Chương 89: Lời khai
Tử Dạ
27/05/2023
Ngôi miếu nằm trên một gò đất cao, cổng miếu quay mặt về hướng nam, cách ngôi miếu một quãng dài khoảng ba mươi trượng có một ngã rẽ, kế bên là sườn dốc hướng về phía bắc.
"Hoàng Tứ, hôm đó lúc các ngươi gặp Phàn Tam Nhi là ở chỗ nào?" Lý Kính Dư cất tiếng hỏi.
Hoàng Tứ ngẫm nghĩ một lúc, sau đó chỉ tay về phía vị trí cách cổng miếu khoảng ba mươi trượng đó, nói: "Chắc là chỗ này ạ."
Lý Kính Dư cẩn thận quan sát địa hình rồi gật đầu.
* * *
Sảnh sau phủ nha.
Trần Cẩn Phong vừa xoa xoa chòm râu giả vừa đi đi lại lại trong phòng. Bên cạnh chàng, Lý Kính Dư, Võ Dương và Tiểu Thiến đều ngây người ra như phỗng mà nhìn theo chuyển động của chàng.
"Được rồi được rồi." Lý Kính Dư phá vỡ bầu im lặng: "Có tìm được manh mối gì không?"
Trần Cẩn Phong đứng lại hỏi: "Huynh tìm thấy gì rồi sao?"
"Sau khi ta khám nghiệm thì có thể khẳng định chắc chắn ông lão không tự sát." Lý Kính Dư nói chắc nịch.
"Tại sao lại như thế?" Trần Cẩn Phong đặt câu hỏi.
"Trên người ông lão toàn là những vết thương dài, tương ứng với dấu vết để lại trên cây gậy gỗ mà ông ấy cầm trong tay, chúng ta có thể xác định được hung khí gây án chính là cây gậy gỗ đó. Vết thương chí mạng là một vết thương kéo dài từ sau gáy tới vai hướng từ trái qua phải. Người bình thường muốn tự tạo ra hình dạng vết thương như thế e là không làm được đâu."
"Cũng chưa chắc mà." Võ Dương nghe thấy Lý Kính Dư nói vậy liền dùng tay để minh họa: "Nếu như ông ấy cầm gậy bằng tay trái rồi đánh mạnh vào sau gáy mình thì có thể tạo ra được vết thương như thế."
Lý Kính Dư cười đáp: "Mấu chốt vấn đề là ông ấy lại cầm gậy bằng tay phải."
Trần Cẩn Phong nói tiếp: "Kính Dư nói đúng đấy, đây là một vụ bị ám sát. Chỉ có điều lí do hung thủ phải dồn ông ấy vào chỗ chết vẫn còn là một ẩn số."
"Đúng vậy." Lý Kính Dư lại nói: "Nạn nhân không tranh giành với ai, trên người lại không một cắc bạc, chẳng có lí do gì để giết ông ấy cả."
"Chuyện gì cũng có nguyên nhân và kết quả thôi." Biểu cảm trên mặt Trần Cẩn Phong trở nên nghiêm nghị: "Ta cảm thấy chúng ta cần phải cân nhắc kĩ lại những lời Phàn Tam Nhi và Hoàng Tứ khai trên công đường sáng nay." Nói rồi chàng lại bắt đầu di chuyển bước chân: "Hoàng Tứ nói lần cuối cùng mình nhìn thấy Phàn Nghiêm là vào buổi sáng, và còn nói rằng 'Mười người nhóm thảo dân đi ra khỏi ngôi miếu chưa được bao xa thì Phàn Tam Nhi đang thở hồng hộc chạy tới từ phía đối diện. Mọi người chào hỏi nhau một chút, Phàn Tam Nhi liền vội vàng chạy về miếu để xem cha mình. Chúng thảo dân đi được một đoạn thì nghe được tiếng hét lớn của cậu ấy, mọi người đều cảm thấy xảy ra chuyện rồi nên chạy về. Vừa vào trong thì thấy ông lão đã nằm chết trên nệm cỏ, người với mặt thì đầy thương tích'."
"Đúng ạ, lời khai đó có vấn đề gì sao ạ?" Tiểu Thiến thắc mắc.
"Chẳng lẽ lại không có vấn đề gì sao?" Trần Cẩn Phong quay người nhìn Tiểu Thiến, trong mắt chàng tràn ngập mong chờ.
"Dạ." Tiểu Thiến suy nghĩ một hồi rồi trả lời: "Nô tì cảm thấy vụ án có lẽ đã xảy ra như này. Sau khi nhóm mười người Hoàng Tứ rời đi thì gặp Phàn Tam Nhi, lúc này Phàn Nghiêm vẫn còn sống. Sau khi Phàn Tam Nhi quay lại ngôi miếu thì xảy ra mâu thuẫn với Phàn Nghiêm nên trong cơn tức giận đã ngộ sát Phàn Nghiêm. Nhìn thấy bản thân lỡ tay đánh chết cha mình nên Phàn Tam Nhi sợ hãi kêu lên, đúng lúc ấy nhóm Hoàng Tứ nghe thấy tiếng hét nên quay trở lại ngôi miếu và phát hiện Phàn Nghiêm đã chết."
Trần Cẩn Phong không nói gì mà chỉ nhìn Tiểu Thiến chằm chằm khiến Tiểu Thiến nổi da gà, không biết bản thân có lỡ lời nói sai gì không. Một lúc lâu sau chàng mới hoàn hồn lại. Hóa ra nữ tử trong thiên hạ không phải ai cũng giống Tiểu Đào, hóa ra không phải nha hoàn nào cũng có thể hiểu được tâm tư của chủ tử. Dường như bên tai chàng lại phảng phất giọng nói ngọt ngào, tiếng gọi "Phong thiếu gia" động lòng người thuở nào.
"Trương công tử, nô tì nói.. không đúng ạ?" Tiểu Thiến dè dặt hỏi.
"Tiểu Thiến này, khoảng thời gian giữa lúc nhóm mười người Hoàng Tứ gặp Phàn Tam Nhi đến khi Phàn Tam Nhi quay lại miếu và hét lên kéo dài khoảng bao lâu?" Trần Cẩn Phong hỏi ngược lại.
"Chuyện này, chuyện này, chắc là bằng thời gian một nén hương cháy ạ, hoặc là hoặc cũng có thể là nửa canh giờ. Không đúng không đúng, cái này nô tì làm sao biết được ạ." Tiểu Thiến vừa nói vừa xua tay.
"Cô thử nghĩ đi, nếu như là thời gian cháy hết một nén hương hoặc là nửa canh giờ thì nhóm Hoàng Tứ phải đi được một đoạn rất xa rồr, sao mà nghe được tiếng hét của Phàn Tam Nhi nữa." Trần Cẩn Phong quay sang nhìn Võ Dương rồi nói tiếp: "Bọn ta đã từng tới ngôi miếu đó rồi, Hoàng Tứ nói nơi bọn họ gặp Phàn Tam Nhi cách miếu khoảng ba mươi trượng, cũng chính là ở ngã rẽ đó. Thế nhưng Hoàng Tứ lại khai 'đi được một đoạn thì nghe được tiếng hét lớn của cậu ấy', đoạn này chắc để chỉ nhóm người Hoàng Tứ đã men theo sườn dốc để xuống chân miếu, đi được một đoạn chưa xa thì vị từ lúc Hoàng Tứ gặp Phàn Tam Nhi đến khi nghe thấy tiếng hét của Phàn Tam Nhi, nhóm của Hoàng Tứ đã đi được khoảng ba đến bốn mươi trượng nữa. Với khoảng cách này muốn giết một người không khó, nhưng khó ở chỗ vừa phải đánh cả chục đòn lên người nạn nhân, lại vừa không để nhóm Hoàng Tứ nghe thấy, thật sự rất bất khả thi."
"Chính xác." Lý Kính Dư tiếp lời: "Xem ra Phàn Tam Nhi không phải hung thủ, nhìn những vết thương trên người nạn nhân, hoàn toàn không có khả năng trong một khoảng thời gian ngắn đánh cả chục nnhá, trừ phi có nhiều người cùng gây án."
"Vậy thì càng không thể, nếu có người khác thì hẳn Hoàng Tứ đã khai ra chứ không đổ tội lên đầu Phàn Tam Nhi." Võ Dương nói.
Trần Cẩn Phong gật đầu tán thành.
"Thời gian gây án tốt nhất là sau khi nhóm Hoàng Tứ rời khỏi ngôi miếu đến trước khi Phàn Tam Nhi quay trở lại. Thời gian đã xác định được rồi, nhưng kẻ nào lại có bản lĩnh làm việc này đây." Tiểu Thiến ngửa đầu nhìn lên trời.
"Ta thấy ai có bản lĩnh cũng không bản lĩnh bằng cô." Võ Dương bất lực lắc đầu.
Nghe thấy vậy, Tiểu Thiến sững người rồi ngay lập tức mở to đôi mắt sợ hãi nhìn Võ Dương, không ngừng xua tay: "Nô tì không làm, nô tì không phải hung thủ, nô tì không giết người."
"Ta cũng có nói cô giết đâu, cô tự vơ vào người mình làm gì?" Võ Dương bĩu môi phản đối.
"Ngôi miếu hoang chỉ có một cửa trước thôi, cửa sau đã bị chặn lại rồi. Sau khi hung thủ giết người chỉ có thể thoát ra từ cửa trước, đường xuống núi cũng chỉ có một con đường duy nhất. Từ lúc Hoàng Tứ rời miếu đến lúc Phàn Tam Nhi quay lại, nếu hung thủ thật sự ra tay trong khoảng thời gian này thì sẽ bị Phàn Tam Nhi trông thấy. Điểm này cho thấy hai khả năng, một là nhóm Hoàng Tứ nói dối, hung thủ chính là đám người đó, hai là thời gian gây án vẫn còn phải cân nhắc kĩ lưỡng hơn. Nếu Hoàng Tứ không nói dối thì phía sau vụ án này vẫn còn ẩn chứa bí mật gì đó không thể nói ra." Trần Cẩn Phong phân tích.
"Nghi phạm lớn nhất là Phàn Tam Nhi nay đã gột sạch được nghi ngờ thì nhóm Hoàng Tứ là đáng nghi nhất. Nhưng mọi người có để ý thấy một nhân vật rất quan trọng là Lương Tử vẫn chưa xuất hiện không?" Tiểu Thiến nói một cách yếu ớt.
Lời nói khiến ai nấy đều bừng tỉnh. Võ Dương nhìn Tiểu Thiến, trên mặt nở nụ cười: "Suốt thời gian qua cuối cùng cô cũng nói được một câu có ích."
"Ngài." Tiểu Thiến bĩu môi, trợn tròn mắt lườm Võ Dương. Thấy dáng vẻ của Tiểu Thiến, Võ Dương cảm thấy rất tức cười: "Nói đùa có một câu thôi mà đã giận rồi."
"Ai thèm đùa với ngài chứ, ngài mới là người vô dụng nhất ấy." Nói xong Tiểu Thiến bước tới bên cạnh Lý Kính Dư, biểu cảm hết sức khó chịu.
Bỗng có tiếng nha dịch vang lên ngoài cửa: "Bẩm đại nhân, không tìm thấy Lương Tử đâu cả ạ."
"Hoàng Tứ, hôm đó lúc các ngươi gặp Phàn Tam Nhi là ở chỗ nào?" Lý Kính Dư cất tiếng hỏi.
Hoàng Tứ ngẫm nghĩ một lúc, sau đó chỉ tay về phía vị trí cách cổng miếu khoảng ba mươi trượng đó, nói: "Chắc là chỗ này ạ."
Lý Kính Dư cẩn thận quan sát địa hình rồi gật đầu.
* * *
Sảnh sau phủ nha.
Trần Cẩn Phong vừa xoa xoa chòm râu giả vừa đi đi lại lại trong phòng. Bên cạnh chàng, Lý Kính Dư, Võ Dương và Tiểu Thiến đều ngây người ra như phỗng mà nhìn theo chuyển động của chàng.
"Được rồi được rồi." Lý Kính Dư phá vỡ bầu im lặng: "Có tìm được manh mối gì không?"
Trần Cẩn Phong đứng lại hỏi: "Huynh tìm thấy gì rồi sao?"
"Sau khi ta khám nghiệm thì có thể khẳng định chắc chắn ông lão không tự sát." Lý Kính Dư nói chắc nịch.
"Tại sao lại như thế?" Trần Cẩn Phong đặt câu hỏi.
"Trên người ông lão toàn là những vết thương dài, tương ứng với dấu vết để lại trên cây gậy gỗ mà ông ấy cầm trong tay, chúng ta có thể xác định được hung khí gây án chính là cây gậy gỗ đó. Vết thương chí mạng là một vết thương kéo dài từ sau gáy tới vai hướng từ trái qua phải. Người bình thường muốn tự tạo ra hình dạng vết thương như thế e là không làm được đâu."
"Cũng chưa chắc mà." Võ Dương nghe thấy Lý Kính Dư nói vậy liền dùng tay để minh họa: "Nếu như ông ấy cầm gậy bằng tay trái rồi đánh mạnh vào sau gáy mình thì có thể tạo ra được vết thương như thế."
Lý Kính Dư cười đáp: "Mấu chốt vấn đề là ông ấy lại cầm gậy bằng tay phải."
Trần Cẩn Phong nói tiếp: "Kính Dư nói đúng đấy, đây là một vụ bị ám sát. Chỉ có điều lí do hung thủ phải dồn ông ấy vào chỗ chết vẫn còn là một ẩn số."
"Đúng vậy." Lý Kính Dư lại nói: "Nạn nhân không tranh giành với ai, trên người lại không một cắc bạc, chẳng có lí do gì để giết ông ấy cả."
"Chuyện gì cũng có nguyên nhân và kết quả thôi." Biểu cảm trên mặt Trần Cẩn Phong trở nên nghiêm nghị: "Ta cảm thấy chúng ta cần phải cân nhắc kĩ lại những lời Phàn Tam Nhi và Hoàng Tứ khai trên công đường sáng nay." Nói rồi chàng lại bắt đầu di chuyển bước chân: "Hoàng Tứ nói lần cuối cùng mình nhìn thấy Phàn Nghiêm là vào buổi sáng, và còn nói rằng 'Mười người nhóm thảo dân đi ra khỏi ngôi miếu chưa được bao xa thì Phàn Tam Nhi đang thở hồng hộc chạy tới từ phía đối diện. Mọi người chào hỏi nhau một chút, Phàn Tam Nhi liền vội vàng chạy về miếu để xem cha mình. Chúng thảo dân đi được một đoạn thì nghe được tiếng hét lớn của cậu ấy, mọi người đều cảm thấy xảy ra chuyện rồi nên chạy về. Vừa vào trong thì thấy ông lão đã nằm chết trên nệm cỏ, người với mặt thì đầy thương tích'."
"Đúng ạ, lời khai đó có vấn đề gì sao ạ?" Tiểu Thiến thắc mắc.
"Chẳng lẽ lại không có vấn đề gì sao?" Trần Cẩn Phong quay người nhìn Tiểu Thiến, trong mắt chàng tràn ngập mong chờ.
"Dạ." Tiểu Thiến suy nghĩ một hồi rồi trả lời: "Nô tì cảm thấy vụ án có lẽ đã xảy ra như này. Sau khi nhóm mười người Hoàng Tứ rời đi thì gặp Phàn Tam Nhi, lúc này Phàn Nghiêm vẫn còn sống. Sau khi Phàn Tam Nhi quay lại ngôi miếu thì xảy ra mâu thuẫn với Phàn Nghiêm nên trong cơn tức giận đã ngộ sát Phàn Nghiêm. Nhìn thấy bản thân lỡ tay đánh chết cha mình nên Phàn Tam Nhi sợ hãi kêu lên, đúng lúc ấy nhóm Hoàng Tứ nghe thấy tiếng hét nên quay trở lại ngôi miếu và phát hiện Phàn Nghiêm đã chết."
Trần Cẩn Phong không nói gì mà chỉ nhìn Tiểu Thiến chằm chằm khiến Tiểu Thiến nổi da gà, không biết bản thân có lỡ lời nói sai gì không. Một lúc lâu sau chàng mới hoàn hồn lại. Hóa ra nữ tử trong thiên hạ không phải ai cũng giống Tiểu Đào, hóa ra không phải nha hoàn nào cũng có thể hiểu được tâm tư của chủ tử. Dường như bên tai chàng lại phảng phất giọng nói ngọt ngào, tiếng gọi "Phong thiếu gia" động lòng người thuở nào.
"Trương công tử, nô tì nói.. không đúng ạ?" Tiểu Thiến dè dặt hỏi.
"Tiểu Thiến này, khoảng thời gian giữa lúc nhóm mười người Hoàng Tứ gặp Phàn Tam Nhi đến khi Phàn Tam Nhi quay lại miếu và hét lên kéo dài khoảng bao lâu?" Trần Cẩn Phong hỏi ngược lại.
"Chuyện này, chuyện này, chắc là bằng thời gian một nén hương cháy ạ, hoặc là hoặc cũng có thể là nửa canh giờ. Không đúng không đúng, cái này nô tì làm sao biết được ạ." Tiểu Thiến vừa nói vừa xua tay.
"Cô thử nghĩ đi, nếu như là thời gian cháy hết một nén hương hoặc là nửa canh giờ thì nhóm Hoàng Tứ phải đi được một đoạn rất xa rồr, sao mà nghe được tiếng hét của Phàn Tam Nhi nữa." Trần Cẩn Phong quay sang nhìn Võ Dương rồi nói tiếp: "Bọn ta đã từng tới ngôi miếu đó rồi, Hoàng Tứ nói nơi bọn họ gặp Phàn Tam Nhi cách miếu khoảng ba mươi trượng, cũng chính là ở ngã rẽ đó. Thế nhưng Hoàng Tứ lại khai 'đi được một đoạn thì nghe được tiếng hét lớn của cậu ấy', đoạn này chắc để chỉ nhóm người Hoàng Tứ đã men theo sườn dốc để xuống chân miếu, đi được một đoạn chưa xa thì vị từ lúc Hoàng Tứ gặp Phàn Tam Nhi đến khi nghe thấy tiếng hét của Phàn Tam Nhi, nhóm của Hoàng Tứ đã đi được khoảng ba đến bốn mươi trượng nữa. Với khoảng cách này muốn giết một người không khó, nhưng khó ở chỗ vừa phải đánh cả chục đòn lên người nạn nhân, lại vừa không để nhóm Hoàng Tứ nghe thấy, thật sự rất bất khả thi."
"Chính xác." Lý Kính Dư tiếp lời: "Xem ra Phàn Tam Nhi không phải hung thủ, nhìn những vết thương trên người nạn nhân, hoàn toàn không có khả năng trong một khoảng thời gian ngắn đánh cả chục nnhá, trừ phi có nhiều người cùng gây án."
"Vậy thì càng không thể, nếu có người khác thì hẳn Hoàng Tứ đã khai ra chứ không đổ tội lên đầu Phàn Tam Nhi." Võ Dương nói.
Trần Cẩn Phong gật đầu tán thành.
"Thời gian gây án tốt nhất là sau khi nhóm Hoàng Tứ rời khỏi ngôi miếu đến trước khi Phàn Tam Nhi quay trở lại. Thời gian đã xác định được rồi, nhưng kẻ nào lại có bản lĩnh làm việc này đây." Tiểu Thiến ngửa đầu nhìn lên trời.
"Ta thấy ai có bản lĩnh cũng không bản lĩnh bằng cô." Võ Dương bất lực lắc đầu.
Nghe thấy vậy, Tiểu Thiến sững người rồi ngay lập tức mở to đôi mắt sợ hãi nhìn Võ Dương, không ngừng xua tay: "Nô tì không làm, nô tì không phải hung thủ, nô tì không giết người."
"Ta cũng có nói cô giết đâu, cô tự vơ vào người mình làm gì?" Võ Dương bĩu môi phản đối.
"Ngôi miếu hoang chỉ có một cửa trước thôi, cửa sau đã bị chặn lại rồi. Sau khi hung thủ giết người chỉ có thể thoát ra từ cửa trước, đường xuống núi cũng chỉ có một con đường duy nhất. Từ lúc Hoàng Tứ rời miếu đến lúc Phàn Tam Nhi quay lại, nếu hung thủ thật sự ra tay trong khoảng thời gian này thì sẽ bị Phàn Tam Nhi trông thấy. Điểm này cho thấy hai khả năng, một là nhóm Hoàng Tứ nói dối, hung thủ chính là đám người đó, hai là thời gian gây án vẫn còn phải cân nhắc kĩ lưỡng hơn. Nếu Hoàng Tứ không nói dối thì phía sau vụ án này vẫn còn ẩn chứa bí mật gì đó không thể nói ra." Trần Cẩn Phong phân tích.
"Nghi phạm lớn nhất là Phàn Tam Nhi nay đã gột sạch được nghi ngờ thì nhóm Hoàng Tứ là đáng nghi nhất. Nhưng mọi người có để ý thấy một nhân vật rất quan trọng là Lương Tử vẫn chưa xuất hiện không?" Tiểu Thiến nói một cách yếu ớt.
Lời nói khiến ai nấy đều bừng tỉnh. Võ Dương nhìn Tiểu Thiến, trên mặt nở nụ cười: "Suốt thời gian qua cuối cùng cô cũng nói được một câu có ích."
"Ngài." Tiểu Thiến bĩu môi, trợn tròn mắt lườm Võ Dương. Thấy dáng vẻ của Tiểu Thiến, Võ Dương cảm thấy rất tức cười: "Nói đùa có một câu thôi mà đã giận rồi."
"Ai thèm đùa với ngài chứ, ngài mới là người vô dụng nhất ấy." Nói xong Tiểu Thiến bước tới bên cạnh Lý Kính Dư, biểu cảm hết sức khó chịu.
Bỗng có tiếng nha dịch vang lên ngoài cửa: "Bẩm đại nhân, không tìm thấy Lương Tử đâu cả ạ."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.