Chương 33
Miêu Lâm Thiên Thủ Mang
17/03/2023
Cô biết Cảnh Tư Tịnh thân là Omega nhưng tâm là Alpha, người có thể làm
chị bỏ việc cùng ăn cơm với em ruột chỉ sợ không phải đám Alpha mà bình
thường mà chị tránh không kịp kia.
Cảnh Tư Tịnh quơ quơ đầu nói:
Không phải, còn chưa phân hóa, em đừng nghĩ nhiều.
"Ồ!" Cảnh Nhã Diễm suy tư gì đó rồi mới gật đầu.
Nếu Cảnh Tư Tịnh không ở đây thì cô chỉ có thể đi ăn một mình, hôm nay cô tới sớm, cơm ở nhà ăn còn không ít.
Cảnh Nhã Diễm thích vị chua ngọt cho nên cố ý chọn suất ăn có thịt bò xào chua ngọt. Cô cầm hộp cơm đi tới một góc nhà ăn còn trống, yên tĩnh mở nắp hộp, bắt đầu ăn cơm.
Cô mới vừa ăn chưa được 3 phút thì nghe một tiếng ngọt mềm kêu bên cạnh:
Học tỷ Cảnh Nhã Diễm!
Cảnh Nhã Diễm ngừng đũa giương mắt lên:
Công Tiệp Nga à.
Công Tiệp Nga đang bê khay đồ ăn, rất tự nhiên ngồi xuống đối diện Cảnh Nhã Diễm:
Học tỷ, thật tình cờ.
Cảnh Nhã Diễm kéo kéo hộp cơm mình lại để khoảng trống cho Công Tiệp Nga đặt khay đồ ăn.
Đừng nhìn khay đồ ăn của Công Tiệp Nga nhiều món, nhưng thật ra mỗi món lại rất ít, Cảnh Nhã Diễm rất hoài nghi cô ta ăn một chút như vậy không biết có no được hay không. Hoặc là Omega trời sinh đã ăn ít hơn Alpha, vì dù sao Cảnh Tư Tịnh cũng không ăn nhiều lắm.
Cảnh Nhã Diễm đạm đạm cười:
Tôi đang nghĩ làm thế nào để đưa bút ghi âm cho em thì đã gặp rồi.
Công Tiệp Nga cầm đũa nhẹ nhàng gảy gảy vài hạt cơm trắng sữa no đủ, y cong cong mắt nói:
Em không cần gấp ạ, học tỷ thuận tiện lúc nào thì đưa cho em lúc đó cũng được.
Y cúi đầu, mùi thuốc ức chế vị nha đam bay ra.
Omega thường sử dụng thuốc ức chế có tình ôn hòa, thanh nhã vừa có thể hấp dẫn được lực chú ý của Alpha lại không tới mức làm cả hai mất khống chế.
Ngoại trừ Cảnh Tư Tịnh thường dùng loại đặc biệt có vị nấm gay mũi ra thì chỉ cần ngửi hương vị thuốc ức chế của bất kỳ O nào cũng có thể nhìn ra được, người này có nguyện ý phân bố hormone hay không.
Mí mắt Cảnh Nhã Diễm khẽ run lên. Cô yên lặng gặp một miếng thịt bò xào chua ngọt lên cắn một miếng rồi nói:
Công Tiệp Nga này, chất lượng bản ghi âm kia quá kém, tất cả đều là tạp âm, không hỗ trợ gì được cho em cả, nếu không tôi sẽ đưa tư liệu khi tôi luyện phối âm cho em mượn nhé, em cứ theo hướng dẫn của giáo viên trong đó học theo là được.
Bút ghi âm đang ở trong túi cô, chất lượng bản ghi quá kém cũng là nói bậy, chương trình học sáng nay nhiều như vậy, căn bản cô không rảnh nghe chất lượng bản ghi như thế nào.
Vốn dĩ cậu định trực tiếp giao bút ghi âm cho Công Tiệp Nga, nhưng....
Công Tiệp Nga sửng sốt, sau đó ngây ngốc gật đầu:
Ồ, vâng ạ, vậy phiền toái học tỷ.
Y có chút mất mát, y muốn bản ghi âm của Cảnh Nhã Diễm cũng không phải chỉ vì học tập.
Cảnh Nhã Diễm lại ngửi thấy hương vị thuốc ức chế của Công Tiệp Nga, trong lòng có chút bực bội. Tuy rằng người đối diện có phun thuốc ức chế nhưng ngồi gần như vậy, cô ít nhiều đều hít được tin tức tổ của Công Tiệp Nga.
Tin tức tổ của Omega là dụ hoặc trí mạng đối với Alpha, chẳng sợ là chỉ hít vào một chút nhưng cũng phải khiến cho những suy nghĩ của cô trở nên miên man chứ. Nhưng không có, khoảng cách như nhau, nồng độ tin tức tố như nhau vậy mà tin tức tổ của Công Tiệp Nga lại không thể đánh sâu vào cô giống như của Bạch Bảo Đình.
Tuyến thể tâm linh thần kỳ như vậy sao? Hoặc là cũng có thể độ xứng đội tin tức tổ của cô và Công Tiệp Nga lại quá thấp.
Cô có nên tìm biện pháp, tìm kiếm trong phần mềm những Omega có độ xứng đôi với mình cao hơn 90% hay không, nói không chừng có thể bẻ lại tình huống không bình thường của cô về.
Cảnh Nhã Diễm đang nghĩ ngợi thì đột nhiên Công Tiệp Nga nói:
Học tỷ, thịt bò xào chua ngọt có ngon không ạ, em có thể nếm thử một miếng không?
Không chờ Cảnh Nhã Diễm hồi đáp, Công Tiệp Nga đã lớn mật kẹp miếng sườn mà Cảnh Nhã Diễm vừa cắn.
Em....
Rầm!
Cảnh Nhã Diễm còn chưa nói dứt lời, một tiếng va chạm rất lớn vang lên từ phía sau Công Tiệp Nga, một quả bóng rổ bị nện cực mạnh xuống sàn nhà ăn, rồi bắn lên cao khoảng 5-6m.
Quả bóng rổ cực kỳ co dãn không có gì ngăn chặn mà bật nảy hơn mười lần cuối cùng tựa như không cam lòng mà lăn sang một bên.
Đám học sinh đang ngồi ăn sợ hãi tới mức ôm đầu né tránh, có không ít đồ ăn trên bàn không kịp cứu bị bóng rổ va vào, 'nhẹ nhàng' văng ra bàn, hay rơi xuống đất.
Mặt Bạch Bảo Đình trầm như nước đi vào nhà ăn, phía sau y là Lưu Viên Hoa và Cô Mẫn Thảo.
Bộ dạng Lưu Viên Hoa vẫn cười hì hì như cũ, tựa hồ việc Bạch Bảo Đình làm vừa rồi không ngoài ý muốn.
Y còn khoác lấy vai Bạch Bảo Đình, phảng phất như không có chuyện gì phát sinh, nghênh ngang nói:
Đình tỷ, trưa nay ăn lẩu thái nhé?
Đám học sinh bị lan tới có giận cũng không dám nói gì, rất nhiều người yên lặng đổi chỗ ngồi, cũng có vài người lẩm bẩm oán trách Bạch Bảo Đình vô pháp vô thiên.
Miếng thịt bò xào mà Công Tiệp Nga đang gắp kia còn chưa nhập khẩu đã bị dọa sợ, rơi xuống.
Cảnh Nhã Diễm nhìn nhà ăn hỗn độn mà đau đầu.
Công Tiệp Nga còn nhỏ giọng oán trách với Cảnh Nhã Diễm:
Học tỷ, tại sao bọn họ lại dã man như vậy ạ, chị ngàn vạn lần phải cách xa bọn họ ra đẩy.
Lúc này căn bản Cảnh Nhã Diễm không nghe rõ lời Công Tiệp Nga nói bởi vì trước khi Bạch Bảo Đình nện quả bóng kia xuống thì y đã trừng mắt nhìn cô. Ánh mắt kia, phảng phất như vừa rồi người này không phải nện bóng rổ mà là khung xương của cô.
Nhưng mặc dù Cảnh Nhã Diễm không nghe rõ Công Tiệp Nga nói gì những vẫn gật đầu theo bản năng:
Em nói đúng.
Công Tiệp Nga hạ giọng nói:
Học tỷ, không thể trêu chọc thì chúng ta nên trốn tránh thôi, những người khác đều đi rồi, chúng ta cũng đổi nơi khác đi.
Y bưng khay của mình lên, thậm chí còn muốn giúp Cảnh Nhã Diễm cầm hộp cơm lên. Nhưng khi ngón tay vừa đụng vào chiếc đũa của Cảnh Nhã Diễm thì phía sau cổ đã bị Bạch Bảo Đình kéo lấy.
"Á!" Công Tiệp Nga sợ hãi tới mức khuôn mặt trở nên trắng bệch, hai má lúm đồng tiền nhu nhược động lòng người cũng hiện ra. Thân thể lẫn thể lực của y không bằng Bạch Bảo Đình lại là một học sinh ngoan ngoãn nghe lời. Không phải toàn bộ đám học sinh đều có năng lực và thân thủ giống như Cảnh Nhã Diễm để chống lại sự bắt nạt của người khác.
Công Tiệp Nga sợ Bạch Bảo Đình, đặc biệt là bộ dáng muốn đánh người của ai kia.
Y nhịn không được cầu xin giúp đỡ:
Học tỷ....
Trong mắt Công Tiệp Nga hàm chứa nước mắt, y mê mang lại bất lực nhìn chằm chằm vào Cảnh Nhã Diễm.
Cô Mẫn Thảo ở phía sau Bạch Bảo Đình cũng sửng sốt, y không rõ lý do nên chỉ duỗi tay muốn trấn an Bạch Bảo Đình một chút. Y không hiểu vì sao Bạch Bảo Đình lại đột nhiên làm khó dễ một Omega ngon miệng như vậy.
Chỉ có Lưu Viên Hoa là dùng biểu tình phức tạp khi thoảng lại nhìn trộm về phía Cảnh Nhã Diễm. Đương nhiên Cảnh Nhã Diễm không quản Lưu Viên Hoa rối rắm cái gì. Cô chống một tay lên bàn, nhẹ nhàng nhảy qua bàn ăn, đoạt lại Công Tiệp Nga từ trong tay Bạch Bảo Đình, bảo hộ trong ngực, cô nói:
Bạch Bảo Đình, đây là nhà ăn.
Mồ hôi lạnh của cô bắt đầu chảy ra. Trước công chúng, Bạch Bảo Đình sao có thể công nhiên như vậy. Lúc trước, tại sao cô lại cảm thấy người ngoài quá khuếch đại khi đánh giá Bạch Bảo Đình chứ. Nhưng mà thật ra cô không biết trước khi quen cô, Bạch Bảo Đình luôn trong trạng thái vô pháp vô thiên, kiêu ngạo đến cực điểm như vậy đó.
Cô chỉ là một người, ngẫu nhiên chọc Bạch Bảo Đình mà không bị y trả thù thôi.
Ánh mắt Bạch Bảo Đình dừng ở cánh tay Cảnh Nhã Diễm đang ôm Công Tiệp Nga, y cong môi cười:
Nhà ăn thì sao, có thể yêu sớm nhưng không thể chơi bóng rổ à?
Công Tiệp Nga nghe vậy, khuôn mặt vừa trắng lại vừa hồng, hắn gắt gao ôm lấy cánh tay Cảnh Nhã Diễm không dám nói lời nào.
Yêu sớm là nói hắn và học tỷ đúng không?
Gân xanh trên trán Cảnh Nhã Diễm giật giật.
Hai ta đi ra ngoài nói chuyện nào.
Bạch Bảo Đình cười nhạt, mí mắt hơi hơi nâng lên, lười biếng nói:
Ồ, nói chuyện gì nào?
Hiện tại y càng bình tĩnh thì thuyết minh, sự tức giận trong lòng đã lên tới đỉnh điểm.
Cảnh Tư Tịnh quơ quơ đầu nói:
Không phải, còn chưa phân hóa, em đừng nghĩ nhiều.
"Ồ!" Cảnh Nhã Diễm suy tư gì đó rồi mới gật đầu.
Nếu Cảnh Tư Tịnh không ở đây thì cô chỉ có thể đi ăn một mình, hôm nay cô tới sớm, cơm ở nhà ăn còn không ít.
Cảnh Nhã Diễm thích vị chua ngọt cho nên cố ý chọn suất ăn có thịt bò xào chua ngọt. Cô cầm hộp cơm đi tới một góc nhà ăn còn trống, yên tĩnh mở nắp hộp, bắt đầu ăn cơm.
Cô mới vừa ăn chưa được 3 phút thì nghe một tiếng ngọt mềm kêu bên cạnh:
Học tỷ Cảnh Nhã Diễm!
Cảnh Nhã Diễm ngừng đũa giương mắt lên:
Công Tiệp Nga à.
Công Tiệp Nga đang bê khay đồ ăn, rất tự nhiên ngồi xuống đối diện Cảnh Nhã Diễm:
Học tỷ, thật tình cờ.
Cảnh Nhã Diễm kéo kéo hộp cơm mình lại để khoảng trống cho Công Tiệp Nga đặt khay đồ ăn.
Đừng nhìn khay đồ ăn của Công Tiệp Nga nhiều món, nhưng thật ra mỗi món lại rất ít, Cảnh Nhã Diễm rất hoài nghi cô ta ăn một chút như vậy không biết có no được hay không. Hoặc là Omega trời sinh đã ăn ít hơn Alpha, vì dù sao Cảnh Tư Tịnh cũng không ăn nhiều lắm.
Cảnh Nhã Diễm đạm đạm cười:
Tôi đang nghĩ làm thế nào để đưa bút ghi âm cho em thì đã gặp rồi.
Công Tiệp Nga cầm đũa nhẹ nhàng gảy gảy vài hạt cơm trắng sữa no đủ, y cong cong mắt nói:
Em không cần gấp ạ, học tỷ thuận tiện lúc nào thì đưa cho em lúc đó cũng được.
Y cúi đầu, mùi thuốc ức chế vị nha đam bay ra.
Omega thường sử dụng thuốc ức chế có tình ôn hòa, thanh nhã vừa có thể hấp dẫn được lực chú ý của Alpha lại không tới mức làm cả hai mất khống chế.
Ngoại trừ Cảnh Tư Tịnh thường dùng loại đặc biệt có vị nấm gay mũi ra thì chỉ cần ngửi hương vị thuốc ức chế của bất kỳ O nào cũng có thể nhìn ra được, người này có nguyện ý phân bố hormone hay không.
Mí mắt Cảnh Nhã Diễm khẽ run lên. Cô yên lặng gặp một miếng thịt bò xào chua ngọt lên cắn một miếng rồi nói:
Công Tiệp Nga này, chất lượng bản ghi âm kia quá kém, tất cả đều là tạp âm, không hỗ trợ gì được cho em cả, nếu không tôi sẽ đưa tư liệu khi tôi luyện phối âm cho em mượn nhé, em cứ theo hướng dẫn của giáo viên trong đó học theo là được.
Bút ghi âm đang ở trong túi cô, chất lượng bản ghi quá kém cũng là nói bậy, chương trình học sáng nay nhiều như vậy, căn bản cô không rảnh nghe chất lượng bản ghi như thế nào.
Vốn dĩ cậu định trực tiếp giao bút ghi âm cho Công Tiệp Nga, nhưng....
Công Tiệp Nga sửng sốt, sau đó ngây ngốc gật đầu:
Ồ, vâng ạ, vậy phiền toái học tỷ.
Y có chút mất mát, y muốn bản ghi âm của Cảnh Nhã Diễm cũng không phải chỉ vì học tập.
Cảnh Nhã Diễm lại ngửi thấy hương vị thuốc ức chế của Công Tiệp Nga, trong lòng có chút bực bội. Tuy rằng người đối diện có phun thuốc ức chế nhưng ngồi gần như vậy, cô ít nhiều đều hít được tin tức tổ của Công Tiệp Nga.
Tin tức tổ của Omega là dụ hoặc trí mạng đối với Alpha, chẳng sợ là chỉ hít vào một chút nhưng cũng phải khiến cho những suy nghĩ của cô trở nên miên man chứ. Nhưng không có, khoảng cách như nhau, nồng độ tin tức tố như nhau vậy mà tin tức tổ của Công Tiệp Nga lại không thể đánh sâu vào cô giống như của Bạch Bảo Đình.
Tuyến thể tâm linh thần kỳ như vậy sao? Hoặc là cũng có thể độ xứng đội tin tức tổ của cô và Công Tiệp Nga lại quá thấp.
Cô có nên tìm biện pháp, tìm kiếm trong phần mềm những Omega có độ xứng đôi với mình cao hơn 90% hay không, nói không chừng có thể bẻ lại tình huống không bình thường của cô về.
Cảnh Nhã Diễm đang nghĩ ngợi thì đột nhiên Công Tiệp Nga nói:
Học tỷ, thịt bò xào chua ngọt có ngon không ạ, em có thể nếm thử một miếng không?
Không chờ Cảnh Nhã Diễm hồi đáp, Công Tiệp Nga đã lớn mật kẹp miếng sườn mà Cảnh Nhã Diễm vừa cắn.
Em....
Rầm!
Cảnh Nhã Diễm còn chưa nói dứt lời, một tiếng va chạm rất lớn vang lên từ phía sau Công Tiệp Nga, một quả bóng rổ bị nện cực mạnh xuống sàn nhà ăn, rồi bắn lên cao khoảng 5-6m.
Quả bóng rổ cực kỳ co dãn không có gì ngăn chặn mà bật nảy hơn mười lần cuối cùng tựa như không cam lòng mà lăn sang một bên.
Đám học sinh đang ngồi ăn sợ hãi tới mức ôm đầu né tránh, có không ít đồ ăn trên bàn không kịp cứu bị bóng rổ va vào, 'nhẹ nhàng' văng ra bàn, hay rơi xuống đất.
Mặt Bạch Bảo Đình trầm như nước đi vào nhà ăn, phía sau y là Lưu Viên Hoa và Cô Mẫn Thảo.
Bộ dạng Lưu Viên Hoa vẫn cười hì hì như cũ, tựa hồ việc Bạch Bảo Đình làm vừa rồi không ngoài ý muốn.
Y còn khoác lấy vai Bạch Bảo Đình, phảng phất như không có chuyện gì phát sinh, nghênh ngang nói:
Đình tỷ, trưa nay ăn lẩu thái nhé?
Đám học sinh bị lan tới có giận cũng không dám nói gì, rất nhiều người yên lặng đổi chỗ ngồi, cũng có vài người lẩm bẩm oán trách Bạch Bảo Đình vô pháp vô thiên.
Miếng thịt bò xào mà Công Tiệp Nga đang gắp kia còn chưa nhập khẩu đã bị dọa sợ, rơi xuống.
Cảnh Nhã Diễm nhìn nhà ăn hỗn độn mà đau đầu.
Công Tiệp Nga còn nhỏ giọng oán trách với Cảnh Nhã Diễm:
Học tỷ, tại sao bọn họ lại dã man như vậy ạ, chị ngàn vạn lần phải cách xa bọn họ ra đẩy.
Lúc này căn bản Cảnh Nhã Diễm không nghe rõ lời Công Tiệp Nga nói bởi vì trước khi Bạch Bảo Đình nện quả bóng kia xuống thì y đã trừng mắt nhìn cô. Ánh mắt kia, phảng phất như vừa rồi người này không phải nện bóng rổ mà là khung xương của cô.
Nhưng mặc dù Cảnh Nhã Diễm không nghe rõ Công Tiệp Nga nói gì những vẫn gật đầu theo bản năng:
Em nói đúng.
Công Tiệp Nga hạ giọng nói:
Học tỷ, không thể trêu chọc thì chúng ta nên trốn tránh thôi, những người khác đều đi rồi, chúng ta cũng đổi nơi khác đi.
Y bưng khay của mình lên, thậm chí còn muốn giúp Cảnh Nhã Diễm cầm hộp cơm lên. Nhưng khi ngón tay vừa đụng vào chiếc đũa của Cảnh Nhã Diễm thì phía sau cổ đã bị Bạch Bảo Đình kéo lấy.
"Á!" Công Tiệp Nga sợ hãi tới mức khuôn mặt trở nên trắng bệch, hai má lúm đồng tiền nhu nhược động lòng người cũng hiện ra. Thân thể lẫn thể lực của y không bằng Bạch Bảo Đình lại là một học sinh ngoan ngoãn nghe lời. Không phải toàn bộ đám học sinh đều có năng lực và thân thủ giống như Cảnh Nhã Diễm để chống lại sự bắt nạt của người khác.
Công Tiệp Nga sợ Bạch Bảo Đình, đặc biệt là bộ dáng muốn đánh người của ai kia.
Y nhịn không được cầu xin giúp đỡ:
Học tỷ....
Trong mắt Công Tiệp Nga hàm chứa nước mắt, y mê mang lại bất lực nhìn chằm chằm vào Cảnh Nhã Diễm.
Cô Mẫn Thảo ở phía sau Bạch Bảo Đình cũng sửng sốt, y không rõ lý do nên chỉ duỗi tay muốn trấn an Bạch Bảo Đình một chút. Y không hiểu vì sao Bạch Bảo Đình lại đột nhiên làm khó dễ một Omega ngon miệng như vậy.
Chỉ có Lưu Viên Hoa là dùng biểu tình phức tạp khi thoảng lại nhìn trộm về phía Cảnh Nhã Diễm. Đương nhiên Cảnh Nhã Diễm không quản Lưu Viên Hoa rối rắm cái gì. Cô chống một tay lên bàn, nhẹ nhàng nhảy qua bàn ăn, đoạt lại Công Tiệp Nga từ trong tay Bạch Bảo Đình, bảo hộ trong ngực, cô nói:
Bạch Bảo Đình, đây là nhà ăn.
Mồ hôi lạnh của cô bắt đầu chảy ra. Trước công chúng, Bạch Bảo Đình sao có thể công nhiên như vậy. Lúc trước, tại sao cô lại cảm thấy người ngoài quá khuếch đại khi đánh giá Bạch Bảo Đình chứ. Nhưng mà thật ra cô không biết trước khi quen cô, Bạch Bảo Đình luôn trong trạng thái vô pháp vô thiên, kiêu ngạo đến cực điểm như vậy đó.
Cô chỉ là một người, ngẫu nhiên chọc Bạch Bảo Đình mà không bị y trả thù thôi.
Ánh mắt Bạch Bảo Đình dừng ở cánh tay Cảnh Nhã Diễm đang ôm Công Tiệp Nga, y cong môi cười:
Nhà ăn thì sao, có thể yêu sớm nhưng không thể chơi bóng rổ à?
Công Tiệp Nga nghe vậy, khuôn mặt vừa trắng lại vừa hồng, hắn gắt gao ôm lấy cánh tay Cảnh Nhã Diễm không dám nói lời nào.
Yêu sớm là nói hắn và học tỷ đúng không?
Gân xanh trên trán Cảnh Nhã Diễm giật giật.
Hai ta đi ra ngoài nói chuyện nào.
Bạch Bảo Đình cười nhạt, mí mắt hơi hơi nâng lên, lười biếng nói:
Ồ, nói chuyện gì nào?
Hiện tại y càng bình tĩnh thì thuyết minh, sự tức giận trong lòng đã lên tới đỉnh điểm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.