Mẹ 17 Tuổi: Con Trai Thiên Tài Cha Phúc Hắc
Chương 1627: Nolan bị bắt, Lục Trăn tự thú 4
Trình Ninh Tĩnh
10/02/2017
Lục Trăn đột nhiên
đến gần anh, dùng sức mà đem Nonal ôm vào trong ngực, anh cũng không
biết tại sao mình lại làm như vậy, chờ anh kịp phản ứng bốn phiến môi đã quấn quýt lấy nhau, hút, quấy, truy đuổi.
Như muốn đem đối phương cắn nuốt kịch liệt, hung hãn.
Đó là một loại ham muốn dục vọng đối phương, như lửa cháy lan ra đồng cỏ, Nolan chặt chẽ ôm anh, cuống lấy thân thể, đem để ở trên lan can, hôn phát cuồng, hôn khổ sở, dường như, ngày mai sẽ là tận thế.
Anh thà rằng cùng anh, giờ phút này thế giới như ngừng lại.
Lục Trăn môi bị cắn cho chảy máu, máu làm kích thích thú tính nam nhân, tình huống này càng xảy ra không khống chế được, Nolan kéo vạt áo sơ mi của Lục Trăn ra, vuốt ve hông anh, lưng anh.
Hai thân thể nóng bừng, ma sát càng thêm nóng, dục vọng Nolan thẳng đứng chạm vào Lục Trăn, đột nhiên thân thể cứng đờ, giống như bị bất ngờ dội gáo nước lạnh, đến mức này đã chẳng sợ nhưng Lục Trăn vẫn bình thản không có dấu hiệu gì.
Anh nhớ tới tình huống của Lục Trăn, không dám có hành động nào nữa, chỉ chăm chú ôm, xoa lưng Lục Trăn.
Đem tất cả thương tiếc cùng đau lòng, sẽ hòa nhập vào trong lồng ngực.
Một lúc lâu.
Lục Trăn nhẹ nhàng đẩy Nolan ra, môi bị hôn đến sưng đỏ, kiều diễm dục tích, như hoa hồng trong đêm đen, người vẫn là phong hoa tuyệt đại, dường như vừa xấu hổ, chỉ là một loại ảo giác, anh cười đến không sao cả, dường như cũng không quan tâm khó có thể mở miệng.
“Tiểu mỹ nhân, tôi đói bụng, mời tôi ăn cơm.”
Bữa cơm này, cuối cùng là Nolan trung tá mời, bọn họ đi phòng ăn, hai người yên lặng dùng cơm, không ai nhắc lại những chuyện cũ không thoải mái, cũng không nhắc lại những ký ức bi thương.
Ăn cơm xong, Lục Trăn đưa Nolan trở về, dọc theo đường đi, không ai nói chuyện.
Nolan nghĩ thầm Lục Trăn đúng là một tên hỗn đản, liều mạng đẩy anh ra, rời xa anh, nhưng lại ở bên anh lúc tuyệt vọng mệt mỏi, cho anh một tia hy vọng, để anh cam tâm tình nguyện, một lần lại một lần nữa trầm luân trong biển tình.
Đúng là tự gây nghiệt, không thể sống.
Ai bảo anh đem tình nhân làm hư.
Mà lại, anh cam tâm tình nguyện sủng, hận không thể đem Lục Trăn sủng thái quá càng tốt.
Sắp đến chỗ Nolan, chỉ còn cách vài cái chợ, Lục Trăn đột nhiên phanh lại, ánh mắt tinh tế nheo lại, Nolan vẫn chìm đắm trong thế giới của mình, cũng không chú ý, Lục Trăn đột nhiên dừng lại, Nolan phục hồi tinh thần, nhìn về phía trước.
Đây là khúc quanh nơi đầu phố, ở đây có thể nhìn thấy nhà anh.
Mặc dù cách nhau mấy trăm mét, nhưng lại thấy thật rõ ràng, bốn chiếc xe cảnh sát FBI dừng ở trước cửa nhà anh, đặc công mặc cảnh phục tới tới lui lui ở nhà anh vận chuyển đông tây, bầu không khí tấp lập.
Nolan hô hấp trầm xuống, con ngươi trong nháy mắt lạnh băng, như một băng lam.
Nolan tháo dây an toàn, lại bị cánh tay Lục Trăn giữ lại, “Đừng đi!”
Nolan nghiêm túc nhìn Lục Trăn, ở trong mắt anh, chỉ thấy một mảng trời trầm tĩnh, “Tiểu trăn, tôi là một sĩ quan, cả đời là vậy, không thể bởi vì cá biệt có hại với quốc gia, bọn họ muốn tra tôi, muốn bắt tôi, tùy bọn họ, bọn họ cảm thấy tôi tội không thể tha, tôi thấy mình không hổ thẹn với lương tâm là được.”
“Tiểu mỹ nhân, anh điên rồi sao?” Lục Trăn cắn răng, con ngươi nổi lên một đám lửa nho nhỏ, kiềm chế phẫn nộ đang nổi lên trong lòng, “Trước đây tình huống nghiêm trọng như vậy, bọn họ tối đa cũng là giám thị anh, không dám có hành động, hiện tại lại có lệnh lục xét đến nhà, anh cảm thấy bọn họ sẽ bỏ qua cho anh sao?”
Như muốn đem đối phương cắn nuốt kịch liệt, hung hãn.
Đó là một loại ham muốn dục vọng đối phương, như lửa cháy lan ra đồng cỏ, Nolan chặt chẽ ôm anh, cuống lấy thân thể, đem để ở trên lan can, hôn phát cuồng, hôn khổ sở, dường như, ngày mai sẽ là tận thế.
Anh thà rằng cùng anh, giờ phút này thế giới như ngừng lại.
Lục Trăn môi bị cắn cho chảy máu, máu làm kích thích thú tính nam nhân, tình huống này càng xảy ra không khống chế được, Nolan kéo vạt áo sơ mi của Lục Trăn ra, vuốt ve hông anh, lưng anh.
Hai thân thể nóng bừng, ma sát càng thêm nóng, dục vọng Nolan thẳng đứng chạm vào Lục Trăn, đột nhiên thân thể cứng đờ, giống như bị bất ngờ dội gáo nước lạnh, đến mức này đã chẳng sợ nhưng Lục Trăn vẫn bình thản không có dấu hiệu gì.
Anh nhớ tới tình huống của Lục Trăn, không dám có hành động nào nữa, chỉ chăm chú ôm, xoa lưng Lục Trăn.
Đem tất cả thương tiếc cùng đau lòng, sẽ hòa nhập vào trong lồng ngực.
Một lúc lâu.
Lục Trăn nhẹ nhàng đẩy Nolan ra, môi bị hôn đến sưng đỏ, kiều diễm dục tích, như hoa hồng trong đêm đen, người vẫn là phong hoa tuyệt đại, dường như vừa xấu hổ, chỉ là một loại ảo giác, anh cười đến không sao cả, dường như cũng không quan tâm khó có thể mở miệng.
“Tiểu mỹ nhân, tôi đói bụng, mời tôi ăn cơm.”
Bữa cơm này, cuối cùng là Nolan trung tá mời, bọn họ đi phòng ăn, hai người yên lặng dùng cơm, không ai nhắc lại những chuyện cũ không thoải mái, cũng không nhắc lại những ký ức bi thương.
Ăn cơm xong, Lục Trăn đưa Nolan trở về, dọc theo đường đi, không ai nói chuyện.
Nolan nghĩ thầm Lục Trăn đúng là một tên hỗn đản, liều mạng đẩy anh ra, rời xa anh, nhưng lại ở bên anh lúc tuyệt vọng mệt mỏi, cho anh một tia hy vọng, để anh cam tâm tình nguyện, một lần lại một lần nữa trầm luân trong biển tình.
Đúng là tự gây nghiệt, không thể sống.
Ai bảo anh đem tình nhân làm hư.
Mà lại, anh cam tâm tình nguyện sủng, hận không thể đem Lục Trăn sủng thái quá càng tốt.
Sắp đến chỗ Nolan, chỉ còn cách vài cái chợ, Lục Trăn đột nhiên phanh lại, ánh mắt tinh tế nheo lại, Nolan vẫn chìm đắm trong thế giới của mình, cũng không chú ý, Lục Trăn đột nhiên dừng lại, Nolan phục hồi tinh thần, nhìn về phía trước.
Đây là khúc quanh nơi đầu phố, ở đây có thể nhìn thấy nhà anh.
Mặc dù cách nhau mấy trăm mét, nhưng lại thấy thật rõ ràng, bốn chiếc xe cảnh sát FBI dừng ở trước cửa nhà anh, đặc công mặc cảnh phục tới tới lui lui ở nhà anh vận chuyển đông tây, bầu không khí tấp lập.
Nolan hô hấp trầm xuống, con ngươi trong nháy mắt lạnh băng, như một băng lam.
Nolan tháo dây an toàn, lại bị cánh tay Lục Trăn giữ lại, “Đừng đi!”
Nolan nghiêm túc nhìn Lục Trăn, ở trong mắt anh, chỉ thấy một mảng trời trầm tĩnh, “Tiểu trăn, tôi là một sĩ quan, cả đời là vậy, không thể bởi vì cá biệt có hại với quốc gia, bọn họ muốn tra tôi, muốn bắt tôi, tùy bọn họ, bọn họ cảm thấy tôi tội không thể tha, tôi thấy mình không hổ thẹn với lương tâm là được.”
“Tiểu mỹ nhân, anh điên rồi sao?” Lục Trăn cắn răng, con ngươi nổi lên một đám lửa nho nhỏ, kiềm chế phẫn nộ đang nổi lên trong lòng, “Trước đây tình huống nghiêm trọng như vậy, bọn họ tối đa cũng là giám thị anh, không dám có hành động, hiện tại lại có lệnh lục xét đến nhà, anh cảm thấy bọn họ sẽ bỏ qua cho anh sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.