Mẹ 17 Tuổi: Con Trai Thiên Tài Cha Phúc Hắc
Chương 1833: Quân tử như ngọc mỹ nhân như lửa 27
Trình Ninh Tĩnh
04/04/2017
Cô phụ trách đến trộm tượng ngọc, ngọc tỷ này có chút không minh bạch, quên đi, không lấy cho thỏa đáng.
Cái giá của thượng trừ như thế là một ngọc tỷ lạ, còn rất nhiều vật đáng quý, Hạ Thanh đến để tìm tượng ngọc, bức tượng ngọc cũng không cao, chỉ có 30cm, là một mỹ nữ điêu khắc, thật sống động.
Ngũ quan tinh tế, lại mang cảm giác rất bi thương.
Toàn thân đều là bạch ngọc, trong suốt, tượng ngọc bình thường không lạnh như vậy.
Rất đẹp.
Đây là một tác phẩm đẹp, có giá trị rất cao.
Hạ Thanh cũng không gấp gáp cầm lên, mà là bồi hồi khi nhìn thấy bức tượng, nữ nhân đều yêu châu báu, Hạ Thanh lại là ngoại lệ, cô không yêu những thứ lấp lánh gì đó, cô thích ngọc hơn, ngọc bảo cùng kim cương, trước đến nay cô đều không thích.
Chỉ là, cô chỉ muốn chọn cho hai người chị của mình mấy thứ trang sức đẹp đẹp.
Cố Thất Thất cũng không thích mấy thứ này, cũng bớt phải suy nghĩ nhiều về cô.
Hai người chị em của cô thỉnh thoảng mới mang một ít trang sức trên người, mặc dù các cô ấy cái gì cũng không thiếu, nhưng là một chút tấm lòng của cô, chẳng lẽ lại không đồng ý.
Ở đây có đủ loại châu báu, các loại ngọc thạch, cô đối với châu báu không có hiểu biết nhiều, nhưng có thể xem hiểu được ý vị bên trong của nó, thứ có niên đại ít nhất cũng phải 800 năm, châu báu này chắc cũng không phải ngoại lệ.
Thiết kế rất đơn giản, nhưng mà, bỏa thạch lại rất hiếm thấy.
Không có công nghệ cắt kim cương hiện đại, thiếu một chút tinh xảo, nhưng trông thật tự nhiên.
Hạ Thanh nhìn những trang sức khác nhau, một chiếc vòng hồng ngọc cùng một chiếu vòng cổ phủy thúy, cô lấy tay chạm vào chiếc vòng ngọc cầm lên, nhưng mà, ngay khi cô đưa tay cầm chiếc vòng ngọc lên trong nháy mắt đó.
Đột nhiên bay đến một ngọn phi đao, Hạ Thanh không ngờ còn có cơ quan bẫy ở đây, nhất thời né tránh không kịp, phi đao làm bàn tay cảu cô bị thương, cô đã tránh rất nhanh, Chân tay Hạ Thanh mềm nhũn, tay cũng mất đi khí lực, bảo ngọc cũng rơi xuống đất.
Hạ Thanh không kịp đứng vững, cuống quýt lấy hết tất cả sức lực, đỡ lấy ngọc.
Ngọc là sự kết tinh của mong manh, nếu rơi từ độ cao như vậy, nhất định sẽ vỡ, như thế là uổng phí một châu báu vô giá, nhưng cô không đành lòng, cho dù cô không trộm châu báu này, cô cũng tiếc nuối không nỡ để rơi vỡ.
Chỉ là, tay cô thật sự không còn chút khí lực, cũng may, cô ngã trên mặt đất, ngọc cũng nắm chạt được trong tay, cũng không có vấn đề gì.
Trên đao có độc.
Hạ Thanh nhận thấy được điều đó khi thấy thân thể cô không còn sức lực trong nháy mắt.
Lúc cô cầm châu báu lên, đặc biệt chú ý, có ám khí hay cơ quan mật thất nào không, không biết ai, cô cho rằng, món đồ cổ phía dưới không có cơ quan mật thất nào, thế mà lại sơ ý, không ngờ, trúng chiêu.
Đây là loại độc tố gì, cô không biết, Hạ Thanh nằm trên mặt đất, trên người một chút sức lực cũng không có, như thấy có những con rắn nhỏ đang bò trên lưng của mình, toàn thân phát lạnh, cô có chút không chịu nổi cảm giác này.
Toàn thân đổ mồ hôi, môi trắng bệch.
Vết máu ở tay, màu sắc đang dần chuyển sang màu đen.
Hạ Thanh hô hấp dồn dập, chạm ngọc kia ngay trước mắt cô, trong lòng hận chết mấy cái cơ quan này, đây là tùy ý thiết kế các cơ quan mật thất? Nhưng cũng tại ngọc tỷ bên kia, thiết kế tại chỗ để ngọc.
Quá hại người.
Thật đáng giá là ngọc tỷ.
Mắt thấy khắp nơi đều có.
Hạ Thanh đương nhiên không biết, điều khác ở đây là các cơ quan thay phiên nhau bay tới, không hệ giống nhau, chỉ cần người động đến ngọc kia một khối, thì độc khí sẽ bắn ra.
Nhưng mà, cô không biết, An Tiêu Dao động thủ.
Hôm nay cơ quan là hai nơi, cũng không phải Hạ Thanh đụng chạm tới những thứ ấy, Hạ Thanh cũng đã rất cẩn thận.
Cái giá của thượng trừ như thế là một ngọc tỷ lạ, còn rất nhiều vật đáng quý, Hạ Thanh đến để tìm tượng ngọc, bức tượng ngọc cũng không cao, chỉ có 30cm, là một mỹ nữ điêu khắc, thật sống động.
Ngũ quan tinh tế, lại mang cảm giác rất bi thương.
Toàn thân đều là bạch ngọc, trong suốt, tượng ngọc bình thường không lạnh như vậy.
Rất đẹp.
Đây là một tác phẩm đẹp, có giá trị rất cao.
Hạ Thanh cũng không gấp gáp cầm lên, mà là bồi hồi khi nhìn thấy bức tượng, nữ nhân đều yêu châu báu, Hạ Thanh lại là ngoại lệ, cô không yêu những thứ lấp lánh gì đó, cô thích ngọc hơn, ngọc bảo cùng kim cương, trước đến nay cô đều không thích.
Chỉ là, cô chỉ muốn chọn cho hai người chị của mình mấy thứ trang sức đẹp đẹp.
Cố Thất Thất cũng không thích mấy thứ này, cũng bớt phải suy nghĩ nhiều về cô.
Hai người chị em của cô thỉnh thoảng mới mang một ít trang sức trên người, mặc dù các cô ấy cái gì cũng không thiếu, nhưng là một chút tấm lòng của cô, chẳng lẽ lại không đồng ý.
Ở đây có đủ loại châu báu, các loại ngọc thạch, cô đối với châu báu không có hiểu biết nhiều, nhưng có thể xem hiểu được ý vị bên trong của nó, thứ có niên đại ít nhất cũng phải 800 năm, châu báu này chắc cũng không phải ngoại lệ.
Thiết kế rất đơn giản, nhưng mà, bỏa thạch lại rất hiếm thấy.
Không có công nghệ cắt kim cương hiện đại, thiếu một chút tinh xảo, nhưng trông thật tự nhiên.
Hạ Thanh nhìn những trang sức khác nhau, một chiếc vòng hồng ngọc cùng một chiếu vòng cổ phủy thúy, cô lấy tay chạm vào chiếc vòng ngọc cầm lên, nhưng mà, ngay khi cô đưa tay cầm chiếc vòng ngọc lên trong nháy mắt đó.
Đột nhiên bay đến một ngọn phi đao, Hạ Thanh không ngờ còn có cơ quan bẫy ở đây, nhất thời né tránh không kịp, phi đao làm bàn tay cảu cô bị thương, cô đã tránh rất nhanh, Chân tay Hạ Thanh mềm nhũn, tay cũng mất đi khí lực, bảo ngọc cũng rơi xuống đất.
Hạ Thanh không kịp đứng vững, cuống quýt lấy hết tất cả sức lực, đỡ lấy ngọc.
Ngọc là sự kết tinh của mong manh, nếu rơi từ độ cao như vậy, nhất định sẽ vỡ, như thế là uổng phí một châu báu vô giá, nhưng cô không đành lòng, cho dù cô không trộm châu báu này, cô cũng tiếc nuối không nỡ để rơi vỡ.
Chỉ là, tay cô thật sự không còn chút khí lực, cũng may, cô ngã trên mặt đất, ngọc cũng nắm chạt được trong tay, cũng không có vấn đề gì.
Trên đao có độc.
Hạ Thanh nhận thấy được điều đó khi thấy thân thể cô không còn sức lực trong nháy mắt.
Lúc cô cầm châu báu lên, đặc biệt chú ý, có ám khí hay cơ quan mật thất nào không, không biết ai, cô cho rằng, món đồ cổ phía dưới không có cơ quan mật thất nào, thế mà lại sơ ý, không ngờ, trúng chiêu.
Đây là loại độc tố gì, cô không biết, Hạ Thanh nằm trên mặt đất, trên người một chút sức lực cũng không có, như thấy có những con rắn nhỏ đang bò trên lưng của mình, toàn thân phát lạnh, cô có chút không chịu nổi cảm giác này.
Toàn thân đổ mồ hôi, môi trắng bệch.
Vết máu ở tay, màu sắc đang dần chuyển sang màu đen.
Hạ Thanh hô hấp dồn dập, chạm ngọc kia ngay trước mắt cô, trong lòng hận chết mấy cái cơ quan này, đây là tùy ý thiết kế các cơ quan mật thất? Nhưng cũng tại ngọc tỷ bên kia, thiết kế tại chỗ để ngọc.
Quá hại người.
Thật đáng giá là ngọc tỷ.
Mắt thấy khắp nơi đều có.
Hạ Thanh đương nhiên không biết, điều khác ở đây là các cơ quan thay phiên nhau bay tới, không hệ giống nhau, chỉ cần người động đến ngọc kia một khối, thì độc khí sẽ bắn ra.
Nhưng mà, cô không biết, An Tiêu Dao động thủ.
Hôm nay cơ quan là hai nơi, cũng không phải Hạ Thanh đụng chạm tới những thứ ấy, Hạ Thanh cũng đã rất cẩn thận.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.