Chương 11: Cởi Quần Áo Ra
Tam Nhật Thành Tinh
27/09/2022
“Mẹ nó, cô còn lảm nhảm cái gì đây?” Giọng của Trác Ôn Thư truyền tới từ trên lầu.
Thạch Giảo Giảo bị một tiếng rống của anh làm cả người run rẩy, mấy người đàn ông nhìn thấy đều có chút không đành lòng.
Cô đã đạt được mục đích, vội vã ôm túi xách, dáng vẻ uất ức nhẫn nhục chịu đựng chạy bước nhỏ tới cầu thang.
Lầu hai chỉ có một căn phòng, vốn là phòng chứa đồ không có người ở, vừa nhỏ vừa nóng.
Hiện tại bên trong được người dùng tấm ván ngăn ra một khu vực nhỏ, cực kỳ đơn sơ, chỉ có một chiếc giường lò xo, tường bốn phía đều đã bị bong tróc.
Nhìn căn phòng thảm như vậy, sợ là còn chẳng bằng trong tù.
Nhưng sau khi Trác Ôn Thư ra tù, trong người không xu dính túi, ngay cả quần áo mặc lúc đi vào giờ cũng không mặc vừa nữa.
Suốt năm năm, ngay cả tội phạm giết người cũng có người tới thăm, chỉ có anh từ trước tới nay không một ai thăm hỏi.
Bộ quần áo anh đang mặc trên người hiện tại là đồng phục lao động đã bị vứt đi mà cảnh ngục kiếm được cho anh từ trong kho hàng.
Nếu không phải lúc trong tù anh từng giúp mập mạp một lần, sợ là hiện tại anh chỉ có thể lưu lạc đầu đường.
Mà đầu sỏ gây nên hết thảy hiện tại lại đang đứng ngay trước mặt anh, dùng kỹ thuật diễn xuất sắc phá trời tiếp cận anh với mục đích gì không rõ, cứ một hai phải ép lên nói mình đang đợi anh, muốn ở cùng anh.
Đây là chuyện đáng buồn cười nhất Trác Ôn Thư nghe được suốt ngần ấy năm tới đây.
Hiện tại anh hai bàn tay trắng, anh cũng rất tò mò không biết sau khi đóa hoa ăn thịt người này ăn mòn anh tới thương tích đầy mình lại phun ra lời nói luyến tiếc anh, rốt cuộc là đang ôm mục đích dơ bẩn gì.
Thạch Giảo Giảo ôm túi xách đứng ở cửa, nhìn xung quanh một hồi, cho dù cô đã cố gắng khống chế vẫn không nhịn được lộ ra vẻ mặt ghét bỏ.
Trác Ôn Thư chỉ có một mắt có thể thấy đường, nhưng vẫn có thể nhìn rõ tất cả biểu cảm của Thạch Giảo Giảo, trong lòng thầm cười lạnh một tiếng.
Anh ngồi trên giường lò xo, ngửa người lên chăn, híp mắt nói với Thạch Giảo Giảo: “Đóng cửa lại.”
Thạch Giảo Giảo nghe lời đóng cửa. Nhân thiết mình đã tạo ra rồi, có quỳ cũng phải diễn cho giống.
Cô đặt túi xách lên một món đồ bên cạnh, tay kéo kéo góc váy, mặt đau lòng chậm rãi dịch hai bước tới gần Trác Ôn Thư.
“Ôn Thư, ở đây không tiện lắm, mai em có thể đi thuê một căn phòng khác, anh tới đó ở trước được không?”
Ý cười lạnh trong lòng Trác Ôn Thư vọt thẳng lên khóe miệng. Anh từ từ ngồi dậy, sau khi nhìn chằm chằm Thạch Giảo Giảo một hồi mới mệnh lệnh cô.
“Cởi quần áo ra.”
Thạch Giảo Giảo: …A?
Sau khi nói xong Trác Ôn Thư vẫn luôn nhìn chằm chằm phản ứng của Thạch Giảo Giảo, không có gì bất ngờ xảy ra, anh thấy được vẻ kháng cự trên mặt cô.
Anh cũng muốn nhìn xem người phụ nữ này có thể giả vờ được tới lúc nào.
Thạch Giảo Giảo bị một tiếng rống của anh làm cả người run rẩy, mấy người đàn ông nhìn thấy đều có chút không đành lòng.
Cô đã đạt được mục đích, vội vã ôm túi xách, dáng vẻ uất ức nhẫn nhục chịu đựng chạy bước nhỏ tới cầu thang.
Lầu hai chỉ có một căn phòng, vốn là phòng chứa đồ không có người ở, vừa nhỏ vừa nóng.
Hiện tại bên trong được người dùng tấm ván ngăn ra một khu vực nhỏ, cực kỳ đơn sơ, chỉ có một chiếc giường lò xo, tường bốn phía đều đã bị bong tróc.
Nhìn căn phòng thảm như vậy, sợ là còn chẳng bằng trong tù.
Nhưng sau khi Trác Ôn Thư ra tù, trong người không xu dính túi, ngay cả quần áo mặc lúc đi vào giờ cũng không mặc vừa nữa.
Suốt năm năm, ngay cả tội phạm giết người cũng có người tới thăm, chỉ có anh từ trước tới nay không một ai thăm hỏi.
Bộ quần áo anh đang mặc trên người hiện tại là đồng phục lao động đã bị vứt đi mà cảnh ngục kiếm được cho anh từ trong kho hàng.
Nếu không phải lúc trong tù anh từng giúp mập mạp một lần, sợ là hiện tại anh chỉ có thể lưu lạc đầu đường.
Mà đầu sỏ gây nên hết thảy hiện tại lại đang đứng ngay trước mặt anh, dùng kỹ thuật diễn xuất sắc phá trời tiếp cận anh với mục đích gì không rõ, cứ một hai phải ép lên nói mình đang đợi anh, muốn ở cùng anh.
Đây là chuyện đáng buồn cười nhất Trác Ôn Thư nghe được suốt ngần ấy năm tới đây.
Hiện tại anh hai bàn tay trắng, anh cũng rất tò mò không biết sau khi đóa hoa ăn thịt người này ăn mòn anh tới thương tích đầy mình lại phun ra lời nói luyến tiếc anh, rốt cuộc là đang ôm mục đích dơ bẩn gì.
Thạch Giảo Giảo ôm túi xách đứng ở cửa, nhìn xung quanh một hồi, cho dù cô đã cố gắng khống chế vẫn không nhịn được lộ ra vẻ mặt ghét bỏ.
Trác Ôn Thư chỉ có một mắt có thể thấy đường, nhưng vẫn có thể nhìn rõ tất cả biểu cảm của Thạch Giảo Giảo, trong lòng thầm cười lạnh một tiếng.
Anh ngồi trên giường lò xo, ngửa người lên chăn, híp mắt nói với Thạch Giảo Giảo: “Đóng cửa lại.”
Thạch Giảo Giảo nghe lời đóng cửa. Nhân thiết mình đã tạo ra rồi, có quỳ cũng phải diễn cho giống.
Cô đặt túi xách lên một món đồ bên cạnh, tay kéo kéo góc váy, mặt đau lòng chậm rãi dịch hai bước tới gần Trác Ôn Thư.
“Ôn Thư, ở đây không tiện lắm, mai em có thể đi thuê một căn phòng khác, anh tới đó ở trước được không?”
Ý cười lạnh trong lòng Trác Ôn Thư vọt thẳng lên khóe miệng. Anh từ từ ngồi dậy, sau khi nhìn chằm chằm Thạch Giảo Giảo một hồi mới mệnh lệnh cô.
“Cởi quần áo ra.”
Thạch Giảo Giảo: …A?
Sau khi nói xong Trác Ôn Thư vẫn luôn nhìn chằm chằm phản ứng của Thạch Giảo Giảo, không có gì bất ngờ xảy ra, anh thấy được vẻ kháng cự trên mặt cô.
Anh cũng muốn nhìn xem người phụ nữ này có thể giả vờ được tới lúc nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.