Quyển 3 - Chương 95: Giải thích
Hổ Bán Liên
10/09/2016
Black nhìn tôi một lúc lâu.
“… Tôi rất xin lỗi.” Ông ta nói.
Tôi phẫn nộ lại nhục nhã gào lên : " Ông biết điều tôi muốn là gì mà không phải là lời xin lỗi, thưa ngài ! "
" Nghe nào, Sylvia. " Ánh mắt ông ta tràn ngập áy náy, " Cảm ơn con vì đã chăm sóc ta mấy tháng qua. "
" Đúng thế ! Tôi như một con ngốc ! Ông đói bụng có thể trở về bên cạnh tôi, bởi vì tôi có thể chăm sóc ông rất tốt… ông ở bên cạnh tôi là thú nuôi của tôi để tôi che dấu cho ông… " Tôi nghẹn ngào nói, " Ông… ông lợi dụng tôi… "
Black đau đớn nhìn tôi.
" … Ta không thể phủ nhận điều này. " Ông ta khó khăn mở miệng, " Nhưng cũng không giống như suy nghĩ của con là ta chỉ lợi dụng con. Ta cho con biết, sống với con mấy tháng qua là quãng thời gian hạnh phúc nhất của ta. "
" Vậy thì thế nào ? " Tôi kiềm chế nước mắt chảy ra, lạnh lùng nói, " lợi dụng thì vẫn là lợi dụng. Ông không tin tưởng tôi. "
" Knight tin tưởng con, thích con điều này là sự thật. " Black nói, " Mấy tháng vừa qua ta đương nhiên hiểu con là cô nhóc như thế, con thông minh, có thiên phú, con là phù thủy xuất sắc. Ta thực kiêu ngạo vì con, Sylvia. Có lẽ con cho rằng ta không nên giấu giếm con… Ta áy náy về điều này… "
Giáo sư Snape cười lạnh lùng.
Black tức giận trừng mắt nhìn ông ấy.
" Chỉ là con hiểu được là… Ta không thể đem mọi chuyện nói với một cô nhóc nhỏ như con. Đó không phải là không tin tưởng con… " Black nói tiếp, " Lupin là một trong những người bạn tốt nhất của ta… cho dù biết Lupin dạy học ở đây, ta cũng chưa từng có ý định đi tìm anh ta. "
" Có lẽ ông nên đi tìm thầy ấy hay cụ Dumbledore. " Tôi lạnh lùng nói, " Có thể như thế ông sẽ nhanh chóng thoát khỏi kiếp làm thú cưng đấy. "
" Không, không thể chắc chắn khi họ nhìn thấy tôi lúc ấy có cho ta cơ hội nói chuyện không… ta không thể mạo hiểm. " Black đau khổ nói, " Nếu ta bị bắt trở lại Azkaban, sự trừng phạt lớn nhất đối với ta là… "
" Nụ hôn của Giám ngục có lẽ là sự trừng phạt tốt nhất với ngươi. " Giáo sư Snape láu cá nói.
"… Nhưng trên thế giới này sẽ không một ai biết Peter còn sống, hắn sống bên cạnh Harry. " Black có vẻ dùng hết tự chủ mới có thể khống chế không cãi nhau với giáo sư Snape. Ông ta xoay người không thèm nhìn giáo sư Snape.
" Nếu hắn nghe được phong phanh gì đó, biết thế lực Hắc ám tập hợp. Từ đó mà hành động là quá thích hợp… " Black nhíu mày khó chịu, " Ta phải đảm bảo bắt được hắn. "
Potter dùng con mắt màu xanh lam đầu cảm động nhìn ông ta, tôi dám cá là cậu ta không thể không cảm động.
Tôi lạnh lùng nói : " Ông nói xong rồi ? "
" Đúng thế, Sylvia. " Black chân thành nhìn tôi, " Ta hi vọng con có thể hiểu được. Con đã hiểu suy nghĩ của ta, đúng không ? "
" Tôi đương nhiên có thể hiểu. " Tôi chua ngoa nói, " Harry Potter, huyết mạch duy nhất của người bạn thân, cậu bé sống sót, là hi vọng của thế giớ Phù thủy. Nếu cậu ta bị thương tổn, thì thế giới phù thủy sẽ lâm vào bóng tối ? "
" Có lẽ Bộ Pháp thuật nên tặng ông huy chương Merlin đó. Sao ông không nghĩ lại, Black ? Knight ? " Tôi đau đớn gào lên, " Ông, một người đàn ông trưởng thành, mấy tháng vừa rồi lại trốn trong phòng một cô gái ! "
Con mắt Black mở to, giống như là lần đầu tiên phát hiện tôi là con gái.
" Thật xin lỗi, " Ông ta lắp bắp nói, " Ta… chưa bao giờ ý thức được điều này… Ta muốn nói… con vẫn còn nhỏ. "
Tôi tức giận đến mất lý trí, nắm cái gì đó trên bàn thầy hiệu trưởng ném về phía ông ta.
" Mấy tháng qua ông đã biết không ít bí mật nho nhỏ của tôi ? " Tôi vừa ném vừa gào lên, " Có lẽ ông sẽ cho đăng báo tất cả những điều đó ? Kỵ sỹ chính nghĩa vĩ đại ? Đuổi học một cô nhóc ngu ngốc đột nhiên có lòng tốt là một kết quả tốt. "
Cụ Dumbledore cười tủm tỉm nhìn tôi.
" Ta đương nhiên sẽ không làm thế, Sylvia. " Black nhanh nhẹn tránh đồ ném tới, có ý muốn trấn an tôi, " Ta chưa bao giờ có ý nghĩ như thế. Ta đảm bảo. "
" Tôi mặc áo ngủ lượn lờ trước mặt ông ! Tôi ôm ông ! Tôi tắm cho ông " Tôi nói một câu lại đập một cái, " Tôi… Tôi rửa hậu môn cho ông ! "
Black bị đập trúng.
Hermione kêu lên, che mặt, lỗ tai đỏ bừng.
Mắt Potter mở to, tỏ vẻ không thể tin được.
Giáo sư Snape đột nhiên nở nụ cười, tôi chưa bao giờ thấy ông ấy cười thoải mái như thế.
“Hậu môn sao?” Ông ấy lặp lại một lần, ánh mắt khoái trá lóng lánh đầy ý nghĩ xấu.
Black đứng lên giữa đống đồ lôn xộn, cái trán ứ máu, nguyên bản làn da tái nhợt bây giờ thì đầy máu.
“Ta…” Ông ta né tránh, không dám nhìn con mắt tức giận của tôi.
Giáo sư McGonagall đẩy cửa đi vào, cứu ông ta.
“Tôi mang Peter về rồi.” Giáo sư McGonagall nói. Tay bà cầm hai mảnh ván, giữa đó có một khe hở, bên trong là tiếng kêu chít chít điên cuồng của con chuột.
“Bùa Dò xét và bùa Xáo trộn vô cùng hoàn mỹ.” ánh mắt bà ấy phức tạp, nhìn tôi, “Bùa Giam cầm cũng rất hoàn hảo. Peter ở trong này không thể nhúc nhích. Cô nghĩ là cô nên cho trò năm mươi điểm, trò Hopper.”
Black bật dậy, giống như là rất may mắn có thể nói sang chuyện khác vậy.
Ông ta cầm đũa phép không biết là của ai đi đến, nổi giận nói: “Tốt nhất… Peter, mày đáng thương quá… trốn tránh mười hai năm, cuối cùng cũng không thể thoát, đúng không?”
Tôi chán ghét nhìn ông ta, lạnh nhạt chào giáo sư Dumbledore: “Con nghĩ là chuyện kế tiếp con không muốn nghe. Con nên trở về, giáo sư.”
“A, đương nhiên là được.”
Lúc tôi sắp rời khỏi phòng hiệu trưởng, Dumbledore nói từ phía sau: “Ta nghĩ, con sẽ giữ bí mật về thân phận của bọn họ chứ? Sirius và Remus.”
Tôi dừng lại, xoay người nghiêm túc nói: “Đúng thế, nếu học kỳ sau giáo sư Lupin không dạy nữa.”
“A! Cậu không thể làm vậy!” Potter kích động đứng bật dậy.
“Vì sao?” Cụ Dumbledore cười vui vẻ nói, “Ta còn tưởng con rất thích anh ta dậy.”
“Quả thật là con rất thích giờ học của thầy ấy, rất thú vị. Thầy ấy là giáo sư dạy môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám tốt nhất mà con đã gặp.” Tôi do dự một chút, “Chỉ là thầy ấy là Người sói.”
“Sylvia…” Black tội nghiệp nhìn tôi, “Remus không nguy hiểm… nước mũi… Snape đã chế độc dược Sói…”
Giáo sư Snape lạnh lùng hừ một tiếng.
Tôi cũng lạnh lùng hừ một tiếng, không nhìn ông ta mà nhìn cụ Dumbledore: “Nếu như độc dược Sói… con đoán thuốc hôm nay đưa cho giáo sư Lupin là nó. Ông ta lại quên uống nó.”
Giáo sư Snape dùng giọng nói mượt mà nói: “Vĩnh viễn không nên trông cậy vào trí nhớ của một Gryffindor, trò Hopper.”
“Nghĩ tới hậu quả một Người Sói phát cuồng trong lâu đài toàn những đứa nhỏ.” Tôi nói “Chỉ nghĩ đến điều này, con cảm thấy đáng sợ. Giáo sư Dumbledore, con nghĩ rằng thầy cũng không để an nguy của học sinh ở trong lòng… thầy làm con… thật thất vọng.”
“Ta thật xin lỗi, dưới sự việc hôm nay, đúng là ta đã không cẩn thận.” Cụ Dumbledore nhìn tôi rồi nói, “Có lẽ chúng ta sẽ nhìn một mặt khác để có biện pháp xử lý nó.”
Tôi nghi ngờ nhướn mi.
“Ví dụ như mỗi tháng vào mấy ngày này, sẽ để anh ta rời Hogwarts. Thế nào?” Cụ Dumbledore cười vui vẻ nói, “Trò cũng biết là sau khi uống thuốc Sói thì anh ta cũng không còn nguy hiểm nữa, nhưng để đảm bảo, có lẽ chúng ta cần chuẩn bị một địa phương vững chắc, cho đến khi anh ta hết bệnh. Nhưng vậy trò có hài lòng không, trò Hopper?”
“Tôi nguyện ý vì anh ấy chuẩn bị một chỗ.” Black nhanh chóng bổ sung, “Nhà Black đủ chắc chắn.”
Giáo sư Lupin là người thầy đủ tư cách, ôn hòa mềm dẻo lại kiên cường, ông ta cũng không để bản tính sói khống chế mình, vô cùng trung thành với Hogwarts. Nhìn ông ấy có thể biết bình thường có bao nhiêu khốn khó… Ông ta vừa tái nhợt lại vừa gầy, chỉ đến khi sống ở Hogwarts một năm thì vẻ mặt đó mới được cải thiện chút. Chỉ sợ ngoài Dumbledore thì không có ai nguyện ý thuê một Người Sói.
Tôi vô cùng đồng tình và có cảm tình với ông ấy, nói thật là tôi không có ý muốn ông ấy rời Hogwarts.
Tôi nhìn cụ Dumbledore: “Có lẽ nên sớm làm như thế, thưa giáo sư. Con phải đi đây.”
Tôi lại chào thầy, rời khỏi phòng hiệu trưởng.
Tôi đi theo hành lang trở về hầm Slytherin. Tôi cảm thấy có chút mờ mịt, cảm thấy chưa bao giờ thể xác và tinh thần mệt mỏi như vậy.
Mở cửa phòng sinh hoạt chung, tôi thấy Draco đang lệch người ngủ trên ghế sofa. Cậu ấy đã thay bộ áo ngủ màu đen sáng bóng, nó làm nổi bật làn da đẹp của cậu ấy.
Tôi ngồi bên cạnh cậu, lay cậu ấy tỉnh.
Cậu ấy nhìn tôi một lúc rồi mới tỉnh hẳn.
“A! Cuối cùng cậu cũng trở về.” Cậu ta tức giận nói, “Tớ chờ cậu mấy giờ rồi!”
Tôi nhìn cậu ấy. Có lẽ tối hôm nay làm tôi yếu đuối… Tôi cảm thấy trong lòng cảm động.
“Thật tốt.” Tôi nghiêng người ôm lấy cậu ấy, thì thào: “Có cậu chờ mình.”
Tôi thấy cậu ấy ho khan trên đầu mình.
“Con chó kia… thế nào?”
Tôi buông cậu ấy ra, vừa tức giận vừa hờn giận cũng có chút tủi thân.
“Cái này không thích hợp nói ở đây.” Tôi đứng lên.
Draco đi tới phòng ngủ của tôi, nghi vấn nhìn tôi.
“Nó là Sirius Black!” Tôi nghiến răng nghiến lợi nói, “Một Phù thủy Hóa thú không đăng ký!”
“Sirius Black? Tên tội phạm bị truy nã?” Lông mi Draco dần nhíu lại, “Hắn trốn trong ký túc xá của cậu vài tháng. Có rất nhiều cơ hội tấn công Harry mà tại sao hắn lại không làm?”
“Đừng choáng váng, hắn là cha nuôi của Potter.” Tôi nói, “Cậu không biết hắn? Tớ nhớ là Blaise nói ông ta là cậu họ của cậu.”
" Tớ đương nhiên là không biết ông ta ! " Draco nói, " Thời điểm ông ta vào tù tớ mới hơn một tuổi. "
" Không, ý tớ là, mẹ cậu không cho cậu xem ảnh chụp của ông ta v…v… "
" Mẹ tớ sẽ không có ảnh chụp của ông ta, hắn là sự sỉ nhục của gia tộc Black. " Draco nói, " Thế… có bắt được hắn không ? Có Dumbledore ở đó, hắn sẽ không trốn thoát được. "
Tôi hừ một tiếng.
" Có lẽ qua buổi tối hôm nay hắn sẽ khôi phục danh dự… Năm đó phản bội gia đình Potter không phải là hắn mà là anh hùng Peter Pettigrew " Tôi nói, " Cậu có nhớ người đàn ông biến thành con chuột không ? Là hắn đó. "
Draco rất bất ngờ.
" Tớ không biết phép thuật đó đã phổ biến như thế. " Cậu nói, " Không đăng ký Phù thủy Hóa thú là trái pháp luật. "
" Tớ biết. " Tôi nghiến răng nghiến lợi nói, " Tớ thật muốn vạch trần hắn, Black ấy. "
Draco vội vàng nói : " Sylvia, cậu không thể làm thế. "
" Tớ đã đồng ý giữ bí mật với Dumbledore. Vì sao đến cậu cũng nói thế ? " Tôi tủi thân cùng đau lòng nhìn cậu ấy, " Cũng bởi vì ông ta là cậu họ của cậu ? "
" Đừng ngốc thế, Sylvia, tớ không có cảm tình đối với họ hàng chưa bao giờ gặp. " Draco không kiên nhẫn nói, " Có lẽ cậu không hiểu được sự lợi hại trong đó… Rất nhiều người biết đó là thú nuôi của cậu, cùng sống với cậu mấy tháng. Cậu không cần danh dự sao ? "
" Các cặp đôi trong Slytherin có không ít, ai cũng biết quan hệ của bọn họ ! " Tôi phản bác lại, " Chính là tớ với Black không có cái gì, vì sao là tớ mất danh dự mà không phải là bọn họ ? "
" Giữa hai người chưa trưởng thành thì gọi là yêu đương, một người chưa trưởng thành cùng một người trưởng thành sẽ có tai tiếng. Mặc kệ thế nào, bọn họ chỉ biết cậu giấu Black một tội phạm bị truy nã trong phòng ngủ, cậu sẽ bị khinh thường, Sylvia. " Draco nói, " Không chỉ là không thể nói mà phải đảm bảo ông ta không bị phát hiện. "
Tôi cảm thấy cực kỳ khó thở. Tôi ngã xuống giường, sau đó dùng chăn bông bao đầu lại.
Hắn lợi dụng tôi, giày xéo lòng tốt của tôi mà tôi chỉ có thể giữ bí mật giúp hắn, mà còn lúc nào cũng sẵn sàng giải quyết hậu quả cho hắn !
Draco nhìn tôi giống như một đứa ngốc nói : " Có lẽ cậu nên nghỉ ngơi một chút, Sylvia. "
Cậu ấy đứng dậy, chuẩn bị rời đi.
" Cậu có thể ở cùng tớ một chút, Draco. " Tôi xốc chăn lên, ngồi dậy.
Draco nhíu mày.
" À, không cần để ý đến sự khác biệt giữa nam nữ, " Tôi hiểu ý cậu ấy, cam chịu nói, " Dù sao tớ đã mất danh dự rồi.’
" Tớ nguyện ý làm chứng cho sự trong sạch của cậu. " Draco nhẹ nhàng cười, xốc chăn lên ngồi bên cạnh tôi.
" Là một cô gái mất danh dự và có vướng mắc với một người, " Tôi làm ra biểu tình trang nghiêm, giống như là tôi đang ngồi ở chỗ của Thẩm phán, " Bản tường trình của anh không có hiệu quả, ông Malfoy. "
Đến cả chó của tôi cũng là giả, chỉ có Draco là thật.
“… Tôi rất xin lỗi.” Ông ta nói.
Tôi phẫn nộ lại nhục nhã gào lên : " Ông biết điều tôi muốn là gì mà không phải là lời xin lỗi, thưa ngài ! "
" Nghe nào, Sylvia. " Ánh mắt ông ta tràn ngập áy náy, " Cảm ơn con vì đã chăm sóc ta mấy tháng qua. "
" Đúng thế ! Tôi như một con ngốc ! Ông đói bụng có thể trở về bên cạnh tôi, bởi vì tôi có thể chăm sóc ông rất tốt… ông ở bên cạnh tôi là thú nuôi của tôi để tôi che dấu cho ông… " Tôi nghẹn ngào nói, " Ông… ông lợi dụng tôi… "
Black đau đớn nhìn tôi.
" … Ta không thể phủ nhận điều này. " Ông ta khó khăn mở miệng, " Nhưng cũng không giống như suy nghĩ của con là ta chỉ lợi dụng con. Ta cho con biết, sống với con mấy tháng qua là quãng thời gian hạnh phúc nhất của ta. "
" Vậy thì thế nào ? " Tôi kiềm chế nước mắt chảy ra, lạnh lùng nói, " lợi dụng thì vẫn là lợi dụng. Ông không tin tưởng tôi. "
" Knight tin tưởng con, thích con điều này là sự thật. " Black nói, " Mấy tháng vừa qua ta đương nhiên hiểu con là cô nhóc như thế, con thông minh, có thiên phú, con là phù thủy xuất sắc. Ta thực kiêu ngạo vì con, Sylvia. Có lẽ con cho rằng ta không nên giấu giếm con… Ta áy náy về điều này… "
Giáo sư Snape cười lạnh lùng.
Black tức giận trừng mắt nhìn ông ấy.
" Chỉ là con hiểu được là… Ta không thể đem mọi chuyện nói với một cô nhóc nhỏ như con. Đó không phải là không tin tưởng con… " Black nói tiếp, " Lupin là một trong những người bạn tốt nhất của ta… cho dù biết Lupin dạy học ở đây, ta cũng chưa từng có ý định đi tìm anh ta. "
" Có lẽ ông nên đi tìm thầy ấy hay cụ Dumbledore. " Tôi lạnh lùng nói, " Có thể như thế ông sẽ nhanh chóng thoát khỏi kiếp làm thú cưng đấy. "
" Không, không thể chắc chắn khi họ nhìn thấy tôi lúc ấy có cho ta cơ hội nói chuyện không… ta không thể mạo hiểm. " Black đau khổ nói, " Nếu ta bị bắt trở lại Azkaban, sự trừng phạt lớn nhất đối với ta là… "
" Nụ hôn của Giám ngục có lẽ là sự trừng phạt tốt nhất với ngươi. " Giáo sư Snape láu cá nói.
"… Nhưng trên thế giới này sẽ không một ai biết Peter còn sống, hắn sống bên cạnh Harry. " Black có vẻ dùng hết tự chủ mới có thể khống chế không cãi nhau với giáo sư Snape. Ông ta xoay người không thèm nhìn giáo sư Snape.
" Nếu hắn nghe được phong phanh gì đó, biết thế lực Hắc ám tập hợp. Từ đó mà hành động là quá thích hợp… " Black nhíu mày khó chịu, " Ta phải đảm bảo bắt được hắn. "
Potter dùng con mắt màu xanh lam đầu cảm động nhìn ông ta, tôi dám cá là cậu ta không thể không cảm động.
Tôi lạnh lùng nói : " Ông nói xong rồi ? "
" Đúng thế, Sylvia. " Black chân thành nhìn tôi, " Ta hi vọng con có thể hiểu được. Con đã hiểu suy nghĩ của ta, đúng không ? "
" Tôi đương nhiên có thể hiểu. " Tôi chua ngoa nói, " Harry Potter, huyết mạch duy nhất của người bạn thân, cậu bé sống sót, là hi vọng của thế giớ Phù thủy. Nếu cậu ta bị thương tổn, thì thế giới phù thủy sẽ lâm vào bóng tối ? "
" Có lẽ Bộ Pháp thuật nên tặng ông huy chương Merlin đó. Sao ông không nghĩ lại, Black ? Knight ? " Tôi đau đớn gào lên, " Ông, một người đàn ông trưởng thành, mấy tháng vừa rồi lại trốn trong phòng một cô gái ! "
Con mắt Black mở to, giống như là lần đầu tiên phát hiện tôi là con gái.
" Thật xin lỗi, " Ông ta lắp bắp nói, " Ta… chưa bao giờ ý thức được điều này… Ta muốn nói… con vẫn còn nhỏ. "
Tôi tức giận đến mất lý trí, nắm cái gì đó trên bàn thầy hiệu trưởng ném về phía ông ta.
" Mấy tháng qua ông đã biết không ít bí mật nho nhỏ của tôi ? " Tôi vừa ném vừa gào lên, " Có lẽ ông sẽ cho đăng báo tất cả những điều đó ? Kỵ sỹ chính nghĩa vĩ đại ? Đuổi học một cô nhóc ngu ngốc đột nhiên có lòng tốt là một kết quả tốt. "
Cụ Dumbledore cười tủm tỉm nhìn tôi.
" Ta đương nhiên sẽ không làm thế, Sylvia. " Black nhanh nhẹn tránh đồ ném tới, có ý muốn trấn an tôi, " Ta chưa bao giờ có ý nghĩ như thế. Ta đảm bảo. "
" Tôi mặc áo ngủ lượn lờ trước mặt ông ! Tôi ôm ông ! Tôi tắm cho ông " Tôi nói một câu lại đập một cái, " Tôi… Tôi rửa hậu môn cho ông ! "
Black bị đập trúng.
Hermione kêu lên, che mặt, lỗ tai đỏ bừng.
Mắt Potter mở to, tỏ vẻ không thể tin được.
Giáo sư Snape đột nhiên nở nụ cười, tôi chưa bao giờ thấy ông ấy cười thoải mái như thế.
“Hậu môn sao?” Ông ấy lặp lại một lần, ánh mắt khoái trá lóng lánh đầy ý nghĩ xấu.
Black đứng lên giữa đống đồ lôn xộn, cái trán ứ máu, nguyên bản làn da tái nhợt bây giờ thì đầy máu.
“Ta…” Ông ta né tránh, không dám nhìn con mắt tức giận của tôi.
Giáo sư McGonagall đẩy cửa đi vào, cứu ông ta.
“Tôi mang Peter về rồi.” Giáo sư McGonagall nói. Tay bà cầm hai mảnh ván, giữa đó có một khe hở, bên trong là tiếng kêu chít chít điên cuồng của con chuột.
“Bùa Dò xét và bùa Xáo trộn vô cùng hoàn mỹ.” ánh mắt bà ấy phức tạp, nhìn tôi, “Bùa Giam cầm cũng rất hoàn hảo. Peter ở trong này không thể nhúc nhích. Cô nghĩ là cô nên cho trò năm mươi điểm, trò Hopper.”
Black bật dậy, giống như là rất may mắn có thể nói sang chuyện khác vậy.
Ông ta cầm đũa phép không biết là của ai đi đến, nổi giận nói: “Tốt nhất… Peter, mày đáng thương quá… trốn tránh mười hai năm, cuối cùng cũng không thể thoát, đúng không?”
Tôi chán ghét nhìn ông ta, lạnh nhạt chào giáo sư Dumbledore: “Con nghĩ là chuyện kế tiếp con không muốn nghe. Con nên trở về, giáo sư.”
“A, đương nhiên là được.”
Lúc tôi sắp rời khỏi phòng hiệu trưởng, Dumbledore nói từ phía sau: “Ta nghĩ, con sẽ giữ bí mật về thân phận của bọn họ chứ? Sirius và Remus.”
Tôi dừng lại, xoay người nghiêm túc nói: “Đúng thế, nếu học kỳ sau giáo sư Lupin không dạy nữa.”
“A! Cậu không thể làm vậy!” Potter kích động đứng bật dậy.
“Vì sao?” Cụ Dumbledore cười vui vẻ nói, “Ta còn tưởng con rất thích anh ta dậy.”
“Quả thật là con rất thích giờ học của thầy ấy, rất thú vị. Thầy ấy là giáo sư dạy môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám tốt nhất mà con đã gặp.” Tôi do dự một chút, “Chỉ là thầy ấy là Người sói.”
“Sylvia…” Black tội nghiệp nhìn tôi, “Remus không nguy hiểm… nước mũi… Snape đã chế độc dược Sói…”
Giáo sư Snape lạnh lùng hừ một tiếng.
Tôi cũng lạnh lùng hừ một tiếng, không nhìn ông ta mà nhìn cụ Dumbledore: “Nếu như độc dược Sói… con đoán thuốc hôm nay đưa cho giáo sư Lupin là nó. Ông ta lại quên uống nó.”
Giáo sư Snape dùng giọng nói mượt mà nói: “Vĩnh viễn không nên trông cậy vào trí nhớ của một Gryffindor, trò Hopper.”
“Nghĩ tới hậu quả một Người Sói phát cuồng trong lâu đài toàn những đứa nhỏ.” Tôi nói “Chỉ nghĩ đến điều này, con cảm thấy đáng sợ. Giáo sư Dumbledore, con nghĩ rằng thầy cũng không để an nguy của học sinh ở trong lòng… thầy làm con… thật thất vọng.”
“Ta thật xin lỗi, dưới sự việc hôm nay, đúng là ta đã không cẩn thận.” Cụ Dumbledore nhìn tôi rồi nói, “Có lẽ chúng ta sẽ nhìn một mặt khác để có biện pháp xử lý nó.”
Tôi nghi ngờ nhướn mi.
“Ví dụ như mỗi tháng vào mấy ngày này, sẽ để anh ta rời Hogwarts. Thế nào?” Cụ Dumbledore cười vui vẻ nói, “Trò cũng biết là sau khi uống thuốc Sói thì anh ta cũng không còn nguy hiểm nữa, nhưng để đảm bảo, có lẽ chúng ta cần chuẩn bị một địa phương vững chắc, cho đến khi anh ta hết bệnh. Nhưng vậy trò có hài lòng không, trò Hopper?”
“Tôi nguyện ý vì anh ấy chuẩn bị một chỗ.” Black nhanh chóng bổ sung, “Nhà Black đủ chắc chắn.”
Giáo sư Lupin là người thầy đủ tư cách, ôn hòa mềm dẻo lại kiên cường, ông ta cũng không để bản tính sói khống chế mình, vô cùng trung thành với Hogwarts. Nhìn ông ấy có thể biết bình thường có bao nhiêu khốn khó… Ông ta vừa tái nhợt lại vừa gầy, chỉ đến khi sống ở Hogwarts một năm thì vẻ mặt đó mới được cải thiện chút. Chỉ sợ ngoài Dumbledore thì không có ai nguyện ý thuê một Người Sói.
Tôi vô cùng đồng tình và có cảm tình với ông ấy, nói thật là tôi không có ý muốn ông ấy rời Hogwarts.
Tôi nhìn cụ Dumbledore: “Có lẽ nên sớm làm như thế, thưa giáo sư. Con phải đi đây.”
Tôi lại chào thầy, rời khỏi phòng hiệu trưởng.
Tôi đi theo hành lang trở về hầm Slytherin. Tôi cảm thấy có chút mờ mịt, cảm thấy chưa bao giờ thể xác và tinh thần mệt mỏi như vậy.
Mở cửa phòng sinh hoạt chung, tôi thấy Draco đang lệch người ngủ trên ghế sofa. Cậu ấy đã thay bộ áo ngủ màu đen sáng bóng, nó làm nổi bật làn da đẹp của cậu ấy.
Tôi ngồi bên cạnh cậu, lay cậu ấy tỉnh.
Cậu ấy nhìn tôi một lúc rồi mới tỉnh hẳn.
“A! Cuối cùng cậu cũng trở về.” Cậu ta tức giận nói, “Tớ chờ cậu mấy giờ rồi!”
Tôi nhìn cậu ấy. Có lẽ tối hôm nay làm tôi yếu đuối… Tôi cảm thấy trong lòng cảm động.
“Thật tốt.” Tôi nghiêng người ôm lấy cậu ấy, thì thào: “Có cậu chờ mình.”
Tôi thấy cậu ấy ho khan trên đầu mình.
“Con chó kia… thế nào?”
Tôi buông cậu ấy ra, vừa tức giận vừa hờn giận cũng có chút tủi thân.
“Cái này không thích hợp nói ở đây.” Tôi đứng lên.
Draco đi tới phòng ngủ của tôi, nghi vấn nhìn tôi.
“Nó là Sirius Black!” Tôi nghiến răng nghiến lợi nói, “Một Phù thủy Hóa thú không đăng ký!”
“Sirius Black? Tên tội phạm bị truy nã?” Lông mi Draco dần nhíu lại, “Hắn trốn trong ký túc xá của cậu vài tháng. Có rất nhiều cơ hội tấn công Harry mà tại sao hắn lại không làm?”
“Đừng choáng váng, hắn là cha nuôi của Potter.” Tôi nói, “Cậu không biết hắn? Tớ nhớ là Blaise nói ông ta là cậu họ của cậu.”
" Tớ đương nhiên là không biết ông ta ! " Draco nói, " Thời điểm ông ta vào tù tớ mới hơn một tuổi. "
" Không, ý tớ là, mẹ cậu không cho cậu xem ảnh chụp của ông ta v…v… "
" Mẹ tớ sẽ không có ảnh chụp của ông ta, hắn là sự sỉ nhục của gia tộc Black. " Draco nói, " Thế… có bắt được hắn không ? Có Dumbledore ở đó, hắn sẽ không trốn thoát được. "
Tôi hừ một tiếng.
" Có lẽ qua buổi tối hôm nay hắn sẽ khôi phục danh dự… Năm đó phản bội gia đình Potter không phải là hắn mà là anh hùng Peter Pettigrew " Tôi nói, " Cậu có nhớ người đàn ông biến thành con chuột không ? Là hắn đó. "
Draco rất bất ngờ.
" Tớ không biết phép thuật đó đã phổ biến như thế. " Cậu nói, " Không đăng ký Phù thủy Hóa thú là trái pháp luật. "
" Tớ biết. " Tôi nghiến răng nghiến lợi nói, " Tớ thật muốn vạch trần hắn, Black ấy. "
Draco vội vàng nói : " Sylvia, cậu không thể làm thế. "
" Tớ đã đồng ý giữ bí mật với Dumbledore. Vì sao đến cậu cũng nói thế ? " Tôi tủi thân cùng đau lòng nhìn cậu ấy, " Cũng bởi vì ông ta là cậu họ của cậu ? "
" Đừng ngốc thế, Sylvia, tớ không có cảm tình đối với họ hàng chưa bao giờ gặp. " Draco không kiên nhẫn nói, " Có lẽ cậu không hiểu được sự lợi hại trong đó… Rất nhiều người biết đó là thú nuôi của cậu, cùng sống với cậu mấy tháng. Cậu không cần danh dự sao ? "
" Các cặp đôi trong Slytherin có không ít, ai cũng biết quan hệ của bọn họ ! " Tôi phản bác lại, " Chính là tớ với Black không có cái gì, vì sao là tớ mất danh dự mà không phải là bọn họ ? "
" Giữa hai người chưa trưởng thành thì gọi là yêu đương, một người chưa trưởng thành cùng một người trưởng thành sẽ có tai tiếng. Mặc kệ thế nào, bọn họ chỉ biết cậu giấu Black một tội phạm bị truy nã trong phòng ngủ, cậu sẽ bị khinh thường, Sylvia. " Draco nói, " Không chỉ là không thể nói mà phải đảm bảo ông ta không bị phát hiện. "
Tôi cảm thấy cực kỳ khó thở. Tôi ngã xuống giường, sau đó dùng chăn bông bao đầu lại.
Hắn lợi dụng tôi, giày xéo lòng tốt của tôi mà tôi chỉ có thể giữ bí mật giúp hắn, mà còn lúc nào cũng sẵn sàng giải quyết hậu quả cho hắn !
Draco nhìn tôi giống như một đứa ngốc nói : " Có lẽ cậu nên nghỉ ngơi một chút, Sylvia. "
Cậu ấy đứng dậy, chuẩn bị rời đi.
" Cậu có thể ở cùng tớ một chút, Draco. " Tôi xốc chăn lên, ngồi dậy.
Draco nhíu mày.
" À, không cần để ý đến sự khác biệt giữa nam nữ, " Tôi hiểu ý cậu ấy, cam chịu nói, " Dù sao tớ đã mất danh dự rồi.’
" Tớ nguyện ý làm chứng cho sự trong sạch của cậu. " Draco nhẹ nhàng cười, xốc chăn lên ngồi bên cạnh tôi.
" Là một cô gái mất danh dự và có vướng mắc với một người, " Tôi làm ra biểu tình trang nghiêm, giống như là tôi đang ngồi ở chỗ của Thẩm phán, " Bản tường trình của anh không có hiệu quả, ông Malfoy. "
Đến cả chó của tôi cũng là giả, chỉ có Draco là thật.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.