Mấy Người Có Thể Đổi Bạch Nguyệt Quang Được Không!?
Chương 27
Thương Huyền Tử
01/09/2024
Hách Liên Luật đắm chìm trong thế giới của chính mình, trong mắt chỉ có lô đỉnh luyện khí, thâm trầm suy nghĩ, lẩm bầm: "Sau khi ngọn lửa đi qua, linh lực của Băng Linh Căn chưa đủ, cần phải thấp hơn."
Lan Vọng Sinh nhíu mày: "Cái gì?"
Hách Liên Luật dường như không nghe thấy giọng nói của anh, nhìn vào lô đỉnh, tập trung đến mức hoàn toàn phớt lờ những âm thanh xung quanh, lẩm bẩm một số thuật ngữ trong ngành mà người ngoài không thể hiểu được.
Sự tập trung điên cuồng này khiến Lan Vọng Sinh hoảng sợ: "Này, ngươi không muốn tập luyện nữa à, Hàn Trúc! Mau đến đây, giúp hắn thu phục pháp khí!"
Mặc dù không biết Hách Liên Luật đang luyện chế pháp khí gì trong lò này, nhưng hầu hết những người gặp hắn để luyện khí đều đã nghe nói về quy tắc của hắn, lúc tác phẩm đang luyện tuyệt đối không tiếp nhận đơn đặt hàng nào khác.
Mà Hách Liên Luật cũng có một sở thích, đó chính là theo đuổi sự hoàn mỹ, chỉ cần trong quá trình luyện khí có một chút không hài lòng với thành phẩm, cho dù người đặt hàng quan tâm, hắn cũng sẽ tiêu hủy pháp khí rồi đúc lại, không ai có thể thuyết phục được hắn.
Với tính cách xoi mói như vậy, nếu pháp khí trong đỉnh lô không phải thứ mình muốn, Lan Vọng Sinh muốn tìm hắn luyện khí còn có mà chờ mọt kiếp, mà qua đại hội tân tú lần này, có lẽ anh sẽ không có cơ hội gặp Hách Liên Luật, anh đều vội muốn chết.
Trúc Ẩn Trần lạnh nhạt nhìn anh một cái, ha hả, ai cho ngươi dũng khí chỉ huy ta? Với tất cả những món nợ mà ngươi nợ ta, có lẽ kiếp này cũng sẽ không trả nổi?
Lan Vọng Sinh bị con mắt hình viên đạn lạnh căm căm xoẹt qua, hậu tri hậu giác cúi đầu thu nhỏ người lại, liều mạng nháy mắt với Trúc Ẩn Trần.
Giúp ta một lần này đi huynh đệ, làm ơn làm ơn!
Trúc Ẩn Trần không quá rõ ràng mà trừng anh, có phải y đời trước, không đúng, là đời trước nữa nợ Lan Vọng Sinh một số tiền lớn, đời này vì tên xui xẻo này mà nhọc lòng.
Một chút linh lực ngưng tụ ở đầu ngón tay, không nhiều lắm, vừa đủ để các tu sĩ xung quanh cảm nhận được.
Ánh mắt Hách Liên Luật dán chặt vào đỉnh lô cuối cùng cũng rời đi một lát, theo linh lực dao động quay đầu.
Trúc Ẩn Trần: "Được không?"
"Hơi cực hàn một chút, nhưng chất lượng cao hơn một bậc, được không?"
Một tia sáng lóe lên trong mắt Hách Liên Luật, một dải ruy băng màu đỏ bắn ra từ tay áo của hắn cuốn đi những người xung quanh, cuốn lấy cánh tay Trúc Ẩn Trần kéo đến bên cạnh mình, chỉ vào bếp lò nói rất nhanh: "Nghe khẩu lệnh của ta hướng vào chỗ này truyền linh lực, càng nhiều càng tốt!"
Trúc Ẩn Trần quang minh chính đại đánh giá Hách Liên Luật, thiên tài luyện khí của Bách Luyện Các, trong mắt ngoại trừ luyện khí thì không có gì khác, nhưng nếu ở thời hiện đại chính là nhà nghiên cứu khoa học.
Đồng thời cũng là người theo đuổi nhị sư muội —— duy nhất.
Thực sự không thể tin được rằng người này lại điên rồ đến mức xây dựng một tòa cung điện trên trời như một căn phòng nhỏ màu đen nhằm nhốt nữ chính.
Sau khi bị quét đi, Lan Vọng Sinh soái khí xoay người, đáp xuống đất có chút buồn bực: "Sao vừa rồi hắn không dùng pháp khí này quét ta đi?"
Một nhóm người mặc hồng bào bên cạnh anh từ trên mặt đất bò dậy, nghe vậy nói: "Tiểu sư thúc lúc đó đang nhập định, trong mắt chỉ có bếp lò, căn bản không để ý đến ngươi."
Lan Vọng Sinh có lòng tốt khuyên bảo: "Được ta đã biết, ngươi sao không nhìn thử eo mình đi?" Nửa ngày cũng chưa đứng thẳng được, tám phần là đau lưng.
Người mặc hồng bào bên cạnh đổ ra một viên đan dược nhét vào trong miệng đồng môn đang xoay eo: "Đến ăn một viên, nhớ trả lại cho ta."
Người mặc hồng bào xoay eo: "Tháng sau khi danh sách trong tay được xử lý xong, ta sẽ trả lại cho ngươi."
Đồng môn: "Không sao, không vội, ta vừa mới đóng hai đơn hàng lớn, nửa năm đều không lo về linh thạch."
"Thật tốt, cái đơn kia vừa mới gom đủ nguyên liệu, ý tưởng còn chưa vẽ ra được."
Lập tức có người đồng cảm như bản thân mình cũng bị: "Ta cũng vậy."
"Các ngươi có ai thấy thảm hơn ta không, một ngày thôi là kết thúc đơn, giao hàng trước một ngày, người đặt chạy tới nói thuộc tính linh lực sai rồi, bảo ta đi sửa lại, đã kết thúc rồi còn sửa như nào nữa?"
"Khách hàng của ta đến Thập Vạn Đại Sơn săn bảo vật, ba năm trước đi bây giờ vẫn chưa có tin tức, có lẽ sẽ không về được, một đơn của ta cũng bắt tiền thế chấp, không cả đủ để mua nguyên liệu."
"Chậc chậc, ai bảo ngươi nhận đơn của tán tu còn không cho bọn họ tự chuẩn bị nguyên liệu? Tán tu nổi tiếng là nghèo dễ dàng mất tích, ngươi lại không phải tiểu sư thúc, thành phẩm đều có thể rèn lại trong lò."
"Ai, lúc trước vội vã dùng tiền, không có kinh nghiệm..."
Lan Vọng Sinh nghe xong cũng phun tào, hoá ra đây chính là cuộc sống hàng ngày của Bách Luyện Các sao? Có chút thú vị..
Hách Liên Luật nhìn ngọn lửa nhảy múa trong lò, như thể nhìn ra được quy luật nào đó mà người khác không hiểu được, tập trung nghiêm túc.
Trúc Ẩn Trần không hiểu, mặc dù y không thể nhìn thấy gì, nhưng không chút nào khoa trương khi nói hiểu biết của y về việc luyện khí đến từ tam sư muội nhà mình. Sự hiểu biết này dừng lại ở việc luyện khí kiếm tiền, trừ cái này ra không có gì khác.
Không sai, y chính là một người tiêu chuẩn dân thường, cho dù có sư muội là thiên tài luyện khí cũng giống nhau.
Hách Liên Luật: "Làm đi!"
Trúc Ẩn Trần giơ tay truyền linh lực vào trong lò, một lượng lớn khói xanh đỏ phân tán, tràn ngập không khí, làm mờ tầm nhìn.
Đây là cái gì? Dị tượng thiên địa?
Hách Liên Luật: "Đừng có ngừng!"
Trúc Ẩn Trần thu lại những suy nghĩ đã tan theo làn khói, tiếp tục vận chuyển linh lực.
Những âm thanh nổ tanh tách phát ra từ trong bếp lò, tạp âm cùng với âm thanh vỡ vụn ầm ầm vang lên.
Âm thanh khiến Trúc Ẩn Trần có chút lo lắng. Chẳng lẽ cái bếp lò này thực sự sẽ không nổ sao?
Ý tưởng này nảy ra không bao lâu, Hách Liên Luật liền hét lên: "Dừng lại, chạy mau, lò sắp nổ rồi!"
Đồng tử Trúc Ẩn Trần run lên: Thực sự sắp nổ!
Lập tức thu tay lại, không chút do dự rút lui cách xa trăm mét.
Oanh!
Một tiếng đinh tai nhức óc vang lên, tác động của vụ nổ tạo ra như gợn nước, quét khắp nơi, khói đen cùng loại với khói thuốc súng tương tự như pháo hoa nổ tràn ngập không khí.
Trúc Ẩn Trần buông tay che trước mặt xuống, ngước mắt nhìn vào trung tâm vụ nổ, trời đất ơi, một cái hố được tạo ra trên lôi đài.
Vật liệu dùng để xây dựng lôi đài là đá thanh cương có thể chịu được sự tấn công của các tu sĩ Nguyên Anh bình thường, đá thanh thanh cương đã được tu sĩ chuyên môn đặc biệt kiểm tra trước khi lôi đài dược được xây dựng, Kim Đan kỳ căn bản không thể lưu lại một dấu vết.
Uy lực của lò này có thể so sánh với một đòn toàn lực của Nguyên Anh trung kỳ.
Lan Vọng Sinh thấy y bình yên vô sự đầu tiên là nhẹ nhàng thở ra, tiếp theo nhìn trái nhìn phải, cũng không thấy người mình muốn tìm: "Hàn Trúc, tên ngốc Hách Liên Luật còn sống không?"
Trúc Ẩn Trần trầm tư một lát rồi trả lời: "Hẳn là còn sống......" Đi?
Hắn nhận ra lò sắp nổ tung, chẳng có lý do gì để đứng chờ mình bị nổ tung.
Nhóm hồng bào của Bách Luyện Các cũng đang tìm người.
"Tiểu sư thúc đâu?"
"Tiểu sư thúc!"
"Tiểu sư thúc ngươi nói một câu đi!"
"Tiểu sư thúc ngài không thể xảy ra chuyện được, bằng không chúng ta sẽ bị Xích Lưu trưởng lão làm gỏi mất!"
Người mặc hồng bào nhìn qua lớn tuổi nhất có bộ râu dài, lã chã rơi nước mắt chạy như điên đến cái hố lớn do vụ nổ tạo ra, duỗi tay đào.
Theo sau hét thảm một tiếng: "A!!!"
"Trời, hắn đang khóc sao?" Lan Vọng Sinh run run tay, anh nhìn liền cảm thấy đau.
Trúc Ẩn Trần: "Cẩn thận sẽ gây hỗn loạn, nghe nói Bách Luyện Các có rất nhiều gân."
Uy lực có thể nổ tung lôi đài nhất định để lại tàn dư nóng bỏng tay, tên tu sĩ này là người yếu nhất trong nhóm người Bách Luyện Các, khó khăn lắm mới lên Trúc Cơ, căn cơ chưa ổn, ước chừng là dùng đan dược.
Bách Luyện Các chứa đầy những kẻ thừa thãi, những người nghiêm túc nhất trong đầu không có gì ngoài việc luyện khí, là những thiên tài luyện khí, đạo lý đối nhân xử thế và mạch não nhiều ít đều có chút vấn đề.
Hôm nay xem như đã tận mắt chứng kiến.
Lan Vọng Sinh nhíu mày: "Cái gì?"
Hách Liên Luật dường như không nghe thấy giọng nói của anh, nhìn vào lô đỉnh, tập trung đến mức hoàn toàn phớt lờ những âm thanh xung quanh, lẩm bẩm một số thuật ngữ trong ngành mà người ngoài không thể hiểu được.
Sự tập trung điên cuồng này khiến Lan Vọng Sinh hoảng sợ: "Này, ngươi không muốn tập luyện nữa à, Hàn Trúc! Mau đến đây, giúp hắn thu phục pháp khí!"
Mặc dù không biết Hách Liên Luật đang luyện chế pháp khí gì trong lò này, nhưng hầu hết những người gặp hắn để luyện khí đều đã nghe nói về quy tắc của hắn, lúc tác phẩm đang luyện tuyệt đối không tiếp nhận đơn đặt hàng nào khác.
Mà Hách Liên Luật cũng có một sở thích, đó chính là theo đuổi sự hoàn mỹ, chỉ cần trong quá trình luyện khí có một chút không hài lòng với thành phẩm, cho dù người đặt hàng quan tâm, hắn cũng sẽ tiêu hủy pháp khí rồi đúc lại, không ai có thể thuyết phục được hắn.
Với tính cách xoi mói như vậy, nếu pháp khí trong đỉnh lô không phải thứ mình muốn, Lan Vọng Sinh muốn tìm hắn luyện khí còn có mà chờ mọt kiếp, mà qua đại hội tân tú lần này, có lẽ anh sẽ không có cơ hội gặp Hách Liên Luật, anh đều vội muốn chết.
Trúc Ẩn Trần lạnh nhạt nhìn anh một cái, ha hả, ai cho ngươi dũng khí chỉ huy ta? Với tất cả những món nợ mà ngươi nợ ta, có lẽ kiếp này cũng sẽ không trả nổi?
Lan Vọng Sinh bị con mắt hình viên đạn lạnh căm căm xoẹt qua, hậu tri hậu giác cúi đầu thu nhỏ người lại, liều mạng nháy mắt với Trúc Ẩn Trần.
Giúp ta một lần này đi huynh đệ, làm ơn làm ơn!
Trúc Ẩn Trần không quá rõ ràng mà trừng anh, có phải y đời trước, không đúng, là đời trước nữa nợ Lan Vọng Sinh một số tiền lớn, đời này vì tên xui xẻo này mà nhọc lòng.
Một chút linh lực ngưng tụ ở đầu ngón tay, không nhiều lắm, vừa đủ để các tu sĩ xung quanh cảm nhận được.
Ánh mắt Hách Liên Luật dán chặt vào đỉnh lô cuối cùng cũng rời đi một lát, theo linh lực dao động quay đầu.
Trúc Ẩn Trần: "Được không?"
"Hơi cực hàn một chút, nhưng chất lượng cao hơn một bậc, được không?"
Một tia sáng lóe lên trong mắt Hách Liên Luật, một dải ruy băng màu đỏ bắn ra từ tay áo của hắn cuốn đi những người xung quanh, cuốn lấy cánh tay Trúc Ẩn Trần kéo đến bên cạnh mình, chỉ vào bếp lò nói rất nhanh: "Nghe khẩu lệnh của ta hướng vào chỗ này truyền linh lực, càng nhiều càng tốt!"
Trúc Ẩn Trần quang minh chính đại đánh giá Hách Liên Luật, thiên tài luyện khí của Bách Luyện Các, trong mắt ngoại trừ luyện khí thì không có gì khác, nhưng nếu ở thời hiện đại chính là nhà nghiên cứu khoa học.
Đồng thời cũng là người theo đuổi nhị sư muội —— duy nhất.
Thực sự không thể tin được rằng người này lại điên rồ đến mức xây dựng một tòa cung điện trên trời như một căn phòng nhỏ màu đen nhằm nhốt nữ chính.
Sau khi bị quét đi, Lan Vọng Sinh soái khí xoay người, đáp xuống đất có chút buồn bực: "Sao vừa rồi hắn không dùng pháp khí này quét ta đi?"
Một nhóm người mặc hồng bào bên cạnh anh từ trên mặt đất bò dậy, nghe vậy nói: "Tiểu sư thúc lúc đó đang nhập định, trong mắt chỉ có bếp lò, căn bản không để ý đến ngươi."
Lan Vọng Sinh có lòng tốt khuyên bảo: "Được ta đã biết, ngươi sao không nhìn thử eo mình đi?" Nửa ngày cũng chưa đứng thẳng được, tám phần là đau lưng.
Người mặc hồng bào bên cạnh đổ ra một viên đan dược nhét vào trong miệng đồng môn đang xoay eo: "Đến ăn một viên, nhớ trả lại cho ta."
Người mặc hồng bào xoay eo: "Tháng sau khi danh sách trong tay được xử lý xong, ta sẽ trả lại cho ngươi."
Đồng môn: "Không sao, không vội, ta vừa mới đóng hai đơn hàng lớn, nửa năm đều không lo về linh thạch."
"Thật tốt, cái đơn kia vừa mới gom đủ nguyên liệu, ý tưởng còn chưa vẽ ra được."
Lập tức có người đồng cảm như bản thân mình cũng bị: "Ta cũng vậy."
"Các ngươi có ai thấy thảm hơn ta không, một ngày thôi là kết thúc đơn, giao hàng trước một ngày, người đặt chạy tới nói thuộc tính linh lực sai rồi, bảo ta đi sửa lại, đã kết thúc rồi còn sửa như nào nữa?"
"Khách hàng của ta đến Thập Vạn Đại Sơn săn bảo vật, ba năm trước đi bây giờ vẫn chưa có tin tức, có lẽ sẽ không về được, một đơn của ta cũng bắt tiền thế chấp, không cả đủ để mua nguyên liệu."
"Chậc chậc, ai bảo ngươi nhận đơn của tán tu còn không cho bọn họ tự chuẩn bị nguyên liệu? Tán tu nổi tiếng là nghèo dễ dàng mất tích, ngươi lại không phải tiểu sư thúc, thành phẩm đều có thể rèn lại trong lò."
"Ai, lúc trước vội vã dùng tiền, không có kinh nghiệm..."
Lan Vọng Sinh nghe xong cũng phun tào, hoá ra đây chính là cuộc sống hàng ngày của Bách Luyện Các sao? Có chút thú vị..
Hách Liên Luật nhìn ngọn lửa nhảy múa trong lò, như thể nhìn ra được quy luật nào đó mà người khác không hiểu được, tập trung nghiêm túc.
Trúc Ẩn Trần không hiểu, mặc dù y không thể nhìn thấy gì, nhưng không chút nào khoa trương khi nói hiểu biết của y về việc luyện khí đến từ tam sư muội nhà mình. Sự hiểu biết này dừng lại ở việc luyện khí kiếm tiền, trừ cái này ra không có gì khác.
Không sai, y chính là một người tiêu chuẩn dân thường, cho dù có sư muội là thiên tài luyện khí cũng giống nhau.
Hách Liên Luật: "Làm đi!"
Trúc Ẩn Trần giơ tay truyền linh lực vào trong lò, một lượng lớn khói xanh đỏ phân tán, tràn ngập không khí, làm mờ tầm nhìn.
Đây là cái gì? Dị tượng thiên địa?
Hách Liên Luật: "Đừng có ngừng!"
Trúc Ẩn Trần thu lại những suy nghĩ đã tan theo làn khói, tiếp tục vận chuyển linh lực.
Những âm thanh nổ tanh tách phát ra từ trong bếp lò, tạp âm cùng với âm thanh vỡ vụn ầm ầm vang lên.
Âm thanh khiến Trúc Ẩn Trần có chút lo lắng. Chẳng lẽ cái bếp lò này thực sự sẽ không nổ sao?
Ý tưởng này nảy ra không bao lâu, Hách Liên Luật liền hét lên: "Dừng lại, chạy mau, lò sắp nổ rồi!"
Đồng tử Trúc Ẩn Trần run lên: Thực sự sắp nổ!
Lập tức thu tay lại, không chút do dự rút lui cách xa trăm mét.
Oanh!
Một tiếng đinh tai nhức óc vang lên, tác động của vụ nổ tạo ra như gợn nước, quét khắp nơi, khói đen cùng loại với khói thuốc súng tương tự như pháo hoa nổ tràn ngập không khí.
Trúc Ẩn Trần buông tay che trước mặt xuống, ngước mắt nhìn vào trung tâm vụ nổ, trời đất ơi, một cái hố được tạo ra trên lôi đài.
Vật liệu dùng để xây dựng lôi đài là đá thanh cương có thể chịu được sự tấn công của các tu sĩ Nguyên Anh bình thường, đá thanh thanh cương đã được tu sĩ chuyên môn đặc biệt kiểm tra trước khi lôi đài dược được xây dựng, Kim Đan kỳ căn bản không thể lưu lại một dấu vết.
Uy lực của lò này có thể so sánh với một đòn toàn lực của Nguyên Anh trung kỳ.
Lan Vọng Sinh thấy y bình yên vô sự đầu tiên là nhẹ nhàng thở ra, tiếp theo nhìn trái nhìn phải, cũng không thấy người mình muốn tìm: "Hàn Trúc, tên ngốc Hách Liên Luật còn sống không?"
Trúc Ẩn Trần trầm tư một lát rồi trả lời: "Hẳn là còn sống......" Đi?
Hắn nhận ra lò sắp nổ tung, chẳng có lý do gì để đứng chờ mình bị nổ tung.
Nhóm hồng bào của Bách Luyện Các cũng đang tìm người.
"Tiểu sư thúc đâu?"
"Tiểu sư thúc!"
"Tiểu sư thúc ngươi nói một câu đi!"
"Tiểu sư thúc ngài không thể xảy ra chuyện được, bằng không chúng ta sẽ bị Xích Lưu trưởng lão làm gỏi mất!"
Người mặc hồng bào nhìn qua lớn tuổi nhất có bộ râu dài, lã chã rơi nước mắt chạy như điên đến cái hố lớn do vụ nổ tạo ra, duỗi tay đào.
Theo sau hét thảm một tiếng: "A!!!"
"Trời, hắn đang khóc sao?" Lan Vọng Sinh run run tay, anh nhìn liền cảm thấy đau.
Trúc Ẩn Trần: "Cẩn thận sẽ gây hỗn loạn, nghe nói Bách Luyện Các có rất nhiều gân."
Uy lực có thể nổ tung lôi đài nhất định để lại tàn dư nóng bỏng tay, tên tu sĩ này là người yếu nhất trong nhóm người Bách Luyện Các, khó khăn lắm mới lên Trúc Cơ, căn cơ chưa ổn, ước chừng là dùng đan dược.
Bách Luyện Các chứa đầy những kẻ thừa thãi, những người nghiêm túc nhất trong đầu không có gì ngoài việc luyện khí, là những thiên tài luyện khí, đạo lý đối nhân xử thế và mạch não nhiều ít đều có chút vấn đề.
Hôm nay xem như đã tận mắt chứng kiến.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.