Mẹ, Chúng Con Muốn Cha: Mật Đường Bảo Bối
Chương 92: mây mưa trong phòng tắm
Đan Thanh Mộng
25/06/2013
Mật Đường nhắm mắt lại, nằm ở trong bồn tắm, lẳng lặng hưởng thụ ấm áp.
Trong đầu của cô, lại một lần nữa thoáng hiện lên hình ảnh cùng anh
ôm hôn kia. Trên mặt, không khỏi nổi lên một đám mây hồng. Cô nam quả
nữ, sống chung một phòng, rất dễ dàng phát sinh ra vài chuyện không nên
xảy ra! Nếu như không có cú điện thoại kia, bọn họ có thể hay không đã. . . . . .
Nhắm mắt lại, cũng có thể tưởng tượng đến hình ảnh cùng anh thân
thiết trong Bất Dạ Thành bốn năm trước. Anh dịu dàng hướng dẫn, để cho
cô từ một cô gái chưa biết mùi đời, lột xác thành một người mẹ. Nụ hôn
của anh nóng bỏng xâm nhập, rung động đáy lòng cô. Có lẽ, bởi vì anh là
người đàn ông đầu tiên của cô, cô mới cam tâm tình nguyện sinh hạ hai
đứa bé sinh đôi cho anh chứ!
Đang lúc Đậu Mật Đường bị ý nghĩ kỳ quái kia quấy nhiễu thì cửa
phòng tắm mở ra. Cô vừa mở mắt nhìn, không khỏi đỏ bừng cả mặt. Cô dùng
hai tay bưng kín mắt của mình, không dám nhìn anh một cái.
Người đàn ông ấy đã quay lại, đứng trước mặt cô. Nhưng khác lần
trước, lần này trên người anh không mảnh vải che thân. Cái vật hùng dũng che giấu trong bụi cỏ không chút che dấu mà hiện ra trước mắt cô. Lần
đầu tiên quan sát vật của đàn ông, cô không thể không ngượng ngùng,
không thể không lúng túng!
“A Long, Anh muốn làm gì?” Cô không biết làm sao để biểu đạt ý tưởng trong lòng mình, khẩn trương đều mức cà lăm luôn. Tại sao có thể có
loại cảm giác này? Rõ ràng rất khát vọng nhưng lại sợ muốn chết.”A Long, anh ra….đi ra ngoài đi!”
Đường Long cũng không nghe theo lời của Mật Đường, một chân anh bước vào bồn tắm to lớn. Anh nhẹ nhàng rúc vào bên người của cô, một tay ôm
cổ của cô. Một tay thon dài mà ấm ấp còn lại, mò đến trước ngực cô. Nhẹ
nhàng vuốt ve đôi gò bồng, ôn nhu mà cẩn thận.
Một hồi tim đập nhanh, truyền khắp toàn thân Đậu Mật Đường.
“A Long, đừng bắt nạt em.” Khóe mắt cô, chảy xuống hai hàng nước mắt trong suốt. Lòng của cô, là yêu anh. Thân thể của cô, là khát vọng anh.
Nhưng cô cũng biết, anh là vị hôn phu của chị cô, Tiêu Tử Phượng.
Giữa bọn họ, có một chướng ngại vật không thể nhảy qua nổi. Tiêu Tử
Phượng, chính là ngọn núi cao vun vút, hoặc một dòng sông chảy xiết
Coi như vậy, cô cũng không cách nào từ chối anh! Nếu như anh không
chủ động dừng lại, cô nhất định là tù binh dưới tay anh. Coi như hôm nay cô cam tâm tình nguyện trở thành tù binh của anh, cam tâm tình nguyện
làm nữ nhân của anh! Về sau thì sao? Tiếp tục làm anh người tình bí mật
đi? Hay là rời đi?
Đường Long nhẹ nhàng hôn lên khóe mắt Mật Đường, dịu dàng nói.”Bảo
bối, anh yêu em còn không kịp, sao lại bắt nạt em chứ? Đừng từ chối anh
nữa, hãy để cho anh làm người đàn ông của em! Anh muốn em làm cô gái của Đường Long anh, cả đời vĩnh viễn như vậy!”
“A Long…A…A Long.” Mật Đường nhắm mắt lại, ôm lấy bên người Đường
Long. Nghĩ làm gì đến luân lý đạo đức hay chồng của chị hả? Cô biết, cô
không kháng cự được người đàn ông này! Chỉ cần anh muốn cô, cô liền
không cách nào cự tuyệt!
Cô chủ động đưa lên môi của mình, đầu lưỡi khéo léo tiến vào trong
miệng cùng anh dây dưa. Cô mút lấy cái mùi thuốc lá, anh cũng mút vào
vị ngọt dịu của cô.
Hai thân thể, dán chặt lại với nhau. lồng ngực anh rộng rãi, ma sát
trước bộ ngực đẫy đà. Vật hùng dũng kia, tiến vào trong cơ thể cô. Hai
người nhanh chóng dung hợp tại một chỗ, chặt chẽ không rời! Trong anh có em, trong em có anh, tuy hai mà một!
Thân cùng thân dung hợp, tâm cùng tâm va chạm. Hai thân thể giống
như một cặp cá, bay múa trong hồ nước. Làn nước nhấp nhô làm tăng thêm
vô hạn vui thích. Một lớp sóng lại giống như tình cảm, tập kích cả
người Đậu Mật Đường. Theo Đường Long ra vào cùng vuốt ve, cô ngâm rên
khe khẽ. Trong thanh âm kia, là vô hạn thỏa mãn.
“A….A Long. Em cảm giác, em muốn bay.” Đường Long mãnh liệt kéo ra
đưa vào, đem Mật Đường đưa lên đám mây. Cô cảm giác, mình tựa như một
con chim nhỏ nhẹ nhàng bay lượn giữa bầu trời trong xanh.
“Bảo bối, anh yêu em chết mất.” Mang theo một thân vui vẻ mệt mỏi,
anh nằm trên người cô. Hai người ôm nhau mà nằm, ai cũng chẳng muốn
buông người nào ra.
>>>>>>>>>>>>>><<<<<<<<<<<<<<
Mật Đường mặc bộ váy chấm bi nhỏ, từ trong phòng tắm đi ra, ánh mắt
Đường Long không thể dời đi được. Anh bình tĩnh nhìn cô, trong mắt có
một tia lệ quang.
Vải màu trắng kết hợp những chấm bi màu tím nhỏ. đường viền màu tím, nút áo màu tím.
Màu trắng cùng màu tím hòa quyện với nhau, mặc trên người Mật Đường, thật là cao nhã xinh đẹp! Đường Long giống như lại thấy được mẹ lúc
tuổi còn trẻ, thấy được hình bóng quen thuộc mà hiền lành.
“Đồ của mẹ anh, em mặc rất vừa, rất đẹp.Em mặc bộ này, khiến anh nhớ tới mẹ mình.” Đường Long trùm khăn tắm, đem Mật Đường ôm vào trong
ngực. Hôn khẽ lên sợi tóc ướt nhẹp, cảm giác hạnh phúc nhộn nhạo trong
tim.
Nói thật, Mật Đường không có thói quen mặc bộ báy liền. Cô thường
xuyên mặc quần jean cùng áo thun. Sở dĩ cô mặc cái váy này vào, là bởi
vì cô không có bộ nào để mặc. Huống chi, cô không muốn trần truồng ở
trước mặt Đường Long. Cô không nghĩ tới chính là, cô mặc lên bộ này lại
khiến Đường Long yêu thích như thế.
“Mẹ anh nhất định sẽ rất đẹp! Không biết, em có cơ hội nhìn thấy bà
ấy hay không?” Mật Đường muốn nhìn mẹ Đường Long đẹp thế nào!
“Bà rất đẹp. Đáng tiếc, em không có cơ hội nhìn thấy bà ấy rồi. Khi
anh mười hai tuổi, mẹ đã rời bỏ trần gian.” nước mắt Đường Long, không
ngừng lăn xuống. Mỗi lần nghĩ đến mẹ, anh sẽ rất đau lòng và khổ sở.
“Đừng khóc!” Mật Đường ôm lấy Đường Long, an ủi anh.
“Một năm đấy, Thương Long cùng một bang phái khác sống mái với nhau. Đối phương bắt anh và mẹ, lấy địa vị để đổi người. Anh được cha cứu về, mẹ anh lại chưa từng trở về.” Đường Long nhào vào trong ngực Mật Đường, nói ra câu chuyện cũ đau lòng.
Một hồi chuông điện thoại di động, cắt đứt lời của hai người. Mật
Đường biết, điện thoại nhất định là mẹ mình gọi tới. Cô nhìn Đường Long, trong mắt của anh lộ ra vẻ cầu xin.
“Mẹ, con và Vân Vân tham gia dạ vũ, uống nhiều một chút. Nhức đầu
lắm, tối nay, con sẽ không về nhà.” Mật Đường cúp điện thoại, bất đắc dĩ nhún vai. Vì người đàn ông này, cô nói dối lừa gạt mẹ mình, thật là
không thể tưởng tượng nổi.
“Mật Đường, em đừng đi làm nữa. Em ở lại đây, để cho anh chăm sóc
em, bảo vệ em. Sáng ngày mai, anh bảo A Trung đón mẹ em đến đây.” Chờ
anh giải quyết chuyện Tiêu Tử Phượng xong, anh nhất định sẽ cưới cô.
Trước khi cô trở thành vợ anh, anh muốn cất cô vào “Quỹ bảo hiểm”. Như
vậy, anh mới yên tâm!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.