Chương 71
Cơ Thủy Linh
07/08/2013
Đứng ở một bên, Đường Hạo bị cậu bé đang kêu to với mình hấp dẫn, khá lắm tiểu quỷ cuồng vọng. Ngay cả những nhân vật cấp nguyên lão trong công ty cũng không có ai dám nói với mình như vậy, cậu bé này lá gan thật không nhỏ.
Hử, đứa bé này sao lại cảm thấy rất quen mắt nhỉ ? Giống như đã gặp nhau ở nơi nào rồi ! Đường Hạo âm thầm nhíu chặt lông mày, nghiên cứu những đường nét trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé.
Ánh mắt của bé cùng lông mi đều rất đẹp, hơn nữa hình dáng hai đầu lông mày càng làm cho hắn cảm thấy quen thuộc. Cái mũi thẳng rất kiệt xuất, cái này hoàn toàn khác với mẹ. Mà cái mũi xinh đẹp , dài thẳng cùng các nét khác tạo nên một khuôn mặt đúng tiêu chuẩn đẹp trai.
Hơn nữa khi bé hỏi han Lạc Lạc thì trong hai mắt rất có thần thái, đầy vẻ chăm chú thành khẩn. Thật lạ lùng , hắn không giải thích được lý do tại sao lại yêu mến cậu bé này.
Cái ý nghĩ này khiến chính hắn bị hoảng sợ, hừ, hắn không phải là người đàn ông yêu trẻ con. Trừ trẻ con nhà mình ra, những đứa trẻ khác đến xem hắn cũng lười, sao hắn có thể yêu mến đứa bé này được chứ.
“Ô ô. . . . . .” Bị Dương Dương lay vai như vậy, Lạc Lạc càng hoảng sợ hơn.
Thấy cô bé không chịu nói tiếng nào, Dương Dương gấp đến độ cũng khóc lớn hơn.”Ô ô, Lạc Lạc, cậu cẩn thận ngẫm lại đi, cậu chỉ biết khóc, rất oan uổng tớ nha~ !”
Cứ như vậy, hai đứa bé mặt đối mặt khóc om xòm cả lên.
Mà giáo viên phụ trách của hai bé, cô giáo háo sắc vẫn đang đứng một bên , mãnh liệt chảy nước miếng nhìn vị phụ huynh đẹp trai trước mắt.
Bần thần mất một lúc, hiệu trưởng mới bắt đầu đi qua trấn an các bé. “Dương Dương, Lạc Lạc, các con đừng khóc nữa!”
Tiểu Ngưng tâm đau đớn , chạy lại ôm lấy lưng con trai, ôn nhu khuyên nhủ: “Dương Dương, không khóc nữa nào, mẹ tin tưởng con là đủ rồi!”
Dương Dương như bị kiến bò, dùng sức giãy dụa thân thể, không cho mẹ ôm.”Không phải, mẹ đã xin lỗi người ta rồi,như thế đã là không tin con rồi. Ô ô, không ai tin tưởng Dương Dương, không ai tin tưởng con hết!”
Trong nội tâm của bé, mẹ không tin, làm cho bé cảm giác mình bị tất cả mọi người trên toàn thế giới vứt bỏ. Loại cảm giác này vô cùng thống khổ, vô cùng bi thương!
Trẻ con nếu như không khóc coi như là đáng yêu, có thể vừa khóc vừa tự đứng dậy nhưng không chịu nghe lời khuyên của người khác, hoàn toàn chính là một ác ma.
Hơn nữa hiện tại trong phòng lại có hai tên tiểu ác ma, điều này làm cho Đường Hạo cảm giác đầu như muốn nổ tung. Vì để đôi tai của mình được yên ổn, Đường Hạo không thể không ngồi chồm hổm xuống đất, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn như phấn điêu ngọc mài của muội muội lên. “Lạc Lạc, trước đừng khóc nữa, nói rõ sao cái trán lại bị rách nào !”
“Lạc Lạc nói đi, cẩn thận ngẫm lại rồi nói mau đi!” Giọng nói của Dương Dương rất nhỏ, sợ lớn tiếng lại hù đến Lạc Lạc!
Vị giáo viên háo sắc lúc này mới đi đến , tới gần Đường Hạo cố ý dùng thanh âm ngọt ngào : “Các vị cũng đừng có bức Lạc Lạc nữa, sẽ khiến em ấy càng hoảng hơn ! Rất nhiều học sinh đều nhìn thấy, trẻ con chắc là không biết nói láo !”
“Cô giáo, không phải!” Bình thường Dương Dương rất lễ phép , không bao giờ chống đối giáo viên,nhưng lần này rốt cuộc không thể chịu đựng được , phản bác lại lời nói của cô giáo.
“Dương Dương, không thể không có lễ phép!” Tiểu Ngưng lại cầm tay của con nhẹ giọng nhắc nhở. Cô từ trước đến nay đều cẩn thận dạy dỗ con, trẻ nhỏ là không được cãi lời trưởng bối , bởi vì như vậy không phải là một đứa trẻ ngoan.
“Nhưng mà. . . . . .” Dương Dương buồn bã nâng miệng nhìn mẹ, đụng phải ánh mắt ‘không cho nói’ , liền lựa chọn ngậm miệng lại.
Mẹ một mực nói, chỉ có đứa trẻ biết lễ phép mới được mọi người yêu mến, mới là đứa trẻ ngoan ngoãn!
Được, cậu muốn làm một đứa bé ngoan!
Hử, đứa bé này sao lại cảm thấy rất quen mắt nhỉ ? Giống như đã gặp nhau ở nơi nào rồi ! Đường Hạo âm thầm nhíu chặt lông mày, nghiên cứu những đường nét trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé.
Ánh mắt của bé cùng lông mi đều rất đẹp, hơn nữa hình dáng hai đầu lông mày càng làm cho hắn cảm thấy quen thuộc. Cái mũi thẳng rất kiệt xuất, cái này hoàn toàn khác với mẹ. Mà cái mũi xinh đẹp , dài thẳng cùng các nét khác tạo nên một khuôn mặt đúng tiêu chuẩn đẹp trai.
Hơn nữa khi bé hỏi han Lạc Lạc thì trong hai mắt rất có thần thái, đầy vẻ chăm chú thành khẩn. Thật lạ lùng , hắn không giải thích được lý do tại sao lại yêu mến cậu bé này.
Cái ý nghĩ này khiến chính hắn bị hoảng sợ, hừ, hắn không phải là người đàn ông yêu trẻ con. Trừ trẻ con nhà mình ra, những đứa trẻ khác đến xem hắn cũng lười, sao hắn có thể yêu mến đứa bé này được chứ.
“Ô ô. . . . . .” Bị Dương Dương lay vai như vậy, Lạc Lạc càng hoảng sợ hơn.
Thấy cô bé không chịu nói tiếng nào, Dương Dương gấp đến độ cũng khóc lớn hơn.”Ô ô, Lạc Lạc, cậu cẩn thận ngẫm lại đi, cậu chỉ biết khóc, rất oan uổng tớ nha~ !”
Cứ như vậy, hai đứa bé mặt đối mặt khóc om xòm cả lên.
Mà giáo viên phụ trách của hai bé, cô giáo háo sắc vẫn đang đứng một bên , mãnh liệt chảy nước miếng nhìn vị phụ huynh đẹp trai trước mắt.
Bần thần mất một lúc, hiệu trưởng mới bắt đầu đi qua trấn an các bé. “Dương Dương, Lạc Lạc, các con đừng khóc nữa!”
Tiểu Ngưng tâm đau đớn , chạy lại ôm lấy lưng con trai, ôn nhu khuyên nhủ: “Dương Dương, không khóc nữa nào, mẹ tin tưởng con là đủ rồi!”
Dương Dương như bị kiến bò, dùng sức giãy dụa thân thể, không cho mẹ ôm.”Không phải, mẹ đã xin lỗi người ta rồi,như thế đã là không tin con rồi. Ô ô, không ai tin tưởng Dương Dương, không ai tin tưởng con hết!”
Trong nội tâm của bé, mẹ không tin, làm cho bé cảm giác mình bị tất cả mọi người trên toàn thế giới vứt bỏ. Loại cảm giác này vô cùng thống khổ, vô cùng bi thương!
Trẻ con nếu như không khóc coi như là đáng yêu, có thể vừa khóc vừa tự đứng dậy nhưng không chịu nghe lời khuyên của người khác, hoàn toàn chính là một ác ma.
Hơn nữa hiện tại trong phòng lại có hai tên tiểu ác ma, điều này làm cho Đường Hạo cảm giác đầu như muốn nổ tung. Vì để đôi tai của mình được yên ổn, Đường Hạo không thể không ngồi chồm hổm xuống đất, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn như phấn điêu ngọc mài của muội muội lên. “Lạc Lạc, trước đừng khóc nữa, nói rõ sao cái trán lại bị rách nào !”
“Lạc Lạc nói đi, cẩn thận ngẫm lại rồi nói mau đi!” Giọng nói của Dương Dương rất nhỏ, sợ lớn tiếng lại hù đến Lạc Lạc!
Vị giáo viên háo sắc lúc này mới đi đến , tới gần Đường Hạo cố ý dùng thanh âm ngọt ngào : “Các vị cũng đừng có bức Lạc Lạc nữa, sẽ khiến em ấy càng hoảng hơn ! Rất nhiều học sinh đều nhìn thấy, trẻ con chắc là không biết nói láo !”
“Cô giáo, không phải!” Bình thường Dương Dương rất lễ phép , không bao giờ chống đối giáo viên,nhưng lần này rốt cuộc không thể chịu đựng được , phản bác lại lời nói của cô giáo.
“Dương Dương, không thể không có lễ phép!” Tiểu Ngưng lại cầm tay của con nhẹ giọng nhắc nhở. Cô từ trước đến nay đều cẩn thận dạy dỗ con, trẻ nhỏ là không được cãi lời trưởng bối , bởi vì như vậy không phải là một đứa trẻ ngoan.
“Nhưng mà. . . . . .” Dương Dương buồn bã nâng miệng nhìn mẹ, đụng phải ánh mắt ‘không cho nói’ , liền lựa chọn ngậm miệng lại.
Mẹ một mực nói, chỉ có đứa trẻ biết lễ phép mới được mọi người yêu mến, mới là đứa trẻ ngoan ngoãn!
Được, cậu muốn làm một đứa bé ngoan!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.