Mẹ, Chúng Con Muốn Cha: Mật Đường Bảo Bối
Chương 82: khách sạn
Đan Thanh Mộng
25/06/2013
Trong phòng cực kì hào hoa sang trọng của một khách sạn có người đàn ông hơn 50 tuổi đang nằm. Người này, chính là Lô Thanh Vân. Giờ phút
này, ông lo lắng chờ Lương Bích Ngọc đến.
Ông không ngừng cầm điều khiển tv, đổi kênh truyền hình liên tục. Mắt nhìn màn hình TV, thỉnh thoảng nhìn cửa phòng đóng chặt.
“Thanh Vân, mở cửa nhanh.” Ngoài cửa, vang lên giọng nói của Lương
Bích Ngọc. Lô Thanh Vân không nhịn được mừng rỡ, từ trên giường nhảy
dựng lên, mở cửa để Lương Bích Ngọ vào.
Lương Bích Ngọc vừa tiến đến, đã bị ông ôm vào trong ngực.
“Bảo bối, anh nhớ em muốn chết.” Ông vừa hôn khuôn mặt của bà, vừa
đặt bàn tay lên ngực bà. Nhẹ nhàng một vuốt ve, Lương Bích Ngọc liền rẽ lên. Ông ôm bag ném vào tấm ga giường rộng lớn.
Một hồi mưa gió đi qua, hai người mới bình tĩnh lại.
“Bích Ngọc, chờ lão già Tiêu Thính Quân kia giao tài sản cho Đằng
Nhi, anh nhất định phải khiến ông ta nhục nhã mới được. Cái lão già kia, con mẹ nó đáng hận. Anh đi thăm con gái, lại bị ông ta đuổi ra.” Lô
Thanh Vân nhớ tới lúc bị Tiêu Thính Quân đuổi ra khỏi phòng bệnh của con gái, tức anh ách.
“Thanh Vân, có phải Tiêu Thính Quân phát hiện cái gì hay không? Em
cảm thấy ánh mắt ông ta nhìn em là lạ? Ánh mắt kia, giống như nhìn một
con quái vật?” Lương Bích Ngọc nằm trong ngực Lô Thanh Vân, nói ra cảm
nhận mấy ngày nay của bà.
“Anh cũng cảm thấy vậy, Tiêu Thính Quân tức giận cực kì. Nhưng anh
có thể khẳng định, ông ta tuyệt đối không biết. Chúng ta cẩn thận như
vậy, gã kia không thể có cơ hội phát hiện. Nếu mà gã phát hiện rồi thì
có thể để yên cho gia đình chúng ta à?” Lô Thanh Vân cẩn thận phân tích, cảm thấy Tiêu Thính Quân không thể nào phát hiện chuyện này.
“Anh nói cũng đúng.”
“Em tự hù dọa mình thôi!” Lô Thanh Vân hôn vành tai Lương Bích Ngọc
một cái, cười bà buồn lo vô cớ. “Lúc em ra ngoài, gã đang ở đâu?”
“Ông ta đi bệnh viện thăm Tử Phượng. Đoán chừng sẽ không trở về
sớm.” Lương Bích Ngọc chợt nhớ tới chuyện Đậu Ngọc Nga, vội vàng
hỏi.”Đúng rồi, Thanh Vân. Mẹ của Đậu Mật Đường, có phải là Đậu Ngọc Nga
hay không? Nếu đúng như vậy, kế hoạch chúng ta bày ra hơn hai mươi năm, sợ sẽ bị con bé này phá hủy mất!”
“Anh đã điều tra rồi. Đậu Ngọc Nga, đúng là mẹ của Đậu Mật Đường.
Hơn nữa, mẹ con hai người, còn mang theo hai đứa bé ba bốn tuổi. Anh
cũng từng nghĩ thế, bất kể Đậu Mật Đường có phải con gái Tiêu Thính Quân hay không, chúng ta cũng phải ra tay. Thừa dịp Tiêu Thính Quân chưa
biết chuyện này, trừ khử mẹ con nó đi, tránh cho anh em Tử Phượng gặp
rắc rối.” Cho dù Tiêu Thính Quân có phát hiện bí mật giữa ông và Bích
Ngọc, cũng không quan trọng. Chỉ cần Tiêu Thính Quân không tìm được đứa
con ruột thịt, gia tài khổng lồ này, vẫn phải để lại cho hai anh em Đằng Nhi. Nếu như Mật Đường ở đây, vậy thì không dám chắc chắn rồi.
“Không nên gấp gáp, tra rõ lại nói tiếp. Tốt nhất, không cần liên lụy đến người vô tội!”
“Nhìn em kìa, nhân hậu quá đấy! Được rồi, không nói cái này nữa.”
tay Lô Thanh Vân, lại một lần đưa về phía riêng tư của Lương Bích
Ngọc.”Bích ngọc, thật vất vả cho em. Anh, muốn một lần nữa.”
“Anh kìa!” Lương Bích Ngọc không có từ chối Lô Thanh Vân lại một lần nữa tấn công, mà là mọi cách phối hợp với ông.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.