Mau Xuyên Công Lược: Nữ Phụ Có Độc
Chương 173
Miêu Mao Nho
15/08/2017
Phong Quang dùng cặp mắt còn tràn đầy hơi nước trừng mắt,
“Em không tốt, em là gái hư! Em ghét nhất bị uy hiếp, anh dùng
mạng của mình uy hiếp em, rõ ràng em nên ghét anh… nhưng mà,
nhưng mà em lại nhịn không được mà quay về…”
“Em đã quay về, anh rất vui.” Nhìn đi, cậu vẫn luôn có một vị trí ở trong lòng cô.
Âu Tuân cầm lấy khăn tay lau nước mắt cho cô, nhưng Phong Quang đột nhiên cầm lấy tay cậu, cô dùng sức rất mạnh nhưng đối với một chàng trai như Âu Tuân mà nói, cho dù cô dồn sức mạnh nhất, cũng không cảm thấy đau.
“Âu Tuân, nói cho em biết đi, mấy vết sẹo trên tay anh là làm sao mà có?” trên cánh tay cậu, ngoại trừ miệng vết thương được băng gạc băng lại còn có những vết thương to nhỏ khắp nơi, ít nhất cũng có hơn mười vết, hai cánh tay đều có, có vết thương mới vừa kết vảy, cũng có vết thương cũ chỉ còn lại dấu vết nhợt nhạt, Phong Quang có thể đoán được mọi thứ, nhưng mà cô không muốn tin.
Cậu trái lại nắm lấy tay cô dán lên mặt mình, phát ra một tiếng thở dài, “Mỗi ngày trôi qua, anh đều muốn chạm vào em như thế này, nhưng mà em không muốn gặp anh,anh sợ em sẽ càng thêm ghét anh, cho nên, anh nghĩ đến một biện pháp, cảm giác đau có thể khiến anh tạm thời giảm bớt khát vọng với em.”
“anh… đồ điên này…”
“Trước khi gặp được em, anh rất bình thường.” Khóe môi cậu cong lên, mang theo một loại cảm giác hạnh phúc kỳ lạ, “anh thích anh sau khi gặp được em.”
Phong Quang hẳn nên cảm thấy cậu rất đáng sợ, nhưng… cô không cảm thấy một chút sợ hãi nào, ngược lại, cô muốn ôm cậu một cái thật chặt, vì thế cô thật sự làm như vậy, cẩn thận tránh đi tay cậu đang bị thương, nhào vào lòng cậu, bả đầu chôn vào ngực cậu, nghẹn ngào một tiếng, “Âu Tuân, anh là đồ điên.”
Cằm Âu Tuân đặt lên đỉnh đầu cô, nhẹ nhàng vỗ về lưng cô.
Những ngày đó đã trôi qua như thế nào?
Đến nay ký ức của Âu Tuân hãy còn nhớ rất rõ, cậu biết đến trăm ngàn phương pháp có thể nhìn lén cô, nhưng mà cậu lại không thể chạm vào được, cái bánh ngọt hương vị ngon lành bày trước mặt cậu mà một ngụm cũng không thể cắn được, điều đó khiến cậu không thể không phát điên, cảm giác đau đớn có thể phân tán được lực chú ý, cho nên cậu thử phương pháp này, tuy hiệu quả rất nhỏ nhưng mà cho dù có thể giảm bớt một chút… dù chỉ có thể giảm bớt một chút dục vọng bắt cô trở về để nhốt lại, cậu cũng sẽ thấy phương pháp tự mình hại mình này là tốt nhất. Cậu nghĩ, hiệu quả giảmđi ham muốn cầm tù cô không lớn là vì bản thân xuống tay quá nhẹ, cho nên từ từ, vết thương mà cậu tự gây ra trên chính bản thân mình ngày càng nghiêm trọng.
Bất quá, vết thương trên cổ tay lúc này là nghiêm trọng nhất.Giọng nói Phong Quang khó chịu, “không được làm hại bản thân nữa.”
“Em còn muốn xuất ngoại sao?” Âu Tuân không vội mà đồng ý, mà là hỏi vấn đề mà cậu sợ nhất, sợ hãi cô rời đi phạm vi khống chế của mình.
“Xuất ngoại?” Phong Quang ngẩng đầu, “Em không phải chỉ đi Hà Lan chơi hai ngày sao? Giải sầu xong sẽ trở lại, anh không phải nghĩ em xuất ngoại xong sẽ không trở về chứ?”
Âu Tuân im lặng.
Lúc này trong lòng Phong Quang vừa tức giận vừa buồn cười, “anh nghĩ em xuất ngoại sẽ không về nữa, cho nên vì thế anh mới làm chuyện như vậy?”
Cậu vẫn im lặng như trước.
“Âu Tuân, sao anh lại ngốc như vậy hả?” cô dùng ngón trỏ chọc chọc trán cậu, “anh vì nguyên nhân này mà làm hại bản thân chảy nhiều máu như thế, còn làm hại em chảy nhiều nước mắt thế này, em cũng không biết phải nói anh như thế nào nữa đây.”
Âu Tuân nguyền rủa tên Quách Minh trong lòng vài lần, quyết định chuyện tìm cậu ta tính sổ từ từ sẽ đến, hiện tại người trước mặt này quan trọng hơn, một đôi mắt đen chăm chú nhìn chằm chằm cô, “Em còn có thể rời anh mà đi sao?” Khi Phong Quang còn chưa trả lời, cậu lại căng thẳng nói: “Chuyện trước đây… Em nếu còn hận anh, lấy dao đâm anh cũng được, nhưng em đừng rời đi nữa, được không?”
Cậu khiến bản thân mình trở nên thấp kém nhất, Phong Quang cho dù lòng dạ sắt đá cũng không thể cự tuyệt, thật ra trong lòng cô đã thông suốt, cho dù là chuyện xuất hiện bài post đó, hay là chuyện khiêu khích trong game, thời điểm đó cậu còn chưa nhận thức cô, cũng không thích cô, chỉ làm sau khi mọi chuyện bùng nổ, trong lòng cônghẹn một cơn tức thôi, cô thấy bản thân có nói gì nữa cũng đã đủ rồi.
“Em sẽ không lấy dao đâm anh, cũng không cho anh cầm dao làm hại chính mình, chuyện lúc trước… hôm nay cứ để nó đi theo máu của anh mà trôi đi đi.” Phong Quang nhẹ giọng nói xong, hôn môi cậu một chút, “Âu Tuân, chúng ta bắt đầu lại lần nữa.”
“Được, chúng ta bắt đầu lại một lần nữa…” Thần sắc mong manh dễ vỡ của Âu Tuân rốt cục cũng trở nên chân thật, giống như một u hồn sắp biến mất bắt được một lý do để sống sót, tay cậu nâng cằm cô lên, cúi đầu chiếm lấy môi cô.
“Em đã quay về, anh rất vui.” Nhìn đi, cậu vẫn luôn có một vị trí ở trong lòng cô.
Âu Tuân cầm lấy khăn tay lau nước mắt cho cô, nhưng Phong Quang đột nhiên cầm lấy tay cậu, cô dùng sức rất mạnh nhưng đối với một chàng trai như Âu Tuân mà nói, cho dù cô dồn sức mạnh nhất, cũng không cảm thấy đau.
“Âu Tuân, nói cho em biết đi, mấy vết sẹo trên tay anh là làm sao mà có?” trên cánh tay cậu, ngoại trừ miệng vết thương được băng gạc băng lại còn có những vết thương to nhỏ khắp nơi, ít nhất cũng có hơn mười vết, hai cánh tay đều có, có vết thương mới vừa kết vảy, cũng có vết thương cũ chỉ còn lại dấu vết nhợt nhạt, Phong Quang có thể đoán được mọi thứ, nhưng mà cô không muốn tin.
Cậu trái lại nắm lấy tay cô dán lên mặt mình, phát ra một tiếng thở dài, “Mỗi ngày trôi qua, anh đều muốn chạm vào em như thế này, nhưng mà em không muốn gặp anh,anh sợ em sẽ càng thêm ghét anh, cho nên, anh nghĩ đến một biện pháp, cảm giác đau có thể khiến anh tạm thời giảm bớt khát vọng với em.”
“anh… đồ điên này…”
“Trước khi gặp được em, anh rất bình thường.” Khóe môi cậu cong lên, mang theo một loại cảm giác hạnh phúc kỳ lạ, “anh thích anh sau khi gặp được em.”
Phong Quang hẳn nên cảm thấy cậu rất đáng sợ, nhưng… cô không cảm thấy một chút sợ hãi nào, ngược lại, cô muốn ôm cậu một cái thật chặt, vì thế cô thật sự làm như vậy, cẩn thận tránh đi tay cậu đang bị thương, nhào vào lòng cậu, bả đầu chôn vào ngực cậu, nghẹn ngào một tiếng, “Âu Tuân, anh là đồ điên.”
Cằm Âu Tuân đặt lên đỉnh đầu cô, nhẹ nhàng vỗ về lưng cô.
Những ngày đó đã trôi qua như thế nào?
Đến nay ký ức của Âu Tuân hãy còn nhớ rất rõ, cậu biết đến trăm ngàn phương pháp có thể nhìn lén cô, nhưng mà cậu lại không thể chạm vào được, cái bánh ngọt hương vị ngon lành bày trước mặt cậu mà một ngụm cũng không thể cắn được, điều đó khiến cậu không thể không phát điên, cảm giác đau đớn có thể phân tán được lực chú ý, cho nên cậu thử phương pháp này, tuy hiệu quả rất nhỏ nhưng mà cho dù có thể giảm bớt một chút… dù chỉ có thể giảm bớt một chút dục vọng bắt cô trở về để nhốt lại, cậu cũng sẽ thấy phương pháp tự mình hại mình này là tốt nhất. Cậu nghĩ, hiệu quả giảmđi ham muốn cầm tù cô không lớn là vì bản thân xuống tay quá nhẹ, cho nên từ từ, vết thương mà cậu tự gây ra trên chính bản thân mình ngày càng nghiêm trọng.
Bất quá, vết thương trên cổ tay lúc này là nghiêm trọng nhất.Giọng nói Phong Quang khó chịu, “không được làm hại bản thân nữa.”
“Em còn muốn xuất ngoại sao?” Âu Tuân không vội mà đồng ý, mà là hỏi vấn đề mà cậu sợ nhất, sợ hãi cô rời đi phạm vi khống chế của mình.
“Xuất ngoại?” Phong Quang ngẩng đầu, “Em không phải chỉ đi Hà Lan chơi hai ngày sao? Giải sầu xong sẽ trở lại, anh không phải nghĩ em xuất ngoại xong sẽ không trở về chứ?”
Âu Tuân im lặng.
Lúc này trong lòng Phong Quang vừa tức giận vừa buồn cười, “anh nghĩ em xuất ngoại sẽ không về nữa, cho nên vì thế anh mới làm chuyện như vậy?”
Cậu vẫn im lặng như trước.
“Âu Tuân, sao anh lại ngốc như vậy hả?” cô dùng ngón trỏ chọc chọc trán cậu, “anh vì nguyên nhân này mà làm hại bản thân chảy nhiều máu như thế, còn làm hại em chảy nhiều nước mắt thế này, em cũng không biết phải nói anh như thế nào nữa đây.”
Âu Tuân nguyền rủa tên Quách Minh trong lòng vài lần, quyết định chuyện tìm cậu ta tính sổ từ từ sẽ đến, hiện tại người trước mặt này quan trọng hơn, một đôi mắt đen chăm chú nhìn chằm chằm cô, “Em còn có thể rời anh mà đi sao?” Khi Phong Quang còn chưa trả lời, cậu lại căng thẳng nói: “Chuyện trước đây… Em nếu còn hận anh, lấy dao đâm anh cũng được, nhưng em đừng rời đi nữa, được không?”
Cậu khiến bản thân mình trở nên thấp kém nhất, Phong Quang cho dù lòng dạ sắt đá cũng không thể cự tuyệt, thật ra trong lòng cô đã thông suốt, cho dù là chuyện xuất hiện bài post đó, hay là chuyện khiêu khích trong game, thời điểm đó cậu còn chưa nhận thức cô, cũng không thích cô, chỉ làm sau khi mọi chuyện bùng nổ, trong lòng cônghẹn một cơn tức thôi, cô thấy bản thân có nói gì nữa cũng đã đủ rồi.
“Em sẽ không lấy dao đâm anh, cũng không cho anh cầm dao làm hại chính mình, chuyện lúc trước… hôm nay cứ để nó đi theo máu của anh mà trôi đi đi.” Phong Quang nhẹ giọng nói xong, hôn môi cậu một chút, “Âu Tuân, chúng ta bắt đầu lại lần nữa.”
“Được, chúng ta bắt đầu lại một lần nữa…” Thần sắc mong manh dễ vỡ của Âu Tuân rốt cục cũng trở nên chân thật, giống như một u hồn sắp biến mất bắt được một lý do để sống sót, tay cậu nâng cằm cô lên, cúi đầu chiếm lấy môi cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.