Mẹ Cảnh Sát: Con Muốn Người Cha Này
Chương 63: Bọc Mình Kỹ Lưỡng
Thiển Mạc Mặc
05/10/2021
Đi tắm
Khi Nhan Tiểu Ngư nhớ lại giọng nói cầm thú này khi ném mình vào bồn tắm...
Đến khi cô hoàn hồn thì Nam Cung Thấu đã đóng cửa đi ra ngoài.
Nếu như muốn làm cầm thú thì ít nhất cũng phải nhìn cô một lát, chứ không phải ngay cả nhìn cũng không mà còn đi ra ngoài đóng cửa lại..
Nhan Tiểu thư đấu tranh một lát cuối cùng quyết định khóa cửa lại cẩn thân bắt đầu tắm.
Sau khi tắm xong lại phát hiện ra một bi kịch.
Bởi vì vừa rồi trực tiếp ném vào cho nên không có quần áo, mà bây giờ cũng không dư áo khoác tắm, cho nên cô liền gặp vấn đề không ra ngoài được ==!
Đang lúc cô chần chừ thì phía trên TV LCD bên trong phòng tắm chợt lóe lên hình ảnh Thấu thiếu gia bởi vì chờ đợi mà không vui.
Tiểu Ngư hét lên một tiếng cầm lấy khăn lông che người mình lại---
"Không cần tránh, tôi không thấy cô, "Thấu thiếu gia lạnh lùng, "màu đỏ, màu hồng?"
Nhan tiểu thư mê mang, theo bản năng trả lời, "màu đỏ..."
Thấu thiếu gia đột nhiên đứng dậy ném lại một câu nói rồi biến mất.
"Gói mình lại cho kỹ."
Tiểu Ngư còn chưa hiểu bốn chữ này có ý nghĩa gì.
Cửa liền két một cái, một ngươi cao lớn bước vào.
Có người tiến vào.
Nhan Tiểu Ngư ngẩng đầu, từ đôi chân thon dài nhìn lên mặt, đầu liền oanh một tiếng, kéo khăn lông lên che cơ thể mình lại, sau đó cầm những chai lọ ném đến---
Nam Cung Thấu lại có thể thoải mái vào phòng khóa!!!
"Anh sao lại xông vào phi pháp---" Tiểu Ngư tức giận, mãnh liệt ném đồ về phía Nam Cung thiếu gia, "Đi ra ngoài, cút ra ngoài----!"
"XÔng vào phi pháp? Đâyy là phòng tắm của tôi."
Thấu thiếu gia hết sức nhẹ nhàn tránh được công kích của cô, đi thẳng đến trước mặt cô, bắt lấy tay cô tức giận, "Nhan tiểu thư, nếu tiếp tục, có tin tôi vĩnh viễn khóa cô lại chỗ này không?"
Tin.
TIn trăm phần trăm.
Đều nhìn qua người bị giết rồi thì khóe một người dân bình thường như cô ở đây không phải rất dễ dàng sao?
Nhanh chóng nhận rõ tình huống, Tiểu Ngư lập tức giữ chặt khăn lông, nhìn cánh tay mình bị nắm chặt, đáng thương, "Nam...Nam cung tiên sinh, tôi đang tắm....Anh...anh không nên vào...Nếu không, sẽ bị người ta hiểu lầm anh là cặn bã lòng lang dạ sói không biết xấu hổ..."
Rất tốt, cũng lừa gạt đến mức chửi mắng người.
Còn có biểu cảm đáng thương vô tội này người bình thường cũng không thể làm được hiểu quả tan nát cõi lòng đến như vậy.
Đáng tiếc...
Khi Nhan Tiểu Ngư nhớ lại giọng nói cầm thú này khi ném mình vào bồn tắm...
Đến khi cô hoàn hồn thì Nam Cung Thấu đã đóng cửa đi ra ngoài.
Nếu như muốn làm cầm thú thì ít nhất cũng phải nhìn cô một lát, chứ không phải ngay cả nhìn cũng không mà còn đi ra ngoài đóng cửa lại..
Nhan Tiểu thư đấu tranh một lát cuối cùng quyết định khóa cửa lại cẩn thân bắt đầu tắm.
Sau khi tắm xong lại phát hiện ra một bi kịch.
Bởi vì vừa rồi trực tiếp ném vào cho nên không có quần áo, mà bây giờ cũng không dư áo khoác tắm, cho nên cô liền gặp vấn đề không ra ngoài được ==!
Đang lúc cô chần chừ thì phía trên TV LCD bên trong phòng tắm chợt lóe lên hình ảnh Thấu thiếu gia bởi vì chờ đợi mà không vui.
Tiểu Ngư hét lên một tiếng cầm lấy khăn lông che người mình lại---
"Không cần tránh, tôi không thấy cô, "Thấu thiếu gia lạnh lùng, "màu đỏ, màu hồng?"
Nhan tiểu thư mê mang, theo bản năng trả lời, "màu đỏ..."
Thấu thiếu gia đột nhiên đứng dậy ném lại một câu nói rồi biến mất.
"Gói mình lại cho kỹ."
Tiểu Ngư còn chưa hiểu bốn chữ này có ý nghĩa gì.
Cửa liền két một cái, một ngươi cao lớn bước vào.
Có người tiến vào.
Nhan Tiểu Ngư ngẩng đầu, từ đôi chân thon dài nhìn lên mặt, đầu liền oanh một tiếng, kéo khăn lông lên che cơ thể mình lại, sau đó cầm những chai lọ ném đến---
Nam Cung Thấu lại có thể thoải mái vào phòng khóa!!!
"Anh sao lại xông vào phi pháp---" Tiểu Ngư tức giận, mãnh liệt ném đồ về phía Nam Cung thiếu gia, "Đi ra ngoài, cút ra ngoài----!"
"XÔng vào phi pháp? Đâyy là phòng tắm của tôi."
Thấu thiếu gia hết sức nhẹ nhàn tránh được công kích của cô, đi thẳng đến trước mặt cô, bắt lấy tay cô tức giận, "Nhan tiểu thư, nếu tiếp tục, có tin tôi vĩnh viễn khóa cô lại chỗ này không?"
Tin.
TIn trăm phần trăm.
Đều nhìn qua người bị giết rồi thì khóe một người dân bình thường như cô ở đây không phải rất dễ dàng sao?
Nhanh chóng nhận rõ tình huống, Tiểu Ngư lập tức giữ chặt khăn lông, nhìn cánh tay mình bị nắm chặt, đáng thương, "Nam...Nam cung tiên sinh, tôi đang tắm....Anh...anh không nên vào...Nếu không, sẽ bị người ta hiểu lầm anh là cặn bã lòng lang dạ sói không biết xấu hổ..."
Rất tốt, cũng lừa gạt đến mức chửi mắng người.
Còn có biểu cảm đáng thương vô tội này người bình thường cũng không thể làm được hiểu quả tan nát cõi lòng đến như vậy.
Đáng tiếc...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.