Mẹ 17 Tuổi: Con Trai Thiên Tài Cha Phúc Hắc
Chương 1962: Vang cang một đóa hoa hồng 66
Trình Ninh Tĩnh
08/05/2017
“Nhà tù này được thành lập dưới đất, chỉ có mọt nối ra, thông gió lên trên,
nhưng mà, bên trong có thể trọng biến hóa kiểm tra đo lường, nếu như
thông gió có người, ở đây sẽ có báo động, tia la ze sẽ đem người trong
thông gió xé thành những mảnh vụn.”
“Ngay từ đầu anh không có cảnh giác, đợi được nửa thời igan mới có thể phát ra báo động, trốn cũng không trốn được, chỉ có thể chờ chết, anh tốt nhất cẩu khẩn người của anh đừng có theo miệng thông gió vào đây, bằng không chỉ có con đường chết.”
Hạ Thanh tụa như rất khó khăn mới có thể nói ra những câu liền mạch hoàn chỉnh như vậy, nói xong một trận ho khan dữ dội, đủ một phút mới dứt, thanh âm hoàn toàn không thể phát ra tiếng, An Tiêu Dao vô cùng hoảng sợ.
Ở trong thông gió sẽ báo động khi có người, bọn họ có thể làm được điều này sao?
Hạ Thanh dừng một lúc lâu mới lên tiếng nói, “Trừ bài thông gió chỉ còn đường ống, phía trên là một con đường lớn, đây vốn là một kiến trúc cổ xưa, đường ống dưới đất được thông nhau, lại là một đường ống riêng biệt, bình thường sẽ có sẽ có công nhân đến kiểm tra, cho nên, bọn họ không có khả năng ở lại trong đường ống an toàn được.
“Nhưng mà, dưới đất có đường ống công cộng chỉ có lối thông đến nhà tù này, đó là một phòng hội nghị, độ dày của tường vô cùng kiên cố, trong tường có dấu thuốc nổ, đâu đâu cũng có bom, nếu người từ bên ngoài chui vào tường, bom liền kích hoạt kíp nổ, người của anh sẽ thành mảnh vụn.”
“Ở đây tín hiệu không có, không có một thiết bị điện tử nào, trừ phòng quản chế, cho nên, chẳng sợ trên người của anh mang theo thiết bị dò tìm, Lục Trăn cũng không tra được anh đang ở đâu.”
An Tiêu Dao nhíu mày, "Đây là một tòa kiến trúc cổ?"
“Đúng vậy, phía đông của một tòa kiến trúc cổ, dưới đất kết cấu cơ bản không thay đổi, chỉ là mặt đất bị che lại, xây cao ốc, thương trường, một chút cơ bản là không thay đổi.” Hạ Thanh nhàn nhạt nói.
"Vì sao em biết rõ ràng như vậy?"
Hạ Thanh nhàn nhạt nói, "Bởi vì ba năm trước đây, em áp giải một danh ****** tới nơi này."
An Tiêu Dao cả kinh, đây là nơi nào ? Cô áp giải ****** tới nơi này nhốt?
“Năm đó sau khi em áp giải phạm nhân, có đi thăm quan một vòng, còn nghe một thiếu tá nói về bố cục của nơi này, cũng xem qua mặt bằng bản thiết kế." Hạ Thanh nói, ngược lại lại cười ha hả, châm chọc, "Năm đó em còn muốn cuồng vọng nói, một ngày nào đó sẽ đem tất cả mọi người trong chính phủ nhốt ở chỗ này đến, tuyệt đối không ai tìm được."
"Không ngờ, không đem người khác đến, trái lại bị đưa vào đây."
"Thất Thất không biết?"
“Em không nói cho cô ấy biết, đây là nhiệm vụ tuyệt mật, lúc đó chủ yếu là do em phụ trách, không thể có người thứ hai biết, cho dù là Nolan cũng không thể nói, mặc dù em cùng Thất Thất không có bí mật, nhưng loại chuyện này tuyệt đối không để cho người thứ hai biết, đây là nguyên tắc của người đặc công.”
“Em hẳn là nói cho cô ấy.” An Tiêu Dao nói, nếu là nói, Thất Thất trước tiên có thể nhớ tới nơi này, tuyệt đối sẽ không lâu như vậy, Hạ Thanh tâm tình rất phức tạp, cuối cùng không nói gì.
An Tiêu Dao nói đùa nói, "Em năm đó có thể nói như có mặt mũi, em xem, người của chính phủ cũng đã từng ở đây.”
"Đáng tiếc, không phải ta trảo ."
An Tiêu Dao thốt ra, "Nếu không phải em, Anh không ở lại ở chỗ này."
Anh ngược lại vạn phần ảo não, anh đáng chết thể nào lại nói ra những lời này, nhưng mà Hạ Thanh đau đớn cho nên tư duy có chút hỗn độn.
“Ngay từ đầu anh không có cảnh giác, đợi được nửa thời igan mới có thể phát ra báo động, trốn cũng không trốn được, chỉ có thể chờ chết, anh tốt nhất cẩu khẩn người của anh đừng có theo miệng thông gió vào đây, bằng không chỉ có con đường chết.”
Hạ Thanh tụa như rất khó khăn mới có thể nói ra những câu liền mạch hoàn chỉnh như vậy, nói xong một trận ho khan dữ dội, đủ một phút mới dứt, thanh âm hoàn toàn không thể phát ra tiếng, An Tiêu Dao vô cùng hoảng sợ.
Ở trong thông gió sẽ báo động khi có người, bọn họ có thể làm được điều này sao?
Hạ Thanh dừng một lúc lâu mới lên tiếng nói, “Trừ bài thông gió chỉ còn đường ống, phía trên là một con đường lớn, đây vốn là một kiến trúc cổ xưa, đường ống dưới đất được thông nhau, lại là một đường ống riêng biệt, bình thường sẽ có sẽ có công nhân đến kiểm tra, cho nên, bọn họ không có khả năng ở lại trong đường ống an toàn được.
“Nhưng mà, dưới đất có đường ống công cộng chỉ có lối thông đến nhà tù này, đó là một phòng hội nghị, độ dày của tường vô cùng kiên cố, trong tường có dấu thuốc nổ, đâu đâu cũng có bom, nếu người từ bên ngoài chui vào tường, bom liền kích hoạt kíp nổ, người của anh sẽ thành mảnh vụn.”
“Ở đây tín hiệu không có, không có một thiết bị điện tử nào, trừ phòng quản chế, cho nên, chẳng sợ trên người của anh mang theo thiết bị dò tìm, Lục Trăn cũng không tra được anh đang ở đâu.”
An Tiêu Dao nhíu mày, "Đây là một tòa kiến trúc cổ?"
“Đúng vậy, phía đông của một tòa kiến trúc cổ, dưới đất kết cấu cơ bản không thay đổi, chỉ là mặt đất bị che lại, xây cao ốc, thương trường, một chút cơ bản là không thay đổi.” Hạ Thanh nhàn nhạt nói.
"Vì sao em biết rõ ràng như vậy?"
Hạ Thanh nhàn nhạt nói, "Bởi vì ba năm trước đây, em áp giải một danh ****** tới nơi này."
An Tiêu Dao cả kinh, đây là nơi nào ? Cô áp giải ****** tới nơi này nhốt?
“Năm đó sau khi em áp giải phạm nhân, có đi thăm quan một vòng, còn nghe một thiếu tá nói về bố cục của nơi này, cũng xem qua mặt bằng bản thiết kế." Hạ Thanh nói, ngược lại lại cười ha hả, châm chọc, "Năm đó em còn muốn cuồng vọng nói, một ngày nào đó sẽ đem tất cả mọi người trong chính phủ nhốt ở chỗ này đến, tuyệt đối không ai tìm được."
"Không ngờ, không đem người khác đến, trái lại bị đưa vào đây."
"Thất Thất không biết?"
“Em không nói cho cô ấy biết, đây là nhiệm vụ tuyệt mật, lúc đó chủ yếu là do em phụ trách, không thể có người thứ hai biết, cho dù là Nolan cũng không thể nói, mặc dù em cùng Thất Thất không có bí mật, nhưng loại chuyện này tuyệt đối không để cho người thứ hai biết, đây là nguyên tắc của người đặc công.”
“Em hẳn là nói cho cô ấy.” An Tiêu Dao nói, nếu là nói, Thất Thất trước tiên có thể nhớ tới nơi này, tuyệt đối sẽ không lâu như vậy, Hạ Thanh tâm tình rất phức tạp, cuối cùng không nói gì.
An Tiêu Dao nói đùa nói, "Em năm đó có thể nói như có mặt mũi, em xem, người của chính phủ cũng đã từng ở đây.”
"Đáng tiếc, không phải ta trảo ."
An Tiêu Dao thốt ra, "Nếu không phải em, Anh không ở lại ở chỗ này."
Anh ngược lại vạn phần ảo não, anh đáng chết thể nào lại nói ra những lời này, nhưng mà Hạ Thanh đau đớn cho nên tư duy có chút hỗn độn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.