Mẹ 17 Tuổi: Con Trai Thiên Tài Cha Phúc Hắc
Chương 2590: nhất sinh nhất thế nhất song nhân 88
Trình Ninh Tĩnh
25/08/2017
Hạ Thiên rầu rĩ không vui ngủ một đêm, ngày hôm sau liền đi.
Lúc anh đi, Sophia còn đang ngủ say, quần áo phơi ở bên ngoài một đêm đã khô, Hạ Thiên mặc vào, rời đi lặng yên không một tiếng động.
Liên tiếp ba ngày, Hạ Thiên cũng không có xuất hiện.
Trái lại nhắn cho Sophia một tin nhắn, anh ở Mexico, chờ mọi chuyện kết thúc sẽ trở về. Sophia ngày qua được rất đơn giản, cũng rất nhẹ nhàng, thỉnh thoảng đi dạo triển lãm nghệ thuật, viện bảo tàng, thỉnh thoảng đi một ít phố đào bảo vật nhỏ.
Chính vụ nước A, cô đã chậm rãi buông tay, bây giờ, cô đã thành lập quốc gia lý tưởng của chính mình, quốc gia của cô cũng phát triển thành quốc gia giàu có nhất toàn cầu, cô thỏa thuận hoàn thành kế hoạch sớm năm sáu năm, đối với quyền thế cô cũng không coi trọng, cho nên cũng đang từ từ buông tay.
Sophia đi dạo phố, mua một ít đồ dùng hằng ngày, thuận tiện mua quần áo cùng giầy cho em trai, bao lớn bao nhỏ xách về nhà, vừa mới về đến nhà uống một chén nước liền nhìn thấy tiểu vương tử chạy hừng hực trở về, hình như không dự liệu được chị gái sẽ ở nhà, gần đây Sophia đều là buổi tối mới trở về, hai người vừa đối mặt, Sophia sợ đến nhảy lên, gương mặt tuấn tú trắng nõn của em trai cô bị đánh thành một cái đầu heo, miệng cũng chảy máu, xương gò má ứ máu bầm, trên trán còn mang theo một ít vết máu, Sophia cực kỳ đau lòng, tiểu vương tử luống ca luống cuống lấy sách vở che mặt, lại không còn kịp rồi.
"Chuyện gì xảy ra?" Sophia trầm mặt.
Tiểu vương tử ấp úng đếm không hết, cuối cùng nói, "Chơi bóng không cẩn thận bị thương."
"Nói hươu nói vượn." Sophia nhíu mày, không thích em trai nói dối, "Vừa nhìn đã biết là bị người đánh, em tới đây cho chị, chúng ta đến bệnh viện."
Đặc biệt chỗ khóe mắt có một khối máu ứ, làm cô nghĩ đến bóng mờ trong lòng cô.
"Chị, việc nhỏ mà thôi, em không đến bệnh viện." Sau đó anh chạy lên lầu.
"Đứng lại." Sophia thái độ cường ngạnh, "Chị cho em năm phút, thay quần áo xuống lầu, chị dẫn em đi bệnh viện."
Tiểu vương tử phẫn nộ đá đá cầu thang, trái lại cũng nghe lời, thay đổi quần áo đi xuống, Sophia hướng bả vai anh đánh một cái, "Tiểu tử thối, em..."
"A..." Cô nắm tay vừa nhẹ nhàng đụng tới anh, liền nghe tiểu vương tử hô một tiếng đau, Sophia cuống quít giật lại quần áo của anh, chỉ thấy trên người một khối máu bầm, vừa nhìn vết thương cũ vết thương mới cũng có.
Sophia tức giận đến thay đổi sắc mặt, "Chúng ta đi bệnh viện trước."
Ai đem em trai cô đánh thành hình dạng này?
Đi bệnh viện đến nửa đêm, xác định anh đều là bị thương bên ngoài, không có cái di chứng gì, Sophia hỏi nhiều lần xác định sẽ không ảnh hưởng thị lực mới mang tiểu vương tử về nhà.
"Nói đi, chuyện gì xảy ra." Sophia rót một chén nước để ở trước mặt anh.
Tiểu vương tử biết giấu giếm không được, "Trường học của chúng em có một nhóm tóc nhuộm màu xanh biếc vẫn luôn chọn kẻ có tiền để bắt nạt, em là người phương đông, lại là sinh mặt, bình thường ăn mặc lại tốt, bọn họ cho là nhà chúng ta có rất nhiều tiền vẫn hỏi em đòi tiền, lúc đầu em không muốn gây chuyện, đem tiền cho bọn họ, nhưng bọn họ vẫn muốn thêm, không cho liền đánh, hôm nay em không kiềm chế được đánh một người liền bị bọn họ đánh."
"Trường học mặc kệ sao?"
Tiểu vương tử lắc lắc đầu, "Trong trường học có mấy người muốn đánh lại bọn họ, mọi người đều không dám cùng trường học phản ánh, đám người kia là con của giáo viên trong trường, bọn họ tụ tập lại, phản ánh cho trường học, cuối cùng chịu thiệt cũng là chúng em, có người không chịu được, về sau phải chuyển trường."
"Đem danh sách cho chị."
Tiểu vương tử gật gật đầu, lấy một phần danh sách cho chị gái mình.
"Được rồi, chị đã biết."
"Chị?"
Lúc anh đi, Sophia còn đang ngủ say, quần áo phơi ở bên ngoài một đêm đã khô, Hạ Thiên mặc vào, rời đi lặng yên không một tiếng động.
Liên tiếp ba ngày, Hạ Thiên cũng không có xuất hiện.
Trái lại nhắn cho Sophia một tin nhắn, anh ở Mexico, chờ mọi chuyện kết thúc sẽ trở về. Sophia ngày qua được rất đơn giản, cũng rất nhẹ nhàng, thỉnh thoảng đi dạo triển lãm nghệ thuật, viện bảo tàng, thỉnh thoảng đi một ít phố đào bảo vật nhỏ.
Chính vụ nước A, cô đã chậm rãi buông tay, bây giờ, cô đã thành lập quốc gia lý tưởng của chính mình, quốc gia của cô cũng phát triển thành quốc gia giàu có nhất toàn cầu, cô thỏa thuận hoàn thành kế hoạch sớm năm sáu năm, đối với quyền thế cô cũng không coi trọng, cho nên cũng đang từ từ buông tay.
Sophia đi dạo phố, mua một ít đồ dùng hằng ngày, thuận tiện mua quần áo cùng giầy cho em trai, bao lớn bao nhỏ xách về nhà, vừa mới về đến nhà uống một chén nước liền nhìn thấy tiểu vương tử chạy hừng hực trở về, hình như không dự liệu được chị gái sẽ ở nhà, gần đây Sophia đều là buổi tối mới trở về, hai người vừa đối mặt, Sophia sợ đến nhảy lên, gương mặt tuấn tú trắng nõn của em trai cô bị đánh thành một cái đầu heo, miệng cũng chảy máu, xương gò má ứ máu bầm, trên trán còn mang theo một ít vết máu, Sophia cực kỳ đau lòng, tiểu vương tử luống ca luống cuống lấy sách vở che mặt, lại không còn kịp rồi.
"Chuyện gì xảy ra?" Sophia trầm mặt.
Tiểu vương tử ấp úng đếm không hết, cuối cùng nói, "Chơi bóng không cẩn thận bị thương."
"Nói hươu nói vượn." Sophia nhíu mày, không thích em trai nói dối, "Vừa nhìn đã biết là bị người đánh, em tới đây cho chị, chúng ta đến bệnh viện."
Đặc biệt chỗ khóe mắt có một khối máu ứ, làm cô nghĩ đến bóng mờ trong lòng cô.
"Chị, việc nhỏ mà thôi, em không đến bệnh viện." Sau đó anh chạy lên lầu.
"Đứng lại." Sophia thái độ cường ngạnh, "Chị cho em năm phút, thay quần áo xuống lầu, chị dẫn em đi bệnh viện."
Tiểu vương tử phẫn nộ đá đá cầu thang, trái lại cũng nghe lời, thay đổi quần áo đi xuống, Sophia hướng bả vai anh đánh một cái, "Tiểu tử thối, em..."
"A..." Cô nắm tay vừa nhẹ nhàng đụng tới anh, liền nghe tiểu vương tử hô một tiếng đau, Sophia cuống quít giật lại quần áo của anh, chỉ thấy trên người một khối máu bầm, vừa nhìn vết thương cũ vết thương mới cũng có.
Sophia tức giận đến thay đổi sắc mặt, "Chúng ta đi bệnh viện trước."
Ai đem em trai cô đánh thành hình dạng này?
Đi bệnh viện đến nửa đêm, xác định anh đều là bị thương bên ngoài, không có cái di chứng gì, Sophia hỏi nhiều lần xác định sẽ không ảnh hưởng thị lực mới mang tiểu vương tử về nhà.
"Nói đi, chuyện gì xảy ra." Sophia rót một chén nước để ở trước mặt anh.
Tiểu vương tử biết giấu giếm không được, "Trường học của chúng em có một nhóm tóc nhuộm màu xanh biếc vẫn luôn chọn kẻ có tiền để bắt nạt, em là người phương đông, lại là sinh mặt, bình thường ăn mặc lại tốt, bọn họ cho là nhà chúng ta có rất nhiều tiền vẫn hỏi em đòi tiền, lúc đầu em không muốn gây chuyện, đem tiền cho bọn họ, nhưng bọn họ vẫn muốn thêm, không cho liền đánh, hôm nay em không kiềm chế được đánh một người liền bị bọn họ đánh."
"Trường học mặc kệ sao?"
Tiểu vương tử lắc lắc đầu, "Trong trường học có mấy người muốn đánh lại bọn họ, mọi người đều không dám cùng trường học phản ánh, đám người kia là con của giáo viên trong trường, bọn họ tụ tập lại, phản ánh cho trường học, cuối cùng chịu thiệt cũng là chúng em, có người không chịu được, về sau phải chuyển trường."
"Đem danh sách cho chị."
Tiểu vương tử gật gật đầu, lấy một phần danh sách cho chị gái mình.
"Được rồi, chị đã biết."
"Chị?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.