Chương 6: Học cách theo đuổi anh
Cam nhỏ
04/01/2021
Ra tới bãi đậu xe Nhật Hạ mới bỏ xuống vẻ mặt đóng kịch, lúc này cô mới quan tâm anh thật lòng.
"Anh đói bụng không, chúng ta ăn gì đi rồi về"
Quả thật Việt Hoàng đang đói bụng nghe cô gợi ý gật đầu ngay. Nhật Hạ rất ít khi đi ăn ở ngoài nên không biết quán nào ngon.
"Anh muốn ăn gì?"
"Tùy cô, tôi sao cũng được."
Một câu sao cũng được của anh làm cô không nghĩ ra món gì, Nhật Hạ lên mạng tìm xem, kết quả nửa tiếng hai người vẫn chưa nghĩ ra nên ăn gì. Việt Hoàng tấp xe vào lề, đối diện có một quán hũ tiếu liền rủ cô vào ăn. Nhật Hạ ăn rất ngon, tô cạn sạch nước, Việt Hoàng nhìn cô thán phục.
"Cô ăn khỏe thật, lúc nãy tôi chỉ thấy cô ăn đến nỗi quên nói chuyện, bây giờ vẫn còn đói."
Đây có thể hiểu là một lời khen chăng? Nhật Hạ méo mặt, cô được cái ăn nhiều nhưng không mập, phải tập nghe lời mẹ ra ngoài ăn uống từ tốn lại mới được.
"Tôi nhanh đói lắm."
"Con gái ăn uống như vậy mới tốt, nhiều người trẻ như cô giảm cân thiếu khoa học đến mức nhập viện."
"Anh không chê tôi à?"
Việt Hoàng nhìn đôi mắt long lanh đầy mong đợi kia thì không nỡ chọc ghẹo cô nữa, anh gật gù.
"Mập một chút mới đẹp."
Nhật Hạ rất hài lòng với câu trả lời của anh, còn khen ngược lại.
"Tôi thấy anh cũng vậy, nên ăn nhiều một chút, đàn ông như anh là hơi gầy đấy."
"Tôi ít khi ăn cơm ở nhà, toàn ăn căn tin nên không hợp khẩu vị."
Nhật Hạ thì ăn cơm hộp đã thành quen, cô đột nhiên nảy sinh ý định, ngập ngừng hỏi anh.
"Hay là hôm nào tôi rảnh thì làm cơm mang tới cho anh."
"Ừ."
Sau đêm đó quan hệ của hai người đã tăng thêm một bậc, giữ liên lạc như bạn bè. Hôm nào đó của Nhật Hạ kéo dài tận một tháng sau mới gặp lại.
Nhật Hạ nấu ăn dở tệ, đó là nhận xét của mẹ cô. Nhà có mỗi đứa con gái nên cưng lắm, ngoài đi học ra mẹ chẳng để cô động tay việc gì, đến lúc đi làm cũng vậy. Thế nên bây giờ Nhật Hạ mới thê thảm, một buổi sáng nấu ăn mà muốn đốt luôn nhà bếp.
"Khét rồi, mau tắt bếp đi."
Mẹ cô ra ngoài về thì hoảng hốt chạy vào bếp la to. Nhật Hạ định nấu vài món đem đến bệnh viện cho Việt Hoàng, thế là giăng như bãi chiến trường làm mẹ cô nhìn thôi cũng đau đầu.
"Con định làm gì vậy?"
Nhật Hạ thấy mẹ về mừng quá liền nhờ giúp.
"Mẹ nấu giúp con hai món mặn đi."
"Mới hơn chín giờ đã nấu rồi, để đó mẹ nấu cho."
Mẹ cô còn tưởng con gái xuống bếp nấu cho bố mẹ ăn, ai dè hỏi ra mới biết cô nấu cho người khác. Trổ tài nấu nướng tuyệt đỉnh, mẹ cô chỉ cần nửa tiếng là nấu xong, thơm nức mũi. Nhật Hạ lăn xăn bên cạnh phụ trang trí.
"Đảm bảo cậu ta ăn xong ghiền luôn món mẹ nấu."
"Con rể tương lai của mẹ đấy!"
"Mẹ thấy cậu ta bề ngoài rất được nhưng lớn tuổi hơn con thì phải?"
"Hình như hơn bảy tuổi."
"Cái gì mà hình như, phải chắc chắn chứ để mẹ còn xem tuổi hợp nhau không!"
Nhật Hạ đem thức ăn cẩn thận bỏ vào hộp, cô nhắn tin báo với anh trước một tiếng nhỡ may đến nơi lại không thấy người. Việt Hoàng lịch khám đến mười một giờ thì xong, vừa vặn có thời gian gặp cô. Đồng nghiệp thấy anh xuống căn tin nên rủ đi cùng, Việt Hoàng từ chối khéo ngồi một mình chờ cô. Nhật Hạ tâm trạng thư thái, cả tháng nay cô bị sếp Minh hành như con ghẻ, lấy việc công trả thù riêng. Anh ta vẫn còn cay dụ cô từ chối. Nhật Hạ tìm đến căn tin thì thấy ngay Việt Hoàng. Vẻ mặt cô tươi tắn nhưng không giấu nỗi đôi mắt thâm quầng, cả hai không gặp nhau cũng một tháng rồi, Việt Hoàng thắc mắc gần đây cô đang làm gì.
Nhật Hạ đem thức ăn bày ra, màu sắc hòa hợp, hương thơm kích thích vị giác.
"Tôi nấu hết đấy, anh ăn thử xem vừa miệng không?"
Việt Hoàng gắp một chén đầy, anh nhai mà không ngừng cảm thán.
"Ngon quá!"
"Thế thì ăn cho nhiều vào."
Nhật Hạ vui vẻ ngồi nhìn anh ăn, hai người thỉnh thoảng trao đổi vài câu về công việc.
"Cô bị mất ngủ hả?"
"Haizz... Cả tháng nay tôi không có thời gian ngủ một giấc thật ngon. Điều tại tên đáng ghét kia."
Việt Hoàng hỏi ra mới biết tên đáng ghét kia chính là người nhìn anh như kẻ địch trong bữa tiệc liên hoan. Bên cạnh cô nhiều người theo đuổi, xem ra cô gái này mị lực không nhỏ.
"Sao thế, mặt tôi dính gì à?"
Việt Hoàng thất thố tập trung ăn tiếp, vừa rồi anh nhìn cô đã quá giới hạn. Việt Hoàng tự đặt ra nguyên tắc, tuy đồng ý với mẹ đi xem mắt, nhưng anh sẽ không để ý hoặc phải lòng trước bất kỳ một cô gái nào đến khi con gái chịu chấp nhận anh đi thêm bước nữa. Thế nhưng nguyên tắc ấy dần trở nên méo mó vì sự xuất hiện của cô. Việt Hoàng ăn sạch hết tất cả, no đến căng bụng. Nhật Hạ tự đắc, khoe khoang.
"Mấy món này chỉ là tạm thôi, hôm khác tôi nấu những món sở trường thì anh chỉ có mê ngay."
"Cô giỏi thật, ăn không thế này tôi ngại lắm, hay là khi nào cô có thời gian tôi mời cô một bữa."
"Cuối tuần tôi đều rảnh rỗi, anh cứ gọi đừng ngại."
Cô đang học cách theo đuổi anh, thường lên mạng xem những bộ phim tình cảm yêu đương lãng mạn, từ lý thuyết cho đến thực hành cô đang làm rất tốt. Từ bệnh viện về cô muốn làm mới bản thân, quyết tâm hừng hực tìm đến salon làm tóc. Sau năm tiếng đồng hồ ngửa cổ chờ đợi, kết quả không làm cô thất vọng. Mái tóc uốn xoăn bồng bềnh còn nhuộm màu nâu nhạt, trông cô như biến thành người khác, quyến rũ hơn, sắc sảo hơn.
"Anh đói bụng không, chúng ta ăn gì đi rồi về"
Quả thật Việt Hoàng đang đói bụng nghe cô gợi ý gật đầu ngay. Nhật Hạ rất ít khi đi ăn ở ngoài nên không biết quán nào ngon.
"Anh muốn ăn gì?"
"Tùy cô, tôi sao cũng được."
Một câu sao cũng được của anh làm cô không nghĩ ra món gì, Nhật Hạ lên mạng tìm xem, kết quả nửa tiếng hai người vẫn chưa nghĩ ra nên ăn gì. Việt Hoàng tấp xe vào lề, đối diện có một quán hũ tiếu liền rủ cô vào ăn. Nhật Hạ ăn rất ngon, tô cạn sạch nước, Việt Hoàng nhìn cô thán phục.
"Cô ăn khỏe thật, lúc nãy tôi chỉ thấy cô ăn đến nỗi quên nói chuyện, bây giờ vẫn còn đói."
Đây có thể hiểu là một lời khen chăng? Nhật Hạ méo mặt, cô được cái ăn nhiều nhưng không mập, phải tập nghe lời mẹ ra ngoài ăn uống từ tốn lại mới được.
"Tôi nhanh đói lắm."
"Con gái ăn uống như vậy mới tốt, nhiều người trẻ như cô giảm cân thiếu khoa học đến mức nhập viện."
"Anh không chê tôi à?"
Việt Hoàng nhìn đôi mắt long lanh đầy mong đợi kia thì không nỡ chọc ghẹo cô nữa, anh gật gù.
"Mập một chút mới đẹp."
Nhật Hạ rất hài lòng với câu trả lời của anh, còn khen ngược lại.
"Tôi thấy anh cũng vậy, nên ăn nhiều một chút, đàn ông như anh là hơi gầy đấy."
"Tôi ít khi ăn cơm ở nhà, toàn ăn căn tin nên không hợp khẩu vị."
Nhật Hạ thì ăn cơm hộp đã thành quen, cô đột nhiên nảy sinh ý định, ngập ngừng hỏi anh.
"Hay là hôm nào tôi rảnh thì làm cơm mang tới cho anh."
"Ừ."
Sau đêm đó quan hệ của hai người đã tăng thêm một bậc, giữ liên lạc như bạn bè. Hôm nào đó của Nhật Hạ kéo dài tận một tháng sau mới gặp lại.
Nhật Hạ nấu ăn dở tệ, đó là nhận xét của mẹ cô. Nhà có mỗi đứa con gái nên cưng lắm, ngoài đi học ra mẹ chẳng để cô động tay việc gì, đến lúc đi làm cũng vậy. Thế nên bây giờ Nhật Hạ mới thê thảm, một buổi sáng nấu ăn mà muốn đốt luôn nhà bếp.
"Khét rồi, mau tắt bếp đi."
Mẹ cô ra ngoài về thì hoảng hốt chạy vào bếp la to. Nhật Hạ định nấu vài món đem đến bệnh viện cho Việt Hoàng, thế là giăng như bãi chiến trường làm mẹ cô nhìn thôi cũng đau đầu.
"Con định làm gì vậy?"
Nhật Hạ thấy mẹ về mừng quá liền nhờ giúp.
"Mẹ nấu giúp con hai món mặn đi."
"Mới hơn chín giờ đã nấu rồi, để đó mẹ nấu cho."
Mẹ cô còn tưởng con gái xuống bếp nấu cho bố mẹ ăn, ai dè hỏi ra mới biết cô nấu cho người khác. Trổ tài nấu nướng tuyệt đỉnh, mẹ cô chỉ cần nửa tiếng là nấu xong, thơm nức mũi. Nhật Hạ lăn xăn bên cạnh phụ trang trí.
"Đảm bảo cậu ta ăn xong ghiền luôn món mẹ nấu."
"Con rể tương lai của mẹ đấy!"
"Mẹ thấy cậu ta bề ngoài rất được nhưng lớn tuổi hơn con thì phải?"
"Hình như hơn bảy tuổi."
"Cái gì mà hình như, phải chắc chắn chứ để mẹ còn xem tuổi hợp nhau không!"
Nhật Hạ đem thức ăn cẩn thận bỏ vào hộp, cô nhắn tin báo với anh trước một tiếng nhỡ may đến nơi lại không thấy người. Việt Hoàng lịch khám đến mười một giờ thì xong, vừa vặn có thời gian gặp cô. Đồng nghiệp thấy anh xuống căn tin nên rủ đi cùng, Việt Hoàng từ chối khéo ngồi một mình chờ cô. Nhật Hạ tâm trạng thư thái, cả tháng nay cô bị sếp Minh hành như con ghẻ, lấy việc công trả thù riêng. Anh ta vẫn còn cay dụ cô từ chối. Nhật Hạ tìm đến căn tin thì thấy ngay Việt Hoàng. Vẻ mặt cô tươi tắn nhưng không giấu nỗi đôi mắt thâm quầng, cả hai không gặp nhau cũng một tháng rồi, Việt Hoàng thắc mắc gần đây cô đang làm gì.
Nhật Hạ đem thức ăn bày ra, màu sắc hòa hợp, hương thơm kích thích vị giác.
"Tôi nấu hết đấy, anh ăn thử xem vừa miệng không?"
Việt Hoàng gắp một chén đầy, anh nhai mà không ngừng cảm thán.
"Ngon quá!"
"Thế thì ăn cho nhiều vào."
Nhật Hạ vui vẻ ngồi nhìn anh ăn, hai người thỉnh thoảng trao đổi vài câu về công việc.
"Cô bị mất ngủ hả?"
"Haizz... Cả tháng nay tôi không có thời gian ngủ một giấc thật ngon. Điều tại tên đáng ghét kia."
Việt Hoàng hỏi ra mới biết tên đáng ghét kia chính là người nhìn anh như kẻ địch trong bữa tiệc liên hoan. Bên cạnh cô nhiều người theo đuổi, xem ra cô gái này mị lực không nhỏ.
"Sao thế, mặt tôi dính gì à?"
Việt Hoàng thất thố tập trung ăn tiếp, vừa rồi anh nhìn cô đã quá giới hạn. Việt Hoàng tự đặt ra nguyên tắc, tuy đồng ý với mẹ đi xem mắt, nhưng anh sẽ không để ý hoặc phải lòng trước bất kỳ một cô gái nào đến khi con gái chịu chấp nhận anh đi thêm bước nữa. Thế nhưng nguyên tắc ấy dần trở nên méo mó vì sự xuất hiện của cô. Việt Hoàng ăn sạch hết tất cả, no đến căng bụng. Nhật Hạ tự đắc, khoe khoang.
"Mấy món này chỉ là tạm thôi, hôm khác tôi nấu những món sở trường thì anh chỉ có mê ngay."
"Cô giỏi thật, ăn không thế này tôi ngại lắm, hay là khi nào cô có thời gian tôi mời cô một bữa."
"Cuối tuần tôi đều rảnh rỗi, anh cứ gọi đừng ngại."
Cô đang học cách theo đuổi anh, thường lên mạng xem những bộ phim tình cảm yêu đương lãng mạn, từ lý thuyết cho đến thực hành cô đang làm rất tốt. Từ bệnh viện về cô muốn làm mới bản thân, quyết tâm hừng hực tìm đến salon làm tóc. Sau năm tiếng đồng hồ ngửa cổ chờ đợi, kết quả không làm cô thất vọng. Mái tóc uốn xoăn bồng bềnh còn nhuộm màu nâu nhạt, trông cô như biến thành người khác, quyến rũ hơn, sắc sảo hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.