Chương 323: Cấm mê hoặc
Chiêu Tài Tiến Bảo
14/07/2021
Cả đời vú Vu chưa từng kết hôn, bà vẫn biết những chuyện liên quan đến vợ chồng, nhưng bà không hề biết cái việc gì nó điên rồ như thế này.
Tất cả ánh mắt đều đổ dồn về, Tông Cảnh Hạo coi như không có gì: “Em bị thương rồi à? Thương ở đâu đó?”
Lâm Tân Ngôn còn chưa nói gì, vú Vu đã cướp lời: “Cô ấy đi tắm bị ngã, chân đang tím bầm thành một cục. Lúc ăn cơm áo lông cuộn lên nên tôi nhìn thấy, nếu không phải tôi nhìn thấy thì chắc chắn cô ấy sẽ không nói.”
“Không cần lo lắng, có gì thì đi bệnh viện xem xem?” Trình Dục Tú quan tâm nói.
“Không sao, không sao ạ.” Lâm Tân Ngôn nắm chặt tay, cô cố tỏ ra bình thường để đáp lại Trình Dục Tú.
Lúc này cô hận không thể tìm được một cái hố để chui xuống, không muốn đối mặt với ai cả.
Tông Cảnh Hạo suy tư, tối qua cô ấy có ngã à?
Sao anh lại không biết nhỉ?
“Chúng ta đi thôi, không còn sớm nữa.” Lâm Tân Ngôn mặc quần áo cho Lâm Hi Thần, cô cố ý đổi chủ đề của cả nhà.
Ánh mắt của Tông Cảnh Hạo nhìn vào eo cô, ánh mắt anh khẽ động, dường như anh đã hiểu ra điều gì đó.
Trình Dục Tú vẫn lo lắng, bà đến bên cô nhỏ giọng hỏi: “Không sao thật à?”
Lâm Tân Ngôn không dám ngẩng đầu, cô lợi dụng việc đi giày cho con, đáp qua loa: “Không sao thật ạ.”
Trình Dục Tú nhìn thấy Lâm Tân Ngôn không muốn nói đến chủ đề này.
Nhưng vú Vu lại không để ý ánh mắt, bà không nhìn ra Lâm Tân Ngôn luôn muốn trốn tránh chủ đề này, bà lại hỏi: “Phòng tắm trên tầng có phải không làm lớp chống trơn không, nếu không làm thì không được rồi, rất trơn trượt đó.” . ngôn tình hoàn
“Làm rồi mà.” Trình Dục Tú nói, hơn nữa chỗ đó còn được làm bằng vật liệu chống trơn rất tốt, theo lý mà nói thì không thể nào ngã được, Lâm Tân Ngôn lại ngã, chuyện này đúng là ngoài dự liệu.
Trình Dục Tú không nghĩ theo hướng khác.
Vú Vu không hiểu, nếu đã làm lớp chống trượt rồi thì sao lại ngã được chứ?
“Được rồi, đều ra cửa hết đi.” Tông Cảnh Hạo hắng giọng nói.
Cả nhà lục tục mặc áo khoác ngoài rồi ra ngoài cửa, bên ngoài gió thổi, còn nghe thấy cả tiếng bước trên tuyết.
Lâm Nhuỵ Hi cũng không muốn để Lâm Tân Ngôn bế, nó ngoan ngoãn bám vào lòng Tông Cảnh Hạo.
Có lẽ là do tuyết hắt sáng, rõ ràng trời đã tối nhưng nhìn cảnh vật vẫn thấy rõ ràng.
Mấy chiếc xe nối đuôi nhau ra khỏi biệt thự.
Con đường trắng tinh bị bánh xe lao qua kéo một vệt dài trên đường.
Địa điểm do Tông Khải Phong chọn, là căn phòng có thể dành cho hai mươi người, trước đây Tông Cảnh Hạo không về đón tết, người làm trong nhà và lái xe đều ăn cùng bàn, những người ở trong nhà hằng ngày đều giống như người nhà của anh vậy.
Hơn nữa như vậy nhìn sẽ ấm cúng hơn.
Năm nay Tông Khải Phong rất vui, ông đã không nhớ rõ bao lâu rồi ông chưa cùng Tông Cảnh Hạo đón đêm giao thừa.
Từng người ngồi xuống, nhân viên phục vụ bước vào xem hiện giờ có nên bê món lên không.
Tông Khải Phong còn chưa mở miệng, Lâm Nhuỵ Hi đã nói trước: “Lên đi, cháu đói rồi.”
Dù gì cũng là trẻ con, phục vụ mỉm cười nhìn Tông Khải Phong hỏi ý kiến.
Tông Khải Phong phẩy tay: “Nghe lời cháu gái tôi.”
Phục vụ đáp một tiếng rồi ra khỏi phòng, không lâu sau một đoàn nhân viên phục vụ đã bê hàng loạt những món ngon bày biện khắp lên bàn.
Lâm Nhuỵ Hi sắp chảy nước miếng đến nói: “Woa, thơm quá đi, cháu muốn ăn.”
Cô bé đã sắp không chờ kịp để thưởng thức.
“Trước khi bắt đầu dùng bữa, tôi có vài lời muốn nói.” Tông Khải Phong đột nhiên mở màn, ông bảo Trình Dục Tú cầm đồ mà ông đã chuẩn bị ra.
“Sáu năm trước tôi không biết là tôi có cháu trai, cháu gái, không thể chăm sóc cho chúng nó, tôi cảm thấy vô cùng xin lỗi, đương nhiên cũng vô cùng cảm ơn Lâm Tân Ngôn, người đã sinh và nuôi dưỡng chúng.”
Tông Khải Phong bảo nhân viên phục vụ rót rượu, nhân viên phục vụ rất biết ý, anh cầm chai rượu đến cạnh Lâm Tân Ngôn, rót đầy cốc cho cô.
“Ly đầu tiên ba mời con.”
Lâm Tân Ngôn hơi sợ, hai tay cô nâng ly rượu lên: “Ba khách sáo quá ạ, đó đều là những việc con không oán không trách, con tình nguyện làm, rượu của ba con không dám nhận, con chỉ là đời sau, là con nên kính ba.”
Lâm Tân Ngôn kính cẩn, uống một hơi hết sạch, rất cay, kéo vào trong cổ họng là một loạt cảm giác nóng rát.
Cô quệt miệng: “Con không giỏi uống rượu.”
Tông Cảnh Hạo gắp thức ăn cho cô: “Ăn một miếng để lót.”
Tông Khải Phong phẩy tay bảo cô ngồi xuống.
Lâm Tân Ngôn gắp miếng mà Tông Cảnh Hạo gắp cho đưa vào miệng, nhai vài miếng rồi nuốt xuống.
Tâm trạng của Tông Khải Phong rất vui, ông rất hài lòng với người con dâu này, là cô ấy khiến Tông Cảnh Hạo tự nguyện trở về nhà, là cô ấy sinh cho nhà họ Tông hai đứa cháu dễ thương.
Ông lấy hai tờ giấy từ tay Trình Dục Tú: “Chỗ này đều là cổ phần của công ty ba, ba chia làm hai phần, một phần cho Tiểu Hi, một phần cho Tiểu Nhuỵ.”
Công ty giao cho Tông Cảnh Hạo quản lý, nhưng trong tay ông vẫn có cổ phẩn, hiện giờ ông đều cho hai đứa cháu.
Lâm Tân Ngôn lại đứng lên lần nữa: “Bọn nó còn nhỏ nên không dám nhận những thứ đồ quý giá như vậy.”
Tông Khải Phong không dễ bị từ chối: “Chỗ này đều là cho hai đứa cháu, văn kiện thì ba đã ký rồi, hiện giờ chúng còn nhỏ thì con giữ giúp chúng.”
Tông Khải Phong đưa giấy tờ cho Lâm Tân Ngôn, Lâm Tân Ngôn thực sự không dám nhận: “Đây...”
“Sao lại chê ít à?” Tông Khải Phong cố ý làm ra vẻ tức giận, nhưng đây là một nửa cổ phần của Vạn Thịnh, lại không có sức mê hoặc gì với cô.
Tông Khải Phong thầm gật đầu trong lòng, người có thể ở bên Tông Cảnh Hạo phải trầm ổn, không bị mê hoặc, như vậy ông mới có thể yên tâm hoàn toàn.
“Không phải ạ, chỉ là hai đứa trẻ vẫn còn nhỏ, chúng không cần những thứ đó, ý của ba con hiểu con cũng xin nhận nhưng nó đối với chúng cũng quá nặng nề, con thực sự không thể làm chủ cho bọn chúng được.” Lâm Tân Ngôn vẫn không dám nhận như trước, một nữa Vạn Thịnh đó.
Cô nhận thì một nửa Vạn Thịnh sẽ là của hai đứa trẻ, nói là hai đứa trẻ, hai đứa nó mới được sáu tuổi, sợ là chúng không rõ những thứ này, cô là người giám hộ nên có quyền được giữ thay chúng.
Chính vì như vậy nên cô mới không dám nhận.
Tuy không có đời sau nhưng đời này của chú ấy cũng không phí hoài, những năm tháng tuổi trẻ chú cũng rất phong lưu, tự do, hiện giờ tuy không còn trẻ nữa nhưng trong tay chú có tiền nên vẫn ăn chơi như vậy.
Tông Cảnh Hạo gắp thức ăn cho Lâm Tân Ngôn: “Cứ yên tâm nhận đi.”
Lâm Tân Ngôn thì thầm: “Không sợ em cướp mất vị trí của anh à?”
Giọng của cô rất nhỉ nhưng Tông Cảnh Hạo vẫn nghe thấy, anh dựa vào người cô, nói thầm đến mức chỉ có hai người mới nghe thấy: “Tất cả đều cho em, anh cũng cho em.”
Tất cả ánh mắt đều đổ dồn về, Tông Cảnh Hạo coi như không có gì: “Em bị thương rồi à? Thương ở đâu đó?”
Lâm Tân Ngôn còn chưa nói gì, vú Vu đã cướp lời: “Cô ấy đi tắm bị ngã, chân đang tím bầm thành một cục. Lúc ăn cơm áo lông cuộn lên nên tôi nhìn thấy, nếu không phải tôi nhìn thấy thì chắc chắn cô ấy sẽ không nói.”
“Không cần lo lắng, có gì thì đi bệnh viện xem xem?” Trình Dục Tú quan tâm nói.
“Không sao, không sao ạ.” Lâm Tân Ngôn nắm chặt tay, cô cố tỏ ra bình thường để đáp lại Trình Dục Tú.
Lúc này cô hận không thể tìm được một cái hố để chui xuống, không muốn đối mặt với ai cả.
Tông Cảnh Hạo suy tư, tối qua cô ấy có ngã à?
Sao anh lại không biết nhỉ?
“Chúng ta đi thôi, không còn sớm nữa.” Lâm Tân Ngôn mặc quần áo cho Lâm Hi Thần, cô cố ý đổi chủ đề của cả nhà.
Ánh mắt của Tông Cảnh Hạo nhìn vào eo cô, ánh mắt anh khẽ động, dường như anh đã hiểu ra điều gì đó.
Trình Dục Tú vẫn lo lắng, bà đến bên cô nhỏ giọng hỏi: “Không sao thật à?”
Lâm Tân Ngôn không dám ngẩng đầu, cô lợi dụng việc đi giày cho con, đáp qua loa: “Không sao thật ạ.”
Trình Dục Tú nhìn thấy Lâm Tân Ngôn không muốn nói đến chủ đề này.
Nhưng vú Vu lại không để ý ánh mắt, bà không nhìn ra Lâm Tân Ngôn luôn muốn trốn tránh chủ đề này, bà lại hỏi: “Phòng tắm trên tầng có phải không làm lớp chống trơn không, nếu không làm thì không được rồi, rất trơn trượt đó.” . ngôn tình hoàn
“Làm rồi mà.” Trình Dục Tú nói, hơn nữa chỗ đó còn được làm bằng vật liệu chống trơn rất tốt, theo lý mà nói thì không thể nào ngã được, Lâm Tân Ngôn lại ngã, chuyện này đúng là ngoài dự liệu.
Trình Dục Tú không nghĩ theo hướng khác.
Vú Vu không hiểu, nếu đã làm lớp chống trượt rồi thì sao lại ngã được chứ?
“Được rồi, đều ra cửa hết đi.” Tông Cảnh Hạo hắng giọng nói.
Cả nhà lục tục mặc áo khoác ngoài rồi ra ngoài cửa, bên ngoài gió thổi, còn nghe thấy cả tiếng bước trên tuyết.
Lâm Nhuỵ Hi cũng không muốn để Lâm Tân Ngôn bế, nó ngoan ngoãn bám vào lòng Tông Cảnh Hạo.
Có lẽ là do tuyết hắt sáng, rõ ràng trời đã tối nhưng nhìn cảnh vật vẫn thấy rõ ràng.
Mấy chiếc xe nối đuôi nhau ra khỏi biệt thự.
Con đường trắng tinh bị bánh xe lao qua kéo một vệt dài trên đường.
Địa điểm do Tông Khải Phong chọn, là căn phòng có thể dành cho hai mươi người, trước đây Tông Cảnh Hạo không về đón tết, người làm trong nhà và lái xe đều ăn cùng bàn, những người ở trong nhà hằng ngày đều giống như người nhà của anh vậy.
Hơn nữa như vậy nhìn sẽ ấm cúng hơn.
Năm nay Tông Khải Phong rất vui, ông đã không nhớ rõ bao lâu rồi ông chưa cùng Tông Cảnh Hạo đón đêm giao thừa.
Từng người ngồi xuống, nhân viên phục vụ bước vào xem hiện giờ có nên bê món lên không.
Tông Khải Phong còn chưa mở miệng, Lâm Nhuỵ Hi đã nói trước: “Lên đi, cháu đói rồi.”
Dù gì cũng là trẻ con, phục vụ mỉm cười nhìn Tông Khải Phong hỏi ý kiến.
Tông Khải Phong phẩy tay: “Nghe lời cháu gái tôi.”
Phục vụ đáp một tiếng rồi ra khỏi phòng, không lâu sau một đoàn nhân viên phục vụ đã bê hàng loạt những món ngon bày biện khắp lên bàn.
Lâm Nhuỵ Hi sắp chảy nước miếng đến nói: “Woa, thơm quá đi, cháu muốn ăn.”
Cô bé đã sắp không chờ kịp để thưởng thức.
“Trước khi bắt đầu dùng bữa, tôi có vài lời muốn nói.” Tông Khải Phong đột nhiên mở màn, ông bảo Trình Dục Tú cầm đồ mà ông đã chuẩn bị ra.
“Sáu năm trước tôi không biết là tôi có cháu trai, cháu gái, không thể chăm sóc cho chúng nó, tôi cảm thấy vô cùng xin lỗi, đương nhiên cũng vô cùng cảm ơn Lâm Tân Ngôn, người đã sinh và nuôi dưỡng chúng.”
Tông Khải Phong bảo nhân viên phục vụ rót rượu, nhân viên phục vụ rất biết ý, anh cầm chai rượu đến cạnh Lâm Tân Ngôn, rót đầy cốc cho cô.
“Ly đầu tiên ba mời con.”
Lâm Tân Ngôn hơi sợ, hai tay cô nâng ly rượu lên: “Ba khách sáo quá ạ, đó đều là những việc con không oán không trách, con tình nguyện làm, rượu của ba con không dám nhận, con chỉ là đời sau, là con nên kính ba.”
Lâm Tân Ngôn kính cẩn, uống một hơi hết sạch, rất cay, kéo vào trong cổ họng là một loạt cảm giác nóng rát.
Cô quệt miệng: “Con không giỏi uống rượu.”
Tông Cảnh Hạo gắp thức ăn cho cô: “Ăn một miếng để lót.”
Tông Khải Phong phẩy tay bảo cô ngồi xuống.
Lâm Tân Ngôn gắp miếng mà Tông Cảnh Hạo gắp cho đưa vào miệng, nhai vài miếng rồi nuốt xuống.
Tâm trạng của Tông Khải Phong rất vui, ông rất hài lòng với người con dâu này, là cô ấy khiến Tông Cảnh Hạo tự nguyện trở về nhà, là cô ấy sinh cho nhà họ Tông hai đứa cháu dễ thương.
Ông lấy hai tờ giấy từ tay Trình Dục Tú: “Chỗ này đều là cổ phần của công ty ba, ba chia làm hai phần, một phần cho Tiểu Hi, một phần cho Tiểu Nhuỵ.”
Công ty giao cho Tông Cảnh Hạo quản lý, nhưng trong tay ông vẫn có cổ phẩn, hiện giờ ông đều cho hai đứa cháu.
Lâm Tân Ngôn lại đứng lên lần nữa: “Bọn nó còn nhỏ nên không dám nhận những thứ đồ quý giá như vậy.”
Tông Khải Phong không dễ bị từ chối: “Chỗ này đều là cho hai đứa cháu, văn kiện thì ba đã ký rồi, hiện giờ chúng còn nhỏ thì con giữ giúp chúng.”
Tông Khải Phong đưa giấy tờ cho Lâm Tân Ngôn, Lâm Tân Ngôn thực sự không dám nhận: “Đây...”
“Sao lại chê ít à?” Tông Khải Phong cố ý làm ra vẻ tức giận, nhưng đây là một nửa cổ phần của Vạn Thịnh, lại không có sức mê hoặc gì với cô.
Tông Khải Phong thầm gật đầu trong lòng, người có thể ở bên Tông Cảnh Hạo phải trầm ổn, không bị mê hoặc, như vậy ông mới có thể yên tâm hoàn toàn.
“Không phải ạ, chỉ là hai đứa trẻ vẫn còn nhỏ, chúng không cần những thứ đó, ý của ba con hiểu con cũng xin nhận nhưng nó đối với chúng cũng quá nặng nề, con thực sự không thể làm chủ cho bọn chúng được.” Lâm Tân Ngôn vẫn không dám nhận như trước, một nữa Vạn Thịnh đó.
Cô nhận thì một nửa Vạn Thịnh sẽ là của hai đứa trẻ, nói là hai đứa trẻ, hai đứa nó mới được sáu tuổi, sợ là chúng không rõ những thứ này, cô là người giám hộ nên có quyền được giữ thay chúng.
Chính vì như vậy nên cô mới không dám nhận.
Tuy không có đời sau nhưng đời này của chú ấy cũng không phí hoài, những năm tháng tuổi trẻ chú cũng rất phong lưu, tự do, hiện giờ tuy không còn trẻ nữa nhưng trong tay chú có tiền nên vẫn ăn chơi như vậy.
Tông Cảnh Hạo gắp thức ăn cho Lâm Tân Ngôn: “Cứ yên tâm nhận đi.”
Lâm Tân Ngôn thì thầm: “Không sợ em cướp mất vị trí của anh à?”
Giọng của cô rất nhỉ nhưng Tông Cảnh Hạo vẫn nghe thấy, anh dựa vào người cô, nói thầm đến mức chỉ có hai người mới nghe thấy: “Tất cả đều cho em, anh cũng cho em.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.