Máy Móc Toàn Cầu Tiến Hóa (Dịch)
Chương 100: Trở Về
Tiềm Thủy Đích Oa Ba
15/09/2023
Qua một thời gian dài thì hắn cuối cùng đã lên tiếng một lần nữa:
- Được rồi, ta tạm thời cho ông một cơ hội khác, nếu ông thất bại một lần nữa thì ông nên tự biết hậu quả.
- Biết, ta biết.
Tiến sĩ liên tục gật đầu khuôn mặt vặn vẹo xuất hiện nụ cười càng thêm dữ tợn:
- Lần này trở về ta lập tức gia tăng liều lượng, tuyệt đối có thể tạo ra cơ thể thí nghiệm mạnh hơn, đến lúc đó đừng nói quân đoàn số 7, cho dù là quân đoàn số 1 tới thì cũng không ngăn được!
- Vậy ta sẽ chờ tin tức tốt của ông.
Người đàn ông đáp một tiếng rồi trực tiếp tắt video liên lạc.
Nhìn lướt qua tin tức bên cạnh, ánh mắt của hắn cuối cùng dừng lại ở mấy chữ - Quân đoàn 7 đại thắng toàn thắng, Liên Bang Tinh Hoàn vĩnh viễn bất diệt.
Việc dọn dẹp khu vực biến dị nhanh chóng kết thúc.
Trải qua thêm một lần kiểm tra đã xác nhận trong thành phố không còn lưu lại biến dị, bộ đội người máy của quân đoàn số 7 rốt cục mới tập hợp lại chậm rãi chạy về hướng Liên Bang Tinh Hoàn.
- Lâm Dạ, lần này sau khi trở về ngươi có tính toán gì?
Trong đội ngũ, Thẩm Ngưng Ngọc và Lâm Dạ đi theo phía sau thấp giọng hỏi.
- Ta sao? Chắc sẽ chuyển nhà vào khu nội thành.
Lâm Dạ suy nghĩ một chút rồi nói.
Lần này hắn tổng cộng thu được gần 23 ngàn điểm cống hiến, trừ đi chi phí đổi người máy mới còn lại hẳn là đủ cho hắn cuộc sống ở nội thành một thời gian.
Cũng nhờ chiến dịch tiêu diệt lần này mà hắn đã hoàn thành mục tiêu này.
Tuy rằng hắn không giống như những nhân vật chính trong tiểu thuyết các loại đại phát uy lực thần kì gì đó, lấy toàn bộ chỗ tốt, kỳ ngộ không ngừng, nhưng tốt xấu gì cũng coi như là thu hoạch không nhỏ.
Đạp chân xuống đất, bước từng bước đến.
Đây mới là con đường thích hợp nhất dành cho hắn, nhưng cũng là con đường đi xa nhất.
Trước khi thực lực không đủ cường đại thì đi theo đội ngũ làm chuyện trong khả năng của mình, cũng không tính là mất mặt.
Dù sao, hắn cũng chỉ là một thành viên trong mấy chục ngàn phi công này mà thôi.
- Chuyển đến nội thành sao?
Thẩm Ngưng Ngọc nhẹ giọng nỉ non:
- Cũng đúng, hoàn cảnh bên bãi rác cũng không thích hợp với ngươi.
Với thực lực hiện tại của Lâm Dạ, muốn tiếp tục thăng tiến thì cần nhiều tài nguyên hơn, ở trong bãi rác hiển nhiên là không thể nào.
Chỉ có đến trong nội thành mới có nhiều cơ hội thu được tài nguyên, mới có chổ đứng ở trong thế giới đầy rẫy nguy hiểm này.
Lâm Dạ đương nhiên biết chuyện này cho nên xem như chấp nhận lời nói của cô, vừa suy tư dự định sau này vừa đi lại trong đội ngũ.
Nhưng hắn lại không biết, lúc này phía sau đội ngũ đang có hai người máy lén lút đi theo bọn họ, ánh mắt không ngừng quét qua trên người bọn họ.
- Có vấn đề, hai người này tuyệt đối có vấn đề.
Ánh mắt sắc bén của Trương Đào như bắn ra ngọn lửa bát quái, trong lòng hừng hực nóng lên.
Người khác không nhìn ra nhưng hắn tung hoành tình trường mười tám năm, Trương đại thiếu gia hắn được người khác tặng cho một biệt danh là Hoa Hải vương tử, hắn chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn ra mèo vờn chuột trong đó.
Đó là một hơi thở được gọi là “mập mờ”.
Đúng vậy!
Hắn ngửi được mùi ái muội từ trên người Lâm Dạ và Thẩm Ngưng Ngọc!
- Không phải là ngươi xem phim hành động tình yêu quá nhiều đấy chứ, sao ta lại không nhìn ra có vấn đề gì chứ?
Lão Tiêu ở bên cạnh bĩu môi nói.
- Thôi đi, ngươi là một xử nam già thì hiểu cái gì? Ta nói có vấn đề là hoàn toàn có vấn đề.
Trong mắt Trương Đào lóe ra vẻ hưng phấn, giống như gặp phải paparazzi bát quái ở trong đội ngũ trái né phải trốn.
- Lão Tiêu, ngươi nói xem có phải đại lão đã nắm đại tiểu thư Thẩm gia vào trong lòng bàn tay rồi hay không? Điều này là quá trâu bò đi! Quả nhiên không hổ là người đàn ông được Trương Đào ta nhận định!
- Chuyện này thì có liên quan gì?
Vẻ mặt Lão Tiêu không có biểu cảm gì, nhìn thoáng qua hai người đi cạnh nhau trước mắt:
- Trước không nói chuyện này có phải là thật hay không, ngươi cho rằng thân phận đại tiểu thư Thẩm gia ai cũng có thể tùy tiện tới gần sao?
- Ách chuyện này cũng đúng.
Trương Đào thoáng cái ngừng động tác, vẻ mặt không ngừng biến hóa.
- Hơn nữa, cho dù là thật thì lấy tài nguyên khổng lồ của Thẩm gia, vị đại lão kia muốn theo đuổi cũng không dễ dàng.
- Tuy bây giờ không nhìn ra cái gì, nhưng ngươi đừng quên, gen thuốc và tài nguyên càng cao cấp thì cần cấp bậc quyền hạn cũng càng cao, mà những thứ này Thẩm gia cũng không thiếu.
- Hai người bọn họ muốn thành rất khó.
Một chữ đã nói vấn đề thực tế nhất của toàn bộ Liên Bang Tinh Hoàn, tài nguyên tương xứng.
Cho dù ngươi có muốn thừa nhận hay không thì các nguồn lực được hưởng bởi khu vực thượng lưu là khu vực thấp hơn sẽ không bao giờ so sánh được.
Lúc mới bắt đầu còn tốt, không cần tài nguyên nhiều lắm nên chênh lệch còn chưa lộ ra quá rõ ràng.
Nhưng càng về sau này, chênh lệch này sẽ chỉ càng lúc càng lớn, đây cũng là nguyên nhân vì sao thực lực của khu thượng tầng cao hơn khu hạ tầng.
Thật sự đến lúc đó, thực lực và địa vị hoàn toàn không bình đẳng thì hai người còn có thể bên nhau sao?
Thật ra Lão Tiêu cũng không ôm hy vọng quá lớn.
Cho dù hắn cực kỳ kính nể đối với trình độ chiến đấu của Lâm Dạ.
- Thật sự là một tên không có tình cảm.
Trương Đào ngậm chặt miệng không nói thêm gì nữa.
Hiển nhiên với tư cách là một thành viên của khu thượng tầng, hắn cũng hiểu rõ đạo lý này.
- Đi thôi, học viện chuẩn bị tập hợp rồi, chúng ta phải nhanh chóng đi qua đó mới được.
Lão Tiêu lười để ý tới mà chỉ nhìn thoáng qua chỗ hai người Lâm Dạ, sau đó lập tức điều khiển người máy vội vàng chạy về hướng đội ngũ học viện.
Lúc này, Thẩm Ngưng Ngọc đi bên cạnh Lâm Dạ cũng nhận được tin tức tập hợp của học viện, quay đầu nói với Lâm Dạ:
- Ta nên đi rồi.
- Ừm.
Lâm Dạ đáp một tiếng:
- Sau này có cơ hội hợp tác cùng nhau.
- Một lời đã định.
Thẩm Ngưng Ngọc nheo mắt thành hai mảng trăng lưỡi liềm cực đẹp.
- Được rồi, ta tạm thời cho ông một cơ hội khác, nếu ông thất bại một lần nữa thì ông nên tự biết hậu quả.
- Biết, ta biết.
Tiến sĩ liên tục gật đầu khuôn mặt vặn vẹo xuất hiện nụ cười càng thêm dữ tợn:
- Lần này trở về ta lập tức gia tăng liều lượng, tuyệt đối có thể tạo ra cơ thể thí nghiệm mạnh hơn, đến lúc đó đừng nói quân đoàn số 7, cho dù là quân đoàn số 1 tới thì cũng không ngăn được!
- Vậy ta sẽ chờ tin tức tốt của ông.
Người đàn ông đáp một tiếng rồi trực tiếp tắt video liên lạc.
Nhìn lướt qua tin tức bên cạnh, ánh mắt của hắn cuối cùng dừng lại ở mấy chữ - Quân đoàn 7 đại thắng toàn thắng, Liên Bang Tinh Hoàn vĩnh viễn bất diệt.
Việc dọn dẹp khu vực biến dị nhanh chóng kết thúc.
Trải qua thêm một lần kiểm tra đã xác nhận trong thành phố không còn lưu lại biến dị, bộ đội người máy của quân đoàn số 7 rốt cục mới tập hợp lại chậm rãi chạy về hướng Liên Bang Tinh Hoàn.
- Lâm Dạ, lần này sau khi trở về ngươi có tính toán gì?
Trong đội ngũ, Thẩm Ngưng Ngọc và Lâm Dạ đi theo phía sau thấp giọng hỏi.
- Ta sao? Chắc sẽ chuyển nhà vào khu nội thành.
Lâm Dạ suy nghĩ một chút rồi nói.
Lần này hắn tổng cộng thu được gần 23 ngàn điểm cống hiến, trừ đi chi phí đổi người máy mới còn lại hẳn là đủ cho hắn cuộc sống ở nội thành một thời gian.
Cũng nhờ chiến dịch tiêu diệt lần này mà hắn đã hoàn thành mục tiêu này.
Tuy rằng hắn không giống như những nhân vật chính trong tiểu thuyết các loại đại phát uy lực thần kì gì đó, lấy toàn bộ chỗ tốt, kỳ ngộ không ngừng, nhưng tốt xấu gì cũng coi như là thu hoạch không nhỏ.
Đạp chân xuống đất, bước từng bước đến.
Đây mới là con đường thích hợp nhất dành cho hắn, nhưng cũng là con đường đi xa nhất.
Trước khi thực lực không đủ cường đại thì đi theo đội ngũ làm chuyện trong khả năng của mình, cũng không tính là mất mặt.
Dù sao, hắn cũng chỉ là một thành viên trong mấy chục ngàn phi công này mà thôi.
- Chuyển đến nội thành sao?
Thẩm Ngưng Ngọc nhẹ giọng nỉ non:
- Cũng đúng, hoàn cảnh bên bãi rác cũng không thích hợp với ngươi.
Với thực lực hiện tại của Lâm Dạ, muốn tiếp tục thăng tiến thì cần nhiều tài nguyên hơn, ở trong bãi rác hiển nhiên là không thể nào.
Chỉ có đến trong nội thành mới có nhiều cơ hội thu được tài nguyên, mới có chổ đứng ở trong thế giới đầy rẫy nguy hiểm này.
Lâm Dạ đương nhiên biết chuyện này cho nên xem như chấp nhận lời nói của cô, vừa suy tư dự định sau này vừa đi lại trong đội ngũ.
Nhưng hắn lại không biết, lúc này phía sau đội ngũ đang có hai người máy lén lút đi theo bọn họ, ánh mắt không ngừng quét qua trên người bọn họ.
- Có vấn đề, hai người này tuyệt đối có vấn đề.
Ánh mắt sắc bén của Trương Đào như bắn ra ngọn lửa bát quái, trong lòng hừng hực nóng lên.
Người khác không nhìn ra nhưng hắn tung hoành tình trường mười tám năm, Trương đại thiếu gia hắn được người khác tặng cho một biệt danh là Hoa Hải vương tử, hắn chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn ra mèo vờn chuột trong đó.
Đó là một hơi thở được gọi là “mập mờ”.
Đúng vậy!
Hắn ngửi được mùi ái muội từ trên người Lâm Dạ và Thẩm Ngưng Ngọc!
- Không phải là ngươi xem phim hành động tình yêu quá nhiều đấy chứ, sao ta lại không nhìn ra có vấn đề gì chứ?
Lão Tiêu ở bên cạnh bĩu môi nói.
- Thôi đi, ngươi là một xử nam già thì hiểu cái gì? Ta nói có vấn đề là hoàn toàn có vấn đề.
Trong mắt Trương Đào lóe ra vẻ hưng phấn, giống như gặp phải paparazzi bát quái ở trong đội ngũ trái né phải trốn.
- Lão Tiêu, ngươi nói xem có phải đại lão đã nắm đại tiểu thư Thẩm gia vào trong lòng bàn tay rồi hay không? Điều này là quá trâu bò đi! Quả nhiên không hổ là người đàn ông được Trương Đào ta nhận định!
- Chuyện này thì có liên quan gì?
Vẻ mặt Lão Tiêu không có biểu cảm gì, nhìn thoáng qua hai người đi cạnh nhau trước mắt:
- Trước không nói chuyện này có phải là thật hay không, ngươi cho rằng thân phận đại tiểu thư Thẩm gia ai cũng có thể tùy tiện tới gần sao?
- Ách chuyện này cũng đúng.
Trương Đào thoáng cái ngừng động tác, vẻ mặt không ngừng biến hóa.
- Hơn nữa, cho dù là thật thì lấy tài nguyên khổng lồ của Thẩm gia, vị đại lão kia muốn theo đuổi cũng không dễ dàng.
- Tuy bây giờ không nhìn ra cái gì, nhưng ngươi đừng quên, gen thuốc và tài nguyên càng cao cấp thì cần cấp bậc quyền hạn cũng càng cao, mà những thứ này Thẩm gia cũng không thiếu.
- Hai người bọn họ muốn thành rất khó.
Một chữ đã nói vấn đề thực tế nhất của toàn bộ Liên Bang Tinh Hoàn, tài nguyên tương xứng.
Cho dù ngươi có muốn thừa nhận hay không thì các nguồn lực được hưởng bởi khu vực thượng lưu là khu vực thấp hơn sẽ không bao giờ so sánh được.
Lúc mới bắt đầu còn tốt, không cần tài nguyên nhiều lắm nên chênh lệch còn chưa lộ ra quá rõ ràng.
Nhưng càng về sau này, chênh lệch này sẽ chỉ càng lúc càng lớn, đây cũng là nguyên nhân vì sao thực lực của khu thượng tầng cao hơn khu hạ tầng.
Thật sự đến lúc đó, thực lực và địa vị hoàn toàn không bình đẳng thì hai người còn có thể bên nhau sao?
Thật ra Lão Tiêu cũng không ôm hy vọng quá lớn.
Cho dù hắn cực kỳ kính nể đối với trình độ chiến đấu của Lâm Dạ.
- Thật sự là một tên không có tình cảm.
Trương Đào ngậm chặt miệng không nói thêm gì nữa.
Hiển nhiên với tư cách là một thành viên của khu thượng tầng, hắn cũng hiểu rõ đạo lý này.
- Đi thôi, học viện chuẩn bị tập hợp rồi, chúng ta phải nhanh chóng đi qua đó mới được.
Lão Tiêu lười để ý tới mà chỉ nhìn thoáng qua chỗ hai người Lâm Dạ, sau đó lập tức điều khiển người máy vội vàng chạy về hướng đội ngũ học viện.
Lúc này, Thẩm Ngưng Ngọc đi bên cạnh Lâm Dạ cũng nhận được tin tức tập hợp của học viện, quay đầu nói với Lâm Dạ:
- Ta nên đi rồi.
- Ừm.
Lâm Dạ đáp một tiếng:
- Sau này có cơ hội hợp tác cùng nhau.
- Một lời đã định.
Thẩm Ngưng Ngọc nheo mắt thành hai mảng trăng lưỡi liềm cực đẹp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.