Mẹ Tôi Mới Có 18 Tuổi

Chương 53: Hoắc Trầm

Mộc Diễm Chi

17/06/2024

Hứa Thư Yểu kiểu gì cũng không ngờ tới mình sẽ gặp lại Hoắc Trầm trong cái tình cảnh như giờ khắc này đây.

Nếu không phải lần trước có về quê một chuyến, nhìn thấy được những hình chụp chung giữa mình và anh ấy, thì giờ có gặp mặt lại, chỉ sợ Hứa Thư Yểu cũng không nhận ra được. Người đàn ông vừa cao to vừa khỏe mạnh, mày rậm mắt to này, lại chính là cậu nam sinh nhỏ từng xuất hiện trên ảnh chụp chung với mình.

Chỉ 5 năm, bộ dáng của anh bạn này chẳng thế nào biến hóa, nhưng mà hình như lại cường tráng hơn không ít.

Rốt cuộc anh ở quá khứ, rõ ràng là lớn hơn mình vài tuổi, nhưng bởi vì suy dinh dưỡng cùng nhỏ gầy mà thường bị ngộ nhận là nhỏ tuổi hơn cô.

Trong ánh mắt Hoắc Trầm mang theo sắc bén cùng lãnh khốc, dưới ánh đèn không tính mấy sáng sủa của lầu 5, sau khi dần dần thấy rõ bộ dáng của cô gái trước mắt, biểu cảm của anh chàng cũng dần dần kinh ngạc lên: “Hứa Thư Yểu?”

Chậc, không ngờ đối phương thế mà cũng còn nhớ rõ mình.

Nhưng mà giờ cũng không phải lúc ôn chuyện, Hứa Thư Yểu nghĩ đến vừa nãy bảo an gọi anh bạn mình là giám đốc Hoắc, vội vàng nói: “Hoắc Trầm, em cần anh hỗ trợ, anh giúp em chút được không?” Giọng nói cô mang theo nôn nóng.

Tiếng máy cảnh báo bên tai vẫn còn đang tiếp tục vang, dưới ánh mắt kinh ngạc của bảo an, Hoắc Trầm thong thả lại cứng đờ mà gật đầu: “Chuyện gì?”

“Một người bạn của em, bị một người đàn ông chuốc say mang lên lầu rồi, nhưng mà em không biết hắn ta ở đâu, anh giúp em tìm ra kẻ đó được không? Xin hãy cứu bạn em.” Cô ngay cả biện pháp nhấn máy cảnh báo cũng nghĩ ra được, vậy là thật sự không có biện pháp nào khác tốt hơn.

Hoắc Trầm nghe thấy Hứa Thư Yểu miêu tả, hình như cũng không quá kinh ngạc, nhưng lại vẫn chưa trả lời Hứa Thư Yểu.

“Hoắc Trầm?” Cô nghi hoặc nhìn anh ấy.

Hoắc Trầm nhìn về phía cô, trầm ngâm một lát rồi nói: “Được.” Anh ấy gật đầu đáp ứng rồi.

Hứa Thư Yểu kinh hỉ: “Anh có thể tìm ra được tên đó đi phòng nào sao?”

Hoắc Trầm nói: “Xuống phòng điều khiển lầu 1.”

Tim Hứa Thư Yểu chợt lạnh, cô nôn nóng: “Giờ xuống lầu xem theo dõi, vậy đợi đến khi tìm được phòng kẻ kia đang ở, hết thảy đều đã muộn......” Cô duỗi tay giữ chặt tay áo anh ấy: “Có còn biện pháp nào càng nhanh hơn không?”

Hoắc Trầm cúi đầu, nhìn về phía bàn tay đang túm chặt tay áo của mình, mày hơi hơi nhăn lại, anh ấy chậm rãi mở miệng nói: “Gọi người phía dưới lên đây hết, đi lên lầu gõ cửa.”

Bảo an ở bên cạnh không thể không nhắc nhở: “Giám đốc Hoắc, làm như vậy liệu có phải không tốt không? Sẽ đắc tội rất nhiều khách hàng, bên phía Đàm tổng nếu biết sẽ......”

“Tôi phụ trách.” Hoắc Trầm nhàn nhạt trả lời: “Đi làm đi.”

“Được rồi.” Bảo an chỉ có thể gật đầu.

Hứa Thư Yểu vui sướng, cô vẫn luôn lo lắng, nhưng sau khi nghe được sắp xếp của Hoắc Trầm mới hơi thả lỏng được một chốc.

Cô đi theo sau lưng bọn họ cùng lên lầu 6, chỉ chốc lát sau, mấy bảo an và nhân viên phục vụ đều lên theo, Hứa Thư Yểu còn thấy được cái vị cản cô ấn thang máy ở dưới lầu vừa nãy trong đám người phục vụ kia nữa.

“Đi tìm một người đàn ông trung niên dáng người trung đẳng, đầu hói.” Hoắc Trầm phân phó một câu, tính toán để mười mấy người cùng nhau hành động.

Nếu không tìm được ở lầu 6, vậy liền lên lầu 7, cuối cùng lại lên lầu 8. Biện pháp này tuy sẽ đắc tội khách hàng bình thường, nhưng mà xác thật là nhanh chóng hơn.

“Giám đốc Hoắc, tôi biết, ở trên lầu 6 đó ạ.” Người phục vụ cản Hứa Thư Yểu ấn thang máy phía trước đứng ra nói: “Tôi có thấy được.”

Hứa Thư Yểu hồi nãy là vừa thấy thang máy ngừng ở lầu 5 liền chạy sang thang bộ rồi, nhưng lúc ấy người phục vụ vẫn ở dưới lầu, thấy được thang máy sau khi dừng lại ở lầu 6 liền xuống dưới lại.

Hứa Thư Yểu cảm động vì cô nhân viên kia có thể đứng ra vào ngay lúc này.

Cuối cùng, sau khi gõ vô số cửa phòng, bọn họ cuối cùng tìm được một căn phòng gõ cửa vô số lần lại vẫn chậm chạp chưa mở cửa.

Hứa Thư Yểu nhìn chằm chằm vào dãy số trên cửa phòng, đang lúc cô nghĩ liệu mình có cần dùng cái chiêu hay thấy trên TV không, là cái chiêu đá cửa cạy khóa ấy, thì từ trong cửa truyền đến tiếng nói hùng hùng hổ hổ cực kỳ không kiên nhẫn: “Ai vậy hả?”

Nói rồi, cửa phòng mở ra.

Trên người gã đàn ông trung niên dầu mỡ kia chỉ bọc một cái khăn tắm đã ra mở cửa, sau khi gã ta nhìn thấy cả đám người ngoài cửa thì biểu cảm trên mặt từ không kiên nhẫn chuyển sang phẫn nộ: “Mẹ nó, tụi mày đều là ai hả?”

Hứa Thư Yểu nhận ra hắn ta: “Chính là hắn!” Cô cắn răng, mang theo một cỗ xúc động không màng hậu quả, giơ chân lên, hung hăng đá vào cái bụng bia của gã đàn ông kia.

Người đàn ông kia hiển nhiên không ngờ mình sẽ còn bị đá, sinh sôi là bị Hứa Thư Yểu đá ngã sóng soài trên đất.

Hứa Thư Yểu dẫm lên tay hắn, vọt vào phòng, trong một góc bên mép giường, cô thấy được Kỷ Oanh đang cuộn tròn người như con tôm, run bần bật, trên người ngay cả quần áo để che đậy cũng không có.

Hứa Thư Yểu phản ứng nhanh chóng lấy một chiếc khăn tắm trên giường, bọc cả người Kỷ Oanh lại trước khi Hoắc Trầm và đám bảo an bước vào cửa.

Kỷ Oanh ngơ ngác ngẩng đầu, khoảnh khắc khi nhìn thấy Hứa Thư Yểu, cô ấy nhào vào trong lòng cô, oa một tiếng khóc lên.

Hứa Thư Yểu giơ tay mà ôm cô ấy vào lòng, nhẹ nhàng trấn an cảm xúc của cô ấy: “Không sao rồi, không sao rồi.”

“Mẹ nó, đám các người rốt cuộc là ai? Có biết tôi là ai không hả?” Gã đàn ông bị đá đau giờ mới lồm cồm bò dậy, khi nhìn rõ ràng người xông tới là bảo an và nhân viên phục vụ, gã ta bừng tỉnh nói: “Khách sạn các người chính là làm ăn như vậy sao? Đàm tổng đâu? Gọi Đàm tổng của các người ra đây!”



Hoắc Trầm liếc mắt nhìn cô gái đang được Hứa Thư Yểu an ủi kia, lại nhìn thấy đống quần áo bị xé nát dưới đất, trong mắt anh ấy dần dần nhuốm một tầng tức giận, lạnh giọng nói: “Súc sinh.”

Đằng sau có bảo an nhắc nhở: “Hoắc tổng, cảnh sát tới.”

“Dẫn hắn ta xuống, giao cho cảnh sát.” Hoắc Trầm chỉ huy bảo an, dẫn người đi.

Tên đàn ông kia còn đang giãy dụa, thân hình to mọng kia có vẻ không quá linh hoạt, khăn tắm của lão ta trong quá trình giãy dụa cũng đã bị kéo xuống.

Có mấy nữ nhân viên phục vụ thấy cảnh đó thì sợ hãi kêu to bịt kín mắt. Thấy được thứ không nên thấy, cũng không biết mắt có mọc lỗ kim không nữa.

Mấy bảo an kia cũng rất khỏe, trực tiếp động thủ mà kéo gã đàn ông kia ra khỏi phòng. Động tĩnh chỗ này đã sớm chọc cho các khách hàng cách vách hiểu rõ chuyện chú ý, có người thậm chí còn trực tiếp mở cửa ra vây xem cảnh tượng kỳ lạ này.

Lúc này tên đàn ông ngược lại là biết xấu hổ rồi, duỗi tay che khuất mặt mình, lại còn không quên buông lời hung ác: “Tôi muốn tìm Đàm tổng của các anh!”

Có mấy nữ phục vụ lại đây, giúp đỡ Hứa Thư Yểu cùng nhau xem xét tình huống của Kỷ Oanh, còn Hoắc Trầm thì yên lặng đi ra ngoài.

May mắn chính là, ý đồ xâm hại Kỷ Oanh của gã đàn ông kia không có được thực hiện đến bước cuối. Nhưng mặc kệ thế nào, đều đã tạo thành thương tổn với Kỷ Oanh.

Mặc áo ngủ dự phòng của khách sạn vào giúp Kỷ Oanh rồi, Hứa Thư Yểu còn cởi áo khoác của mình ra phủ thêm cho cô ấy.

Cô cổ vũ nói: “Bên khách sạn hẳn là đã báo cảnh sát, đến lúc đó cảnh sát có khả năng sẽ dẫn chị đi ghi chép lời khai, chị còn được không?”

Kỷ Oanh mê mang mà nhìn về phía Hứa Thư Yểu, lắc lắc đầu. Lúc này cô ấy đang phá lệ hỗn loạn.

Hứa Thư Yểu mím môi: “Chúng ta xuống lầu trước đi.”

Dưới lầu, không chỉ có cảnh sát ở đó, còn có cả khách hàng ở lầu 5 bị Hứa Thư Yểu lừa dối chạy xuống, cùng với vài khách ở tầng lầu khác nghe thấy có cảnh sát tới thì chạy ra ăn dưa hóng chuyện.

Ngay cả Hứa Diễn cũng tới.

Hứa Diễn vốn dĩ đang ở trong đám người, nghe mọi người thảo luận chuyện bên này. Mọi người truyền tai kể cho nhau, nói kiểu gì cũng có, ví dụ như có người nói cảnh sát nhận được điện thoại báo án, bắt được tội phạm truy nã ở khách sạn, rồi lại có người nói là trên lầu xuất hiện một gã cuồng cởi, không có mặc quần áo.

Không được trong chốc lát, quả nhiên, Hứa Diễn thấy được một gã biến thái thân mình trần trụi, chỉ quây một cái khăn tắm bị bảo an đè xuống lầu, người kia còn cúi cái đầu hói trụi lủi kia xuống, trông rất không nhận ra người.

Mới nãy anh chàng cảm thấy nhàm chán, tính toán trở về tiếp tục chờ đợi bà mẹ đi vệ sinh cả buổi còn chưa về, lại đột nhiên nghe thấy có người nói:

“Cái gã đó à, hình như trước đó tôi có thấy gã ôm một thiếu nữ uống say vào phòng khách sạn, chắc không phải cưỡng gian chứ?”

Hứa Diễn đột nhiên suy nghĩ thêm, vừa nãy lúc trong buổi tạ sư yến mẹ mình có uống rượu không nhỉ? Sao mà đi vệ sinh lại tốn thời gian dài đến thế?

Không được, phải đi WC tìm thử.

Hứa Diễn quay đầu tính đi, liền thấy “Hứa Thư Yểu” cúi đầu đi ra khỏi thang máy, anh chàng thở phào nhẹ nhõm một hơi, sau đó vội vàng chạy qua chất vấn: “Mẹ đi đâu vậy?”

Lại nhìn kỹ, hình như nhận sai người.

Người này, hình như chỉ là mặc áo khoác giống của Hứa Thư Yểu mà thôi, lại nhìn kỹ sườn mặt người này thử, Hứa Diễn đã nhận ra, đây không phải Kỷ Oanh sao? Sao Kỷ Oanh lại mặc áo của mẹ mình nhỉ?

Hứa Thư Yểu giơ tay vỗ vai anh chàng một cái: “Chị ở đây nè.”

Hứa Diễn quay phắt lại, thấy được Hứa Thư Yểu hơi chậm ở đằng sau một chút: “Chị......”

Hứa Thư Yểu ra hiệu bảo anh chàng yên lặng, cô thì ôm lấy vai Kỷ Oanh, dẫn theo cô ấy đi đến trước mặt cảnh sát.

Kỷ Oanh run rẩy nắm lấy tay Hứa Thư Yểu, cô ấy lấy hết can đảm nói: “Yểu Yểu, em yên tâm, chị có thể.” Rõ ràng vẫn là rất sợ hãi, nhưng cô ấy vẫn đang cổ vũ cho mình, lấy hết can đảm đi đối mặt.

Hứa Thư Yểu khẽ gật đầu: “Ừm, trước hết chị đi với cảnh sát đi đã, kể ra hết tất cả những gì chị đã gặp phải.”

“Ừm.”

Nhìn theo Kỷ Oanh đi theo cảnh sát cùng lên xe cảnh sát rồi, lúc này Hứa Thư Yểu mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, Hứa Diễn nói: “Sao vậy mẹ?”

“Về kể lại cho con.” Hứa Thư Yểu xua tay, giờ có vẻ cô còn có một việc cần giải quyết.

Cô tìm tòi trong đám người, tìm nửa ngày, cuối cùng cũng tìm được Hoắc Trầm đang sơ tán khách với bảo an.

Cô vội vàng đi qua, gọi riêng Hoắc Trầm ra, hít sâu một hơi rồi nói: “Hoắc Trầm, thật xin lỗi, hôm nay em đã thêm phiền toái cho anh rồi.”

Lần đầu tiên hai người gặp lại sau 5 năm, mình thế mà lại thêm cho người ta một cục phiền toái to như vầy, trong lòng Hứa Thư Yểu thấy băn khoăn.

Hoắc Trầm nhìn về phía cô, cũng thấy được chàng thiếu niên đi theo phía sau lưng cô.

Thiếu niên kia cũng đang nhìn lại Hoắc trầm, trong đôi mắt đào hoa xinh đẹp kia tựa hồ còn mang theo khiếp sợ, ngay sau đó, Hoắc Trầm nghe thấy thiếu niên vừa mang vẻ mặt không thể tưởng tượng vừa gọi anh ấy một tiếng: “Chú Trầm?”

Hoắc Trầm: “???” Anh trông cũng không già cả nhỉ, vì sao một tên tiểu tử to đầu như vậy lại muốn gọi anh là chú?



Hứa Thư Yểu bỗng chốc quay đầu nhìn về phía Hứa Diễn, vẻ mặt không thể tưởng tượng: “Mới nãy em gọi anh ấy là gì?”

Lúc này Hứa Diễn mới phục hồi tinh thần lại, nhìn Hoắc Trầm trước mắt rõ ràng là trẻ hơn mấy chục tuổi, cảm thấy không thể tưởng tượng. Anh chàng trở lại lúc mẹ mình mới 18 tuổi, cũng đã lâu vậy rồi, trừ bỏ Hứa Thư Yểu ra anh không gặp được một ai mình quen biết trong tương lai.

Lại không nghĩ rằng, hôm nay, ở đây, gặp được Hoắc Trầm.

Hứa Diễn vội vàng che giấu: “Ờm, không gọi gì hết, em uống nhiều quá nên đầu óc không rõ ràng lắm, miệng bị ngọng nghịu.”

Hứa Thư Yểu: “......”

Không để ý tới lời say của Hứa Diễn, Hứa Thư Yểu quay đầu lại nhìn về phía Hoắc Trầm, nói: “Chuyện hôm nay, khách sạn các anh muốn giải quyết thế nào? Nếu cần bồi tiền, em...... em có thể gánh vác một bộ phận trách nhiệm. Còn nữa, Đàm tổng là ông chủ của anh sao? Nếu có thể, em có thể đi giải thích rõ ràng với ông chủ của các anh.” Rốt cuộc quấy nhiễu các khách khứa khác của người ta, hình như ầm ĩ khá to chuyện.

Hoắc Trầm nhìn về phía cô, con ngươi thâm thúy rọi ra bộ dáng cô, anh ấy trầm giọng nói: “Không cần, anh có thể giải quyết.”

“Nhưng......” Hứa Thư Yểu chủ yếu là sợ Hoắc Trầm bởi vì trợ giúp mình mà bị mất việc, rốt cuộc anh tuổi còn trẻ đã lên làm giám đốc, cũng không hề dễ dàng.

“Đàm tổng là nghĩa phụ của anh.” Hoắc Trầm nói: “Em không cần lo.”

“Hm?” Hứa Thư Yểu sửng sốt một chút.

“Ông ấy sẽ hiểu cách làm của anh.” Hoắc Trầm vẫn cứ giống như lúc hồi nhỏ, mặc kệ nói cái gì, trên mặt đều không có quá nhiều biểu cảm. Trước kia anh ấy cũng không thích cười, giờ cũng vẫn là như thế.

Nghe thấy anh ấy nói như vậy, Hứa Thư Yểu lại thật yên tâm, cô cười gật đầu: “Nếu nói vậy, thật sự là quá tốt.”

“Ừ.”

“Ừm...... Chúng ta đã lâu rồi không gặp lại, không thì mình trao đổi phương thức liên hệ một chút, chờ khi nào anh có thời gian, em sẽ cảm tạ anh thật đàng hoàng.”

Hoắc Trầm chần chờ một lát, nhẹ nhàng gật đầu, lấy di động của mình ra, trao đổi phương thức liên lạc với Hứa Thư Yểu.

Hứa Diễn lại bắt đầu cảm thấy không thích hợp.

Cái gì gọi là đã lâu không gặp? Chẳng lẽ mẹ mình đã quen biết chú Trầm trước kia luôn rồi sao? Nhưng trước nay chú Trầm chưa bao giờ nói với anh chàng chuyện chú ấy quen biết mẹ mình mà?

Hứa Diễn quen biết được Hoắc Trầm lúc học sơ trung, lúc ấy Hứa Diễn ở trong trường rất là quái đản, nhưng ở trước mặt Hứa Thư Yểu lại bắt đầu giả vờ đóng vai học sinh 3 tốt. Thế cho nên trên đường đi học, anh chàng bị một đám côn đồ theo dõi, đều cho rằng anh chàng là một nhóc học sinh trung học rất dễ bắt nạt.

Trong một lần trên đường đi học, Hứa Diễn bị đám côn đồ kia cản đường lại, bị tống tiền tiêu vặt.

Hứa Diễn chỉ có ở trước mặt mẹ mình mới ra vẻ đáng thương thôi, nên đương nhiên sẽ không ngoan ngoãn mà giao tiền tiêu vặt của mình ra, vì thế liền đánh lộn với đám lưu manh kia.

Hứa Diễn của khi đó còn chưa biết kỹ xảo khi đánh lộn, chỉ biết ra sức trâu, nên thật sự là chịu khổ không ít, là Hoắc Trầm đi ngang qua cứu anh chàng, mới để Hứa Diễn miễn chịu một trận đòn hiểm.

Từ đấy về sau, Hứa Diễn liền quen biết Hoắc Trầm, quan hệ giữa hai người tốt đến y như bạn vong niên. Hoắc Trầm còn dạy Hứa Diễn không ít kỹ xảo đánh đấm, thế cho nên từ đây về sau Hứa Diễn chưa từng thua trận nào khi đánh nhau với đám bạn học.

Đương nhiên, mấy cái đó Hứa Diễn cũng đều không dám nói cho Hứa Thư Yểu biết. Rốt cuộc, đó là bí mật giữa đàn ông với nhau mà.

Nhưng mà, giờ khắc này đây, Hứa Diễn phát hiện một điểm mù –– chính là mẹ mình lúc còn trẻ, có quen biết Hoắc Trầm!

Vậy thì kỳ quái rồi, Hứa Diễn nhớ rõ là trước kia anh chàng cũng từng nhắc đến tên Hứa Thư Yểu không ít lần trước mặt Hoắc Trầm, chỉ là Hoắc Trầm trước giờ cũng chưa từng nói chú ấy quen biết mẹ anh chàng. Chẳng lẽ, cái tên Hứa Thư Yểu này đã đại chúng hóa đến thế rồi, dẫn đến chú Trầm thấy nhiều rồi không lấy làm lạ?

Hứa Lập Thành lái xe tới đón hai đứa nhỏ về, Hứa Thư Yểu nói chuyện đã xảy ra ở khách sạn với ba mình, Hứa Lập Thành trầm mặc một trận, còn Hứa Diễn thì nháy mắt xù lông lên: “Cái gì? Trong quá trình đi vệ sinh, mẹ thế mà đã làm nhiều chuyện đến vậy? Hơn nữa, vì sao mẹ không gọi con?”

Hứa Thư Yểu vội vàng giơ tay trấn an anh chàng: “Gọi con có hữu dụng không?”

“Sao lại vô dụng được?” Hứa Diễn nắm lại nắm tay: “Con có thể đánh chết gã cặn bã kia! Đậu mía, quá đáng giận!”

“Đánh chết gã, con liền phải đi tù.” Hứa Thư Yểu yên lặng nhắc nhở.

“Hừ, sớm biết vậy thì hồi nãy lúc gặp thằng cha kia con đã đi lên đá một chân.” Hứa Diễn nghĩ đến mình vừa nãy chỉ lo ăn dưa, liền cực kỳ hối hận.

Hứa Thư Yểu cười khúc khích: “Không có gì, mẹ đã đá rồi.” Bọn họ không hổ là hai mẹ con, đều thích đá người sao?

Hứa Lập Thành nghe cuộc đối thoại của bọn họ lại chẳng cười nổi chút nào. Làm một người cha, ông cũng không hy vọng con gái mình đi quản nhàn sự như thế. Hơn nữa, từ trong miêu tả của con gái, tên đàn ông kia hình như còn có chút bối cảnh, bằng không cũng sẽ không kiêu ngạo đến vậy.

Ông có dự cảm, chuyện này, sẽ không kết thúc vậy đâu.

“Yểu Yểu, chuyện này dừng ở đây, nếu con đã cứu được bạn mình ra rồi, vậy chuyện phía sau con không cần phải xen vào nữa.” Hứa Lập Thành lên tiếng nhắc nhở: “Chuyện sau đó cứ giao cho cảnh sát là được rồi.”

Hứa Thư Yểu còn chưa theo kịp ý nghĩ của ba: “Ba, lời này của ba ý là sao?”

Hai đứa nhỏ nhà mình còn quá đơn thuần, còn chưa biết xã hội hiểm ác, Hứa Lập Thành cũng không dám nói quá nhiều, chỉ là ấm giọng nhắc nhở: “Cũng không có ý tứ gì khác, chỉ là muốn nói với con rằng về sau nếu gặp được chuyện gì nguy hiểm, con không cần cậy mạnh như thế. Lúc này là con gặp được Hoắc Trầm nguyện ý giúp con, chứ nếu con gặp phải vị giám đốc không hề quen biết khác, con cảm thấy, đến cuối cùng chuyện sẽ như thế nào?”

Hứa Thư Yểu mím môi, có chút hiểu được ý của ba, chỉ là cô cũng có điều kiên trì của mình: “Ba, dù cho thật sự giống như ba nói vậy, chẳng lẽ con phải thấy chết không cứu sao? Con nhìn thấy một cô gái tuổi tầm như con sắp sửa bị kẻ khác xâm phạm, con lại không làm gì hết, vậy thì con có khác gì với tên cặn bã kia?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Mẹ Tôi Mới Có 18 Tuổi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook