Mấy Người Có Thể Đổi Bạch Nguyệt Quang Được Không!?
Chương 2
Thương Huyền Tử
01/09/2024
Sau khi Liễu Nam Yên rời đi, trong tông môn chỉ còn lại hai người bọn họ.
Mây trắng mưa rơi, rơi xuống đất tạo nên tiếng sàn sạt.
Trúc Ẩn Trần vẫn đè Tiêu Thế An xuống, giúp cậu điều hướng mở rộng kinh mạch toàn thân.
Sau khi vận công kết thúc, Trúc Ẩn Trần mở to mắt, cảm giác mỏi mệt chạy khắp cơ thể.
Tiêu Thế An thu hồi tay, thực hiện thuật thanh tẩy rồi lại dùng khăn lau.
Một thân đầy mồ hôi.
"Lát nữa tới phòng dược của nhị sư tỷ tìm hai viên đan dược có tác dụng tu dưỡng kinh mạch, khụ khụ."
Kinh mạch trong cơ thể Tiêu Thế An đau nhức, hoàn toàn không nhận ra mình đang hơi bị ghét bỏ.
Nghe được hai tiếng ho nhẹ từ phía sau, cậu đột nhiên quay đầu lại, nhìn thấy vẻ mặt càng thêm yếu ớt của đại sư huynh, lập tức lo lắng hỏi: "Sư huynh, huynh cảm thấy sao rồi?"
Tinh thần Trúc Ẩn Trần có chút mệt mỏi, mở rộng kinh mạch không cần tiêu hao quá nhiều sức lực.
Nhưng cái này phải dựa vào kỹ thuật, toàn bộ hành trình tinh lực đều tập trung cao độ, nếu y truyền nhiều linh lực vào kinh mạch nhỏ hẹp yếu ớt của sư đệ rất có thể bị căng lên rồi phát nổ.
"Không sao đâu, chỉ hơi mệt thôi, ngủ một giấc là tốt rồi."
Tiểu sư đệ tuy phiền phức, trong lòng có chút vấn đề nhỏ, tính cách chết cũng không chịu khuất phục, hay để tâm vào chuyện vụn vặt, nhưng tâm địa không xấu, biết báo đáp, còn biết quan tâm người khác.
Tiêu Thế An: "Sư huynh, huynh chờ một lát rồi hẳn đi ngủ, ta đi nấu thuốc cho huynh."
"Không..." được
Trúc Ẩn Trần chưa kịp nói xong hai chữ, Tiêu Thế An đã chạy ra khỏi cửa.
Nửa canh giờ sau, Trúc Ân Trần nhìn chén thuốc màu vàng đen thấy mà đắng miệng.
Dưới ánh mắt chân thành của Tiêu Thế An, y nâng bát thuốc lên trực tiếp uống một ngụm.
"Sư huynh nghỉ ngơi thật tốt."
Trúc Ẩn Trần gật đầu, khi y không cười, nhìn thập phần lạnh nhạt.
Y rút lại ý nghĩ trước đây, tâm địa của tiểu sư đệ rất xấu.
Sau khi Tiêu Thế An mang bát thuốc rời đi, Trúc Ẩn Trần không còn giữ được vẻ mặt nữa, đeo lên mặt nạ đau khổ.
Đắng! Quá đắng, nôn mất——
Y lấy bọc mứt hoa quả từ nhẫn trữ vật ra cho vào miệng, vị ngọt nhè nhẹ kéo y từ cảm giác đáng sợ kia trở lại trần gian.
Phù—— miễn cưỡng sống lại.
Còn muốn ăn thêm một miếng.
Không được, phải nhịn xuống, mỗi ngày uống một liều thuốc, phải ăn tiết kiệm.
Tiểu sư đệ cố chấp sẽ không mua mứt trái cây cho y, rốt cuộc ai bảo y sau khi lên Trúc Cơ thì không được ăn đồ phàm nhân!
Tứ sư muội, áo bông nhỏ* tri kỷ của sư huynh, khi nào muội mới về đây ~
* Áo bông nhỏ" là cụm từ ví cô con gái trong gia đình ở Trung Quốc. Với ý nghĩa giống chiếc áo bông ôm sát cơ thể, mang lại cảm giác ấm áp, thoải mái, như cô con gái hiểu được tấm lòng cha mẹ.
Tiệm ẩm thực của sư huynh yêu cầu tiếp viện.
Đúng rồi, hai miếng bánh hoa hòe mà Lâm cô nương cho vẫn còn ở chỗ tiểu sư đệ, chắc chắc thằng nhóc này định ăn mảnh!
Cơn buồn ngủ tăng lên, Trúc Ẩn Trần chìm vào giấc ngủ với ước muốn ăn ngon, hy vọng trong giấc mơ sẽ có một bữa ăn thịnh soạn.
Mưa càng ngày càng nặng hạt, chẳng bao lâu đã trút xuống như trút nước.
Trúc Ẩn Trần luôn là người dễ ngủ, sau khi ngủ cũng dễ dàng tỉnh dậy, ngày thường y chỉ khi ngủ mới mở kết giới tĩnh âm ra, hôm nay thật sự quá mệt mỏi, quên mất bước này trước khi đi ngủ.
Bị đánh thức bởi tiếng mưa rơi vào đồ Trúc Ẩn Trần mở mắt, trong căn phòng tối om, đôi mắt mông lung lại lần nữa nhắm lại.
Trời còn chưa sáng, ngủ thêm một giấc.
Một âm thanh yếu ớt xen lẫn trong tiếng mưa. Trúc Ẩn Trần xoay người ngồi dậy, trong mắt một mảnh trấn tĩnh.
Âm thanh không đúng.
Cầm ô tre đi ra khỏi phòng, ánh mắt Trúc Ẩn Thần trở nên lạnh hoàn toàn.
Y cảm nhận được ma khí.
Bước nhanh đi vào phòng Tiêu Thế An, đẩy cửa mà vào.
"Ai! Sư huynh?" Nghe tiếng mở cửa liền ngồi dậy, Tiêu Thế An nhìn thấy người xuất hiện trong phòng tỏ vẻ kinh ngạc.
Trúc Ẩn Trần: "Gần đây có ma khí, ta đi sẽ đi kiểm tra, ngươi ở đây không được ra ngoài."
Tiêu Thế An nhảy xuống giường: "Ma khí? Không được, sư huynh, huynh không thể đi."
Hình tượng ốm yếu thường ngày của y đã ăn sâu vào lòng mọi người, trong mắt Tiêu Thế An, y chỉ cần bị gió thổi qua sẽ sinh bệnh, khi trời trở lạnh bệnh tình sẽ càng trở nặng.
Đại sư huynh ốm yếu bệnh tật nói muốn tìm ma tu vào ngày mưa, phản ứng đầu tiên của Tiêu Thế An chính là không được.
Trúc Ẩn Trần dùng đầu ô đè vai cậu lại, đẩy người trở về: "Ta phải đi, ngoan ngoãn nghe lời. Nếu ngươi chạy lung tung bị ma tu bắt được, sư huynh ta còn phải phí tâm tư đi cứu ngươi."
"Hơi thở kia rất mỏng, nói không chừng chỉ là một vị đạo hữu hoặc là linh thú tu luyện sai đường mà thôi."
Đây là tình huống tốt nhất, nếu là thật sự ma tu, vậy y càng muốn đi một chuyến.
Hầu hết các phương pháp tu luyện của ma tu đều liên quan đến mạng người. Gần đây chỉ có tông môn nhỏ của bọn họ, hiện tại trong tông môn người có tu vi cao nhất chỉ có y là Kim Đan.
Người bình thường ở trước mặt ma tu không có sức phản kháng, y nhất định phải đi xem xét tình huống.
Tiêu Thế An hơi mở miệng, lại không biết nên nói gì, chỉ dùng ánh mắt im lặng bướng bỉnh nhìn y, giống như một con sói bị bỏ rơi.
Ánh mắt như muốn nói, là do quá yếu, tất cả đều chỉ do ta..
Trong lòng Trúc Ẩn Trần bất đắc dĩ, những lời giảng dạy mà y làm trước đó đều vô ích. Y hy vọng rằng đứa nhỏ này vẫn chưa đi vào ngõ cụt.
Trúc Ẩn Trần ngoài cửa dựng lên vài kết giới, lúc xoay người rời đi, y nghe thấy giọng nói có phần khàn khàn của sư đệ.
"Mang theo pháp khí và đan dược có thể mang theo, trở về sớm, ngày mai không thể không uống thuốc."
Trúc Ẩn Trần: "....được."
Dù biết ngươi có ý tốt nhưng sư huynh ta không thích nghe nửa sau của câu này đâu.
Đuổi theo ma khí lúc ẩn lúc hiện, Trúc Ẩn Trần đi đến phía sau một ngọn núi, bên trong một mảnh hoang vắng.
Nước mưa hòa tan mùi hương, Trúc Ẩn Trần vẫn ngửi thấy mùi máu thoang thoảng.
Bàn tay cầm cán ô hơi siết chặt lại.
Sự phát triển này không tốt.
Lần theo mùi tiếp tục đi về phía trước, ba thi thể ngang dọc đang nằm trên mặt đất.
Sau khi Trúc Ẩn Trần thấy rõ quần áo của ba xác chết, xoay người sự dụng bùa ẩn hơi thở, dùng khinh công, nhanh nhẹn lùi lại.
Áo bào trắng có họa tiết sấm sét, đây là trang phục của tông môn lớn Lăng Vân Điện.
Ba thi thể có hai người là Kim Đan, một người cuối cùng hình như là Nguyên Anh.
Chạy lẹ, chạy lẹ, mặc kệ có phải ma tu hay không, người có thể làm ra được chuyện này chắc chắn không phải người tốt, mấu chốt chính là 90% y đánh không lại.
Không nhìn thấy Nguyên Anh bị giết, y là Kim Đan không phải tự mình dâng tới miệng hổ sao?
Hy vọng hung thủ đã đi xa, cứ coi như hôm nay y không tới.
Chuyện này y cũng không giải quyết được, vẫn nên về báo cho Tiên Minh, để chuyên gia đi làm thì hơn.
Cách đó không xa, Trúc Ẩn Trần dừng lại, nhìn thấy một xác chết khác trước mặt, mặc đồ đen với khuôn mặt dữ tợn, tròng mắt lồi ra, hướng lên bầu trời.
Chết không nhắm mắt đây là...
Ma tu, cũng chết.
Hai xác chết không ở cùng nhau, không giống đồng quy vu tận, không thích hợp, tốt nhất là nên nhanh chóng rời đi.
Đang lúc chuẩn bị rời đi, liền nghe thấy một âm thanh đầy oán hận: "Túc Ly, giao linh bảo ra đây."
Túc Ly, thiên tài thế hệ mới của Huyền Môn mà tiểu sư muội đã nhắc đến?
Quên đi, đây không phải chuyện của y, trong tông môn có rất nhiều thị phi, tốt nhất y không nên nhúng tay vào.
"Ma tu đáng chết, buông bàn tay bẩn thỉu của ngươi ra!"
Bước chân Trúc Ẩn Trần hơi dừng lại, ma tu.
Bùa ẩn hơi thở còn có thể tồn tại trong một thời gian, muốn đi xem không?
Trúc Ẩn Trần lặng lẽ đến gần, giấu thân hình dưới tán cây cổ thụ và núi đá, quan sát tình huống qua những kẽ hở trên cành lá.
Phán đoán từ trang phục của ba người, một tên ma tu bắt cóc một tu sĩ của Thái Nhất Huyền Tông, đối diện nam tử tay cầm trường kiếm, hẳn là Túc Ly trong miệng hai người họ.
"Túc Ly, ngươi đang làm gì vậy? Mau giết tên ma tu này đi." Tu sĩ bị bắt cóc dường như không ý thức được mình đã trở thành con tin.
Trúc Ẩn Trần cảm giác hiện trường im lặng hai giây, có lẽ là ma tu không ngờ rằng con tin trong tay lại kiêu ngạo như vậy.
Ma tu ác độc quát: "Câm miệng, ngu ngốc!" Con dao đặt trên cổ tu sĩ tiến lại gần, cắt qua làn da.
Đau đớn đã đánh thức nỗi sợ hãi của tu sĩ, gã cuối cùng cũng nhận ra tình cảnh của mình rất nguy hiểm. Giọng điệu lập tức yếu đi, nhưng không nhiều.
"Ông nội của ta là Hoá Thần cảnh, nếu ngươi dám chạm vào ta, ông nội sẽ không buông tha cho ngươi."
Trúc Ẩn Trần nghe được lắc đầu, thả gã về nhà cáo trạng với ông nội, chắc chắn sẽ không được bỏ qua, còn không bằng trực tiếp diệt khẩu.
Bây giờ e rằng ba điểm sát tâm đã trở thành mười điểm.
Người tên Túc Ly cũng xui xẻo, có một đệ tử đầu óc không thông minh như vậy, còn bị ma tu bắt giữ.
Ma tu: "Còn phải xem sư huynh của ngươi có chịu cứu ngươi hay không. Nếu ngươi muốn ta thả nó đi, vậy phải lấy Thái Cực Âm Dương tới đổi."
"Túc Ly! Ngươi mau đưa đóa hoa thối kia cho hắn." Tu sĩ hô to.
Cái này, rốt cuộc y có nên giúp một tay không?
Không đợi Trúc Ẩn Trần tự hỏi xong, thì đã nghe thấy tiếng kiếm vang lên, âm thanh lưỡi kiếm đâm vào cơ thể.
Hai mắt Trúc Ẩn Trần hơi mở to.
Thanh kiếm trong tay Túc Ly cùng lúc xuyên qua cơ thể hai người.
Tu sĩ không thể tin tưởng mà nhìn gương mặt tuấn mỹ trước mắt: "Ngươi...."
"Trần sư đệ, ngươi được bảo kính lưu li bảo vệ, không chết được." Túc Ly ngữ khí ôn hoà, tựa như không thấy kiếm của mình đã đâm xuyên qua người ta.
Tu sĩ chậm rãi cúi đầu, máu tươi trong miệng rơi xuống lưỡi kiếm.
"Ta... Không..."
"Chẳng lẽ Trần sư đệ, ngươi không mang theo pháp khí hộ thân, sao lại bất cẩn như vậy?" Túc Ly nói như thể là diễn viên lười biểu diễn, giọng điệu âm u đến cực điểm.
Tại sao hắn phải lãng phí thời gian trên một người không thú vị như vậy?
Ma tu biết mình chạy không thoát, châm chọc cười ra tiếng: "Cái gì mà chính đạo mẫu mực, mắt mấy người Tiên Minh đều mù hết rồi, ngươi so với ta càng thích hợp làm ma tu hơn."
Người này từ khi thấy hắn cắt cổ con tin là biết cái tên ngu xuẩn này không mang pháp khí, xuống tay tàn nhẫn như thế, căn bản không muốn cứu người.
Buồn cười hắn thế lại tin những lời đồn đó, coi ác nhân trở thành quân tử.
Túc Ly rút kiếm ra, ném thanh kiếm đầy máu đi.
"Nói xong di ngôn rồi? Đừng nóng vội, ta sẽ đưa ngươi lên đường." Mũi kiếm không chút do dự xuyên qua yết hầu ma tu, máu tươi phun tung toé, rơi xuống mặt cỏ.
Trúc Ẩn Trần không biết chuyện gì xảy ra tiếp theo, thời điểm thấy Túc Ly đâm người đã bỏ chạy.
Rút lui hỏa tốc, nơi đây không nên ở lâu.
Y hiện là nhân chứng tại hiện trường vụ án, là mục tiêu trong danh sách diệt khẩu của hung thủ. Nếu bị phát hiện y chắc hẳn sẽ bị giết.
Nếu biết trước sẽ gặp phải chuyện như thế này, lần sau ra ngoài y nhất định phải tính cho mình một quẻ.
Một tiếng xé gió vang lên, hai chân Trúc Ẩn Trần hơi dừng lại, xoay người muốn đổi con đường.
Chỉ tiếc chậm một bước, bóng người một đen một trắng xuất hiện trong tầm nhìn của y.
Phía trước là người mặc đồ đen đôi mắt đỏ ngầu, một thân ma khí, không cần hỏi cũng biết là ma tu.
Người đang truy đuổi ma tu phía sau chính là thủ phạm tại hiện trường vụ án vừa rồi.
Hô hấp Trúc Ẩn Trần cứng lại.
Đây rốt cuộc là loại nghiệt duyên gì vậy?
Mây trắng mưa rơi, rơi xuống đất tạo nên tiếng sàn sạt.
Trúc Ẩn Trần vẫn đè Tiêu Thế An xuống, giúp cậu điều hướng mở rộng kinh mạch toàn thân.
Sau khi vận công kết thúc, Trúc Ẩn Trần mở to mắt, cảm giác mỏi mệt chạy khắp cơ thể.
Tiêu Thế An thu hồi tay, thực hiện thuật thanh tẩy rồi lại dùng khăn lau.
Một thân đầy mồ hôi.
"Lát nữa tới phòng dược của nhị sư tỷ tìm hai viên đan dược có tác dụng tu dưỡng kinh mạch, khụ khụ."
Kinh mạch trong cơ thể Tiêu Thế An đau nhức, hoàn toàn không nhận ra mình đang hơi bị ghét bỏ.
Nghe được hai tiếng ho nhẹ từ phía sau, cậu đột nhiên quay đầu lại, nhìn thấy vẻ mặt càng thêm yếu ớt của đại sư huynh, lập tức lo lắng hỏi: "Sư huynh, huynh cảm thấy sao rồi?"
Tinh thần Trúc Ẩn Trần có chút mệt mỏi, mở rộng kinh mạch không cần tiêu hao quá nhiều sức lực.
Nhưng cái này phải dựa vào kỹ thuật, toàn bộ hành trình tinh lực đều tập trung cao độ, nếu y truyền nhiều linh lực vào kinh mạch nhỏ hẹp yếu ớt của sư đệ rất có thể bị căng lên rồi phát nổ.
"Không sao đâu, chỉ hơi mệt thôi, ngủ một giấc là tốt rồi."
Tiểu sư đệ tuy phiền phức, trong lòng có chút vấn đề nhỏ, tính cách chết cũng không chịu khuất phục, hay để tâm vào chuyện vụn vặt, nhưng tâm địa không xấu, biết báo đáp, còn biết quan tâm người khác.
Tiêu Thế An: "Sư huynh, huynh chờ một lát rồi hẳn đi ngủ, ta đi nấu thuốc cho huynh."
"Không..." được
Trúc Ẩn Trần chưa kịp nói xong hai chữ, Tiêu Thế An đã chạy ra khỏi cửa.
Nửa canh giờ sau, Trúc Ân Trần nhìn chén thuốc màu vàng đen thấy mà đắng miệng.
Dưới ánh mắt chân thành của Tiêu Thế An, y nâng bát thuốc lên trực tiếp uống một ngụm.
"Sư huynh nghỉ ngơi thật tốt."
Trúc Ẩn Trần gật đầu, khi y không cười, nhìn thập phần lạnh nhạt.
Y rút lại ý nghĩ trước đây, tâm địa của tiểu sư đệ rất xấu.
Sau khi Tiêu Thế An mang bát thuốc rời đi, Trúc Ẩn Trần không còn giữ được vẻ mặt nữa, đeo lên mặt nạ đau khổ.
Đắng! Quá đắng, nôn mất——
Y lấy bọc mứt hoa quả từ nhẫn trữ vật ra cho vào miệng, vị ngọt nhè nhẹ kéo y từ cảm giác đáng sợ kia trở lại trần gian.
Phù—— miễn cưỡng sống lại.
Còn muốn ăn thêm một miếng.
Không được, phải nhịn xuống, mỗi ngày uống một liều thuốc, phải ăn tiết kiệm.
Tiểu sư đệ cố chấp sẽ không mua mứt trái cây cho y, rốt cuộc ai bảo y sau khi lên Trúc Cơ thì không được ăn đồ phàm nhân!
Tứ sư muội, áo bông nhỏ* tri kỷ của sư huynh, khi nào muội mới về đây ~
* Áo bông nhỏ" là cụm từ ví cô con gái trong gia đình ở Trung Quốc. Với ý nghĩa giống chiếc áo bông ôm sát cơ thể, mang lại cảm giác ấm áp, thoải mái, như cô con gái hiểu được tấm lòng cha mẹ.
Tiệm ẩm thực của sư huynh yêu cầu tiếp viện.
Đúng rồi, hai miếng bánh hoa hòe mà Lâm cô nương cho vẫn còn ở chỗ tiểu sư đệ, chắc chắc thằng nhóc này định ăn mảnh!
Cơn buồn ngủ tăng lên, Trúc Ẩn Trần chìm vào giấc ngủ với ước muốn ăn ngon, hy vọng trong giấc mơ sẽ có một bữa ăn thịnh soạn.
Mưa càng ngày càng nặng hạt, chẳng bao lâu đã trút xuống như trút nước.
Trúc Ẩn Trần luôn là người dễ ngủ, sau khi ngủ cũng dễ dàng tỉnh dậy, ngày thường y chỉ khi ngủ mới mở kết giới tĩnh âm ra, hôm nay thật sự quá mệt mỏi, quên mất bước này trước khi đi ngủ.
Bị đánh thức bởi tiếng mưa rơi vào đồ Trúc Ẩn Trần mở mắt, trong căn phòng tối om, đôi mắt mông lung lại lần nữa nhắm lại.
Trời còn chưa sáng, ngủ thêm một giấc.
Một âm thanh yếu ớt xen lẫn trong tiếng mưa. Trúc Ẩn Trần xoay người ngồi dậy, trong mắt một mảnh trấn tĩnh.
Âm thanh không đúng.
Cầm ô tre đi ra khỏi phòng, ánh mắt Trúc Ẩn Thần trở nên lạnh hoàn toàn.
Y cảm nhận được ma khí.
Bước nhanh đi vào phòng Tiêu Thế An, đẩy cửa mà vào.
"Ai! Sư huynh?" Nghe tiếng mở cửa liền ngồi dậy, Tiêu Thế An nhìn thấy người xuất hiện trong phòng tỏ vẻ kinh ngạc.
Trúc Ẩn Trần: "Gần đây có ma khí, ta đi sẽ đi kiểm tra, ngươi ở đây không được ra ngoài."
Tiêu Thế An nhảy xuống giường: "Ma khí? Không được, sư huynh, huynh không thể đi."
Hình tượng ốm yếu thường ngày của y đã ăn sâu vào lòng mọi người, trong mắt Tiêu Thế An, y chỉ cần bị gió thổi qua sẽ sinh bệnh, khi trời trở lạnh bệnh tình sẽ càng trở nặng.
Đại sư huynh ốm yếu bệnh tật nói muốn tìm ma tu vào ngày mưa, phản ứng đầu tiên của Tiêu Thế An chính là không được.
Trúc Ẩn Trần dùng đầu ô đè vai cậu lại, đẩy người trở về: "Ta phải đi, ngoan ngoãn nghe lời. Nếu ngươi chạy lung tung bị ma tu bắt được, sư huynh ta còn phải phí tâm tư đi cứu ngươi."
"Hơi thở kia rất mỏng, nói không chừng chỉ là một vị đạo hữu hoặc là linh thú tu luyện sai đường mà thôi."
Đây là tình huống tốt nhất, nếu là thật sự ma tu, vậy y càng muốn đi một chuyến.
Hầu hết các phương pháp tu luyện của ma tu đều liên quan đến mạng người. Gần đây chỉ có tông môn nhỏ của bọn họ, hiện tại trong tông môn người có tu vi cao nhất chỉ có y là Kim Đan.
Người bình thường ở trước mặt ma tu không có sức phản kháng, y nhất định phải đi xem xét tình huống.
Tiêu Thế An hơi mở miệng, lại không biết nên nói gì, chỉ dùng ánh mắt im lặng bướng bỉnh nhìn y, giống như một con sói bị bỏ rơi.
Ánh mắt như muốn nói, là do quá yếu, tất cả đều chỉ do ta..
Trong lòng Trúc Ẩn Trần bất đắc dĩ, những lời giảng dạy mà y làm trước đó đều vô ích. Y hy vọng rằng đứa nhỏ này vẫn chưa đi vào ngõ cụt.
Trúc Ẩn Trần ngoài cửa dựng lên vài kết giới, lúc xoay người rời đi, y nghe thấy giọng nói có phần khàn khàn của sư đệ.
"Mang theo pháp khí và đan dược có thể mang theo, trở về sớm, ngày mai không thể không uống thuốc."
Trúc Ẩn Trần: "....được."
Dù biết ngươi có ý tốt nhưng sư huynh ta không thích nghe nửa sau của câu này đâu.
Đuổi theo ma khí lúc ẩn lúc hiện, Trúc Ẩn Trần đi đến phía sau một ngọn núi, bên trong một mảnh hoang vắng.
Nước mưa hòa tan mùi hương, Trúc Ẩn Trần vẫn ngửi thấy mùi máu thoang thoảng.
Bàn tay cầm cán ô hơi siết chặt lại.
Sự phát triển này không tốt.
Lần theo mùi tiếp tục đi về phía trước, ba thi thể ngang dọc đang nằm trên mặt đất.
Sau khi Trúc Ẩn Trần thấy rõ quần áo của ba xác chết, xoay người sự dụng bùa ẩn hơi thở, dùng khinh công, nhanh nhẹn lùi lại.
Áo bào trắng có họa tiết sấm sét, đây là trang phục của tông môn lớn Lăng Vân Điện.
Ba thi thể có hai người là Kim Đan, một người cuối cùng hình như là Nguyên Anh.
Chạy lẹ, chạy lẹ, mặc kệ có phải ma tu hay không, người có thể làm ra được chuyện này chắc chắn không phải người tốt, mấu chốt chính là 90% y đánh không lại.
Không nhìn thấy Nguyên Anh bị giết, y là Kim Đan không phải tự mình dâng tới miệng hổ sao?
Hy vọng hung thủ đã đi xa, cứ coi như hôm nay y không tới.
Chuyện này y cũng không giải quyết được, vẫn nên về báo cho Tiên Minh, để chuyên gia đi làm thì hơn.
Cách đó không xa, Trúc Ẩn Trần dừng lại, nhìn thấy một xác chết khác trước mặt, mặc đồ đen với khuôn mặt dữ tợn, tròng mắt lồi ra, hướng lên bầu trời.
Chết không nhắm mắt đây là...
Ma tu, cũng chết.
Hai xác chết không ở cùng nhau, không giống đồng quy vu tận, không thích hợp, tốt nhất là nên nhanh chóng rời đi.
Đang lúc chuẩn bị rời đi, liền nghe thấy một âm thanh đầy oán hận: "Túc Ly, giao linh bảo ra đây."
Túc Ly, thiên tài thế hệ mới của Huyền Môn mà tiểu sư muội đã nhắc đến?
Quên đi, đây không phải chuyện của y, trong tông môn có rất nhiều thị phi, tốt nhất y không nên nhúng tay vào.
"Ma tu đáng chết, buông bàn tay bẩn thỉu của ngươi ra!"
Bước chân Trúc Ẩn Trần hơi dừng lại, ma tu.
Bùa ẩn hơi thở còn có thể tồn tại trong một thời gian, muốn đi xem không?
Trúc Ẩn Trần lặng lẽ đến gần, giấu thân hình dưới tán cây cổ thụ và núi đá, quan sát tình huống qua những kẽ hở trên cành lá.
Phán đoán từ trang phục của ba người, một tên ma tu bắt cóc một tu sĩ của Thái Nhất Huyền Tông, đối diện nam tử tay cầm trường kiếm, hẳn là Túc Ly trong miệng hai người họ.
"Túc Ly, ngươi đang làm gì vậy? Mau giết tên ma tu này đi." Tu sĩ bị bắt cóc dường như không ý thức được mình đã trở thành con tin.
Trúc Ẩn Trần cảm giác hiện trường im lặng hai giây, có lẽ là ma tu không ngờ rằng con tin trong tay lại kiêu ngạo như vậy.
Ma tu ác độc quát: "Câm miệng, ngu ngốc!" Con dao đặt trên cổ tu sĩ tiến lại gần, cắt qua làn da.
Đau đớn đã đánh thức nỗi sợ hãi của tu sĩ, gã cuối cùng cũng nhận ra tình cảnh của mình rất nguy hiểm. Giọng điệu lập tức yếu đi, nhưng không nhiều.
"Ông nội của ta là Hoá Thần cảnh, nếu ngươi dám chạm vào ta, ông nội sẽ không buông tha cho ngươi."
Trúc Ẩn Trần nghe được lắc đầu, thả gã về nhà cáo trạng với ông nội, chắc chắn sẽ không được bỏ qua, còn không bằng trực tiếp diệt khẩu.
Bây giờ e rằng ba điểm sát tâm đã trở thành mười điểm.
Người tên Túc Ly cũng xui xẻo, có một đệ tử đầu óc không thông minh như vậy, còn bị ma tu bắt giữ.
Ma tu: "Còn phải xem sư huynh của ngươi có chịu cứu ngươi hay không. Nếu ngươi muốn ta thả nó đi, vậy phải lấy Thái Cực Âm Dương tới đổi."
"Túc Ly! Ngươi mau đưa đóa hoa thối kia cho hắn." Tu sĩ hô to.
Cái này, rốt cuộc y có nên giúp một tay không?
Không đợi Trúc Ẩn Trần tự hỏi xong, thì đã nghe thấy tiếng kiếm vang lên, âm thanh lưỡi kiếm đâm vào cơ thể.
Hai mắt Trúc Ẩn Trần hơi mở to.
Thanh kiếm trong tay Túc Ly cùng lúc xuyên qua cơ thể hai người.
Tu sĩ không thể tin tưởng mà nhìn gương mặt tuấn mỹ trước mắt: "Ngươi...."
"Trần sư đệ, ngươi được bảo kính lưu li bảo vệ, không chết được." Túc Ly ngữ khí ôn hoà, tựa như không thấy kiếm của mình đã đâm xuyên qua người ta.
Tu sĩ chậm rãi cúi đầu, máu tươi trong miệng rơi xuống lưỡi kiếm.
"Ta... Không..."
"Chẳng lẽ Trần sư đệ, ngươi không mang theo pháp khí hộ thân, sao lại bất cẩn như vậy?" Túc Ly nói như thể là diễn viên lười biểu diễn, giọng điệu âm u đến cực điểm.
Tại sao hắn phải lãng phí thời gian trên một người không thú vị như vậy?
Ma tu biết mình chạy không thoát, châm chọc cười ra tiếng: "Cái gì mà chính đạo mẫu mực, mắt mấy người Tiên Minh đều mù hết rồi, ngươi so với ta càng thích hợp làm ma tu hơn."
Người này từ khi thấy hắn cắt cổ con tin là biết cái tên ngu xuẩn này không mang pháp khí, xuống tay tàn nhẫn như thế, căn bản không muốn cứu người.
Buồn cười hắn thế lại tin những lời đồn đó, coi ác nhân trở thành quân tử.
Túc Ly rút kiếm ra, ném thanh kiếm đầy máu đi.
"Nói xong di ngôn rồi? Đừng nóng vội, ta sẽ đưa ngươi lên đường." Mũi kiếm không chút do dự xuyên qua yết hầu ma tu, máu tươi phun tung toé, rơi xuống mặt cỏ.
Trúc Ẩn Trần không biết chuyện gì xảy ra tiếp theo, thời điểm thấy Túc Ly đâm người đã bỏ chạy.
Rút lui hỏa tốc, nơi đây không nên ở lâu.
Y hiện là nhân chứng tại hiện trường vụ án, là mục tiêu trong danh sách diệt khẩu của hung thủ. Nếu bị phát hiện y chắc hẳn sẽ bị giết.
Nếu biết trước sẽ gặp phải chuyện như thế này, lần sau ra ngoài y nhất định phải tính cho mình một quẻ.
Một tiếng xé gió vang lên, hai chân Trúc Ẩn Trần hơi dừng lại, xoay người muốn đổi con đường.
Chỉ tiếc chậm một bước, bóng người một đen một trắng xuất hiện trong tầm nhìn của y.
Phía trước là người mặc đồ đen đôi mắt đỏ ngầu, một thân ma khí, không cần hỏi cũng biết là ma tu.
Người đang truy đuổi ma tu phía sau chính là thủ phạm tại hiện trường vụ án vừa rồi.
Hô hấp Trúc Ẩn Trần cứng lại.
Đây rốt cuộc là loại nghiệt duyên gì vậy?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.