Mau Xuyên Liêu Tâm: Boss Đứng Lại!
Chương 134: Kiếm khách lãnh khốc vô tình (30)
Tiếu Ý Viêm Viêm
24/02/2020
Edit: Triêu Nguyên
Beta: Maple
Động tác của Tô Trầm Sương liền ngừng lại, Lạc Yên nhân cơ hội ôm lấy hắn, môi lại tiếp tục dán lên.
Tô Trầm Sương lập tức đứng yên, tay chân luống cuống không biết nên đặt ở chỗ nào, thân phận của hai người giống như bị đảo lộn vậy, Lạc Yên tựa như một một ác bá chuyên đùa giỡn con gái nhà lành, mà Tô Trầm Sương chính là người con gái nhà lành kia đi.
Lạc Yên xem hắn có vẻ không kháng cự, liền tiến thêm bước nữa, nàng khẽ liếm môi mỏng của hắn, như vẻ đang nhấm nháp thứ gì đó, Tô Trầm Sương cảm thấy cái động tác này quá kiêu gợi, yết hầu không tự giác chuyển động một chút, một tiếng kêu rên nhẹ vang lên.
Hắn nhịn không được mà đáp lại nàng, không biết từ khi nào, tay hắn đã quấn lên vòng eo nàng, làm khoảng cách giữa hai người càng thêm gần.
Tô Trầm Sương giữ mình trong sạch, hắn chưa bao giờ quá thân mật cùng một nữ tử như vậy, đến cả hôn môi cũng thiếu kinh nghiệm nữa.
Nhưng mà, năng lực học tập của hắn lại rất tốt, hơn nữa đây cũng là bản năng của nam nhân, hắn ngậm môi nàng, nhẹ nhàng cọ xát, triền miên quyển khiển.
Đầu óc Lạc Yên mơ mơ màng màng, trong lòng lại cảm thấy buồn cười, người này quá ngây thơ, hôn môi đều sẽ không phải như vậy, cắn xé mà hôn tuy rằng triền miên, nhưng là nàng cảm giác môi của bản thân xém bị hắn cắn nát rồi, nhịn không được dùng môi lưỡi chống đẩy một phen.
Nhưng mà, hắn có vẻ là tiếp thu được tín hiệu gì đó, lập tức tiến thêm một bước chiếm đoạt, quấn lấy đầu lưỡi nàng, cùng hắn nấu "cháo lưỡi".
Đầu Lạc Yên trống rỗng, mơ mơ màng màng mà đi theo động tác của hắn, nàng đã không biết chính mình ở nơi nào.
"Ư ~"
Một thanh âm phá vỡ này một khắc triền miên, Tô Trầm Sương dừng lại động tác, Lạc Yên cũng từ mê tình trung thoát ra, hai người mắt to trừng mắt nhỏ.
Không khí bỗng nhiên an tĩnh......
Tô Trầm Sương nhìn cô nương trong lòng ngực, đôi mắt nàng mông lung tựa như nước, thoạt nhìn thực mê người, mà trên mặt nàng còn có một tầng hồng nhạt ngại ngùng, tựa như đồ phấn mặt, nhưng thật ra đem vẻ bi thương tái nhợt che lại, tầm mắt hắn dời xuống, dừng ở trên môi nàng....
Ánh mắt hắn tức khắc thâm thâm, lực đạo trên tay cũng không tự giác mà tăng thêm.
Lạc Yên ho nhẹ một tiếng, "Cái kia......" Nàng vừa mới mở miệng, liền phát hiện thanh âm của chính mình thật sự khàn khàn, có vẻ không phải loại giọng của lúc mới tỉnh dậy, mà hình như là mặt khác một loại trình độ khàn khàn, ngoài ra còn thêm một chút mềm mại, nghe rất câu người, cho nên nàng lập tức ngậm miệng lại.
Tô Trầm Sương lại bỗng nhiên buông nàng ra, đột nhiên đứng lên, khi nhìn tới ánh mắt kinh ngạc của Lạc Yên, hắn lại mở miệng nói: "Ta đi kêu hạ nhân đem cho ngươi một chút đồ ăn."
Nói cũng không đợi nàng đáp lời, liền bước nhanh đi ra phòng, Lạc Yên rõ ràng nhìn thấy lỗ tai dấu ở phía sau có chút hồng, xem động tác của hắn cũng có chút ý tứ lủi đi, liền nhịn không được xì một chút, bật cười.
Ai nha, Tô thiếu hiệp nhà nàng như thế này thật đáng yêu a.
Bất quá vui quá hóa buồn nói chính nàng, nàng cười đến quá mãnh, không cẩn thận tác động vào vết thương trên người, đau đến lập tức nhe răng nhếch miệng, khuôn mặt xinh đẹp cũng nhíu lại.
Đau quá! Lạc Yên vẻ mặt đau khổ, trong lòng ảo não không thôi, nhịn không được mà oán trách lên kẻ gây sở làm mình chật vật đau khổ như vậy.
Tô Trầm Sương động tác thực mau, không đến nửa canh giờ, hắn liền mang đồ ăn về phòng cho nàng.
Lạc Yên xem hắn còn không dám nhìn thẳng vào nàng, liền làm nũng muốn hắn bón cho mình.
Tô Trầm Sương còn có chút do dự, Lạc Yên liền ôm ngực kêu lên: "Ai nha, ta đau quá a, ta cảm giác mình sắp chết......"
Nàng dám chơi xấu, Tô Trầm Sương không thể không thỏa hiệp, hắn mang đến chính là cháo, bên trong thêm chút thuốc bổ, đối với người bị thương rất hữu dụng.
Beta: Maple
Động tác của Tô Trầm Sương liền ngừng lại, Lạc Yên nhân cơ hội ôm lấy hắn, môi lại tiếp tục dán lên.
Tô Trầm Sương lập tức đứng yên, tay chân luống cuống không biết nên đặt ở chỗ nào, thân phận của hai người giống như bị đảo lộn vậy, Lạc Yên tựa như một một ác bá chuyên đùa giỡn con gái nhà lành, mà Tô Trầm Sương chính là người con gái nhà lành kia đi.
Lạc Yên xem hắn có vẻ không kháng cự, liền tiến thêm bước nữa, nàng khẽ liếm môi mỏng của hắn, như vẻ đang nhấm nháp thứ gì đó, Tô Trầm Sương cảm thấy cái động tác này quá kiêu gợi, yết hầu không tự giác chuyển động một chút, một tiếng kêu rên nhẹ vang lên.
Hắn nhịn không được mà đáp lại nàng, không biết từ khi nào, tay hắn đã quấn lên vòng eo nàng, làm khoảng cách giữa hai người càng thêm gần.
Tô Trầm Sương giữ mình trong sạch, hắn chưa bao giờ quá thân mật cùng một nữ tử như vậy, đến cả hôn môi cũng thiếu kinh nghiệm nữa.
Nhưng mà, năng lực học tập của hắn lại rất tốt, hơn nữa đây cũng là bản năng của nam nhân, hắn ngậm môi nàng, nhẹ nhàng cọ xát, triền miên quyển khiển.
Đầu óc Lạc Yên mơ mơ màng màng, trong lòng lại cảm thấy buồn cười, người này quá ngây thơ, hôn môi đều sẽ không phải như vậy, cắn xé mà hôn tuy rằng triền miên, nhưng là nàng cảm giác môi của bản thân xém bị hắn cắn nát rồi, nhịn không được dùng môi lưỡi chống đẩy một phen.
Nhưng mà, hắn có vẻ là tiếp thu được tín hiệu gì đó, lập tức tiến thêm một bước chiếm đoạt, quấn lấy đầu lưỡi nàng, cùng hắn nấu "cháo lưỡi".
Đầu Lạc Yên trống rỗng, mơ mơ màng màng mà đi theo động tác của hắn, nàng đã không biết chính mình ở nơi nào.
"Ư ~"
Một thanh âm phá vỡ này một khắc triền miên, Tô Trầm Sương dừng lại động tác, Lạc Yên cũng từ mê tình trung thoát ra, hai người mắt to trừng mắt nhỏ.
Không khí bỗng nhiên an tĩnh......
Tô Trầm Sương nhìn cô nương trong lòng ngực, đôi mắt nàng mông lung tựa như nước, thoạt nhìn thực mê người, mà trên mặt nàng còn có một tầng hồng nhạt ngại ngùng, tựa như đồ phấn mặt, nhưng thật ra đem vẻ bi thương tái nhợt che lại, tầm mắt hắn dời xuống, dừng ở trên môi nàng....
Ánh mắt hắn tức khắc thâm thâm, lực đạo trên tay cũng không tự giác mà tăng thêm.
Lạc Yên ho nhẹ một tiếng, "Cái kia......" Nàng vừa mới mở miệng, liền phát hiện thanh âm của chính mình thật sự khàn khàn, có vẻ không phải loại giọng của lúc mới tỉnh dậy, mà hình như là mặt khác một loại trình độ khàn khàn, ngoài ra còn thêm một chút mềm mại, nghe rất câu người, cho nên nàng lập tức ngậm miệng lại.
Tô Trầm Sương lại bỗng nhiên buông nàng ra, đột nhiên đứng lên, khi nhìn tới ánh mắt kinh ngạc của Lạc Yên, hắn lại mở miệng nói: "Ta đi kêu hạ nhân đem cho ngươi một chút đồ ăn."
Nói cũng không đợi nàng đáp lời, liền bước nhanh đi ra phòng, Lạc Yên rõ ràng nhìn thấy lỗ tai dấu ở phía sau có chút hồng, xem động tác của hắn cũng có chút ý tứ lủi đi, liền nhịn không được xì một chút, bật cười.
Ai nha, Tô thiếu hiệp nhà nàng như thế này thật đáng yêu a.
Bất quá vui quá hóa buồn nói chính nàng, nàng cười đến quá mãnh, không cẩn thận tác động vào vết thương trên người, đau đến lập tức nhe răng nhếch miệng, khuôn mặt xinh đẹp cũng nhíu lại.
Đau quá! Lạc Yên vẻ mặt đau khổ, trong lòng ảo não không thôi, nhịn không được mà oán trách lên kẻ gây sở làm mình chật vật đau khổ như vậy.
Tô Trầm Sương động tác thực mau, không đến nửa canh giờ, hắn liền mang đồ ăn về phòng cho nàng.
Lạc Yên xem hắn còn không dám nhìn thẳng vào nàng, liền làm nũng muốn hắn bón cho mình.
Tô Trầm Sương còn có chút do dự, Lạc Yên liền ôm ngực kêu lên: "Ai nha, ta đau quá a, ta cảm giác mình sắp chết......"
Nàng dám chơi xấu, Tô Trầm Sương không thể không thỏa hiệp, hắn mang đến chính là cháo, bên trong thêm chút thuốc bổ, đối với người bị thương rất hữu dụng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.