anh của anh cũng nói, chúng ta có thể ở bên nhau.
Lục Yểu rùng mình run sợ. Vấn đềà Lạc Thường bắt đầu trở nên khác lạ, thật sự không được tính là một vấn đề.
-Em… vẫn khỏe.
Anh trở nên vụng về.
-Anh rất nhớ em.
Hồng Tụ từng nói, hương vị của những người yêu nhau trong lúc say rượu này, là nguy hiểm nhất.
-Em cũng rất nhớ anh.
Cô lại gần bên anh, hôn lên môi anh. Khi vừa chạm vào nhau, mới biết mình lại mất tinh thần như thế.
Không biết làm bạn cùng anh cả đời, có trả lại đủ ân tình của anh hay không?
.
Lúc chạng vạng, mưa phùn rơi tí tách xuống mặt đất.
Lục Yểu đi ra cửa tiệm.
Một thiếu niên thò đầu nhìn vào trong cửa, người thấp, làn da ngăm đen, vóc dáng không cao, mặc quần áo bóng rổ, thấy Lục Yểu nhìn cậu, liền mở miệng, lộ hàm răng trắng ra hỏi:
-Hồng Tụ có ở đây không?
Lục Yểu rất ngạc nhiên
-Cậu tìm cô ấy làm gì?
Thiếu niên đứng thẳng trước mặt cô:
-Tôi tìm cô ấy có việc.
Lục yểu nghĩ nghĩ, Hồng Tụ chui đầu vào đồng phế phẩm của cô ấy, hơn một nửa là không hy vọng bị ai quấy rầy.
-Giờ cô ấy đang bề bộn nhiều việc, có chuyện gì nói với tôi cũng giống thế mà thôi.
Thiếu niên do dự một lúc, rốt cuộc mới nói:
-Cô tặng thứ này cho cô ấy.
Lục Yểu trừng mắt nhìn bông hoa hồng dính đầy bùn trong tay.
-Cậu… mới có mười hai tuổi sao?
-Mười ba.
Thiếu niên cười ngại ngùng.
Lục Yểu im lặng, sau đó mỉm cười:
-Tôi sẽ đưa cho cô ấy.
Thiếu niên lo lắng, dặn dò:
-Ở đây mấy người có một bà dì rất kỳ lạ, đừng để cho bà ấy thấy.
Lục Yểu biết rõ cậu ta đang nói tới bà dì kỳ quái nào, cười nói:
-Tôi cam đoan sẽ đưa tới tận tay cô ấy an toàn.
Thiếu niên xoay người định đi, bị Lục Yểu gọi lại.
-Tên nhóc này, lần tới hái hoa để tặng, không được hái nhành nào của tôi.
Hoa hồng và mẫu đơn rõ ràng là có họ hàng gần, tên nhóc này không muốn sống nữa s
Hoặc không thèm nhìn mặt mũi Hồng Tụ….
Trở về phòng, thấy Hồng Tụ đi ra từ trong đống giấy lộn, trong mắt đầy tơi máu, Lục Yểu bỗng cảm thấy hơi đau lòng.
-Cũng không phải thiếu ăn thiếu mặc, cần gì phải vất vả như vậy?
Hồng Tụ nói:
-Làm người thì phải có dáng vẻ, vất vả cũng là chuyện bình thường. Nay thế giới đang bị khủng hoảng, giống như ngươi nói gió là mưa, vậy làm người để làm gì nữa?
Lục Yểu hừ hừ:
-Ngươi luôn luôn nói giảng đạo lý, hỏi làm sao ngươi sống không được vui vẻ.
Dừng lại chốc lát, thấy Hồng Tụ không nói gì, biết mình đã đụng tới chỗ đau của cô, Lục Yểu liền thay bằng gương mặt tươi cười, giơ bông hoa ra:
-Người ngưỡng mộ cống nạp cho ngươi đó.
Hồng Tụ nhìn chằm chằm bông hoa hồng, bắt đầu giật mình.
Lục Yểu thở dài, cô biết nhiều chuyện càng nhìn càng thấy ảm đạm, càng biết lại càng lười nhác.
-Là một thiếu niên đẹp trai, vài năm nữa sẽ trưởng thành.
Hồng Tụ đã tỉnh lại, mắng cô:
-Ta chưa đói bụng tới mức ăn quàng như vậy.
-Người ta là một cậu thiếu niên ôm ấp, gửi gắm tình cảm vào ngươi, vậy không tốt à?
-Ngươi không cần ba hoa, đợi bà bà trở về xem ngươi có tốt không.
Khiếp sợ quyền uy của bà bà, Lục Yểu ngậm miệng.
Sắc mặt Hồng Tụ hơi tối lại.
Lục Yểu vội nói:
-Hồng Tụ, tỷ tỷ tốt à, tỷ hãy nghe ta nói, đi ra ngoài tìm một ai đó, cố gắng sống một cuộc sống, không tốt sao?
-Ta thật tình khuyên ngươi. Nếu không ngươi ngày nào cũng quýnh lên, vất vả như vậy,nếu không phải vì cơm ăn áo mặc, lại không muốn thăng quan phát tài, lại càng không phải làm thế này để được thành tiên, vậy đến cuối cùng là vì cái gì?
Nếu bàn về đạo hạnh, Hồng Tụ sớm đã tu đến trình độ tuyệt vời rồi, mọc cánh thành tiên cũng chỉ là chuyện nay mai mà thôi.
Hồng Tụ im lặng một lát, nói:
-Ta chỉ…. Không sẵn sàng đến thế giới này.
Lục Yểu thở dài:
-Ngươi không đành lòng, lại không dám dừng lại. Ngươi lo lắng cho tương lai như vậy, thật sự buồn cười.
Hồng Tụ sửng sốt.
-Hồng Tụ, ta không giống ngươi, ta sẽ không giống ngươi.
Lục Yểu bình tĩnh nói.
Hồng Tụ chạm lên những bết rạn trên tường cửa tiệm, nói:
-Đúng vậy, ngươi không giống ta. Ngươi so với ta, cho tới bây giờ đều dám làm mọi chuyện. Điều này từ trước tới nay ta đều không theo kịp ngươi.
Cô đi lên hai bước, cầm tay Lục Yểu, dáng vẻ tâm sự chân thành.
-Lục Yểu, có một số việc không thể không khác những gì ngươi nói.
.
Bà bà trở về, thấy Lục Yểu vẫn ngồi ngu ngơ như thể theo nghi thức xối nước lên đầu, cười lạnh lùng.
-Ngươi nói với nó những gì?
-Nói những gì cần nói.
Hồng Tụ kính cẩn nghe rồi đáp.
-Ngươi cũng lớn mật thật đấy, chuyện như vậy cũng dám nói ra. Ta vốn tưởng răng ngươi nuôi nó cũng chỉ như nuôi một vật nuôi mà thôi, không ngờ bao nhiêu năm nay, nuôi lại sinh ra tình cảm thế này.
Bà bà nửa cười nửa không.
Hồng Tụ vẫn kính cẩn nghe theo như trước:
-Bà bà nói rất đúng. Nhưng tình cảm thì đã sinh ra rồi, muốn ta trơ mắt nhìn Lục Yểu chết, thật sự ta không đành lòng.
Bà bà hừ một tiếng, không thèm nhắc lại.
Lục Yểu vẫn như đang bay bổng tận trên trời, chỉ cảm thấy đầu óc nhão ra như cháo.
Cái gọi là nhân quả báo ứng, ác giả ác báo, hóa ra là như vậy.
Cảm thấy chuyện này không phải như vậy, nhưng lại không thể phủ nhận.
Chuyện xưa hơn nghìn năm trước, bất luận có giải thích thế nào, cô cũng cảm thấy không chân thật.
.
Thư sinh ban ngày đi thi ở hội thi văn, ý thơ vẫn còn chưa hết, buổi tối ở nhà một mình, tới cửa tiệm bán đồ thư pháp, sau đó múa bút vẽ một bức tranh mẫu đơn. Chàng vốn là kẻ si mê cây hoa, nhìn chăm chú vào bức tranh mà mình họa, nhớ lại lúc sáng đã thấy một gốc cây hoa mẫu đơn tuyệt phẩm, không khỏi bắt đầu ngẩn ngơ.
Bỗng từ đâu nổi một trận gió yêu ma, sau khi gió thổi qua, trước bàn sách bỗng xuất hiện một đứa bé gái, mặc y phục màu xanh mỏng, màu da trong suốt.
Thư sinh hoảng sợ, ngượcĩ đó là yêu mà, chỉ nghĩ là con cái nhà ai lạc đường. Chàng nhân từ quá mức, thấy vẻ mặt đứa bé này hư ảo, liền hỏi họ tên nó là ai.
Đứa bé gái nhìn chàng mù mờ, nói:
-Ta đói.
Thư sinh bỗng sinh lòng thương hại, đưa bánh bao, dưa muối đến trước mặt nó.
Đứa bé gái cũng không động tay, chỉ nói:
-Ta không ăn mấy thứ này.
Thư sinh sờ vào túi áo, có hơn mười đồng tiền, cười hỏi:
-Ngươi muốn ăn gì?
Đứa bé gái nói:
-Ta muốn ăn cái gì, ngươi có thể cho ta ăn sao?
Thư sinh nói:
-Ngươi cứ việc nói.
Đứa bé gái cười lạnh:
-Thứ mà ta muốn ăn, chính là ngươi.
Vạn vật đều có thể thành yêu. Nhưng thành tinh hóa thành người phải trải qua một bước ngoặt, đó là một linh hồn tốt. Thư sinh kia yêu hoa tới mức si mê, chàng còn đứng đầu về thơ ca, vậy chính là linh hồn tốt cho Lục Yểu ăn.
Ngày ấy thư sinh gặp may, Vân Đức Thiên quân gác đêm đang ở gần đó, phát hiện ra yêu khí liền đuổi theo ngay lập tức. Nhưng linh hồn của thư sinh đã bị Lục mẫu đơn thành tinh ăn mất một nửa. Vân Đức Thiên quân gắn mẫu đơn yêu vào lòng bàn tay, đang định diệt trừ, thư sinh hấp hối kia lại lên tiếng ngăn cản.
Là ta tình nguyện để nàng ăn, không được trừng phạt nàng.
Vân Đức Thiên quân cảm động, hiểu được đó là một kẻ si tình. Nhưng lẽ trời đều có luân lý, sao có thể đàm xen vào.
Thiên quân nói, bảy kiếp của ngươi đều phúc đức, mặc dù xuất thân bần hàn, nhưng lại đề tên bảng vàng, rồi sau đó gia nghiệp thành công, phu thê ân ái, con cháu đầy nhà. Nay vì yêu quái này, ngươi không sống được nữa. Ngươi không hận nó sao?
Thư sinh thở dài, là ta si mê, mến mộ nàng trước, không liên quan gì đến nàng.
Thiên quân lại nói, nếu ta không diệt trừ nó, một phần linh hồn của ngươi vẫn sẽ tiếp tục ở trong cơ thể nó, linh hồn thuần khiết của ngươi không được đầy đủ, cho dù đầu thai tái thế làm người, thì cũng chỉ có thể gửi hồn vào người khác, làm một kẻ ngốc nghếch, ngớ ngẩn, cần sáu kiếp mới có thể lấy lại toàn bộ linh hồn.
Thư sinh chần chừ, lại nhìn đứa bé gái bé tẹo đang run run trong lòng bàn tay tỏa ra hào quang của Thiên quân. Nàng không biết vì sao vị thần chức cao vọng trọng, uyên bác thông tuệ này lại muốn đẩy mình vào chỗ chết. Nàng cũng chỉ như trẻ con trên trần gian, tất cả đều không hiểu rõ đúng sai, chỉ biết kiếm ăn mà thôi.
Vì thế mà thư sinh lại giận dữ nói, đến con kiến còn ham sống. Tính ta vốn đã si mê, nguyện sáu kiếp làm kẻ ngốc, cứu nàng ấy một mạng.
Thiên quân nghiêm nghị.
Thôi thôi, kẻ si tình như ngươi thì cứ giữ lấy ý nghĩ lương thiện đi. Lục mẫu đơn, sáu kiếp sau, ngươi tất phải báo đáp hắn.
Lục mẫu đơn tỉnh tỉnh mê mê, không có nhận thức.
.
Hơn một ngàn năm trôi qua, thay đổi khôn lường.
Đối với việc này, Hồng Tụ bình luận: “Thần tiên đều nói chuyện vớ vẩn.”
Nhưng cuối cùng tính mạng vẫn là quan trọng nhất.
“Lúc trước ngươi nợ hắn ta một mạng, sao lão thần tiên này không dạy ngươi biến hắn trở về nguyên trạng?
Lục Yểu như bừng tỉnh cơn mê, bắt lấy tay Hồng Tụ, nói: “Quả thật là ta đã sai sao? Ta hại bảy kiếp của hắn, bản thân ta lại chẳng nhớ rõ gì cả.”
Hồng Tụ nói: “Trên đời có mấy yêu tinh là không có chút tì vết nào đâu? Cá lớn nuốt cá bé, vạn vật đều tự thân tạo ra. Vân Đức Thiên quân kia làm thần tiên vạn năm, đầu cũng làm bằng gỗ rồi, thật đúng là chẳng có lý lẽ gì hết.”
Lục Yểu câm lặng không nói gì.
Thật ra cô cũng không nghĩ nhiều như vậy.
Cô chỉ cảm thấy, Lạc Cửu là một đứa trẻ, cũng tốt. Cô sống lâu một chút, anh sống ngắn ngủi một chút, cho dù anh có là một kẻ ngốc, có lẽ cũng không cần quan tâm quá nhiều. Họ có thể ở cùng một phòng, cùng ủ rượu, cùng ngồi đoán chữ, xem TV, hôn nhẹ lên đôi môi nhỏ nhắn. Anh đói bụng, cô sẽ rán trứng cho anh, thêm hai lát bánh mì nữa.
Ngồi nghĩ một lúc, cô cảm thấy rất vui vẻ, nếu có thể, cứ vĩnh viễn như vậy là tốt lắm rồi.
Nếu không thể, nếu chỉ có thể vài thập niên, vài năm, cô cũng mãn nguyện, sẵn sàng chấp nhận.
Nhưng ông trời lại giáng xuống một mối quan hệ nhân quả, cô không biết mình nên làm thế nào.
.
Bà bà là người từng trải, nhìn xa trông rộng. Sau khi được Hồng Tụ khẩn thiết cầu xin, cuối cùng bà bà cũng chỉ cho Lục Yểu một con đường sáng mà đi.
-Giờ ngươi đã biết hắn là ai.
Bà bà xoay đầu ngón tay, nói.
Lục Yểu gật đầu.
-Nếu hắn là một tên ngốc, vậy ngươi chỉ cần tốn chút công phu tu hành, giúp hắn hồi phục, từ nay về sau, cả hai không còn liên quan gì h
Lời nói của bà bà cảm khái như người từng trải:
-Chuyện báo ân này, từ trước tới nay đều vội vã, không đuổi là muộn.
Lục Yểu lúng ta lúng túng, không biết nên vui hay buồn.
Bà bà nhìn cô, hiểu tất cả đều do số mệnh.
-Ta đã nói hết rồi, giờ nên làm gì, tự ngươi quyết định đi. Sau này nếu có điều luẩn quẩn trong lòng, ngàn vạn lần cũng đừng tới tìm ta.
Đầu ngón tay bà bà nhón một cái, lấy máu mở một cái bọc ra, hóa ra một đạo ánh sáng trong đám mây bay đi.
.
Lại có tiếng đập cửa. Lục Yểu đi ra mở cửa, thầm nghĩ có phải tên nhóc mặc quần áo bóng rổ lúc nãy không tin được cô nên quay lại hay không.
Ngoài cửa đang có sương mù và mưa phùn, Lạc Cửu bỗng từ đâu đứng ở trước cửa, áo sơ mi màu trắng, rõ ràng và ngại ngùng.
“Hì”. Anh cười cười với cô.
Lục Yểu nghĩ chắc mình nhìn lầm rồi.
Lạc Cửu nhìn cô chăm chú, tập trung và rất trìu mến, giống như nhìn chăm chú hầm rượu vậy.
-Anh nghĩ, có lẽ anh nói không đủ rõ ràng.
-Gì cơ ạ?
-Anh muốn ở bên em, thật đó.
Trên gương mặt anh thoáng hiện chút hoang mang, nhưng biến mất ngay lập tức.
-Anh của anh cũng nói, chúng ta có thể ở bên nhau.
Lục Yểu rùng mình run sợ. Vấn đềà Lạc Thường bắt đầu trở nên khác lạ, thật sự không được tính là một vấn đề.
-Em… vẫn khỏe.
Anh trở nên vụng về.
-Anh rất nhớ em.
Hồng Tụ từng nói, hương vị của những người yêu nhau trong lúc say rượu này, là nguy hiểm nhất.
-Em cũng rất nhớ anh.
Cô lại gần bên anh, hôn lên môi anh. Khi vừa chạm vào nhau, mới biết mình lại mất tinh thần như thế.
Không biết làm bạn cùng anh cả đời, có trả lại đủ ân tình của anh hay không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.